Hôm sau, tất cả mọi người nghỉ ngơi một buổi tối .
Vào lúc bình minh , tất cả mọi người đều dậy thật sớm để chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục xuất phát thì một thị vệ hình như phát hiện cái gì đó và lập tức vội vã bẩm báo “ Khởi bẩm Hoàng Thượng: thuộc hạ phát hiện bên kia có những dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn, hẳn là của người khác lưu lại!”.
Nghe được thị vệ bẩm báo, Lam Vũ đứng đứng phía sau Độc Cô Ngạo Phong lập tức mở miệng nói “Hoàng Thượng , hôm qua chúng ta cảm giác được có người ngấm ngầm giúp đỡ chúng ta. Chẳng lẽ là, những dấu chân này cũng là do người ngầm giúp đỡ chúng ta lưu lại ? ”
Đối với những lời Lam Vũ suy đoán , Độc Cô Ngạo Phong trong lòng cũng phỏng đoán như thế.
Chỉ là trong long hắn nghi hoặc vô cùng. Rốt cuộc là ai, ở trong bóng tối giúp đỡ bọn họ mà không lộ diện đây ?
Trong thời gian Độc Cô Ngạo Phong lòng đầy nghi hoặc thì Tử Dạ một bên lên tiếng “Hoàng Thượng, chuyện này rất kỳ quái chỉ sợ có trá! ”.
Đối với những gì Tử Dạ lo lắng thì Độc Cô Ngạo Phong nghĩ ngợi một khắc lập tức mở miệng nói: “ Nếu như người kia nghĩ muốn hại chúng ta, tối hôm qua liền sẽ không hỗ trợ chúng ta xông qua những cạm bẫy này. Như vậy thương vong của chúng ta khẳng định rất lớn. Giờ phút này nàng ta chủ yếu dẫn chúng ta đi một chỗ, cho nên trẫm cảm giác được người này mặc dù thần bí nhưng cũng không gây hại cho chúng ta , trước chúng ta đi theo những dấu chân kia đi ”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói , Tự Dạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi theo phía sau Độc Cô Ngạo Phong, theo những dấu chân kia đi hướng tới trên núi.
... ... ....
Cùng lúc đó, bên kia.
Đứng trên sườn núi cao cao , nữ nhân lạnh lùng như băng cúi đầu nhìn một nhóm đội ngũ dưới kia đang không ngừng cứ thê mà đi về phía trước .
Nhận thấy phía sau khác thường, nữ nhân áo đen cơ hồ cũng không quay đầu lại mở miệng hỏi: “ Những người đó là ngươi dẫn họ đến ? ”
Nữ nhân áo đen mở miệng hỏi , tuy chỉ là nghi vấn nhưng lại nói cực kì khẳng định.
Nghe nữ nhân áo đen nói , Linh nhi đầu tiên nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới mịn màng, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu và mở miệng nói “ Đúng vậy, bà bà”
Nghe được lời Linh nhi nói, nữ nhân áo đen không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Linh nhi , ánh mắt càng mang theo vài phần không vui vẻ.
Vào lúc đó, gió núi không ngừng gào thét thổi bay tay áo, nữ nhân áo đen quần áo đơn giản nhưng lại phảng phất không hề thấy lạnh.
Bà liền lẳng lặng tùy ý đứng tại sườn núi, tùy ý để cuồng phong thổi bay tà áo của mình.
Thân hình cao gầy , ở trong màn tuyết mênh mông vô tận này, trông càng nổi bật!
Mái tóc dài trắng tinh kia chỉ tùy ý búi một nửa trên đỉnh đầu, còn lại thì xõa xuống.
Cùng với làn gió núi gào thét thổi qua, mái tóc trắng phía sau nữ nhân áo đen không ngừng tung lên tạo thành một vòng cung vô cùng duyên dáng, làm tăng thêm vài phần kỳ lạ.
Nữ nhân này, mặc dù đã hơn bốn mươi nhưng nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt.
Lúc này, bà liền lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, trái lại mang một loại cảm giác độc lập mà siêu trần thoát tục.
Chỉ là giờ phút này trên mặt nữ nhân không vui làm cho Linh nhi sợ hết hồn hết vía .
Bởi vì, nàng biết lúc này bà bà đang tức giận, mà bà bà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, Linh nhi cũng không dám lên tiếng .
Cúi đầu lẳng lặng quét mắt nhìn về phía Linh nhi thấy nét mặt sợ hãi, Nữ nhân áo đen trầm lặng một khắc, lập tức lạnh nhạt hậm hừ một tiếng , mới thu hồi ánh mắt và mở miệng nói “ Xen vào việc của người khác. Ngươi cho là, ngươi trợ giúp bọn chúng xông qua nhũng cơ quan mật thì ta sẽ cứu người sao ! Sau này, nếu như ngươi không nghe lời ta , ta liền đuổi ngươi xuống núi !”
“ Ách, bà bà …. ”
Nghe được những lời của bà bà nói, Linh nhi lập tức sợ đến thân thể run lên, chân mày cau lại một cái, mặt mày khẩn trương hoảng hốt . “ Linh nhi biết sai rồi, lần sau không dám…. Nữa… ”
“ Hừ”
Nghe được Linh nhi lời nói, nữ nhân áo đen chỉ là hung hăng quơ quơ ống tay áo, lập tức, mũi chân nhún một cái, cả người tựa như chim én bay. Không được bao lâu, liền biến mất ở trong màn tuyết trắng mênh mông vô tận.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết rời đi nữ nhân áo đen, Linh nhi đầu tiên là thở dài một hơi,sau đó thì thào tự nói.
Lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt phía dưới, nhìn thấy kia đội ngũ càng ngày càng gần , Linh nhi chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, thì thào tự nói “ haizzz, ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây, kế tiếp , liền xem các ngươi chính mình …… ”
……..
“ Khởi bẩm Hoàng Thượng , dấu chân đến chỗ này liền biến mất! Không biết có phải bị tuyết che hết dấu chân”
Nghe được thuộc hạ hồi báo, Độc Cô Ngạo Phong mày kiếm khẽ nhăn lại, đôi mắt lá răm màu hổ phách , đầu tiên nhẹ nhàng liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy nơi này đã là đỉnh núi Thiên Tuyệt Sơn, bọn họ đi dọc theo đường đi cũng không thấy nơi này có người sinh sống.
Chỉ là, dấu chân vừa ở chỗ này biến mất, như vậy Vô Tình bà bà ẩn cư ở địa phương này .
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trầm giọng hạ lệnh “ Mọi người tại nơi này tìm tòi xung quanh một phen, không được bỏ qua một địa phương nào ”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, mọi người đầu tiên là một mực cung kính vâng dạ, rồi vội vàng liền tản ra triển khai tìm tòi.
Trải qua rồi ước chừng một canh giờ, một người thị vệ lập tức vội vã đến.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, có thuộc hạ ở phía đông phát hiện một cái cửa hang động. Bên trong lối vào hang núi kia có mấy dấu chân, nghĩ đến, Vô Tình bà bà bọn họ sẽ ở nơi đó!"
Nghe được lời thuộc hạ nói, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Lập tức, liền triệu hồi mọi người, nhanh chóng xuất phát tới hang núi bên kia.
Đi rồi một hồi lâu, Độc Cô Ngạo Phong bọn họ rốt cuộc đi tới cửa ra vào hang núi.
Quả thật, giống như thị vệ kia nói, ở lối vào hang núi, thật sự có mấy dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn.
Dấu chân này, so với vết trước đây bọn họ phát hiện chính là giống hệt nhau, thiết nghĩ là cùng một người lưu lại.
Ở trong Thiên Tuyệt Sơn, ngoại trừ Vô Tình bà bà ra, liền không có ai trú nữa.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng vui vẻ.
Dù sao, chỉ cần có thể tìm được Vô Tình bà bà, Nhạc nhi liền được cứu rồi.
Hai ngày nay, ngự y bẩm báo, Nhạc nhi thân thể càng cảm thấy suy yếu, chỉ sợ chịu đựng không được vài ngày.
Hiện nay, rốt cuộc tìm được tung tích của Vô Tình bà bà, cho dù muốn hắn trả giá gì, hắn nhất định phải cứu Nhạc nhi!
Độc Cô Ngạo Phong trong lòng thầm nghĩ, sau một khắc, liền rảo bước đi nhanh, đi tới trong hang núi.
Tuy nhiên, Độc Cô Ngạo Phong mới đi đến cửa ra vào hang núi, một âm thanh tràn đầy nghiêm nghị, liền truyền ra từ trong hang núi.
"Ngay cả Thiên Tuyệt Sơn của ta cũng dám xông tới, các ngươi là muốn tìm cái chết! ?"
Nữ nhân mở miệng, giọng điệu nghiêm nghị, không chút khách khí.
Vừa nghe thấy nói với âm thanh nghiêm nghị như thế , liền biết người này không dễ chọc!
Vào lúc bình minh , tất cả mọi người đều dậy thật sớm để chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục xuất phát thì một thị vệ hình như phát hiện cái gì đó và lập tức vội vã bẩm báo “ Khởi bẩm Hoàng Thượng: thuộc hạ phát hiện bên kia có những dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn, hẳn là của người khác lưu lại!”.
Nghe được thị vệ bẩm báo, Lam Vũ đứng đứng phía sau Độc Cô Ngạo Phong lập tức mở miệng nói “Hoàng Thượng , hôm qua chúng ta cảm giác được có người ngấm ngầm giúp đỡ chúng ta. Chẳng lẽ là, những dấu chân này cũng là do người ngầm giúp đỡ chúng ta lưu lại ? ”
Đối với những lời Lam Vũ suy đoán , Độc Cô Ngạo Phong trong lòng cũng phỏng đoán như thế.
Chỉ là trong long hắn nghi hoặc vô cùng. Rốt cuộc là ai, ở trong bóng tối giúp đỡ bọn họ mà không lộ diện đây ?
Trong thời gian Độc Cô Ngạo Phong lòng đầy nghi hoặc thì Tử Dạ một bên lên tiếng “Hoàng Thượng, chuyện này rất kỳ quái chỉ sợ có trá! ”.
Đối với những gì Tử Dạ lo lắng thì Độc Cô Ngạo Phong nghĩ ngợi một khắc lập tức mở miệng nói: “ Nếu như người kia nghĩ muốn hại chúng ta, tối hôm qua liền sẽ không hỗ trợ chúng ta xông qua những cạm bẫy này. Như vậy thương vong của chúng ta khẳng định rất lớn. Giờ phút này nàng ta chủ yếu dẫn chúng ta đi một chỗ, cho nên trẫm cảm giác được người này mặc dù thần bí nhưng cũng không gây hại cho chúng ta , trước chúng ta đi theo những dấu chân kia đi ”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói , Tự Dạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi theo phía sau Độc Cô Ngạo Phong, theo những dấu chân kia đi hướng tới trên núi.
... ... ....
Cùng lúc đó, bên kia.
Đứng trên sườn núi cao cao , nữ nhân lạnh lùng như băng cúi đầu nhìn một nhóm đội ngũ dưới kia đang không ngừng cứ thê mà đi về phía trước .
Nhận thấy phía sau khác thường, nữ nhân áo đen cơ hồ cũng không quay đầu lại mở miệng hỏi: “ Những người đó là ngươi dẫn họ đến ? ”
Nữ nhân áo đen mở miệng hỏi , tuy chỉ là nghi vấn nhưng lại nói cực kì khẳng định.
Nghe nữ nhân áo đen nói , Linh nhi đầu tiên nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới mịn màng, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu và mở miệng nói “ Đúng vậy, bà bà”
Nghe được lời Linh nhi nói, nữ nhân áo đen không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Linh nhi , ánh mắt càng mang theo vài phần không vui vẻ.
Vào lúc đó, gió núi không ngừng gào thét thổi bay tay áo, nữ nhân áo đen quần áo đơn giản nhưng lại phảng phất không hề thấy lạnh.
Bà liền lẳng lặng tùy ý đứng tại sườn núi, tùy ý để cuồng phong thổi bay tà áo của mình.
Thân hình cao gầy , ở trong màn tuyết mênh mông vô tận này, trông càng nổi bật!
Mái tóc dài trắng tinh kia chỉ tùy ý búi một nửa trên đỉnh đầu, còn lại thì xõa xuống.
Cùng với làn gió núi gào thét thổi qua, mái tóc trắng phía sau nữ nhân áo đen không ngừng tung lên tạo thành một vòng cung vô cùng duyên dáng, làm tăng thêm vài phần kỳ lạ.
Nữ nhân này, mặc dù đã hơn bốn mươi nhưng nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt.
Lúc này, bà liền lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, trái lại mang một loại cảm giác độc lập mà siêu trần thoát tục.
Chỉ là giờ phút này trên mặt nữ nhân không vui làm cho Linh nhi sợ hết hồn hết vía .
Bởi vì, nàng biết lúc này bà bà đang tức giận, mà bà bà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, Linh nhi cũng không dám lên tiếng .
Cúi đầu lẳng lặng quét mắt nhìn về phía Linh nhi thấy nét mặt sợ hãi, Nữ nhân áo đen trầm lặng một khắc, lập tức lạnh nhạt hậm hừ một tiếng , mới thu hồi ánh mắt và mở miệng nói “ Xen vào việc của người khác. Ngươi cho là, ngươi trợ giúp bọn chúng xông qua nhũng cơ quan mật thì ta sẽ cứu người sao ! Sau này, nếu như ngươi không nghe lời ta , ta liền đuổi ngươi xuống núi !”
“ Ách, bà bà …. ”
Nghe được những lời của bà bà nói, Linh nhi lập tức sợ đến thân thể run lên, chân mày cau lại một cái, mặt mày khẩn trương hoảng hốt . “ Linh nhi biết sai rồi, lần sau không dám…. Nữa… ”
“ Hừ”
Nghe được Linh nhi lời nói, nữ nhân áo đen chỉ là hung hăng quơ quơ ống tay áo, lập tức, mũi chân nhún một cái, cả người tựa như chim én bay. Không được bao lâu, liền biến mất ở trong màn tuyết trắng mênh mông vô tận.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết rời đi nữ nhân áo đen, Linh nhi đầu tiên là thở dài một hơi,sau đó thì thào tự nói.
Lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt phía dưới, nhìn thấy kia đội ngũ càng ngày càng gần , Linh nhi chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, thì thào tự nói “ haizzz, ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây, kế tiếp , liền xem các ngươi chính mình …… ”
……..
“ Khởi bẩm Hoàng Thượng , dấu chân đến chỗ này liền biến mất! Không biết có phải bị tuyết che hết dấu chân”
Nghe được thuộc hạ hồi báo, Độc Cô Ngạo Phong mày kiếm khẽ nhăn lại, đôi mắt lá răm màu hổ phách , đầu tiên nhẹ nhàng liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy nơi này đã là đỉnh núi Thiên Tuyệt Sơn, bọn họ đi dọc theo đường đi cũng không thấy nơi này có người sinh sống.
Chỉ là, dấu chân vừa ở chỗ này biến mất, như vậy Vô Tình bà bà ẩn cư ở địa phương này .
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trầm giọng hạ lệnh “ Mọi người tại nơi này tìm tòi xung quanh một phen, không được bỏ qua một địa phương nào ”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, mọi người đầu tiên là một mực cung kính vâng dạ, rồi vội vàng liền tản ra triển khai tìm tòi.
Trải qua rồi ước chừng một canh giờ, một người thị vệ lập tức vội vã đến.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, có thuộc hạ ở phía đông phát hiện một cái cửa hang động. Bên trong lối vào hang núi kia có mấy dấu chân, nghĩ đến, Vô Tình bà bà bọn họ sẽ ở nơi đó!"
Nghe được lời thuộc hạ nói, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Lập tức, liền triệu hồi mọi người, nhanh chóng xuất phát tới hang núi bên kia.
Đi rồi một hồi lâu, Độc Cô Ngạo Phong bọn họ rốt cuộc đi tới cửa ra vào hang núi.
Quả thật, giống như thị vệ kia nói, ở lối vào hang núi, thật sự có mấy dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn.
Dấu chân này, so với vết trước đây bọn họ phát hiện chính là giống hệt nhau, thiết nghĩ là cùng một người lưu lại.
Ở trong Thiên Tuyệt Sơn, ngoại trừ Vô Tình bà bà ra, liền không có ai trú nữa.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng vui vẻ.
Dù sao, chỉ cần có thể tìm được Vô Tình bà bà, Nhạc nhi liền được cứu rồi.
Hai ngày nay, ngự y bẩm báo, Nhạc nhi thân thể càng cảm thấy suy yếu, chỉ sợ chịu đựng không được vài ngày.
Hiện nay, rốt cuộc tìm được tung tích của Vô Tình bà bà, cho dù muốn hắn trả giá gì, hắn nhất định phải cứu Nhạc nhi!
Độc Cô Ngạo Phong trong lòng thầm nghĩ, sau một khắc, liền rảo bước đi nhanh, đi tới trong hang núi.
Tuy nhiên, Độc Cô Ngạo Phong mới đi đến cửa ra vào hang núi, một âm thanh tràn đầy nghiêm nghị, liền truyền ra từ trong hang núi.
"Ngay cả Thiên Tuyệt Sơn của ta cũng dám xông tới, các ngươi là muốn tìm cái chết! ?"
Nữ nhân mở miệng, giọng điệu nghiêm nghị, không chút khách khí.
Vừa nghe thấy nói với âm thanh nghiêm nghị như thế , liền biết người này không dễ chọc!