Edit : dương trang
Lúc này, lại thấy ngay bên cạnh có cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời, nàng hình như lập tức nghĩ đến cái gì, nên mở miệng nói.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi trèo lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Trèo lên trên cây! ?"
Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi hiện lên vẻ sửng sốt.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cau mày nói.
"Đúng vậy, bây giờ ngươi không chạy được, chỉ có thể leo lên cây thôi."
Cố Duy Nhất mở miệng thúc giục.
Mặc dù, nàng không biết đại bạch hổ có thể biết trèo cây hay không.
Nhưng hiện tại, không có lựa chọn khác.
Chỉ hy vọng, cứu binh đến nhanh một chút. . .
Ngay lúc trong lòng Cố Duy Nhất không ngừng cầu khẩn cứu binh đến, đại bạch hổ đã lao tới gần trong gang tấc.
Cố Duy Nhất lại càng không ngừng cố gắng thúc dục Độc Cô Ngạo Vũ trèo lên trên cây. Sau khi Độc Cô Ngạo Vũ bò lên được trên cây, đại bạch hổ đã lao tới. Cố Duy Nhất càng là sợ đến hét lên một tiếng, liền tính toán nhanh chóng trèo lên trên cây.
Nhưng trong lòng càng bối rối, tay chân lại càng mất đi khống chế, làm thế nào cũng trèo không nổi.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ trèo cây, hộc tốc chạy biến nhanh như gió .
Đại bạch hổ thấy nàng bây giờ cuống cuồng chạy , cũng khổng thèm để ý đến Độc Cô Ngạo Vũ trên cây, chỉ chú tâm đuổi theo Cố Duy Nhất ở bên kia.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa lo lắng không thôi.
Nếu đại bạch hổ đuổi theo nàng, thì Độc Cô Ngạo Vũ liền thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng nếu đại bạch hổ chỉ đuổi theo nàng, mà cứu binh còn chưa tới, như vậy mạng nhỏ của nàng liền khó giữ được nha.
Chẳng lẽ, hôm nay nàng liền bỏ mạng ở miệng hùm sao! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất khóc không ra nước mắt.
Nếu chết như vậy, sẽ rất mất mặt a! Cho nên, nàng tuyệt đối không thể chết, tuyệt đối!
Trong lòng kiên quyết, Cố Duy Nhất càng thêm dốc hết sức lực của mình, không ngừng hộc tốc chạy. . .
Ngay trong thời gian Cố Duy Nhất không ngừng chạy hộc tốc, nàng không hề chú ý tới, cách cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời không xa, một đạo bóng dáng đại hồng sắc, đang nhẹ nhàng nằm ở trên tán cây, hưởng thụ ánh mặt trời bao trùm.
Giờ phút này đúng là lúc giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên cao, vạn dặm không mây, bầu trời trong trẻo bát ngát vô biên.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua các khe lá, nhẹ nhàng mềm mại chiếu xuống trên người nam nhân.
Nam nhân ấy mặc trên người một chiếc trường sam lớn màu đỏ , lưng đeo Yêu Đái cùng màu.
Một mái tóc đen nhánh mượt mà như suối, lúc này chỉ được một chiếc đai vấn màu đỏ nhẹ nhàng buộc lại một túm nhỏ, còn lại toàn bộ xõa xuống phía sau.
Gương mặt của nam nhân thật xứng với câu "mặt đẹp như ngọc", làn da tựa như mỡ đông, lông mày đen nhánh, mũi thẳng môi đỏ mọng, mỗi một chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ.
Nam nhânđang lười biếng nằm trên thân cây. Thân cây kia rõ ràng là mảnh mai nhìn như không đủ để thừa nhận sức nặng nam nhân.
Nhưng trong khi nam nhân vẫn nằm ở trên tán lá, thân cây mảnh khảnh thật sự không có nghiêng ngả một phân.
Lúc này, nam nhân liền nhẹ nhàng nằm trên tán cây, gió thu thoang thoảng, không ngừng lay động khiến cho tà áo nam nhân tung bay, tóc dài phe phẩy theo gió.
Bức tranh hài hòa áo đỏ tung bay, quả nhiên là một người xinh đẹp quyến rũ, hút hồn tự nhiên!
Nam nhân lúc này là đang khép mi chợp mắt, thần sắc uể oải, tựa như một con báo lười biếng, hưởng thụ sự yên lặng từng giây phút.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, phía dưới cổ thụ, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng thét kinh hoảng chói tai.
Nghe vậy, nam nhân vốn đang nhắm mắt ngủ say, không khỏi liền nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi xinh xắn, hiển nhiên là không vui giờ phút này có người quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Nhưng nam nhân cũng từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn một cái.
Khi một đạo gầy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia lọt vào tầm mắt của hắn, đồng mâu tràn đầy lạnh lùng, không khỏi trợn lên một cái.
"Ồ, là cô bé con ngày đó!"
Nam nhân hé mở làn môi hồng, trong giọng nói, mang theo vài phần kinh ngạc và chấn động.
Khi nhìn thấy trang phục của người bên dưới, môi đỏ mọng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.
"Vốn tưởng là thiếu niên, lại hóa ra là nữ!"
Ngay trong thời gian nam nhân cười khẽ, Cố Duy Nhất bên dưới, không biết bên trên đại thụ ngay trên đầu nàng , chính là có một ánh mắt nóng rực, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, tim đập nhanh từng thấy.
Trong lúc thở như trâu, mồ hôi như mưa rơi, Cố Duy Nhất cảm giác chính mình quá mệt mỏi, hai chân càng ngày càng cảm thấy nặng nề.
Trời ạ!
Nàng thật sự không có sức mà chạy tiếp.
Tuy thế, nhưng nàng lại không dám dừng.
Dù sao, nếu như nàng dừng lại, liền trở thành bữa cơm trưa của đại bạch hổ.
Không! Tuyệt đối không thể!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng cắn chặt răng ngọc, lập tức sử dụng sức lực cuối cùng của mình, không ngừng chạy.
Tuy nhiên, trong khi Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi chạy trối chết, lại không hề chú ý tới rễ cây nhô ra dưới chân, vì vậy bi kịch xảy ra
Khi cảm thấy dưới chân đau nhói, ngay sau đó Cố Duy Nhất bỗng thấy cả người mất đi thăng bằng, liền hung hăng lao tới phía trước.
Cùng với 'Bịch' một tiếng, Cố Duy Nhất đã ngã sõng soài trên mặt đất.
Ngay lập tức, liền thấy trên đầu khớp xương, giống như toàn bộ đều bị ném vỡ, trong chốc lát trước mắt càng có thêm màu đen bao phủ.
Chỉ là, Cố Duy Nhất vẫn cắn chặt đầu lưỡi một phen, làm chính mình tỉnh táo lại.
Dù sao, lúc này, nàng tuyệt đối không thể bất tỉnh, bằng không, nàng chắc chắn sẽ chết.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất nghe thấy phía sau âm thanh chạy dồn dập truyền đến.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất lập tức quay đầu nhìn lại.
Nếu không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Cố Duy Nhất sợ đến chỉ còn thiếu nước ba phần hồn tiêu tán.
Đại bạch hổ, đã lao nhanh đến trước mặt nàng.
Lúc này, miệng như bồn máu ngoác rộng lộ ra bén nhọn răng nanh, lao đến bên người nàng.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất sợ đến mức đôi mắt mở to, trong khoảnh khắc đại não trống rỗng.
Sợ đến hết hồn hết vía, chẳng lẽ hôm nay nàng liền bỏ mạng ở miệng hùm sao! ?
Trong thời gian Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng rít. Ngay sau đó, chính lúc đại bạch hổ đang há ngoác hàm răng nanh trắng nhởn lao tới người nàng, phút chốc ngã trên mặt đất.
Cùng với 'Bịch' một tiếng, ngay lập tức, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Bụi bậm âp đến mặt, khiến Cố Duy Nhất bị sặc không khỏi ho khan vài tiếng.
Sau khi bình tĩnh, không khỏi đờ người ra nhìn kĩ.
Đại bạch hổ vốn đang giương nanh múa vuốt muốn ăn sống nuốt tươi nàng, giờ này đã gục ở trước mặt nàng.
Tại mi tâm đại bạch hổ, cắm một thanh Chủy Thủ sắc bén.
Thanh Chủy Thủ phi thường chuẩn xác cắm phập vào giữa trán đại bạch hổ, chỉ lộ ra chuôi kiếm được khảm Hồng Bảo Thạch.
Thấy thế, Cố Duy Nhất sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.
Dù sao, trước một khắc, nàng vẫn còn bên bờ sự sống, hiện tại con hổ muốn ăn sống nuốt tươi nàng lại chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt nàng, thật sự là. . .
Là ai cứu nàng! ?
Chẳng lẽ, là Độc Cô Ngạo Phong! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất trong lòng vui vẻ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, xem xét khắp bốn phía.
Nhưng ở chỗ này, trừ mình ra thì người khác ở nơi nào? !
Chân mày Cố Duy Nhất không khỏi cau lại một cái, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Như thế nào không có ai! ? Rốt cuộc là ai đã cứu ta! ?"
Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào tự nói.
Còn tưởng rằng, là Độc Cô Ngạo Phong cứu nàng.
Dù sao, mỗi một lần, trong lúc nàng có nguy hiểm, Độc Cô Ngạo Phong đều sẽ kịp thời xuất hiện. Tuy hiện nay đại bạch hổ đã chết, nhưng bốn phía không có người nào khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy nghi hoặc, miệng thơm mùi đàn hương khẽ mở tiếp tục thì thào nói.
"Chẳng lẽ, là tấm lòng ta thật tốt quá, cho nên có thần tiên xuất hiện cứu sao! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng nói, một điểm đều không cảm thấy lời này của mình hệt kẻ da mặt dày.
Tuy nhiên, trong khi Cố Duy Nhất vừa nói ra lời này, đột nhiên, một tiếng cười khẽ tràn đầy sung sướng, phút chốc vang lên từ ngay trên đỉnh đầu nàng.
"Ha hả, bé con nhà ngươi này , thật sự thú vị!"
"Ai! ?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ truyền đến từ đỉnh đầu, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Lúc này, một chùm ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ xuyên thấu qua ngọn cây đang chiếu thẳng xuống, êm dịu tỏa lên phía sau nam nhân.
Khiến cho nhìn thấy nam nhân , phảng phất như đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ.
Nam nhân mặc trên người một chiếc đại trường sam màu đỏ, làm tôn lên vóc người gầy cao dong dỏng của hắn.
Tóc đen như mun, mặt đẹp như ngọc, làn da tựa như mỡ đông.
Đường nét trên khuôn mặt, giống như một khối mỹ ngọc thượng đẳng tinh xảo tỉ mỉ gọt rũa mà thành, đẹp vô cùng.
Cho tới bây giờ Cố Duy Nhất chưa từng gặp qua nam nhân đẹp như vậy!
Tuyệt đối, là đẹp!
Nếu như dùng từ đẹp để hình dung một nam nhân, có lẽ đối với nam nhân kia mà nói, là một loại làm nhục.
Nhưng nam nhân này, chính là rất xinh đẹp, rất diễm lệ, đẹp đến nỗi khiến tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều tự ti mặc cảm.
Nếu không phải mới rồi nam nhân mở miệng nói chuyện bằng âm thanh chỉ nam nhân mới có, Cố Duy Nhất vừa mới nhìn một cái, nhất định cho là, đây là một nữ nhân đây!
Ngay khi trong lòng Cố Duy Nhất nhớ lại, thì thấy nam nhân vốn nằm ở trên cây, đột nhiên nhảy, rồi từ từ hạ xuống.
Khi nam nhân làm hành động này, thì tay áo tung bay, áo đỏ phất phới, tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ, đang xinh đẹp nở rộ!
Thấy thế, Cố Duy Nhất hoàn toàn kinh ngạc.
Cảm thấy, Thương Lang Quốc này, thật đúng là nơi đất lành, lại có thể dưỡng dục tạo ra nhiều nam nhân tuấn tú như vậy . . .
Trong lòng thở dài kinh ngạc, ngay cả nam nhân làm thế nào mà đã đến trước mặt mình, Cố Duy Nhất cũng không biết.
Nam nhân thấy vậy, không khỏi buồn cười.
Lập tức, có hơi cúi xuống, sau đó vươn ngón tay búp măng, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm xinh xắn ngăm đen của Cố Duy Nhất, sau đó tinh tế quan sát.
Lúc này, lại thấy ngay bên cạnh có cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời, nàng hình như lập tức nghĩ đến cái gì, nên mở miệng nói.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi trèo lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Trèo lên trên cây! ?"
Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi hiện lên vẻ sửng sốt.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cau mày nói.
"Đúng vậy, bây giờ ngươi không chạy được, chỉ có thể leo lên cây thôi."
Cố Duy Nhất mở miệng thúc giục.
Mặc dù, nàng không biết đại bạch hổ có thể biết trèo cây hay không.
Nhưng hiện tại, không có lựa chọn khác.
Chỉ hy vọng, cứu binh đến nhanh một chút. . .
Ngay lúc trong lòng Cố Duy Nhất không ngừng cầu khẩn cứu binh đến, đại bạch hổ đã lao tới gần trong gang tấc.
Cố Duy Nhất lại càng không ngừng cố gắng thúc dục Độc Cô Ngạo Vũ trèo lên trên cây. Sau khi Độc Cô Ngạo Vũ bò lên được trên cây, đại bạch hổ đã lao tới. Cố Duy Nhất càng là sợ đến hét lên một tiếng, liền tính toán nhanh chóng trèo lên trên cây.
Nhưng trong lòng càng bối rối, tay chân lại càng mất đi khống chế, làm thế nào cũng trèo không nổi.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ trèo cây, hộc tốc chạy biến nhanh như gió .
Đại bạch hổ thấy nàng bây giờ cuống cuồng chạy , cũng khổng thèm để ý đến Độc Cô Ngạo Vũ trên cây, chỉ chú tâm đuổi theo Cố Duy Nhất ở bên kia.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa lo lắng không thôi.
Nếu đại bạch hổ đuổi theo nàng, thì Độc Cô Ngạo Vũ liền thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng nếu đại bạch hổ chỉ đuổi theo nàng, mà cứu binh còn chưa tới, như vậy mạng nhỏ của nàng liền khó giữ được nha.
Chẳng lẽ, hôm nay nàng liền bỏ mạng ở miệng hùm sao! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất khóc không ra nước mắt.
Nếu chết như vậy, sẽ rất mất mặt a! Cho nên, nàng tuyệt đối không thể chết, tuyệt đối!
Trong lòng kiên quyết, Cố Duy Nhất càng thêm dốc hết sức lực của mình, không ngừng hộc tốc chạy. . .
Ngay trong thời gian Cố Duy Nhất không ngừng chạy hộc tốc, nàng không hề chú ý tới, cách cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời không xa, một đạo bóng dáng đại hồng sắc, đang nhẹ nhàng nằm ở trên tán cây, hưởng thụ ánh mặt trời bao trùm.
Giờ phút này đúng là lúc giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên cao, vạn dặm không mây, bầu trời trong trẻo bát ngát vô biên.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua các khe lá, nhẹ nhàng mềm mại chiếu xuống trên người nam nhân.
Nam nhân ấy mặc trên người một chiếc trường sam lớn màu đỏ , lưng đeo Yêu Đái cùng màu.
Một mái tóc đen nhánh mượt mà như suối, lúc này chỉ được một chiếc đai vấn màu đỏ nhẹ nhàng buộc lại một túm nhỏ, còn lại toàn bộ xõa xuống phía sau.
Gương mặt của nam nhân thật xứng với câu "mặt đẹp như ngọc", làn da tựa như mỡ đông, lông mày đen nhánh, mũi thẳng môi đỏ mọng, mỗi một chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ.
Nam nhânđang lười biếng nằm trên thân cây. Thân cây kia rõ ràng là mảnh mai nhìn như không đủ để thừa nhận sức nặng nam nhân.
Nhưng trong khi nam nhân vẫn nằm ở trên tán lá, thân cây mảnh khảnh thật sự không có nghiêng ngả một phân.
Lúc này, nam nhân liền nhẹ nhàng nằm trên tán cây, gió thu thoang thoảng, không ngừng lay động khiến cho tà áo nam nhân tung bay, tóc dài phe phẩy theo gió.
Bức tranh hài hòa áo đỏ tung bay, quả nhiên là một người xinh đẹp quyến rũ, hút hồn tự nhiên!
Nam nhân lúc này là đang khép mi chợp mắt, thần sắc uể oải, tựa như một con báo lười biếng, hưởng thụ sự yên lặng từng giây phút.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, phía dưới cổ thụ, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng thét kinh hoảng chói tai.
Nghe vậy, nam nhân vốn đang nhắm mắt ngủ say, không khỏi liền nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi xinh xắn, hiển nhiên là không vui giờ phút này có người quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Nhưng nam nhân cũng từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn một cái.
Khi một đạo gầy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia lọt vào tầm mắt của hắn, đồng mâu tràn đầy lạnh lùng, không khỏi trợn lên một cái.
"Ồ, là cô bé con ngày đó!"
Nam nhân hé mở làn môi hồng, trong giọng nói, mang theo vài phần kinh ngạc và chấn động.
Khi nhìn thấy trang phục của người bên dưới, môi đỏ mọng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.
"Vốn tưởng là thiếu niên, lại hóa ra là nữ!"
Ngay trong thời gian nam nhân cười khẽ, Cố Duy Nhất bên dưới, không biết bên trên đại thụ ngay trên đầu nàng , chính là có một ánh mắt nóng rực, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, tim đập nhanh từng thấy.
Trong lúc thở như trâu, mồ hôi như mưa rơi, Cố Duy Nhất cảm giác chính mình quá mệt mỏi, hai chân càng ngày càng cảm thấy nặng nề.
Trời ạ!
Nàng thật sự không có sức mà chạy tiếp.
Tuy thế, nhưng nàng lại không dám dừng.
Dù sao, nếu như nàng dừng lại, liền trở thành bữa cơm trưa của đại bạch hổ.
Không! Tuyệt đối không thể!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng cắn chặt răng ngọc, lập tức sử dụng sức lực cuối cùng của mình, không ngừng chạy.
Tuy nhiên, trong khi Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi chạy trối chết, lại không hề chú ý tới rễ cây nhô ra dưới chân, vì vậy bi kịch xảy ra
Khi cảm thấy dưới chân đau nhói, ngay sau đó Cố Duy Nhất bỗng thấy cả người mất đi thăng bằng, liền hung hăng lao tới phía trước.
Cùng với 'Bịch' một tiếng, Cố Duy Nhất đã ngã sõng soài trên mặt đất.
Ngay lập tức, liền thấy trên đầu khớp xương, giống như toàn bộ đều bị ném vỡ, trong chốc lát trước mắt càng có thêm màu đen bao phủ.
Chỉ là, Cố Duy Nhất vẫn cắn chặt đầu lưỡi một phen, làm chính mình tỉnh táo lại.
Dù sao, lúc này, nàng tuyệt đối không thể bất tỉnh, bằng không, nàng chắc chắn sẽ chết.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất nghe thấy phía sau âm thanh chạy dồn dập truyền đến.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất lập tức quay đầu nhìn lại.
Nếu không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Cố Duy Nhất sợ đến chỉ còn thiếu nước ba phần hồn tiêu tán.
Đại bạch hổ, đã lao nhanh đến trước mặt nàng.
Lúc này, miệng như bồn máu ngoác rộng lộ ra bén nhọn răng nanh, lao đến bên người nàng.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất sợ đến mức đôi mắt mở to, trong khoảnh khắc đại não trống rỗng.
Sợ đến hết hồn hết vía, chẳng lẽ hôm nay nàng liền bỏ mạng ở miệng hùm sao! ?
Trong thời gian Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng rít. Ngay sau đó, chính lúc đại bạch hổ đang há ngoác hàm răng nanh trắng nhởn lao tới người nàng, phút chốc ngã trên mặt đất.
Cùng với 'Bịch' một tiếng, ngay lập tức, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Bụi bậm âp đến mặt, khiến Cố Duy Nhất bị sặc không khỏi ho khan vài tiếng.
Sau khi bình tĩnh, không khỏi đờ người ra nhìn kĩ.
Đại bạch hổ vốn đang giương nanh múa vuốt muốn ăn sống nuốt tươi nàng, giờ này đã gục ở trước mặt nàng.
Tại mi tâm đại bạch hổ, cắm một thanh Chủy Thủ sắc bén.
Thanh Chủy Thủ phi thường chuẩn xác cắm phập vào giữa trán đại bạch hổ, chỉ lộ ra chuôi kiếm được khảm Hồng Bảo Thạch.
Thấy thế, Cố Duy Nhất sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.
Dù sao, trước một khắc, nàng vẫn còn bên bờ sự sống, hiện tại con hổ muốn ăn sống nuốt tươi nàng lại chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt nàng, thật sự là. . .
Là ai cứu nàng! ?
Chẳng lẽ, là Độc Cô Ngạo Phong! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất trong lòng vui vẻ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, xem xét khắp bốn phía.
Nhưng ở chỗ này, trừ mình ra thì người khác ở nơi nào? !
Chân mày Cố Duy Nhất không khỏi cau lại một cái, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Như thế nào không có ai! ? Rốt cuộc là ai đã cứu ta! ?"
Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào tự nói.
Còn tưởng rằng, là Độc Cô Ngạo Phong cứu nàng.
Dù sao, mỗi một lần, trong lúc nàng có nguy hiểm, Độc Cô Ngạo Phong đều sẽ kịp thời xuất hiện. Tuy hiện nay đại bạch hổ đã chết, nhưng bốn phía không có người nào khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy nghi hoặc, miệng thơm mùi đàn hương khẽ mở tiếp tục thì thào nói.
"Chẳng lẽ, là tấm lòng ta thật tốt quá, cho nên có thần tiên xuất hiện cứu sao! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng nói, một điểm đều không cảm thấy lời này của mình hệt kẻ da mặt dày.
Tuy nhiên, trong khi Cố Duy Nhất vừa nói ra lời này, đột nhiên, một tiếng cười khẽ tràn đầy sung sướng, phút chốc vang lên từ ngay trên đỉnh đầu nàng.
"Ha hả, bé con nhà ngươi này , thật sự thú vị!"
"Ai! ?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ truyền đến từ đỉnh đầu, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Lúc này, một chùm ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ xuyên thấu qua ngọn cây đang chiếu thẳng xuống, êm dịu tỏa lên phía sau nam nhân.
Khiến cho nhìn thấy nam nhân , phảng phất như đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ.
Nam nhân mặc trên người một chiếc đại trường sam màu đỏ, làm tôn lên vóc người gầy cao dong dỏng của hắn.
Tóc đen như mun, mặt đẹp như ngọc, làn da tựa như mỡ đông.
Đường nét trên khuôn mặt, giống như một khối mỹ ngọc thượng đẳng tinh xảo tỉ mỉ gọt rũa mà thành, đẹp vô cùng.
Cho tới bây giờ Cố Duy Nhất chưa từng gặp qua nam nhân đẹp như vậy!
Tuyệt đối, là đẹp!
Nếu như dùng từ đẹp để hình dung một nam nhân, có lẽ đối với nam nhân kia mà nói, là một loại làm nhục.
Nhưng nam nhân này, chính là rất xinh đẹp, rất diễm lệ, đẹp đến nỗi khiến tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều tự ti mặc cảm.
Nếu không phải mới rồi nam nhân mở miệng nói chuyện bằng âm thanh chỉ nam nhân mới có, Cố Duy Nhất vừa mới nhìn một cái, nhất định cho là, đây là một nữ nhân đây!
Ngay khi trong lòng Cố Duy Nhất nhớ lại, thì thấy nam nhân vốn nằm ở trên cây, đột nhiên nhảy, rồi từ từ hạ xuống.
Khi nam nhân làm hành động này, thì tay áo tung bay, áo đỏ phất phới, tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ, đang xinh đẹp nở rộ!
Thấy thế, Cố Duy Nhất hoàn toàn kinh ngạc.
Cảm thấy, Thương Lang Quốc này, thật đúng là nơi đất lành, lại có thể dưỡng dục tạo ra nhiều nam nhân tuấn tú như vậy . . .
Trong lòng thở dài kinh ngạc, ngay cả nam nhân làm thế nào mà đã đến trước mặt mình, Cố Duy Nhất cũng không biết.
Nam nhân thấy vậy, không khỏi buồn cười.
Lập tức, có hơi cúi xuống, sau đó vươn ngón tay búp măng, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm xinh xắn ngăm đen của Cố Duy Nhất, sau đó tinh tế quan sát.