Nghe được Thượng ngự y nói như vậy, hàng mi đang nhăn tít của Huyền Lăng Thương mới từ từ giãn ra . Thế nhưng sau khi thượng ngự y rời đi , Huyền Lăng Thương liền đi tới giường trong nom Huyền Lăng Phong một tấc cũng không rời...
Hình như không nhìn thấy Huyền Lăng Phong tỉnh lại hắn liền không an tâm ,thấy vậy trong lòng Nhạc Nhạc vừa ảo não và ái náy ,đối với Huyền Lăng Phong có loại cảm giác thật hâm mộ và ganh tỵ
Dù sau nàng chính là cô nhi , lớn lên tại cô nhi viện.
Trong cô nhi viện tuy có viện trưởng chiếu cố , nhưng không có người nào giống như Huyền Lăng Thương ,một mực chiếu cố nàng .
Trên đời nếu có người thân thì tốt biết bao
Nghĩ dến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy khó chịu , trong mũi hơi cay cay.
Nước mắt vẫn luôn ầng ậng, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cố nén không cho nước mắt rơi xuống
Đối với suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc thì Huyền Lăng Thương không biết
Huyền Lăng Thương mặc dù chưa từng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lại lướt qua người nàng. Cho nên đương nhiên thấy bộ dạng hiện giờ của nàng ,một bộ thương tâm thần sắc uể oải đều hiện rõ trên mặt
Có điều Huyền Lăng Thương chỉ cho là con tiểu điêu nhi này sau khi biết mình cắn người gây họa , cho nên hiện tại là đang sám hối..
Nhìn tiểu điêu nhi cúi đầu ảo nảo lại thêm nước mắt lưng tròng cầu xin. Nhìn bộ dáng kia, nói có bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm!!!
Nếu như dĩ vãng, Huyền Lăng Thương khẳng định không nói hai lời liền ôm con tiểu điêu nhi này mà sủng ái thật tốt một phen.
Chỉ là hiện tại Huyền Lăng Phong đang nằm trên giường vẫn hôn mê , nên Huyền Lăng Thương liền dự định cho con tiểu điêu nhi này một chút giáo huấn
Dù gì đi nữa người nằm trên giường là đệ đệ ruột duy nhất của hắn trên thế giới này
Nghĩ thế Huyền Lăng Thương trầm mặt im lặng ngồi tại bên giường .
Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương không để ý tới mình trong lòng càng phát ra khổ sở
Không nghĩ tới làm cô nhi hai muoi ba năm thật vất vả mới có người che chở sủng ái đối với mình. Hiện tại chỉ vì nàng cắn người mà hắn không thèm quan tâm đến nàng nữa
Sau này nàng lại trở thành một con chồn cô độc không ai thân thích ....
Thật không thể tưởng tượng sau này Huyền Lăng Thương sẽ không để ý tới nàng nữa và sẽ mất đi sự ấm áp không dễ có này..
Nghĩ tới đây mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc quét quanh một lượt . Nhìn thấy trên bàn có đặt một ly trà thơm, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mũi chân nhẹ điểm, nàng liền nhảy lên bàn trà .
Sau đó liền vươn móng vuốt bưng ly trà lên dè dặt đi đến chỗ Huyền Lăng Thương.
Phải biết rằng hiện giờ Đồng Nhạc Nhạc chỉ là một con tiểu điêu nho nhỏ, cái đầu không lớn cho nên muốn bưng ly trà mà không bị nghiêng thì đối với nàng mà nói là một chuyện phi thường vất vả.
Chỉ vì muốn cho người trước mặt này bớt giận, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cắn chặt răng ngọc mà cố gắng giữ .
"Huyền Lăng Thương xin ngươi bớt giận được không ? Ta biết ta sai rồi, ta không nên cắn hắn! Cầu xin ngươi đừng lại không để ý tới ta được không? Ta thề ta sẽ không bao giờ cắn người nữa !"
Đồng Nhạc Nhạc dùng giọng điệu lí nhí đáng yêu nhất không ngừng cầu khẩn vị đế vương lạnh lùng này.
Đôi con ngươi đen chứa đầy nước mắt, những giọt nước mắt sáng long lanh đâng không ngừng vòng quanh khóe mắt nàng, trông thật vật vã đau khổ đáng yêu ...
Nhìn bộ dáng khúm núm khổ sở đáng yêu của con tiểu điêu nhi trước mặt ,nếu như người khác sẽ hiểu ý mà khẳng định không đành lòng trách phạt nó '.
Nhưng Huyền Lăng Thương quyết tâm cho con tiểu điêu nhi này một chút giáo huấn
Dù sao, nếu không giáo huấn nhỡ sau này nó bởi gì tức giận mà lại đi cắn người nữa thì biết làm sao bây giờ ?
Hình như không nhìn thấy Huyền Lăng Phong tỉnh lại hắn liền không an tâm ,thấy vậy trong lòng Nhạc Nhạc vừa ảo não và ái náy ,đối với Huyền Lăng Phong có loại cảm giác thật hâm mộ và ganh tỵ
Dù sau nàng chính là cô nhi , lớn lên tại cô nhi viện.
Trong cô nhi viện tuy có viện trưởng chiếu cố , nhưng không có người nào giống như Huyền Lăng Thương ,một mực chiếu cố nàng .
Trên đời nếu có người thân thì tốt biết bao
Nghĩ dến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy khó chịu , trong mũi hơi cay cay.
Nước mắt vẫn luôn ầng ậng, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cố nén không cho nước mắt rơi xuống
Đối với suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc thì Huyền Lăng Thương không biết
Huyền Lăng Thương mặc dù chưa từng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lại lướt qua người nàng. Cho nên đương nhiên thấy bộ dạng hiện giờ của nàng ,một bộ thương tâm thần sắc uể oải đều hiện rõ trên mặt
Có điều Huyền Lăng Thương chỉ cho là con tiểu điêu nhi này sau khi biết mình cắn người gây họa , cho nên hiện tại là đang sám hối..
Nhìn tiểu điêu nhi cúi đầu ảo nảo lại thêm nước mắt lưng tròng cầu xin. Nhìn bộ dáng kia, nói có bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm!!!
Nếu như dĩ vãng, Huyền Lăng Thương khẳng định không nói hai lời liền ôm con tiểu điêu nhi này mà sủng ái thật tốt một phen.
Chỉ là hiện tại Huyền Lăng Phong đang nằm trên giường vẫn hôn mê , nên Huyền Lăng Thương liền dự định cho con tiểu điêu nhi này một chút giáo huấn
Dù gì đi nữa người nằm trên giường là đệ đệ ruột duy nhất của hắn trên thế giới này
Nghĩ thế Huyền Lăng Thương trầm mặt im lặng ngồi tại bên giường .
Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương không để ý tới mình trong lòng càng phát ra khổ sở
Không nghĩ tới làm cô nhi hai muoi ba năm thật vất vả mới có người che chở sủng ái đối với mình. Hiện tại chỉ vì nàng cắn người mà hắn không thèm quan tâm đến nàng nữa
Sau này nàng lại trở thành một con chồn cô độc không ai thân thích ....
Thật không thể tưởng tượng sau này Huyền Lăng Thương sẽ không để ý tới nàng nữa và sẽ mất đi sự ấm áp không dễ có này..
Nghĩ tới đây mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc quét quanh một lượt . Nhìn thấy trên bàn có đặt một ly trà thơm, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mũi chân nhẹ điểm, nàng liền nhảy lên bàn trà .
Sau đó liền vươn móng vuốt bưng ly trà lên dè dặt đi đến chỗ Huyền Lăng Thương.
Phải biết rằng hiện giờ Đồng Nhạc Nhạc chỉ là một con tiểu điêu nho nhỏ, cái đầu không lớn cho nên muốn bưng ly trà mà không bị nghiêng thì đối với nàng mà nói là một chuyện phi thường vất vả.
Chỉ vì muốn cho người trước mặt này bớt giận, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cắn chặt răng ngọc mà cố gắng giữ .
"Huyền Lăng Thương xin ngươi bớt giận được không ? Ta biết ta sai rồi, ta không nên cắn hắn! Cầu xin ngươi đừng lại không để ý tới ta được không? Ta thề ta sẽ không bao giờ cắn người nữa !"
Đồng Nhạc Nhạc dùng giọng điệu lí nhí đáng yêu nhất không ngừng cầu khẩn vị đế vương lạnh lùng này.
Đôi con ngươi đen chứa đầy nước mắt, những giọt nước mắt sáng long lanh đâng không ngừng vòng quanh khóe mắt nàng, trông thật vật vã đau khổ đáng yêu ...
Nhìn bộ dáng khúm núm khổ sở đáng yêu của con tiểu điêu nhi trước mặt ,nếu như người khác sẽ hiểu ý mà khẳng định không đành lòng trách phạt nó '.
Nhưng Huyền Lăng Thương quyết tâm cho con tiểu điêu nhi này một chút giáo huấn
Dù sao, nếu không giáo huấn nhỡ sau này nó bởi gì tức giận mà lại đi cắn người nữa thì biết làm sao bây giờ ?