Edit : Angelina Yang
Chỉ là, người mới đến ở cách Cố Duy Nhất quá xa. Trong khoảnh khắc, Cố Duy Nhất không thấy rõ lắm dáng vẻ của người mới đến.
Chỉ cảm thấy, thuật cưỡi ngựa của người mới tới thật không tệ!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, người mới đến đã tới gần.
Đến khi Cố Duy Nhất đờ người ra nhìn kĩ dáng vẻ của người mới tới, đôi mắt lập tức nhướn lên một cái. . .
Lại là hắn!
Độc Cô Ngạo Vũ! ! !
Trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc, dù sao, trong cảm nhận của nàng, Độc Cô Ngạo Vũ chính là một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết bạo ngược, kiêu ngạo gây phiền toái. Không nghĩ tới, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn, cũng không tồi!
Nếu không phải trước đây đã sớm chứng kiến đức hạnh của hắn, chỉ là nhìn thiếu niên này, lúc đầu vừa nhìn qua, kỳ thật, vẫn còn rất đẹp mắt. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, thì Độc Cô Ngạo Vũ đã đi tới trước mặt Cố Duy Nhất. Sau đó dùng một tay giật dây cương, khiến cho con ngựa dừng lại.
Lại thấy Cố Duy Nhất đứng dưới đất đang ngẩn người nhìn mình, dường như là nghĩ đến cái gì , môi hồng cong lên một cái, nhướn mày một cái, hắn tràn đầy đắc ý cười nói.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Như thế nào! ? Gia tuấn tú chứ! ?"
"Ách. . ."
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ mở mồm thật không biết xấu hổ, Cố Duy Nhất không nhịn được đảo cặp mắt nhìn khinh thường, ngắt lời một tiếng.
"Tuấn tú cái lông ngựa! ? Cưỡi thế này, ai không biết! ?"
"Như thế nào! ? Nói như vậy, ngươi biết cưỡi ngựa! ?"
Nghe được Cố Duy Nhất nói lời này, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức nhướn nhướn hàng mi xinh xắn, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất lập tức cứng họng.
Dù sao, nàng chưa từng cưỡi ngựa mà . . .
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày quẫn bách, không dám lên tiếng , Độc Cô Ngạo Vũ như là nghĩ đến cái gì, không khỏi ngửa đầu bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha ha ha. . . Nhìn dáng vẻ ngươi mới rồi kiêu ngạo , lại không biết cưỡi ngựa! ? Ha ha ha ha ha ha. . . Cười nhạo Gia ! ! !"
Độc Cô Ngạo Vũ một tay chỉ về phía Cố Duy Nhất, liền ngửa đầu cười ha ha.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ cười kiêu ngạo kia, Cố Duy Nhất càng là tức tối đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên xé cái miệng của hắn, để cho hắn khỏi cười!
Hừ!
Liền vào lúc Cố Duy Nhất sắp sửa tức nổ ruột, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ.
"Phát sinh chuyện gì ! ? A Vũ cười vui vẻ như vậy! ?"
Nghe được đạo âm thanh trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc kia, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Độc Cô Ngạo Phong không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau nàng.
Hiện tại Độc Cô Ngạo Phong, đã thay ra bộ long bào màu vàng tươi tượng trưng đế vương kia. Chỉ mặc trên người , chính là một bộ cẩm bào dùng Thiên Tàm Ti chế luyện mà thành.
Bên ngoài chiếc cẩm bào kia, lại còn dùng chỉ bạc kim tuyến họa một con Phi Long lấp lánh linh lợi.
Con Phi Long kia, làm thật tinh xảo, trông rất sống động, phảng phất dường như thật sự, càng khiến cho nam nhân cảm thấy sang trọng phi phàm, như rồng như phượng!
Mái tóc đen nhánh kia, giờ phút này đang thắt búi cao cao thành một cái đuôi ngựa, trên đai vấn tóc , có khảm một viên bảo thạch màu đỏ.
Ánh mặt trời sáng lạn đang chiếu thẳng xuống, khiến cho viên Hồng Bảo Thạch kia càng là rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!
Càng là tôn lên gương mặt tuấn tú kia của nam nhân. Đường nét rõ ràng, gương mặt tuyệt đẹp
phảng phất điêu khắc sắc sảo gọt rũa tỉ mỉ mà thành.
Lại thêm mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng tao nhã, đôi môi đỏ hồng.
Nhưng điều khiến Cố Duy Nhất mê muội nhất chính là, một đôi mắt màu hổ phách kia của nam nhân . . .
Sống trong thời hiện đại, có màu mắt nào mà Cố Duy Nhất chưa từng gặp qua! ?
Chính là, duy độc một đôi mắt màu hổ phách này, để cho nàng một lời khó quên.
Một đôi mắt màu hổ phách này, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, màu sắc so với mọi ngày như thấy rõ hơn vài phần, phảng phất một đôi bảo thạch màu hổ phách.
Lại phảng phất mang theo một luồng ma lực thu hút lòng người, làm cho người ta nhìn thấy, đều không nỡ dời ánh mắt đi . . .
Nhìn khắp vạn năm, khó có như vậy. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất thở dài, Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở trên lưng ngựa, nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , môi đỏ mọng lập tức hé ra, mở miệng cười nói.
"Hoàng huynh, đồ xấu này, ách, nàng lại không biết cưỡi ngựa, quả thực cười chết ta ! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Cố Duy Nhất vốn đang lúc đắm chìm trong đôi mắt màu hổ phách kia, khi nghe được Độc Cô Ngạo Vũ cực kì thẳng thắn làm tổn thương chính mình, chân mày lập tức vừa nhíu, hé mở làn môi hồng, liền mở miệng quát với Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn cười ha ha.
"Không biết cưỡi ngựa thì đã làm sao! ? Ngươi vừa ra sinh còn không phải không bước đi nổi sao! ? Chẳng qua là cưỡi ngựa thôi, đắc ý cái gì! ? Nếu như ta học xong cưỡi ngựa, khẳng định so với ngươi thì còn cưỡi giỏi hơn nhiều!"
Cố Duy Nhất chính là không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia của Độc Cô Ngạo Vũ , chẳng qua là cưỡi ngựa thôi, sao mà hắn kiêu ngạo như vậy!
Cũng không suy nghĩ một chút, mấy ngày trước đây, là ai bị nàng đánh cho gục xuống, biến thành đầu heo!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nhớ lại, Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, tất nhiên không phục .
"Tốt nhất, nếu không, sau này chúng ta thử so sánh! ?"
"So thì so! Ai sợ ai! ? Chờ ta sau này học cưỡi ngựa xong, chúng ta sẽ cùng nhau so tài!"
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ nói lời này, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng đáp.
Dù sao, Cố Duy Nhất là rất không nhận chịu thua người.
Hơn nữa, sức chiến đấu của nàng, quả là phi thường ngoan cường!
Về phần Độc Cô Ngạo Vũ, vừa nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lập tức mở miệng nói.
"Hảo! Một lời đã định, cũng được! Nếu như thắng thì thế nào! ? Thua thì sẽ bị sao! ?"
"Ha hả, nếu như ngươi thắng , ngươi muốn làm cái gì thì ta làm cái đó. Nếu như là ta thắng , cũng vậy. Ta bảo ngươi làm cái gì, thì phải làm cái đó!"
Cố Duy Nhất ha hả cười một tiếng, mở miệng nói.
Hơn nữa trên mặt, càng là dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Dù sao, với thiên phú về võ học, liệu cưỡi ngựa còn làm khó được nàng sao! ?
Đối với vẻ tự tin tràn đầy của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ cũng là sảng khoái đồng ý!
"Hảo! Một lời đã định!"
Đối với những lời của hai người Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ , Độc Cô Ngạo Phong ở một bên, chỉ là lắc đầu thở dài.
Cũng không biết, hai người trước mắt này, phải chăng là kiếp trước chính là cừu nhân, đời này, mới thành oan gia.
Trong lòng nghĩ vậy, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Được rồi, Duy Nhất, không phải nói học cưỡi ngựa sao! ? Trước chọn ngựa đi!"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, lập tức gật đầu nói.
"Hảo lặc!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất liền lập tức chạy tới chuồng ngựa, bắt đầu chăm chú chọn lựa con ngựa cưỡi.
Chỉ là, Cố Duy Nhất dù sao cũng là lần đầu tiên học cưỡi ngựa, đối với ngựa càng là rất xa lạ.
Giờ phút này, nàng chỉ là nhìn thấy mỗi một con ngựa, đều tuấn tú vô cùng, trong khoảnh khắc, đúng là để cho nàng nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên lựa chọn con nào.
Vì vậy, Cố Duy Nhất liền tiện tay chỉ một cái, mở miệng nói với tiểu đồng đang chờ đợi ở một bên.
"Vậy thì lấy con kia đi!"
"Vâng, Quận chúa!"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, tiểu đồng chờ ở nơi này lập tức mở miệng, một mực cung kính nói.
Lập tức, liền lựa con ngựa mà Cố Duy Nhất chọn rồi dắt đi ra.
Nhìn thấy con ngựa được dẫn ra kia, Cố Duy Nhất có vẻ vừa lòng.
Chỉ thấy con ngựa này, tứ chi cường tráng, cơ thể vững chắc, hai tròng mắt lấp lánh linh lợi, bộ lông màu nâu, nhìn thấy rất đẹp!
Không hổ là tại hoàng cung, đàn ngựa chính là vóc dáng cực hoành tráng
!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khen ngợi, lại thấy một tiểu đồng, đang nắm một con tuấn mã có bộ lông trắng như tuyết đi ra.
Chỉ thấy con ngựa này, tứ chi cường tráng, bộ lông toàn thân trắng như tuyết, hai tròng mắt lấp lánh linh lợi, nhìn qua liền thấy rất đẹp!
Thấy con bạch mã kia, Cố Duy Nhất nhìn mà ánh mắt đều sáng rực .
"Oa, hảo tuấn mã!"
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất giật mình mà la lên, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong đứng ở một bên , sau khi thấy con bạch mã kia được dắt đi ra, liền lập tức lôi kéo dây cương. Sau đó, mũi chân nhún một cái, cả người liền dễ dàng ngồi ở trên lưng ngựa.
Độc Cô Ngạo Phong hành động như vậy, gọn gàng lưu loát, tiêu sái vô cùng.
Cingf với chiếc áo bào trắng tung bay, trông vô cùng hào hoa!
Dưới ánh mặt trời chói mắt, mặt cỏ xanh biếc.
Chỉ thấy nam nhân áo trắng cưỡi trên con bạch mã kia, càng là tuấn tú vô cùng, trông vô cùng thú vị!
Thiên địa bao la, vẻ đẹp của cảnh vật , hết thảy đều chỉ làm bối cảnh cho nam nhân . . .
Bạch mã vương tử, chính là để nói tới nam nhân trước mắt này chăng! ?
Thân là bậc Đế vương , dáng vẻ tuấn tú, sang trọng bức người, trên đời còn có nam nhân so với hắn tốt hơn, càng ưu tú hơn sao! ?
Trời cao, đối với nam nhân này, thật sự cũng quá ưu ái đi! ? Cái gì thứ tốt, đều cho hắn!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất thán phục, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là có thêm vẻ si mê kinh ngạc mà ngay cả chính nàng cũng không biết . . .
Liền vào lúc Cố Duy Nhất ngây ngốc mà nhìn Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Phong đã ngồi ở trên lưng ngựa , nhìn thấy Cố Duy Nhất lại vẫn còn đứng trên mặt đất, trên mặt không khỏi sửng sốt.
"Làm sao vậy! ? Không lên ngựa nổi! ?"
"A a, hảo, hảo. . ."
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất hoàn toàn thức tỉnh. Sau đó, liền lập tức chạy vội tới trước con ngựa của mình, liền tính toán lên ngựa.
Thế nhưng, kị sĩ này, nhìn thấy người khác cưỡi liền đơn giản, nhưng mà đến phiên chính mình thì Cố Duy Nhất lại khiếp đảm .
Dù sao, Cố Duy Nhất cho tới bây giờ vẫn còn chưa hề tiếp xúc qua với động vật cao lớn như vậy.
Đến lúc nàng đi tới bên cạnh con ngựa, mới nhận thấy được, con ngựa này thật sự rất cao lớn. Chính mình đứng ở bên cạnh nó, quả thực là giống như ngọn cỏ không có ý nghĩa.
Nhìn thấy độ cao kia con ngựa, trong lòng Cố Duy Nhất có động tâm.
Không biết, nếu như chỉ một lần không cẩn thận, bị ngã xuống từ trên lưng ngựa, chẳng chết thì cũng là một thân tàn đi! ? Vậy không biết sẽ đau tới đâu a. . .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng cảm thấy khiếp đảm .
Cố Duy Nhất sinh lòng khiếp đảm, hơn nữa, nàng cũng là người không thể giấu được tâm sự trong lòng. Ở trong lòng có cái gì, sẽ biểu lộ toàn bộ ở trên mặt của mình.
Độc Cô Ngạo Vũ vừa mới cưỡi ngựa đi dạo một vòng trở về , lại thấy Cố Duy Nhất chỉ là đứng ở bên cạnh con ngựa, cũng chưa lên ngựa, hơn nữa vẻ mặt có hơi khiếp đảm. Vì vậy, hắn liền lập tức đi tới.
Hé mở làn môi hồng, không khỏi ngửa cổ bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha ha ha ha ha. . . Mới rồi người nào đó vẫn còn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo, đánh cuộc đua ngựa với ta. Giờ phút này, lại ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, thật sự quá nực cười ! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ thốt ra những lời cực kì kiêu ngạo này, chân mày Cố Duy Nhất lập tức cau lại một cái, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ , chỉ còn thiếu nước sắp phun lửa !
"Hừ! Ngươi đắc ý cái gì! ? Lên ngựa liền lên ngựa, ai sợ ai! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, nói đầy vẻ không phục.
Lập tức, càng là học động tác lên ngựa vừa rồi của Độc Cô Ngạo Phong , kéo dây cương, dẫm chân lên bàn đạp, liền tính toán nhảy lên.
Ai biết, nàng vừa tới gần con ngựa này, con ngựa này hình như rất kháng cự. Chân trước nhẹ nhàng giương lên, làm Cố Duy Nhất sợ đến hét lên một tiếng, bàn tay càng là buông lỏng.
Ngay lập tức, cả thân thể Cố Duy Nhất, càng là không bị khống chế ngã nhào tới phía sau.
Mắt thấy, chính mình sẽ té lăn trên đất.
Cố Duy Nhất sợ đến đôi mắt mở to, mặt mày kinh hãi!
Tuy nhiên, liền vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, mộtbàn tay mảnh dẻ rộng rãi, không khỏi nắm chặt cổ tay của nàng.
Ngay sau đó, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ sức kéo tới. Sau một khắc, còn không chờ Cố Duy Nhất phản ứng kịp, cả người nàng liền đã được người khác kéo lên lưng ngựa.
Vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa, dán chặt ở phía sau lưng, là một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Nam nhân ôm trong ngực, là ấm áp , quen thuộc như vậy.
Hơn nữa, phảng phất như là vì đo người theo yêu cầu của nàng, nên tựa vào trong lòng nam nhân, khiến Cố Duy Nhất liền thấy cảm giác an toàn chưa từng có.
Trái tim vốn đập náo loạn, cũng dần dần ổn định rồi.
Chỉ nghĩ rằng, thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn được nam nhân ôm vào trong ngực, bảo vệ thật tốt . . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, từ trên đỉnh đầu, không khỏi truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam nhân.
"Duy Nhất, ngươi không sao chớ! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe, phảng phất như mang theo nam châm, khiến cho người ta nghe, mà trong lòng đều có hơi rung động.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn đen trũi kia, lẳng lặng nhìn một gương mặt vô cùng tuấn tú của nam nhân.
Nam nhân này, dung mạo thật là đẹp mắt!
Cho dù là nhìn từ một góc độ nào, đều đẹp mắt không sao chê được.
Trong lòng nghĩ vậy, làn môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức từ từ lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Phụ hoàng, Duy Nhất không có việc gì! Chỉ là, Duy Nhất không biết cưỡi ngựa. Không bằng, Duy Nhất liền cưỡi chung một con ngựa cùng phụ hoàng , để cho Duy Nhất từ từ làm quen một chút với cảm giác cưỡi trên lưng ngựa. Phụ hoàng cũng có thể nói một chút những điều cần chú ý linh tinh các loại cho Duy Nhất. Như vậy, Duy Nhất học cưỡi ngựa, khẳng định sẽ học nhanh hơn nhiều!"
Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là nói rõ vô cùng hi vọng.
Bởi vì, nam nhân này ôm trong ngực, thật sự quá mức ấm áp, quá mức thoải mái, quá mức có cảm giác an toàn , cũng để cho nàng, không nỡ rời đi. . .
Chỉ là nghĩ lại, nếu có thể cả đời đều ở lại trong lòng nam nhân này, đó là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a!
Trong lòng hi vọng , ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng cảm thấy mong đợi.
Chỉ là, đối với Cố Duy Nhất tràn đầy chờ mong , Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của nàng, lại không có lập tức trả lời. Mà chỉ là cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Cố Duy Nhất thấy vậy, chỉ cảm thấy trái tim giống như có mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Nam nhân này, hiện tại là có ý định gì! ?
Hắn rốt cuộc định không đáp ứng ư. Coi như có đồng ý hay không, cũng nên nói một câu nha! Nàng sợ nhất nam nhân này như vậy, không nói lời nào, chính là như treo ngược nàng, khiến trong lòng rất khó chịu!
Nghĩ tới đây, chân mày Cố Duy Nhất càng là không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng tỏ ra đáng thương như vậy.
Đối với vẻ mặt chờ mong của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là cúi đầu lẳng lặng cúi nhìn thiếu nữ trước mắt này.
Biết rất rõ ràng, thiếu nữ này, chỉ là có đôi mắt có vài phần tương tự cùng nàng.
Chính là, mỗi lần đối diện một đôi mắt quen thuộc đôi mắt, luôn khiến ở trong đầu Độc Cô Ngạo Phong hiện lên một đạo bóng dáng xinh đẹp kia . . .
Trước đây, rõ ràng hắn đã quyết tâm phải quên nàng đi, không phải sao! ?
Dù sao, trong lòng nàng chỉ có nam nhân khác, mặc kệ hắn nỗ lực có nhiều hơn, nàng cũng sẽ không thương hắn.
Hồi đó, hắn đã lựa chọn từ bỏ, để cho nàng truy tìm hạnh phúc của mình, còn bản thân nên hoàn toàn quên nàng không phải sao! ?
Chính là trời cao tại sao cố ý thích đùa giỡn với hắn như vậy, khiến hắn gặp phải một thiếu nữ có đôi mắt tương tự nàng như vậy! ?
Nhìn thiếu nữ trước mắt, đôi mắt điềm đạm đáng yêu kia long lanh nước, dường như những giọt nước mắt cầu xin vậy, khiến cho người ta nhìn thấy, liền không đành lòng.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong tim đập dồn dập, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là phức tạp vô cùng.
Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất là không biết.
Nhưng mà, vào lúc nàng đối diện đôi mắt sâu thẳm kia của Độc Cô Ngạo Phong , nàng cứ có cảm giác , ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng nam nhân này , phảng phất ẩn chứa như đau buồn gì đó, lại phảng phất như đang ẩn giấu cái gì đó . . .
Tại sao nam nhân này, vào lúc mỗi một lần nhìn nàng, luôn có dáng vẻ đầy bụng tâm sự! ?
Hình như, đang đau buồn gì đó, khó chịu gì đó, ẩn giấu gì đó. Cái này rốt cuộc, là xảy ra chuyện gì a! ?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, lại thấy nam nhân một mực trầm lặng không nói , hé mở làn môi hồng.
"Hảo."
Nghe được nam nhân trả lời thuyết phục như vậy, Cố Duy Nhất vốn đang tràn đầy nghi hoặc , lập tức dứt bỏ nghi hoặc trong đầu.
Môi hồng cong lên một cái, gương mặt rạng rỡ, không khỏi mở miệng bắt đầu hoan hô.
"Ha ha ha, Duy Nhất đã biết rõ phụ hoàng hiểu rõ nhất Duy Nhất !"
Cố Duy Nhất mở miệng, đôi mắt tươi cười, trong mắt đều là lộ rõ vui vẻ!
Tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng tuôn ra từ trong miệng nàng, dễ nghe vô cùng!
Nghe vậy, nỗi lo buồn trong mắt Độc Cô Ngạo Phong lập tức tan đi , môi đỏ mọng cũng là có hơi cong lên một cái.
"Được rồi, trẫm hiện tại sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa, ngươi phải chăm chú học!"
"Hảo, Duy Nhất nhất định chăm chú học, không để phụ sự ưu ái của phụ hoàng!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức gật đầu, khẳng định nói.
Chỉ là trong lòng, lại nghĩ cũng là một sự việc khác.
Nếu như, nàng một mực nói chính mình sẽ không cưỡi ngựa, phải chăng là đại biểu rằng, sau này đều có thể tựa vào trong lòng nam nhân thật tốt! ?
Như vậy, thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc đây!
Nghĩ vậy, khóe miệng Cố Duy Nhất cười, càng là nhếch ra càng lớn, trong mắt, đều là có vẻ giảo hoạt.
Phảng phất là nhận thấy được cái gì, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cúi đầu nhìn một cái.
Đến khi thấy Cố Duy Nhất cười với vẻ mặt xảo trá, đôi mắt màu hổ phách kia, không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Nhưng rồi cuối cùng, chỉ là môi hồng cong lên một cái, trong mắt là sự dịu dàng không tan . . .
Chỉ là, người mới đến ở cách Cố Duy Nhất quá xa. Trong khoảnh khắc, Cố Duy Nhất không thấy rõ lắm dáng vẻ của người mới đến.
Chỉ cảm thấy, thuật cưỡi ngựa của người mới tới thật không tệ!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, người mới đến đã tới gần.
Đến khi Cố Duy Nhất đờ người ra nhìn kĩ dáng vẻ của người mới tới, đôi mắt lập tức nhướn lên một cái. . .
Lại là hắn!
Độc Cô Ngạo Vũ! ! !
Trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc, dù sao, trong cảm nhận của nàng, Độc Cô Ngạo Vũ chính là một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết bạo ngược, kiêu ngạo gây phiền toái. Không nghĩ tới, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn, cũng không tồi!
Nếu không phải trước đây đã sớm chứng kiến đức hạnh của hắn, chỉ là nhìn thiếu niên này, lúc đầu vừa nhìn qua, kỳ thật, vẫn còn rất đẹp mắt. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, thì Độc Cô Ngạo Vũ đã đi tới trước mặt Cố Duy Nhất. Sau đó dùng một tay giật dây cương, khiến cho con ngựa dừng lại.
Lại thấy Cố Duy Nhất đứng dưới đất đang ngẩn người nhìn mình, dường như là nghĩ đến cái gì , môi hồng cong lên một cái, nhướn mày một cái, hắn tràn đầy đắc ý cười nói.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Như thế nào! ? Gia tuấn tú chứ! ?"
"Ách. . ."
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ mở mồm thật không biết xấu hổ, Cố Duy Nhất không nhịn được đảo cặp mắt nhìn khinh thường, ngắt lời một tiếng.
"Tuấn tú cái lông ngựa! ? Cưỡi thế này, ai không biết! ?"
"Như thế nào! ? Nói như vậy, ngươi biết cưỡi ngựa! ?"
Nghe được Cố Duy Nhất nói lời này, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức nhướn nhướn hàng mi xinh xắn, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất lập tức cứng họng.
Dù sao, nàng chưa từng cưỡi ngựa mà . . .
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày quẫn bách, không dám lên tiếng , Độc Cô Ngạo Vũ như là nghĩ đến cái gì, không khỏi ngửa đầu bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha ha ha. . . Nhìn dáng vẻ ngươi mới rồi kiêu ngạo , lại không biết cưỡi ngựa! ? Ha ha ha ha ha ha. . . Cười nhạo Gia ! ! !"
Độc Cô Ngạo Vũ một tay chỉ về phía Cố Duy Nhất, liền ngửa đầu cười ha ha.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ cười kiêu ngạo kia, Cố Duy Nhất càng là tức tối đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên xé cái miệng của hắn, để cho hắn khỏi cười!
Hừ!
Liền vào lúc Cố Duy Nhất sắp sửa tức nổ ruột, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ.
"Phát sinh chuyện gì ! ? A Vũ cười vui vẻ như vậy! ?"
Nghe được đạo âm thanh trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc kia, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Độc Cô Ngạo Phong không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau nàng.
Hiện tại Độc Cô Ngạo Phong, đã thay ra bộ long bào màu vàng tươi tượng trưng đế vương kia. Chỉ mặc trên người , chính là một bộ cẩm bào dùng Thiên Tàm Ti chế luyện mà thành.
Bên ngoài chiếc cẩm bào kia, lại còn dùng chỉ bạc kim tuyến họa một con Phi Long lấp lánh linh lợi.
Con Phi Long kia, làm thật tinh xảo, trông rất sống động, phảng phất dường như thật sự, càng khiến cho nam nhân cảm thấy sang trọng phi phàm, như rồng như phượng!
Mái tóc đen nhánh kia, giờ phút này đang thắt búi cao cao thành một cái đuôi ngựa, trên đai vấn tóc , có khảm một viên bảo thạch màu đỏ.
Ánh mặt trời sáng lạn đang chiếu thẳng xuống, khiến cho viên Hồng Bảo Thạch kia càng là rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!
Càng là tôn lên gương mặt tuấn tú kia của nam nhân. Đường nét rõ ràng, gương mặt tuyệt đẹp
phảng phất điêu khắc sắc sảo gọt rũa tỉ mỉ mà thành.
Lại thêm mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng tao nhã, đôi môi đỏ hồng.
Nhưng điều khiến Cố Duy Nhất mê muội nhất chính là, một đôi mắt màu hổ phách kia của nam nhân . . .
Sống trong thời hiện đại, có màu mắt nào mà Cố Duy Nhất chưa từng gặp qua! ?
Chính là, duy độc một đôi mắt màu hổ phách này, để cho nàng một lời khó quên.
Một đôi mắt màu hổ phách này, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, màu sắc so với mọi ngày như thấy rõ hơn vài phần, phảng phất một đôi bảo thạch màu hổ phách.
Lại phảng phất mang theo một luồng ma lực thu hút lòng người, làm cho người ta nhìn thấy, đều không nỡ dời ánh mắt đi . . .
Nhìn khắp vạn năm, khó có như vậy. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất thở dài, Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở trên lưng ngựa, nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , môi đỏ mọng lập tức hé ra, mở miệng cười nói.
"Hoàng huynh, đồ xấu này, ách, nàng lại không biết cưỡi ngựa, quả thực cười chết ta ! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Cố Duy Nhất vốn đang lúc đắm chìm trong đôi mắt màu hổ phách kia, khi nghe được Độc Cô Ngạo Vũ cực kì thẳng thắn làm tổn thương chính mình, chân mày lập tức vừa nhíu, hé mở làn môi hồng, liền mở miệng quát với Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn cười ha ha.
"Không biết cưỡi ngựa thì đã làm sao! ? Ngươi vừa ra sinh còn không phải không bước đi nổi sao! ? Chẳng qua là cưỡi ngựa thôi, đắc ý cái gì! ? Nếu như ta học xong cưỡi ngựa, khẳng định so với ngươi thì còn cưỡi giỏi hơn nhiều!"
Cố Duy Nhất chính là không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia của Độc Cô Ngạo Vũ , chẳng qua là cưỡi ngựa thôi, sao mà hắn kiêu ngạo như vậy!
Cũng không suy nghĩ một chút, mấy ngày trước đây, là ai bị nàng đánh cho gục xuống, biến thành đầu heo!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nhớ lại, Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, tất nhiên không phục .
"Tốt nhất, nếu không, sau này chúng ta thử so sánh! ?"
"So thì so! Ai sợ ai! ? Chờ ta sau này học cưỡi ngựa xong, chúng ta sẽ cùng nhau so tài!"
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ nói lời này, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng đáp.
Dù sao, Cố Duy Nhất là rất không nhận chịu thua người.
Hơn nữa, sức chiến đấu của nàng, quả là phi thường ngoan cường!
Về phần Độc Cô Ngạo Vũ, vừa nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lập tức mở miệng nói.
"Hảo! Một lời đã định, cũng được! Nếu như thắng thì thế nào! ? Thua thì sẽ bị sao! ?"
"Ha hả, nếu như ngươi thắng , ngươi muốn làm cái gì thì ta làm cái đó. Nếu như là ta thắng , cũng vậy. Ta bảo ngươi làm cái gì, thì phải làm cái đó!"
Cố Duy Nhất ha hả cười một tiếng, mở miệng nói.
Hơn nữa trên mặt, càng là dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Dù sao, với thiên phú về võ học, liệu cưỡi ngựa còn làm khó được nàng sao! ?
Đối với vẻ tự tin tràn đầy của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ cũng là sảng khoái đồng ý!
"Hảo! Một lời đã định!"
Đối với những lời của hai người Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ , Độc Cô Ngạo Phong ở một bên, chỉ là lắc đầu thở dài.
Cũng không biết, hai người trước mắt này, phải chăng là kiếp trước chính là cừu nhân, đời này, mới thành oan gia.
Trong lòng nghĩ vậy, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Được rồi, Duy Nhất, không phải nói học cưỡi ngựa sao! ? Trước chọn ngựa đi!"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, lập tức gật đầu nói.
"Hảo lặc!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất liền lập tức chạy tới chuồng ngựa, bắt đầu chăm chú chọn lựa con ngựa cưỡi.
Chỉ là, Cố Duy Nhất dù sao cũng là lần đầu tiên học cưỡi ngựa, đối với ngựa càng là rất xa lạ.
Giờ phút này, nàng chỉ là nhìn thấy mỗi một con ngựa, đều tuấn tú vô cùng, trong khoảnh khắc, đúng là để cho nàng nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên lựa chọn con nào.
Vì vậy, Cố Duy Nhất liền tiện tay chỉ một cái, mở miệng nói với tiểu đồng đang chờ đợi ở một bên.
"Vậy thì lấy con kia đi!"
"Vâng, Quận chúa!"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, tiểu đồng chờ ở nơi này lập tức mở miệng, một mực cung kính nói.
Lập tức, liền lựa con ngựa mà Cố Duy Nhất chọn rồi dắt đi ra.
Nhìn thấy con ngựa được dẫn ra kia, Cố Duy Nhất có vẻ vừa lòng.
Chỉ thấy con ngựa này, tứ chi cường tráng, cơ thể vững chắc, hai tròng mắt lấp lánh linh lợi, bộ lông màu nâu, nhìn thấy rất đẹp!
Không hổ là tại hoàng cung, đàn ngựa chính là vóc dáng cực hoành tráng
!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khen ngợi, lại thấy một tiểu đồng, đang nắm một con tuấn mã có bộ lông trắng như tuyết đi ra.
Chỉ thấy con ngựa này, tứ chi cường tráng, bộ lông toàn thân trắng như tuyết, hai tròng mắt lấp lánh linh lợi, nhìn qua liền thấy rất đẹp!
Thấy con bạch mã kia, Cố Duy Nhất nhìn mà ánh mắt đều sáng rực .
"Oa, hảo tuấn mã!"
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất giật mình mà la lên, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong đứng ở một bên , sau khi thấy con bạch mã kia được dắt đi ra, liền lập tức lôi kéo dây cương. Sau đó, mũi chân nhún một cái, cả người liền dễ dàng ngồi ở trên lưng ngựa.
Độc Cô Ngạo Phong hành động như vậy, gọn gàng lưu loát, tiêu sái vô cùng.
Cingf với chiếc áo bào trắng tung bay, trông vô cùng hào hoa!
Dưới ánh mặt trời chói mắt, mặt cỏ xanh biếc.
Chỉ thấy nam nhân áo trắng cưỡi trên con bạch mã kia, càng là tuấn tú vô cùng, trông vô cùng thú vị!
Thiên địa bao la, vẻ đẹp của cảnh vật , hết thảy đều chỉ làm bối cảnh cho nam nhân . . .
Bạch mã vương tử, chính là để nói tới nam nhân trước mắt này chăng! ?
Thân là bậc Đế vương , dáng vẻ tuấn tú, sang trọng bức người, trên đời còn có nam nhân so với hắn tốt hơn, càng ưu tú hơn sao! ?
Trời cao, đối với nam nhân này, thật sự cũng quá ưu ái đi! ? Cái gì thứ tốt, đều cho hắn!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất thán phục, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là có thêm vẻ si mê kinh ngạc mà ngay cả chính nàng cũng không biết . . .
Liền vào lúc Cố Duy Nhất ngây ngốc mà nhìn Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Phong đã ngồi ở trên lưng ngựa , nhìn thấy Cố Duy Nhất lại vẫn còn đứng trên mặt đất, trên mặt không khỏi sửng sốt.
"Làm sao vậy! ? Không lên ngựa nổi! ?"
"A a, hảo, hảo. . ."
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất hoàn toàn thức tỉnh. Sau đó, liền lập tức chạy vội tới trước con ngựa của mình, liền tính toán lên ngựa.
Thế nhưng, kị sĩ này, nhìn thấy người khác cưỡi liền đơn giản, nhưng mà đến phiên chính mình thì Cố Duy Nhất lại khiếp đảm .
Dù sao, Cố Duy Nhất cho tới bây giờ vẫn còn chưa hề tiếp xúc qua với động vật cao lớn như vậy.
Đến lúc nàng đi tới bên cạnh con ngựa, mới nhận thấy được, con ngựa này thật sự rất cao lớn. Chính mình đứng ở bên cạnh nó, quả thực là giống như ngọn cỏ không có ý nghĩa.
Nhìn thấy độ cao kia con ngựa, trong lòng Cố Duy Nhất có động tâm.
Không biết, nếu như chỉ một lần không cẩn thận, bị ngã xuống từ trên lưng ngựa, chẳng chết thì cũng là một thân tàn đi! ? Vậy không biết sẽ đau tới đâu a. . .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng cảm thấy khiếp đảm .
Cố Duy Nhất sinh lòng khiếp đảm, hơn nữa, nàng cũng là người không thể giấu được tâm sự trong lòng. Ở trong lòng có cái gì, sẽ biểu lộ toàn bộ ở trên mặt của mình.
Độc Cô Ngạo Vũ vừa mới cưỡi ngựa đi dạo một vòng trở về , lại thấy Cố Duy Nhất chỉ là đứng ở bên cạnh con ngựa, cũng chưa lên ngựa, hơn nữa vẻ mặt có hơi khiếp đảm. Vì vậy, hắn liền lập tức đi tới.
Hé mở làn môi hồng, không khỏi ngửa cổ bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha ha ha ha ha. . . Mới rồi người nào đó vẫn còn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo, đánh cuộc đua ngựa với ta. Giờ phút này, lại ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, thật sự quá nực cười ! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ thốt ra những lời cực kì kiêu ngạo này, chân mày Cố Duy Nhất lập tức cau lại một cái, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ , chỉ còn thiếu nước sắp phun lửa !
"Hừ! Ngươi đắc ý cái gì! ? Lên ngựa liền lên ngựa, ai sợ ai! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, nói đầy vẻ không phục.
Lập tức, càng là học động tác lên ngựa vừa rồi của Độc Cô Ngạo Phong , kéo dây cương, dẫm chân lên bàn đạp, liền tính toán nhảy lên.
Ai biết, nàng vừa tới gần con ngựa này, con ngựa này hình như rất kháng cự. Chân trước nhẹ nhàng giương lên, làm Cố Duy Nhất sợ đến hét lên một tiếng, bàn tay càng là buông lỏng.
Ngay lập tức, cả thân thể Cố Duy Nhất, càng là không bị khống chế ngã nhào tới phía sau.
Mắt thấy, chính mình sẽ té lăn trên đất.
Cố Duy Nhất sợ đến đôi mắt mở to, mặt mày kinh hãi!
Tuy nhiên, liền vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, mộtbàn tay mảnh dẻ rộng rãi, không khỏi nắm chặt cổ tay của nàng.
Ngay sau đó, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ sức kéo tới. Sau một khắc, còn không chờ Cố Duy Nhất phản ứng kịp, cả người nàng liền đã được người khác kéo lên lưng ngựa.
Vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa, dán chặt ở phía sau lưng, là một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Nam nhân ôm trong ngực, là ấm áp , quen thuộc như vậy.
Hơn nữa, phảng phất như là vì đo người theo yêu cầu của nàng, nên tựa vào trong lòng nam nhân, khiến Cố Duy Nhất liền thấy cảm giác an toàn chưa từng có.
Trái tim vốn đập náo loạn, cũng dần dần ổn định rồi.
Chỉ nghĩ rằng, thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn được nam nhân ôm vào trong ngực, bảo vệ thật tốt . . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, từ trên đỉnh đầu, không khỏi truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam nhân.
"Duy Nhất, ngươi không sao chớ! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe, phảng phất như mang theo nam châm, khiến cho người ta nghe, mà trong lòng đều có hơi rung động.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn đen trũi kia, lẳng lặng nhìn một gương mặt vô cùng tuấn tú của nam nhân.
Nam nhân này, dung mạo thật là đẹp mắt!
Cho dù là nhìn từ một góc độ nào, đều đẹp mắt không sao chê được.
Trong lòng nghĩ vậy, làn môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức từ từ lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Phụ hoàng, Duy Nhất không có việc gì! Chỉ là, Duy Nhất không biết cưỡi ngựa. Không bằng, Duy Nhất liền cưỡi chung một con ngựa cùng phụ hoàng , để cho Duy Nhất từ từ làm quen một chút với cảm giác cưỡi trên lưng ngựa. Phụ hoàng cũng có thể nói một chút những điều cần chú ý linh tinh các loại cho Duy Nhất. Như vậy, Duy Nhất học cưỡi ngựa, khẳng định sẽ học nhanh hơn nhiều!"
Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là nói rõ vô cùng hi vọng.
Bởi vì, nam nhân này ôm trong ngực, thật sự quá mức ấm áp, quá mức thoải mái, quá mức có cảm giác an toàn , cũng để cho nàng, không nỡ rời đi. . .
Chỉ là nghĩ lại, nếu có thể cả đời đều ở lại trong lòng nam nhân này, đó là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a!
Trong lòng hi vọng , ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng cảm thấy mong đợi.
Chỉ là, đối với Cố Duy Nhất tràn đầy chờ mong , Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của nàng, lại không có lập tức trả lời. Mà chỉ là cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Cố Duy Nhất thấy vậy, chỉ cảm thấy trái tim giống như có mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Nam nhân này, hiện tại là có ý định gì! ?
Hắn rốt cuộc định không đáp ứng ư. Coi như có đồng ý hay không, cũng nên nói một câu nha! Nàng sợ nhất nam nhân này như vậy, không nói lời nào, chính là như treo ngược nàng, khiến trong lòng rất khó chịu!
Nghĩ tới đây, chân mày Cố Duy Nhất càng là không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng tỏ ra đáng thương như vậy.
Đối với vẻ mặt chờ mong của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là cúi đầu lẳng lặng cúi nhìn thiếu nữ trước mắt này.
Biết rất rõ ràng, thiếu nữ này, chỉ là có đôi mắt có vài phần tương tự cùng nàng.
Chính là, mỗi lần đối diện một đôi mắt quen thuộc đôi mắt, luôn khiến ở trong đầu Độc Cô Ngạo Phong hiện lên một đạo bóng dáng xinh đẹp kia . . .
Trước đây, rõ ràng hắn đã quyết tâm phải quên nàng đi, không phải sao! ?
Dù sao, trong lòng nàng chỉ có nam nhân khác, mặc kệ hắn nỗ lực có nhiều hơn, nàng cũng sẽ không thương hắn.
Hồi đó, hắn đã lựa chọn từ bỏ, để cho nàng truy tìm hạnh phúc của mình, còn bản thân nên hoàn toàn quên nàng không phải sao! ?
Chính là trời cao tại sao cố ý thích đùa giỡn với hắn như vậy, khiến hắn gặp phải một thiếu nữ có đôi mắt tương tự nàng như vậy! ?
Nhìn thiếu nữ trước mắt, đôi mắt điềm đạm đáng yêu kia long lanh nước, dường như những giọt nước mắt cầu xin vậy, khiến cho người ta nhìn thấy, liền không đành lòng.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong tim đập dồn dập, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là phức tạp vô cùng.
Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất là không biết.
Nhưng mà, vào lúc nàng đối diện đôi mắt sâu thẳm kia của Độc Cô Ngạo Phong , nàng cứ có cảm giác , ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng nam nhân này , phảng phất ẩn chứa như đau buồn gì đó, lại phảng phất như đang ẩn giấu cái gì đó . . .
Tại sao nam nhân này, vào lúc mỗi một lần nhìn nàng, luôn có dáng vẻ đầy bụng tâm sự! ?
Hình như, đang đau buồn gì đó, khó chịu gì đó, ẩn giấu gì đó. Cái này rốt cuộc, là xảy ra chuyện gì a! ?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, lại thấy nam nhân một mực trầm lặng không nói , hé mở làn môi hồng.
"Hảo."
Nghe được nam nhân trả lời thuyết phục như vậy, Cố Duy Nhất vốn đang tràn đầy nghi hoặc , lập tức dứt bỏ nghi hoặc trong đầu.
Môi hồng cong lên một cái, gương mặt rạng rỡ, không khỏi mở miệng bắt đầu hoan hô.
"Ha ha ha, Duy Nhất đã biết rõ phụ hoàng hiểu rõ nhất Duy Nhất !"
Cố Duy Nhất mở miệng, đôi mắt tươi cười, trong mắt đều là lộ rõ vui vẻ!
Tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng tuôn ra từ trong miệng nàng, dễ nghe vô cùng!
Nghe vậy, nỗi lo buồn trong mắt Độc Cô Ngạo Phong lập tức tan đi , môi đỏ mọng cũng là có hơi cong lên một cái.
"Được rồi, trẫm hiện tại sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa, ngươi phải chăm chú học!"
"Hảo, Duy Nhất nhất định chăm chú học, không để phụ sự ưu ái của phụ hoàng!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức gật đầu, khẳng định nói.
Chỉ là trong lòng, lại nghĩ cũng là một sự việc khác.
Nếu như, nàng một mực nói chính mình sẽ không cưỡi ngựa, phải chăng là đại biểu rằng, sau này đều có thể tựa vào trong lòng nam nhân thật tốt! ?
Như vậy, thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc đây!
Nghĩ vậy, khóe miệng Cố Duy Nhất cười, càng là nhếch ra càng lớn, trong mắt, đều là có vẻ giảo hoạt.
Phảng phất là nhận thấy được cái gì, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cúi đầu nhìn một cái.
Đến khi thấy Cố Duy Nhất cười với vẻ mặt xảo trá, đôi mắt màu hổ phách kia, không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Nhưng rồi cuối cùng, chỉ là môi hồng cong lên một cái, trong mắt là sự dịu dàng không tan . . .