Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 374: Đại kết cục (bốn)

Sắp sửa vào thu , thời tiết bắt đầu dần dần trở nên mát mẻ .
Thời gian trôi qua nhanh chóng, phảng phất mới chỉ chớp mắt một cái , liền đã trôi qua hơn hai tháng.
Giờ phút này, bụng Cố Duy Nhất, cũng bắt đầu dần dần lộ rõ.
Mặc dù bụng Cố Duy Nhất dần dần nhô lên, chính là, người lại gầy.
Mặc dù, đã rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nam nhân kia, thế nhưng, cho dù Cố Duy Nhất không muốn nghĩ đi nghĩ lại, thì ở trong đầu nàng, luôn sẽ không kìm hãm được mà nghĩ đến nam nhân đã làm thương tổn nàng kia.
Đã trải qua thời gian dài như vậy, không biết, Độc Cô Ngạo Phong hắn hiện tại như thế nào, là đang tìm kiếm nàng, hay là đã từ bỏ việc tìm nàng ! ?
Chính là, cho dù như thế nào, hắn đã mặc kệ chuyện của nàng chăng! ?
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là một mực coi nàng trở thành là thế thân của người khác thôi, nam nhân như vậy, nàng cần gì phải lại đi nghĩ tiếp đây! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi thở một hơi thật dài.
Cúi đầu quan sát phía dưới.
Giờ phút này, chỗ nàng đang ngồi, chính là một cái đình ngắm cảnh ở giữa sườn núi.
Từ vị trí này, đủ để thấy toàn bộ quang cảnh tà giáo.
Nghĩ đến, chỗ này, phảng phất như một tiểu quốc, bên trong không ít người, ước chừng có hơn ba nghìn người.
Trước kia, nàng chưa từng tới nơi này. Những lúc nghe được người khác thảo luận, nàng chỉ cho là, chỗ tà giáo đóng chính là địa phương tràn ngập tàn sát giết chóc, ánh đao bóng kiếm.
Tuy nhiên, khi nàng tới đây hai tháng, mới cảm nhận được thật rõ rệt, chuyện căn bản không phải giống như nàng suy nghĩ vậy.
Ở chỗ bị dãy núi cao chót vót bao, vây quanh thế này, dân cư đông đảo. Rất nhiều chỗ, đều là nơi các gia đình xây dựng nhà cửa, bên trong, có không ít người già và trẻ nhỏ.
Ban ngày, những phụ nữ này sẽ đi cuốc đất trồng rau làm ruộng, rồi nấu cơm, chờ chồng con bọn họ trở về.
Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn lại về, ngẫu nhiên giống như là chốn đào nguyên tách rời thế gian.
Sau này, Cố Duy Nhất mới từ trong miệng A Mông biết được, tà giáo khiến mọi người trên giang hồ nghe thấy liền biến sắc , kỳ thật căn bản không giống như người trong thế gian đồn đại vậy.
Bên trong tà giáo này, đại bộ phận, đều là những người bị buộc đến bước đường cùng, hoặc là bị kẻ khác hãm hại, bức bách, bơ vơ không nơi nương tựa.
Mặc dù, bọn họ đích xác có giết người.
Chỉ là, những người bị giết chết, chính là những kẻ tội ác tày trời.
Ở trong mắt người trên đời , bọn danh môn chánh phái kia, làm những chuyện như vậy, đều là quang minh lỗi lạc. Kỳ thật, bọn chúng ở sau lưng, lại gây ra những tội ác tày trời làm cho người ta giận sôi . Mọi thứ giết chóc, hiếp dâm bắt người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Chỉ là ở mặt ngoài, chúng làm bộ chánh nhân quân tử thôi.
Cho nên, bọn họ bị người trong thế gian đồn đại là tà môn ma đạo. Kỳ thật, những kẻ bị giết chết, không có một tên nào là người tốt.
Liền giống như A Mông, trước đây chính là thế gia theo nghề y, rất được dân quanh vùng yêu quý. Chỉ vì bị kẻ khác đố kỵ, phỏng đoán rằng trong nhà bọn họ có quyển sách thuốc được truyền qua đời đời kia, mà chịu cảnh bị kẻ xấu làm hại. Trong lúc cùng đường thì được Mạc Tiêu Diêu đi ngang qua phát hiện, cứu hắn, liền đem hắn trở về theo.
Sau đó, Mạc Tiêu Diêu lại còn báo thù cho A Mông. A Mông cảm kích, liền một mực lưu tại nơi này.
Cho nên, mỗi khi A Mông nói đến Mạc Tiêu Diêu, trong mắt không có chỗ nào mà không phải là vẻ cảm kích sùng bái.
Đối với điều này, Cố Duy Nhất đối với Mạc Tiêu Diêu, càng có sự hiểu rõ sâu hơn một tầng.
Nàng đã biết rõ, Mạc Tiêu Diêu là một người tốt.
Mặc dù hắn là Giáo Chủ Tà giáo, lại làm việc chính trực.
Chỉ tiếc, cho dù nam nhân này tốt biết bao, đối với nàng có chiếu cố tới đâu, thì tâm của nàng, cũng đã rơi vào trên người nam nhân khác.
Nghĩ tới đây, mỗi lần như vậy Cố Duy Nhất chỉ có thở dài thôi.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất phiền muộn thở dài, đột nhiên, một chiếc áo choàng dày, liền nhẹ nhàng khoác ở trên vai nàng.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp dịu dàng, liền vang lên bên tai nàng.
"Sắp vào thu rồi, tại sao cũng không chịu mặc thêm món trang phục! ? Nếu như bị lạnh mà ốm, thì biết làm sao bây giờ! ?"
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là vẻ lo lắng.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất cho dù không quay đầu lại nhìn, thì cũng biết người phương nào tới đây.
Mắt nhung nhẹ nhàng vừa ngước lên, liền nhìn thấy nam nhân áo đỏ đang đứng ở bên cạnh nàng không biết từ khi nào .
Ánh mặt trời mê hoặc êm dịu chiếu xuống, nhẹ nhàng soi vào trên người nam nhân.
Nam nhân mặc trên người một chiếc áo đỏ, tóc đen như mun.
Gió thu phe phẩy, thổi tới khiến cho tay áo nam nhân lật phật, tóc dài tung bay. Nếu bỗng nhiên liếc mắt một cái, khiến cho nam nhân nhìn qua, phảng phất một đóa hoa anh túc xinh đẹp đang nở rộ.
Gương mặt xinh đẹp kia, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống,làm nổi bật làn da trắng như tuyết, không hề tỳ vết nào.
Mỗi người ai cũng có tỳ vết nào đó, thế mà làn da nam nhân này , quả thực hoàn mỹ khiến nữ nhân trong thiên hạ đều phải ghen ghét.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nó hiện ra trắng ngần sáng bóng, phảng phất như một khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng.
Lại thêm đường nét kia dịu dàng, tinh xảo hoàn mỹ như thế.
Nam nhân tuyệt sắc như thế, đủ để làm điên đảo tất cả nam nữ trong thiên hạ , thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều nói chỉ thích chính mình.
Chỉ tiếc, trong lòng nàng sớm có nơi chốn.
Cố Duy Nhất nghĩ đến đây, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lại thấy Cố Duy Nhất có vẻ tâm sự nặng nề, hắc mâu hình lá răm kia của Mạc Tiêu Diêu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, môi hồng cong lên một cái.
"Được rồi, đã đói bụng sao! ? Chúng ta trước cứ đi xuống ăn cơm thôi! ?"
"Ừ, được."
Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người, đi xuống dưới chân núi.
Giờ phút này, đúng là lúc giữa trưa. Đến sau khi Cố Duy Nhất bọn họ trở về, A Nô đã chuẩn bị xong xuôi thức ăn, chờ đợi ở nơi này.
"Nào, Duy Nhất, những món ăn này, đều là ta sai đầu bếp làm dựa theo khẩu vị của ngươi. Gần đây ngươi thích ăn món chua, nơi này có thịt bò xào chua cay, khoai tây cay chua ngọt, sườn xào chua ngọt, với lại gà xào chua cay . . ."
Mạc Tiêu Diêu vừa giới thiệu các món ăn trên bàn, vừa chu đáo gắp thức ăn vào trong bát cho Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất thấy vậy, không khỏi mở miệng nói.
"Được rồi, Mạc Đại ca, ngươi cũng ăn đi! Không cần chiếu cố đến ta, tự mình ta sẽ gắp lấy."
"Ha hả, không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi ăn hài lòng là tốt rồi."
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, ở trong giọng nói, đều là không che dấu nổi sự quan tâm dịu dàng.
Đối với sự quan tâm dịu dàng của Mạc Tiêu Diêu, Cố Duy Nhất lại chỉ cảm thấy áp lực thật lớn, đặc biệt, biết rõ có A Nô liền ở bên cạnh.
Mặc dù trên mặt A Nô không có biểu hiện ra ngoài, Cố Duy Nhất lại rốt cuộc cảm giác không được tự nhiên.
Dù sao, nam nhân chính mình thích đi yêu thương sâu sắc nữ nhân khác. Lại nhìn thấy nam nhân chính mình thích, ở trước mặt mình, đối xử chu đáo với nữ nhân khác. Cảm giác như vậy, khẳng định là không dễ chịu.
Vì vậy, Cố Duy Nhất càng là ăn không biết ngon.
Ánh mắt thỉnh thoảng len lén nhìn vào trên người A Nô đứng ở một bên.
Có lẽ là nhận thấy được Cố Duy Nhất không được tự nhiên, ánh mắt Mạc Tiêu Diêu quét một vòng, liền nhẹ nhàng rơi trên người A Nô.
Đương nhận thấy được ánh mắt Mạc Tiêu Diêu rơi trên người mình , ánh mắt A Nô vốn lạnh lùng, đồng mâu không khỏi sáng ngời.
Phảng phất ngọn nến bốc cháy lên trong đêm tối, rạng rỡ ngời ngời.
Tuy nhiên, đối với tâm tư của A Nô, Mạc Tiêu Diêu lại phảng phất chưa từng nhận thấy được. Hắn chỉ là hé mở đôi môi đỏ mọng, nhạt nhòa nói.
"A Nô, ngươi lui xuống trước đi!"
"Ách, vâng, chủ nhân. . ."
Đối với lời Mạc Tiêu Diêu nói, đôi mắt A Nô vốn mang hi vọng, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, một vẻ mất mát , nhanh chóng xẹt qua đôi mắt.
Mặc dù, A Nô che dấu rất tốt, nhưng mà vẫn bị Cố Duy Nhất ngồi ở nơi này nhận ra.
"Mạc Đại ca. . ."
Cố Duy Nhất cau mày, muốn nói điểm gì với Mạc Tiêu Diêu .
Mạc Tiêu Diêu thấy vậy, cũng chỉ là hé đôi môi đỏ mọng ra, mở miệng cười nói.
"Không có việc gì, ăn cơm trước đã!"
Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, lại thấy hắn cố ý lảng tránh, trong lòng Cố Duy Nhất biết, Mạc Tiêu Diêu biết nàng muốn cái gì, nhưng lại cố ý không nói tới vấn đề kia.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Một chữ tình, tuy đơn giản, lại đả thương người.
Đặc biệt, người mình thích, lại không yêu mến chính mình.
Tại sao người ta luôn luôn yêu phải người không thuộc về mình đây! ?
Thật giống như nàng như vậy. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất thở dài, đột nhiên, từ bên ngoài vội vã đi tới một nam nhân.
Nam nhân này, Cố Duy Nhất biết, là trợ thủ đắc lực của Mạc Tiêu Diêu , tên là Lý Duy. Hắn cực kì trung thành đối với Mạc Tiêu Diêu, Mạc Tiêu Diêu cũng cực kì tín nhiệm hắn.
Chỉ thấy sau khi Lý Duy đi vào, liền giữ vẻ mặt quan trọng ghé vào bên tai Mạc Tiêu Diêu, lẩm bẩm cái gì.
Nghe vậy, lại thấy gương mặt Mạc Tiêu Diêu sửng sốt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái, trên mặt, đều là sát ý lạnh lùng khinh thường .
"Lại dám đối địch với ta! ? Nhanh chóng tìm ra người này, giết không tha!"
"Vâng, chủ nhân!"
Nghe vậy, Lý Duy lập tức vội vã lui xuống.
Nhìn thấy thần sắc hai người có vẻ căng thẳng, chân mày Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
"Mạc Đại ca, là đã xảy ra chuyện gì sao! ?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt nàng , đôi môi đỏ mọng của Mạc Tiêu Diêu không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.
"Duy Nhất, không có việc gì, ngươi không phải lo lắng."
Nghe được Mạc Tiêu Diêu nói lời này, trong lòng nàng biết, coi như là thật sự có chuyện, Mạc Tiêu Diêu cũng sẽ không nói ra để cho nàng khỏi lo lắng.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng mấp máy đôi môi đỏ mọng, không lại nói thêm cái gì.
Chỉ là trong đầu, cũng không do trào dâng một nỗi bất an.
. . .
Đêm đã khuya .
Cố Duy Nhất đang định đi ngủ.
Gần đây thân thể dần dần bắt đầu trở nên cồng kềnh, ăn cũng nhiều, nhưng mà nôn cũng nhiều.
Cho nên, gần đây việc Cố Duy Nhất đều bị nôn trong lúc ăn uống không ngừng lặp lại.
Gần đây không ngừng lợm giọng buồn nôn, nếu không phải vì đứa bé cần dinh dưỡng, Cố Duy Nhất thật sự cũng không có một chút ngon miệng nào.
Giờ phút này, muộn rồi, Cố Duy Nhất cũng mệt mỏi, liền tùy ý để nha hoàn Tiểu Thúy hầu hạ đi ngủ.
Tiểu Thúy là Mạc Tiêu Diêu phái đến hầu hạ nàng. Người thanh tú, cũng lanh lợi, đối với nàng cũng là hết lòng hết dạ.
"Cố cô nương, người đi ngủ nhanh lên một chút đi. Tiểu Thúy đắp kín chăn cho người liền chờ đợi ở bên ngoài. Nếu người có chuyện gì, cứ việc kêu một tiếng là tốt rồi."
"Ừ, đã biết, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!"
Nghe được lời nói mà Tiểu Thúy đều sẽ lặp lại vào buổi tối mỗi ngày , Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, để cho nàng ta đi nghỉ ngơi.
Đến sau khi Tiểu Thúy rời đi, ở trong tẩm thất, liền hoàn toàn yên tĩnh.

back top