Như vậy, rốt cuộc hắn là ai?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng nghi hoặc, nỗi băn khoăn không ngừng nảy lên trong lòng.
Chỉ là, còn không đợi nàng suy nghĩ chuyện khác, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng mãnh liệt kéo tới. Ngay sau đó, trước mắt Đồng Nhạc Nhạc tối sầm, hai mắt khẽ đảo, cả người lập tức lâm vào vô tận trong bóng tối...
....
" Nhạc nhi, ngươi như thế nào!? Nhạc nhi! ? "
Sau khi, ôm tiểu nữ tử lên bờ, Huyền Lăng Thương lập tức để người trong lòng nằm thẳng trên mặt đất, đôi môi mở ra, không ngừng kêu gọi.
Trên gương mặt tuấn tú kia, lộ vẻ không dám tin cùng khẩn trương lo lắng.
Bởi vì, Huyền Lăng Thương thật sự không thể tin được, mọi thứ trước mắt là thật.
Nhạc nhi, nàng lại không có chết!!!!
Một năm này, hắn đều đắm chìm trong chuyện Nhạc nhi đã chết, đến nỗi ngay cả hoàng cung hắn cũng không dám trở về.
Bởi vì, ở trong hoàng cung, thật sự có rất nhiều kỷ niệm của hắn cùng Nhạc nhi.
Cho dù, cung điện, đường nhỏ nào, hay là một mảnh lá cây, một cái hồ nước, đều làm cho hắn nhớ lại từng chút từng chút chuyện của hắn và Nhạc nhi.
Ở trong đầu, luôn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hay hờn dỗi, ngượng ngùng, ảo não, hoặc là lúm đồng tiền như hoa của nàng.
Mỗi lần nghĩ đến nàng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
Cứ tưởng nhớ, hành hạ như vậy, làm cho hắn đau lòng, cuối cùng, đành phải rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái nơi làm hắn thương tâm.
Có lẽ, một ngày nào đó, cuối cùng hắn nghĩ lại, buông xuống, hắn sẽ trở về hoàng cung.
Nhưng là, hắn nghĩ như vậy, cũng là sai lầm rồi.
Cho dù hắn rời khỏi hoàng cung, đối với chuyện nhớ Nhạc nhi, chỉ có tăng không giảm.
Mặc kệ hắn đi tới chỗ nào, trong đầu hắn, đều nhớ, và muốn gặp, đều là tiểu nữ tử xinh đẹp kia.
Mỗi cái nhăn mày, một tiếng giận dữ của nàng, đều khắc sâu vào trong tim của hắn. Thật giống như, nàng không có chết, nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Huyền Lăng Thương cảm thấy, chính mình muốn điên rồi.
Cảm giác đau lòng như vạy, làm cho hắn ăn không ngon, đêm không ngủ được, hắn không biết, mình còn có thể chống đỡ đến khi nào.?
Có lẽ, cả đời này của hắn, cũng chỉ có thể giống như hiện tại, sống một cuộc sống không hồn.!?
Tuy nhiên, ngay lúc Huyền Lăng Thương mất hết ý chí, tiểu nữ tử này, nhưng giống như lần đầu nhìn thấy nàng vậy, đột nhiên liền đụng vào trong tầm mắt của hắn.
Lúc đầu, thấy bên này đánh nhau, Huyền Lăng Thương một chút hứng thú đều không có.
Nhưng mà, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, hung hăng kinh ngạc.
Bởi vì bóng lưng kia, quen thuộc như vậy, thật giống tiểu nữ tử vẫn làm cho hắn điên đảo.
Chỉ là, trong lòng Huyền Lăng Thương kinh ngạc, cũng rất nhanh chối bỏ ý nghĩ trong lòng.
Có lẽ, là người giống người thôi.
Dù sao, một năm này, chuyện như vậy, hắn không phải không có gặp qua.
Mỗi một lần, hắn gặp được một bóng dáng quen thuộc, hắn cho rằng, đó chính là Nhạc nhi. Chỉ là, khi hắn mang tâm trạng kích động hưng phấn xông lên phía trước, cuối cùng kết quả, luôn làm cho hắn thất vọng.
Cảm giác lo được lo mất kia, làm cho hắn quá mệt mỏi.
Dù sao, Nhạc nhi nàng đã vùi thân trong Đoạn Nhai, nàng đã chết...
Trong lòng Huyền Lăng Thương nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tuy nhiên, hắn dù đã biết đáp án, nhưng mà, gặp lại bóng lưng quen thuộc kia rơi vào trong nước, Huyền Lăng Thương cũng là không cần suy nghĩ, thân thể giống như có ý thức của mình, ' bùm ' một tiếng, liền nhảy xuống.
Đang nhảy vào bên trong hồ nước lạnh như băng kia, Huyền Lăng Thương nhìn thấy bóng dáng xinh xắn từ từ trầm xuống đáy nước kia,bỗng hiên trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên.
Giống như có người đang dùng tay hung hăng bóp chặt tim của hắn, đau quá.
Lòng dạ rối bời, làm cho tốc độ Huyền Lăng Thương nhanh hơn, đuổi theo bóng dáng đang từ từ chìm xuống kia.
Khi hắn, rốt cục bơi tới bên cạnh bóng dáng xinh xắn kia, nhìn đến dung mạo kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống như sấm sét giữa trời quang,'ầm' một tiếng, hoàn toàn khiếp sợ.
Cho tới bây giờ, Huyền Lăng Thương còn không dám tin, nơi đây mình thấy nàng.
Chỉ thấy tiểu nữ tử trên mặt đất, màu da như ngọc, mặt như phù dung(hoa sen), hàng mi cao vút, xanh mờ, mũi thon môi anh đào, mỗi một chỗ, đều là quen thuộc như vậy.
Gương mặt tinh xảo kia, lúc nào cũng khắc vào trong đầu hắn, hắn khẳng định cũng có thể nhận ra dù chỉ một cái liếc mắt.
Là Nhạc nhi!
Nàng không có chết!!!
Thật sự quá tốt rồi!!!
Trong lòng Huyền Lăng Thương kích động lại hưng phấn, chỉ là, tiểu nữ tử trên mặt đất vẫn hôn mê bất tỉnh, Huyền Lăng Thương lại bắt đầu lo lắng.
Dù sao, thật vất vả hắn mới gặp lại nàng, biết được nàng còn sống, nếu hiện tại, nàng lại chết đi ở trước mặt hắn, Huyền Lăng Thương không biết, lúc này đây, chính mình còn có thể ....hay không thừa nhận.
Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương đau lòng cực kì, lại thấy tiểu nữ tử trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương càng bối rối.
" Nhạc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, Nhạc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, mở mắt nhìn xem trẫm, trẫm thật vất vả gặp lại ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần rời khỏi trẫm, Nhạc nhi..... "
Huyền Lăng Thương không ngừng kêu gọi, hai tay lại gắt gao bắt lấy bờ vai tiểu nữ tử trên mặt đất, bởi vì do kích động, không ngừng đong đưa.
Cuối cùng, cũng không biết là trong hôn mê nữ tử nghe được hắn kêu gọi, vẫn là trời cao thương hại hắn, không đành lòng nhìn tâm hắn khổ sở.
Chỉ thấy, đôi mắt đẹp vốn nhắm chặt tiểu nữ tử, đầu tiên là khe khẽ ưm một tiếng, lập tức lông mi run nhè nhẹ một chút, liền chậm rãi tỉnh lại.
" Nhạc nhi, rốt cục đã tỉnh lại!? Thật sự là tốt quá!!!"
Nhìn tiểu nữ tử từ từ tỉnh lại, môi đỏ mọng Huyền Lăng Thương một tiếng, vui mừng cười nói, lập tức ôm chặt tiểu nữ tử vào trong lòng.
Chỉ cảm thấy, tiểu nữ tử trong lòng, nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, mềm mại, lại có thể lấp đầy khoảng trống trong tim hắn.
Từ lúc tiểu nữ tử này chết đi, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, lòng mình trống rỗng.
Toàn bộ thế giới của hắn, đều trở nên u ám.
Chỉ cảm thấy, sinh mệnh bên trong hắn, toàn bộ vui sướng, tươi cười, sắc thái, đều theo tiểu nữ tử này biến mất.
Hiện nay, trong lòng Huyền Lăng Thương ôm tiểu nữ tử, chỉ cảm thấy vui sướng chưa từng có, cảm thấy mỹ mãn.
Cảm giác đánh mất rồi lại có , thật là làm cho Huyền Lăng Thương kích động muốn bay lên.
Đối với hưng phấn kích động vui mừng quá đỗi của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc từ từ tỉnh lại, còn không đợi nàng kịp phản ứng, cả người liền bị người ôm lấy.
Trong ngực nam nhân, dày rộng mà rắn chắc như vậy.
Chóp mũi, ngửi được một loại mùi vị nhàn nhạt Long Tiên Hương, quen thuộc như vậy, thật giống như, nàng đã từng ngửi qua ở nơi nào.
Còn có nam nhân ôm vào trong ngực, cho nàng cảm giác, cũng quen thuộc như vậy, mà có nhiều cảm giác an toàn.
Giống như, cho dù là cả thế giới đều sập, chỉ cần có hắn, nàng liền sẽ không sợ hãi....
Trong lòng rung động, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo ngực rắn chắc kia, chậm rãi nhìn lên trên.
Đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy bọt nước, vô cùng tuấn tú mê hoặc!
Hàng mi sắc như đao, mũi thẳng tao nhã, mỗi một chỗ, đều kết hợp hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Ánh mắt thu hút người, là một đôi mắt lá răm đỏ như máu của nam nhân kia.
Đôi mắt đỏ như máu kia, giống như một đôi ngọc đỏ xinh đẹp, rực rỡ không gì sánh được.
Giờ phút này, đôi mắt đỏ kia, lại nhộn nhạo che dấu không được mừng như điên.
Giống như, hắn chiếm được toàn bộ thế giới!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy lên một cảm giác kỳ lạ.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này, giống như đã từng quen biết, cho nàng một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nàng lại nhớ không ra, nam nhân này, rốt cuộc là ai.
Còn có phản ứng nam nhân này, mừng rỡ như điên như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn, hiển nhiên là biết nàng, nhưng là hắn rốt cuộc là ai!?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, lập tức, môi đỏ mọng mở ra, yếu ớt hỏi.
" Ngươi, rốt cuộc là ai! "?
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng. Lại không biết, lời này của nàng rơi vào tai Huyền Lăng Thương, giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống ót Huyền Lăng Thương------
Đôi mắt trợn tròn, đầu óc trống rỗng.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt nghi hoặc ngây thơ của tiểu nữ tử trong lòng.
Chỉ thấy tiểu nữ tử nhìn vào ánh mắt của hắn, là xa lạ như thế, giống như một người không quen biết...
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương vô cùng kinh ngạc, bạc môi mở ra, vẻ mặt không dám tin hỏi.
" Nhạc nhi, ngươi ngươi là làm sao vậy? Trẫm là Huyền Lăng Thương! Ngươi quên ta rồi sao!?
" Nhạc nhi, Huyền Lăng Thương!? "
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đôi mày Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại, vẻ mặt nghi hoặc.
" Nhạc nhi, Nhạc nhi, tên này rất quen thuộc....."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lẩm bẩm chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy tên này, vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, hiện tại đầu óc nàng trống trơn, đối với nam nhân trước mặt, một chút ấn tượng cũng không có.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này cho nàng một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Còn có, Nhạc nhi Huyền Lăng Huyền Lăng Thương, hai cái tên này, cũng là quen thuộc như vậy.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nàng cũng không nghĩ ra.
Bởi vì, chỉ cần nàng cố gắng suy nghĩ, trong đầu nàng, bắt đầu ong ong đau đớn.
Giống như, ở trong đầu có ngàn vạn cây châm, đang đâm đầu của nàng.
"A, đầu của ta, đau quá... "
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng nghi hoặc, nỗi băn khoăn không ngừng nảy lên trong lòng.
Chỉ là, còn không đợi nàng suy nghĩ chuyện khác, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng mãnh liệt kéo tới. Ngay sau đó, trước mắt Đồng Nhạc Nhạc tối sầm, hai mắt khẽ đảo, cả người lập tức lâm vào vô tận trong bóng tối...
....
" Nhạc nhi, ngươi như thế nào!? Nhạc nhi! ? "
Sau khi, ôm tiểu nữ tử lên bờ, Huyền Lăng Thương lập tức để người trong lòng nằm thẳng trên mặt đất, đôi môi mở ra, không ngừng kêu gọi.
Trên gương mặt tuấn tú kia, lộ vẻ không dám tin cùng khẩn trương lo lắng.
Bởi vì, Huyền Lăng Thương thật sự không thể tin được, mọi thứ trước mắt là thật.
Nhạc nhi, nàng lại không có chết!!!!
Một năm này, hắn đều đắm chìm trong chuyện Nhạc nhi đã chết, đến nỗi ngay cả hoàng cung hắn cũng không dám trở về.
Bởi vì, ở trong hoàng cung, thật sự có rất nhiều kỷ niệm của hắn cùng Nhạc nhi.
Cho dù, cung điện, đường nhỏ nào, hay là một mảnh lá cây, một cái hồ nước, đều làm cho hắn nhớ lại từng chút từng chút chuyện của hắn và Nhạc nhi.
Ở trong đầu, luôn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hay hờn dỗi, ngượng ngùng, ảo não, hoặc là lúm đồng tiền như hoa của nàng.
Mỗi lần nghĩ đến nàng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
Cứ tưởng nhớ, hành hạ như vậy, làm cho hắn đau lòng, cuối cùng, đành phải rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái nơi làm hắn thương tâm.
Có lẽ, một ngày nào đó, cuối cùng hắn nghĩ lại, buông xuống, hắn sẽ trở về hoàng cung.
Nhưng là, hắn nghĩ như vậy, cũng là sai lầm rồi.
Cho dù hắn rời khỏi hoàng cung, đối với chuyện nhớ Nhạc nhi, chỉ có tăng không giảm.
Mặc kệ hắn đi tới chỗ nào, trong đầu hắn, đều nhớ, và muốn gặp, đều là tiểu nữ tử xinh đẹp kia.
Mỗi cái nhăn mày, một tiếng giận dữ của nàng, đều khắc sâu vào trong tim của hắn. Thật giống như, nàng không có chết, nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Huyền Lăng Thương cảm thấy, chính mình muốn điên rồi.
Cảm giác đau lòng như vạy, làm cho hắn ăn không ngon, đêm không ngủ được, hắn không biết, mình còn có thể chống đỡ đến khi nào.?
Có lẽ, cả đời này của hắn, cũng chỉ có thể giống như hiện tại, sống một cuộc sống không hồn.!?
Tuy nhiên, ngay lúc Huyền Lăng Thương mất hết ý chí, tiểu nữ tử này, nhưng giống như lần đầu nhìn thấy nàng vậy, đột nhiên liền đụng vào trong tầm mắt của hắn.
Lúc đầu, thấy bên này đánh nhau, Huyền Lăng Thương một chút hứng thú đều không có.
Nhưng mà, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, hung hăng kinh ngạc.
Bởi vì bóng lưng kia, quen thuộc như vậy, thật giống tiểu nữ tử vẫn làm cho hắn điên đảo.
Chỉ là, trong lòng Huyền Lăng Thương kinh ngạc, cũng rất nhanh chối bỏ ý nghĩ trong lòng.
Có lẽ, là người giống người thôi.
Dù sao, một năm này, chuyện như vậy, hắn không phải không có gặp qua.
Mỗi một lần, hắn gặp được một bóng dáng quen thuộc, hắn cho rằng, đó chính là Nhạc nhi. Chỉ là, khi hắn mang tâm trạng kích động hưng phấn xông lên phía trước, cuối cùng kết quả, luôn làm cho hắn thất vọng.
Cảm giác lo được lo mất kia, làm cho hắn quá mệt mỏi.
Dù sao, Nhạc nhi nàng đã vùi thân trong Đoạn Nhai, nàng đã chết...
Trong lòng Huyền Lăng Thương nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tuy nhiên, hắn dù đã biết đáp án, nhưng mà, gặp lại bóng lưng quen thuộc kia rơi vào trong nước, Huyền Lăng Thương cũng là không cần suy nghĩ, thân thể giống như có ý thức của mình, ' bùm ' một tiếng, liền nhảy xuống.
Đang nhảy vào bên trong hồ nước lạnh như băng kia, Huyền Lăng Thương nhìn thấy bóng dáng xinh xắn từ từ trầm xuống đáy nước kia,bỗng hiên trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên.
Giống như có người đang dùng tay hung hăng bóp chặt tim của hắn, đau quá.
Lòng dạ rối bời, làm cho tốc độ Huyền Lăng Thương nhanh hơn, đuổi theo bóng dáng đang từ từ chìm xuống kia.
Khi hắn, rốt cục bơi tới bên cạnh bóng dáng xinh xắn kia, nhìn đến dung mạo kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống như sấm sét giữa trời quang,'ầm' một tiếng, hoàn toàn khiếp sợ.
Cho tới bây giờ, Huyền Lăng Thương còn không dám tin, nơi đây mình thấy nàng.
Chỉ thấy tiểu nữ tử trên mặt đất, màu da như ngọc, mặt như phù dung(hoa sen), hàng mi cao vút, xanh mờ, mũi thon môi anh đào, mỗi một chỗ, đều là quen thuộc như vậy.
Gương mặt tinh xảo kia, lúc nào cũng khắc vào trong đầu hắn, hắn khẳng định cũng có thể nhận ra dù chỉ một cái liếc mắt.
Là Nhạc nhi!
Nàng không có chết!!!
Thật sự quá tốt rồi!!!
Trong lòng Huyền Lăng Thương kích động lại hưng phấn, chỉ là, tiểu nữ tử trên mặt đất vẫn hôn mê bất tỉnh, Huyền Lăng Thương lại bắt đầu lo lắng.
Dù sao, thật vất vả hắn mới gặp lại nàng, biết được nàng còn sống, nếu hiện tại, nàng lại chết đi ở trước mặt hắn, Huyền Lăng Thương không biết, lúc này đây, chính mình còn có thể ....hay không thừa nhận.
Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương đau lòng cực kì, lại thấy tiểu nữ tử trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương càng bối rối.
" Nhạc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, Nhạc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, mở mắt nhìn xem trẫm, trẫm thật vất vả gặp lại ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần rời khỏi trẫm, Nhạc nhi..... "
Huyền Lăng Thương không ngừng kêu gọi, hai tay lại gắt gao bắt lấy bờ vai tiểu nữ tử trên mặt đất, bởi vì do kích động, không ngừng đong đưa.
Cuối cùng, cũng không biết là trong hôn mê nữ tử nghe được hắn kêu gọi, vẫn là trời cao thương hại hắn, không đành lòng nhìn tâm hắn khổ sở.
Chỉ thấy, đôi mắt đẹp vốn nhắm chặt tiểu nữ tử, đầu tiên là khe khẽ ưm một tiếng, lập tức lông mi run nhè nhẹ một chút, liền chậm rãi tỉnh lại.
" Nhạc nhi, rốt cục đã tỉnh lại!? Thật sự là tốt quá!!!"
Nhìn tiểu nữ tử từ từ tỉnh lại, môi đỏ mọng Huyền Lăng Thương một tiếng, vui mừng cười nói, lập tức ôm chặt tiểu nữ tử vào trong lòng.
Chỉ cảm thấy, tiểu nữ tử trong lòng, nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, mềm mại, lại có thể lấp đầy khoảng trống trong tim hắn.
Từ lúc tiểu nữ tử này chết đi, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, lòng mình trống rỗng.
Toàn bộ thế giới của hắn, đều trở nên u ám.
Chỉ cảm thấy, sinh mệnh bên trong hắn, toàn bộ vui sướng, tươi cười, sắc thái, đều theo tiểu nữ tử này biến mất.
Hiện nay, trong lòng Huyền Lăng Thương ôm tiểu nữ tử, chỉ cảm thấy vui sướng chưa từng có, cảm thấy mỹ mãn.
Cảm giác đánh mất rồi lại có , thật là làm cho Huyền Lăng Thương kích động muốn bay lên.
Đối với hưng phấn kích động vui mừng quá đỗi của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc từ từ tỉnh lại, còn không đợi nàng kịp phản ứng, cả người liền bị người ôm lấy.
Trong ngực nam nhân, dày rộng mà rắn chắc như vậy.
Chóp mũi, ngửi được một loại mùi vị nhàn nhạt Long Tiên Hương, quen thuộc như vậy, thật giống như, nàng đã từng ngửi qua ở nơi nào.
Còn có nam nhân ôm vào trong ngực, cho nàng cảm giác, cũng quen thuộc như vậy, mà có nhiều cảm giác an toàn.
Giống như, cho dù là cả thế giới đều sập, chỉ cần có hắn, nàng liền sẽ không sợ hãi....
Trong lòng rung động, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo ngực rắn chắc kia, chậm rãi nhìn lên trên.
Đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy bọt nước, vô cùng tuấn tú mê hoặc!
Hàng mi sắc như đao, mũi thẳng tao nhã, mỗi một chỗ, đều kết hợp hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Ánh mắt thu hút người, là một đôi mắt lá răm đỏ như máu của nam nhân kia.
Đôi mắt đỏ như máu kia, giống như một đôi ngọc đỏ xinh đẹp, rực rỡ không gì sánh được.
Giờ phút này, đôi mắt đỏ kia, lại nhộn nhạo che dấu không được mừng như điên.
Giống như, hắn chiếm được toàn bộ thế giới!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy lên một cảm giác kỳ lạ.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này, giống như đã từng quen biết, cho nàng một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nàng lại nhớ không ra, nam nhân này, rốt cuộc là ai.
Còn có phản ứng nam nhân này, mừng rỡ như điên như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn, hiển nhiên là biết nàng, nhưng là hắn rốt cuộc là ai!?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, lập tức, môi đỏ mọng mở ra, yếu ớt hỏi.
" Ngươi, rốt cuộc là ai! "?
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng. Lại không biết, lời này của nàng rơi vào tai Huyền Lăng Thương, giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống ót Huyền Lăng Thương------
Đôi mắt trợn tròn, đầu óc trống rỗng.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt nghi hoặc ngây thơ của tiểu nữ tử trong lòng.
Chỉ thấy tiểu nữ tử nhìn vào ánh mắt của hắn, là xa lạ như thế, giống như một người không quen biết...
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương vô cùng kinh ngạc, bạc môi mở ra, vẻ mặt không dám tin hỏi.
" Nhạc nhi, ngươi ngươi là làm sao vậy? Trẫm là Huyền Lăng Thương! Ngươi quên ta rồi sao!?
" Nhạc nhi, Huyền Lăng Thương!? "
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đôi mày Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại, vẻ mặt nghi hoặc.
" Nhạc nhi, Nhạc nhi, tên này rất quen thuộc....."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lẩm bẩm chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy tên này, vô cùng quen thuộc.
Chỉ là, hiện tại đầu óc nàng trống trơn, đối với nam nhân trước mặt, một chút ấn tượng cũng không có.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này cho nàng một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Còn có, Nhạc nhi Huyền Lăng Huyền Lăng Thương, hai cái tên này, cũng là quen thuộc như vậy.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nàng cũng không nghĩ ra.
Bởi vì, chỉ cần nàng cố gắng suy nghĩ, trong đầu nàng, bắt đầu ong ong đau đớn.
Giống như, ở trong đầu có ngàn vạn cây châm, đang đâm đầu của nàng.
"A, đầu của ta, đau quá... "