Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 270: Đợi ta sinh ra đứa bé, mượn đứa bé uy hiếp Huyền Lăng Dạ?

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, túm lấy bả vai Lâu Vô Tâm, liền không ngừng loạng choạng.
Sức lực lớn, làm đôi tay Lâu Vô Tâm bị bóp đau đớn, mà nàng vẫn không biết.
Trong lòng biết tình cảm Đồng Nhạc Nhạc kích động như thế, Lâu Vô Tâm cố nhịn đau đớn ở đôi tay, chỉ là lựa lời an ủi.
"Nhạc nhi, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều . Hiện tại quan trọng nhất là thân thể của ngươi . Thân thể ngươi vốn đã suy yếu, lại tiếp tục bị kích động như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!"
"Ha hả, thai nhi! ? Lăng Thương hắn đều phải muốn lập nữ nhân khác làm hậu , coi như đứa bé ở trong bụng ta là của hắn, hắn lại không thừa nhận. Coi như ta có chuyện gì xảy ra, hoặc là, đã chết, hắn cũng sẽ không lưu ý chứ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cong môi cười một tiếng.
Chỉ là nụ cười kia, so với khóc càng khó coi hơn.
Nghĩ đến, nam nhân chính mình yêu thương sâu sắc , sau này, sự dịu dàng của hắn , lại chỉ dàng cho nữ nhân khác.
Thành thân cùng nữ nhân khác , sống chết, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình cực kì đau lòng.
Cho tới nay, nàng cũng không ngừng cường điệu đối với chính mình, rằng trong lòng Huyền Lăng Thương kỳ thật vẫn còn có nàng, hắn chỉ là nhất thời không chấp nhận chuyện bị nữ nhân yêu mến ám sát.
Chỉ cần chân tướng sáng tỏ, hắn liền sẽ minh bạch, chính mình phát sinh hiểu lầm nàng .
Hơn nữa, hẳn trong lòng Huyền Lăng Thương vẫn còn có nàng, bằng không, hắn cũng sẽ không sai khiến Lâu Vô Tâm tới chiếu cố nàng. Chính là hiện nay, hắn lại muốn lập nữ nhân khác làm hậu, phá vỡ lời hứa hẹn của hắn.
Nghĩ tới đây, hai tay Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nhẹ nhàng xoa cái bụng của mình đã có hơi gồ lên mà yên lặng rơi lệ.
"Con ơi, con của ta, tại sao con lại đáng thương như vậy! ? Con còn chưa ra đời, phụ hoàng của con liền không thừa nhận con. Hiện nay, lại còn muốn lập nữ nhân khác làm hậu. Lăng Thương, tại sao ngươi có thể tuyệt tình như thế , tại sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thì thào tự nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia , càng là không có chút huyết sắc nào.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc thương tâm muốn chết, mất hết can đảm, phảng phất muốn phí hoài bản thân mình , Lâu Vô Tâm liền lo lắng như lửa đốt.
"Nhạc nhi, ngươi đừng như vậy, Hoàng thượng hắn khẳng định vẫn còn rất lưu ý ngươi và đứa bé! Hoàng thượng hắn, vẫn còn từng tra hỏi qua tình trạng thân thể của ngươi , với lại tình trạng thai nhi. Cho nên, ta phỏng đoán Hoàng thượng hắn, cũng không phải vô tình đối với ngươi . . ."
"Ha hả, nếu như đúng như ngươi nói, Lăng Thương hắn tại sao hiện nay lại phải như thế đối với ta!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ha hả cười một tiếng.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì , đôi mắt mở to.
"Chẳng lẽ là, Lăng Thương hắn cho rằng, đứa bé ở trong bụng ta, là của Huyền Lăng Dạ. Cho nên, mới có thể giam lỏng ta ở chỗ này, đợi khi ta sinh ra đứa bé, liền dùng đứa bé đi uy hiếp Huyền Lăng Dạ!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, không dám tin hô nhỏ.
Trong lòng, càng là 'Lộp bộp' một tiếng, phảng phất như rơi vào trong hầm băng lạnh giá.
Huyền Lăng Thương, hắn lại như vậy đối với nàng. . .
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc không dám tin, mất hết can đảm, khi Lâu Vô Tâm nghe được lời này của nàng, cũng hoàn toàn kinh ngạc.
"Không, không có khả năng chứ!?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, giọng điệu cũng là không dám chắc .
Dù sao, lòng dạ Hoàng đế khó dò nhất.
Từ khi hắn giam lỏng Đồng Nhạc Nhạc ở chỗ này, liền một lần cũng không từng tới thăm nàng.
Chỉ là hạ lệnh cho Lâu Vô Tâm, săn sóc Đồng Nhạc Nhạc và thai nhi trong bụng nàng thật tốt.
Hiện nay, lại nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Lâu Vô Tâm cũng không xác định .
Chẳng lẽ là, Hoàng đế vô tình, quả thật như thế sao! ?
Liền vào lúc Lâu Vô Tâm trái tim băng giá , lại thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên ngửa cổ bắt đầu cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Lăng Thương, ngươi lại tuyệt tình như thế! Nhĩ thật nhẫn tâm a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngửa đầu cười lớn.
Chỉ là, trên gương mặt tái nhợt kia, hai dòng lệ trong veo, lại lần nữa trượt xuống khóe mắt. . .
Đau lòng cực kì, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình sắp sửa nghẹt thở .
Từng li từng tí những chuyện ngày xưa nàng cùng Huyền Lăng Thương , càng là giống như ở trong phim ảnh , nhanh chóng hiện lên trong óc.
Nhất cử nhất động của Huyền Lăng Thương , hắn lạnh lùng, hắn dịu dàng, hắn che chở chu đáo đối với nàng , động tác hắn nhẹ nhàng đưa tay búng mạnh mũi nàng, hành động thân mật đối với nàng , khẽ hôn nhẹ gò má của nàng, hơn nữa, bọn họ cùng nhau quấn quít . . .
Hiện nay, lại giống như bọt biển , hoàn toàn vỡ nát . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đau xót, phảng phất như bị đao cắt.
Ngay sau đó, cổ họng chợt ngòn ngọt, 'Phụt' một tiếng, một ngụm máu tươi, liền phun ra từ trong cổ họng Đồng Nhạc Nhạc . . .
Cùng với máu bắn tung toé văng khắp nơi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người hoàn toàn lâm vào trong vòng xoáy màu đen vô hạn. . .
. . .
Trước mắt hoàn toàn đen sì, đưa tay không thấy được năm ngón.
Đồng Nhạc Nhạc không biết nơi này rốt cuộc là ở nơi nào, chỉ là cảm giác được thân thể của mình, hình như không có sức nặng, hơi nghiêng ngả.
Nàng hiện tại là đã chết rồi sao! ?
Có thể chứ! ?
Nhưng mà, cái chết, hiện tại đối với nàng mà nói, là sự giải thoát tốt nhất.
Chỉ cần nàng đã chết, cũng sẽ không cảm thấy bất cứ đau đớn gì.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bã nhớ lại, chỉ là tùy ý chính mình, phiêu đãng ở trong bóng tối đen sì này.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên nghe được một hồi âm thanh kỳ quái.
Âm thanh kia, phảng phất là từ một nơi rất xa rất xa bay tới, nghe có vẻ rất không chân thật.
Chỉ là, âm thanh kia, mặc dù Hư Vô, không biết như thế nào, lại cực kì khiến cho Đồng Nhạc Nhạc sinh lòng hiếu kỳ.
Phảng phất, âm thanh kia, dường như có một cỗ ma lực , hấp dẫn được nàng chú ý.
Từng chút một, âm thanh Hư Vô kia, âm lượng bắt đầu dần dần rõ ràng.
Giọng nói kia, phảng phất vang lên ở bên tai mình , quen thuộc như vậy, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động mãnh liệt
"Nhạc nhi, Nhạc nhi, ngươi tỉnh lại đi, là trẫm xin lỗi ngươi, Nhạc nhi. . ."
Nam nhân mở miệng, như là đang thở dài, giọng điệu trầm thấp, bao hàm được vô tận sám hối, khổ sở, thương tâm. . .
Là nàng nghe lầm , hay là, đây chỉ là ảo giác chăng! ?
Là âm thanh của Huyền Lăng Thương . . .
Âm thanh của hắn, khổ sở, thương tâm như vậy , hắn là đang khổ sở vì chính mình sao! ?
Không!
Làm sao có thể! ?
Huyền Lăng Thương hắn, đã không thích nàng , hắn muốn lập nữ nhân khác làm hậu . Nàng sống hay chết, hắn lại làm sao có thể sẽ quan tâm đây! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bã, lại lần nữa tự chôn dấu chính mình vào trong bóng tối.
Có lẽ, nàng là đang trốn tránh cũng tốt, như thế nào cũng được. Hiện nay, nàng chỉ là muốn xa rời khỏi tất cả mọi người, rúc vào góc, liếm láp vết thương của nàng . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình rốt cuộc mê man đã bao nhiêu thời gian. Trong lúc nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy thân thể yếu ớt vô lực, ở trong đầu, cũng là hoàn toàn hỗn độn, phảng phất trong đầu đổ đầy tương đặc.
Nàng từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt.
Rường cột chạm trổ, bức rèm che thả xuống, rèm lụa mỏng phủ quanh. Tất cả điều này, là quen thuộc như vậy, nơi này, là điện Dưỡng Tâm.
Thì ra, nàng còn chưa chết sao! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài . . .
Tại sao, chính mình còn chưa chết đây! ?
Nếu như đã chết, thật là tốt biết bao. . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài , đột nhiên, một âm thanh tràn ngập nỗi mừng như điên, liền phút chốc vang lên cách nàng không xa
"Nhạc nhi, cám ơn trời đất, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại!"
Cùng với kia một đạo âm thanh tràn đầy nỗi mừng như điên kia vang lên, bóng dáng Lâu Vô Tâm , cũng nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn thấy Lâu Vô Tâm xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Chỉ thấy Lâu Vô Tâm mặt mày tiều tụy, trong mắt thâm quầng rành rành. Vừa nhìn liền biết rõ, nàng khẳng định đã mấy ngày mấy đêm chưa từng nghỉ ngơi .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên một nỗi cảm động.
Tình nghĩa của Lâu Vô Tâm nàng đối với chính mình , khiến cho nàng cảm động vô cùng.
Có lẽ, nàng ở trên thế giới này, nếu như vẫn còn lưu lại được một tia ấm áp, chính là Lâu Vô Tâm bọn họ chăng! ?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ , Lâu Vô Tâm đã đi tới trước mặt nàng.
"Nhạc nhi, hiện tại ngươi cảm giác như thế nào! ? Đói bụng không! ? Ta mới vừa sai người nấu một chút cháo loãng, hiện tại thân thể ngươi phi thường suy yếu, lại hôn mê nhiều ngày như vậy . Lúc này, chỉ có thể ăn một chút cháo loãng . . ."
Lâu Vô Tâm mở miệng vừa nói, lập tức, càng là đưa tay, sau khi từ từ đỡ Đồng Nhạc Nhạc lên, càng là tỉ mỉ kê một cái nệm êm ở phía sau lưng Đồng Nhạc Nhạc , khiến Đồng Nhạc Nhạc dựa vào có khả năng thoải mái một chút.
Đến sau khi làm tốt những việc lặt vặt này, Lâu Vô Tâm liền bưng lên bát cháo loãng kia, nhẹ nhàng múc ra một thìa, từ tốn thổi một phen, liền đưa tới bón vào trong miệng Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, né tránh .
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc kháng cự như thế , Lâu Vô Tâm mày liễu không khỏi cau lại một cái.
Đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lâu Vô Tâm mới mở miệng nói.
"Nhạc nhi, ngươi không thể lại tiếp tục như vậy. Ngươi chẳng lẽ thật sự không muốn đứa bé ở trong bụng sao! ? Coi như, coi như ngươi hận Hoàng thượng, chính là, đứa bé là vô tội, nó còn chưa ra đời, liếc mắt nhìn một chút trên đời này. Chẳng lẽ, ngươi liền độc ác như vậy, không muốn có nó sao! ?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, vẻ mặt tận tình khuyên bảo.
Đồng Nhạc Nhạc vốn mất hết can đảm, thần sắc ngây ra , sau khi nghe được lời Lâu Vô Tâm nói, đôi mắt không khỏi có hơi lóe ra một phen.
Lâu Vô Tâm thấy vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, thầm biết Đồng Nhạc Nhạc không nỡ xa đứa bé, lập tức mở miệng, nói tiếp.
"Nhạc nhi, trên thế giới này, cũng không phải chỉ có tình yêu, còn tình thân, tình bằng hữu nữa. Hoàng thượng hắn, mặc dù làm tổn thương ngươi. Chính là hiện nay, điệu bộ này của ngươi , lại làm thương tổn những người khác quan tâm ngươi đấy! Còn đứa bé của ngươi nữa. Ngươi là yêu đứa bé của ngươi như vậy , nó cũng là rất yêu ngươi. Mấy ngày nay, ngươi tâm tình kích động, coi như y thuật của ta cao siêu, nếu như phụ nữ có thai bình thường, thai nhi sợ đã sớm không còn. Như vậy liền chứng minh rằng, đứa bé của ngươi, nó rất yêu ngươi. Nó muốn sinh ra, để xem thế giới này, để được vui sướng gọi ngươi một tiếng mẫu thân. Chẳng lẽ là, ngươi không muốn thấy đứa con của ngươi? Nghe được nó gọi ngươi một tiếng mẫu thân sao! ?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, lấy tình để cảm động.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng không khỏi thắt lại một cái.
Lập tức, hai tay càng là nhẹ nhàng duỗi ra, rơi tại cái bụng có hơi nhô lên của mình.
Đúng vậy!
Đứa bé là vô tội!
Nó còn chưa đi tới thế gian này, liếc mắt nhìn xem thế gian này , cũng không từng gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nàng làm thế nào có khả năng tàn nhẫn như thế, vứt bỏ nàng! ?

back top