Đồng Nhạc Nhạc ý thức được điều này, lập tức vươn chân ra không ngừng vùng vẫy, nàng muốn bò lên trên bờ .
Tuy nhiên, không biết có liên quan đến việc chưa được ăn cơm hay không mà sức lực nàng nhanh chóng cạn kiệt.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả thân thể đang nhanh chìm xuống đáy ôn tuyền.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời. Lập tức, nàng đưa mắt nhìn đến nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa.
Cái miệng nhỏ nhắn mở miệng, cuống quít hô to !
"Cứu mạng! ! ! Cô lỗ. . ."
Đồng Nhạc Nhạcvừa nói dứt lời, cả thân thể đã hoàn toàn chìm vào trong nước.
Bởi vì miệng không kịp thời ngậm lại, không may nàng uống phải một ngụm nước lớn.
Ngay lập tức , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phế quản khó chịu cực kỳ.
Bởi vì thiếu dưỡng khí nên nàng cảm thấy không hít thở nổi !
Trời ạ!
Nàng không muốn chết! ?
Mặc dù nàng đã chết một lần. Có điều là khi đó, bởi vì nàng uống cà phê quá thời hạn nên đột nhiên chết, vì vậy cũng không có bất cứ cảm giác gì.
Hơn nữa, khi đó, nàng là cô nhi, không hề vướng bận thân thích . Nên có chết thì cũng không có cảm giác gì.
Tuy nhiên hiện tại, vừa nghĩ tới mình sẽ chết thì trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên nổi lên một cảm giác rõ ràng là không đành lòng. . .
Nàng không thể chết được. . .
Huyền Lăng Thương. . .
Trong lòng chua xót, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền chìm vào trong bóng tối. . .'
Cùng lúc đó, Huyền Lăng Thương vốn đang tựa vào bên bể nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nổi lên cảm giác bất an quỉ dị, cảm giác này nổi lên một cách nhanh chóng.
Đối với cảm giác bất an đến một cách quỉ dị thình lình , nó khiến cho Huyền Lăng Thương nghi hoặc không thôi.
Dù sao, hắn đã sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác như thế. Hiện tại, hắn rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Hiện tại trong lòng Huyền Lăng Thươngnghi hoặc không thể giải thích được. Đột nhiên, Huyền Lăng Thương liền nghĩ tới....
Huyết mâu nhanh chóng quét một vòng.
Chỉ thấy bốn phía an tĩnh vô cùng, trên mặt nước, là những gợn sóng bập bềnh. Thế nhưng lại thiếu đi một Tiểu quỷ lông xù kia . . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương liền nghĩ đến, lập tức đôi mắt nheo lại. . .
Chẳng lẽ là. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lập tức nhanh như chớp lặn xuống ôn tuyền. . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, thân thể của mình bồng bềnh nghiêng trái nghiêng phải, không có chút sức nặng nào.
Mà giờ phút này, cả thân thể của nàng, như bay lơ lửng giữa không trung .
Chỉ là, nói cũng kỳ quái, nàng hiện tại hẳn là đã chết. Có điều đối với tất cả cảnh vật trước mắt, sao lại nhìn rõ ràng như vậy! ?
Chỉ thấy, ở phía dưới nàng là những gợn sóng bồng bềnh.
Ở trên bờ, thân thể của nàng, đã được Huyền Lăng Thương vớt lên, để ở trên bờ.
Nhìn thân thể của tiểu điêu không nhúc nhích, sự xa lạ mà nàng cảm giác được , sao lại quen thuộc như vậy.
Dù nói như thế nào, nàng ở trong thân thể con tiểu điêu này cũng đã vài ngày! Nói như thế nào, cũng có cảm tình.
Mà giờ phút này, điều hấp dẫn ánh mắt của nàng nhất, là nam nhân lõa thể từ dưới ôn tuyền nhảy lên trên bờ.
Chỉ thấy trên gương mặt nam nhân giờ phút này, là sự căng thẳng, sợ hãi, bi thương, phảng phất như hắn đã mất đi vật trân quý . . .
Nhìn khuôn mặt khổ sở của nam nhân, không biết tại sao mà Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy thật là khổ sở.
Nàng thật muốn, thật sự muốn từ từ giơ tay lên mặt nam nhân, xoa dịu sự khổ sở trên khuôn mặt của hắn .
Chỉ là hiện tại, nàng đã chết. . .
Chínhlà, nàng thật sự không muốn chết, thật không muốn chết chút nào. . .
Đặc biệt, là nghe từ trong miệng nam nhân đang không ngừng hô tên của nàng.
"Nhạc nhi, Nhạc nhi. . ."
Âm thanh của Nam nhân, mang theo nỗi lo lắng, căng thẳng, bi thương. . .
Mỗi câu, mỗi động tác của hắn điều xuất phát từ tâm, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khổ sở trong lòng lòng chua xót không thôi.
Nàng, không muốn chết!
Không nên chết! ! !
Dựa vào niềm tin này, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, cả người liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. . .
Tuy nhiên, không biết có liên quan đến việc chưa được ăn cơm hay không mà sức lực nàng nhanh chóng cạn kiệt.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả thân thể đang nhanh chìm xuống đáy ôn tuyền.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời. Lập tức, nàng đưa mắt nhìn đến nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa.
Cái miệng nhỏ nhắn mở miệng, cuống quít hô to !
"Cứu mạng! ! ! Cô lỗ. . ."
Đồng Nhạc Nhạcvừa nói dứt lời, cả thân thể đã hoàn toàn chìm vào trong nước.
Bởi vì miệng không kịp thời ngậm lại, không may nàng uống phải một ngụm nước lớn.
Ngay lập tức , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phế quản khó chịu cực kỳ.
Bởi vì thiếu dưỡng khí nên nàng cảm thấy không hít thở nổi !
Trời ạ!
Nàng không muốn chết! ?
Mặc dù nàng đã chết một lần. Có điều là khi đó, bởi vì nàng uống cà phê quá thời hạn nên đột nhiên chết, vì vậy cũng không có bất cứ cảm giác gì.
Hơn nữa, khi đó, nàng là cô nhi, không hề vướng bận thân thích . Nên có chết thì cũng không có cảm giác gì.
Tuy nhiên hiện tại, vừa nghĩ tới mình sẽ chết thì trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên nổi lên một cảm giác rõ ràng là không đành lòng. . .
Nàng không thể chết được. . .
Huyền Lăng Thương. . .
Trong lòng chua xót, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền chìm vào trong bóng tối. . .'
Cùng lúc đó, Huyền Lăng Thương vốn đang tựa vào bên bể nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nổi lên cảm giác bất an quỉ dị, cảm giác này nổi lên một cách nhanh chóng.
Đối với cảm giác bất an đến một cách quỉ dị thình lình , nó khiến cho Huyền Lăng Thương nghi hoặc không thôi.
Dù sao, hắn đã sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác như thế. Hiện tại, hắn rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Hiện tại trong lòng Huyền Lăng Thươngnghi hoặc không thể giải thích được. Đột nhiên, Huyền Lăng Thương liền nghĩ tới....
Huyết mâu nhanh chóng quét một vòng.
Chỉ thấy bốn phía an tĩnh vô cùng, trên mặt nước, là những gợn sóng bập bềnh. Thế nhưng lại thiếu đi một Tiểu quỷ lông xù kia . . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương liền nghĩ đến, lập tức đôi mắt nheo lại. . .
Chẳng lẽ là. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lập tức nhanh như chớp lặn xuống ôn tuyền. . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, thân thể của mình bồng bềnh nghiêng trái nghiêng phải, không có chút sức nặng nào.
Mà giờ phút này, cả thân thể của nàng, như bay lơ lửng giữa không trung .
Chỉ là, nói cũng kỳ quái, nàng hiện tại hẳn là đã chết. Có điều đối với tất cả cảnh vật trước mắt, sao lại nhìn rõ ràng như vậy! ?
Chỉ thấy, ở phía dưới nàng là những gợn sóng bồng bềnh.
Ở trên bờ, thân thể của nàng, đã được Huyền Lăng Thương vớt lên, để ở trên bờ.
Nhìn thân thể của tiểu điêu không nhúc nhích, sự xa lạ mà nàng cảm giác được , sao lại quen thuộc như vậy.
Dù nói như thế nào, nàng ở trong thân thể con tiểu điêu này cũng đã vài ngày! Nói như thế nào, cũng có cảm tình.
Mà giờ phút này, điều hấp dẫn ánh mắt của nàng nhất, là nam nhân lõa thể từ dưới ôn tuyền nhảy lên trên bờ.
Chỉ thấy trên gương mặt nam nhân giờ phút này, là sự căng thẳng, sợ hãi, bi thương, phảng phất như hắn đã mất đi vật trân quý . . .
Nhìn khuôn mặt khổ sở của nam nhân, không biết tại sao mà Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy thật là khổ sở.
Nàng thật muốn, thật sự muốn từ từ giơ tay lên mặt nam nhân, xoa dịu sự khổ sở trên khuôn mặt của hắn .
Chỉ là hiện tại, nàng đã chết. . .
Chínhlà, nàng thật sự không muốn chết, thật không muốn chết chút nào. . .
Đặc biệt, là nghe từ trong miệng nam nhân đang không ngừng hô tên của nàng.
"Nhạc nhi, Nhạc nhi. . ."
Âm thanh của Nam nhân, mang theo nỗi lo lắng, căng thẳng, bi thương. . .
Mỗi câu, mỗi động tác của hắn điều xuất phát từ tâm, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khổ sở trong lòng lòng chua xót không thôi.
Nàng, không muốn chết!
Không nên chết! ! !
Dựa vào niềm tin này, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, cả người liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. . .