Thầm nghĩ trong lòng , giờ phút này Huyền Lăng Phong chỉ thấy tiểu điêu nhi toàn thân đen như mực đang chạy nhanh như điện đến chỗ mình . Nhớ lại lúc tối qua bị tiểu điêu nhi này cắn làm hắn có chút sợ, ngay lập tức Huyền Lăng Phong nhắc chân chạy trốn.
Mặc dù, Huyền Lăng Phong không có bản lĩnh gì mấy, bộ dạng mười phần ăn chơi trác táng chỉ là thân thủ cũng không chậm.
Đặc biệt ở trong Ngự Thư Phòng này , khắp nơi đều là đôn kệ, ghế ngồi, giá sách với giá treo các bức thi họa , cho dù Đồng Nhạc Nhạc cố hết sức như thế nào cũng đều không bắt nổi Huyền Lăng Phong.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nàng lại không nghĩ tới cái tên tiểu tử thối này cũng có thân thủ tốt a.
Chỉ là hôm nay nàng tuyệt đối không tha cho hắn.
Coi như không cắn được hắn nhưng nàng vẫn còn nhiều biện pháp để trả thù cơ mà.
Trong đầu suy tính như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền đuổi theo Huyền Lăng Phong ngay bên trong Ngự Thư Phòng.
Ngay lập tức bên trong Ngự Thư Phòng bởi vì một người một điêu truy đuổi nhau mà mặt đất trở thành một đống hỗn lộn.
Giá sách bị đụng ngã, sách rơi đầy đất.
Lọ hoa ở bên cạnh cũng bị đánh rơi khỏi đôn, món đồ sứ Thanh Hoa vỡ vụn.
Vài bức họa quyển Tranh cuộn tròn) cũng bị hất rơi trên mặt đất. Ở bên ngoài vẫn còn hiện lên dấu vết mấy cái móng vuốt của Đồng Nhạc Nhạc . . .
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lại không hiểu rõ tình hình chút nào .
Một người một điêu truy đuổi một hồi lâu, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đuổi theo càng tức tối đạp chân phóng nhanh hơn.
Thế rồi, Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng có chỗ thu hoạch.
Huyền Lăng Phog mặc dù động tác không chậm, nhưng nàng chính là Phượng Hoảng Điêu nổi danh tốc độ nhanh a.
Cho nên lúc đầu Huyền Lăng Phong còn có thể tránh né, dần dần cước bộ cũng không bằng nàng.
Nàng mặc dù không cắn hắn, nhưng mà bộ móng vuốt sắc bén của nàng trực tiếp vung lên xé rách bộ cẩm bào của Huyền Lăng Phong .
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong bởi vì vừa rồi bị truy đuổi mà vương miện bằng ngọc nửa rơi nửa treo trên đỉnh đầu, tóc tai bừa bộn.
Điều buồn cười nhất là, hắn nguyên bản mặc một bộ cẩm bào màu lam thì giờ phút này bị nàng xé rách tơi tả, nếu chỉ nhìn thoáng qua có thể nhầm với trang phục của khất cái (ăn mày) .
Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong toàn thân chật vật rốt cuộc cũng trút được giận.
Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Huyền Lăng Phong đang thở hổn hển, bắt đầu cười ha ha.
" Ha ha ha ha ... Huyền Lăng Phong ngươi cũng có ngày này a. Thế nào? Còn dám chọc ta nữa không. Phải biết rằng Đồng Nhạc Nhạc ta không dễ chọc."
Mặc dù nghe không hiểu tiểu điêu này kêu "chi chi" cái gì.
Chỉ là xem nó một tay chống nạnh một tay chỉ vào hắn chi chi cười to, Huyền Lăng Phong dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con tiểu điêu này là giễu cợt hắn.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cúi đầu một chút nhìn mình hiện tại.
Thiết nghĩ , hắn đường đường là Thập Tam vương gia của Linh Nhạc Quốc, từ nhỏ liền được ngàn vạn sủng ái, chưa từng giống như bây giờ. Bị một con tiểu điêu nhi truy đuổi mà thở hổn hển, hơn nữa y phục trên người cũng bị tiểu điêu nhi này xé nát.
Nếu như để người khác nhìn thấy thì Huyền Lăng Phong hắn biết giấu mặt mũi vào đâu?
Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phong đột nhiên tức giận bởi xấu hổ, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ muốn phát hỏa.
" Ngươi là tiểu súc sinh chết tiệt, ta giết ngươi."
Huyền Lăng Phong nghiến răng, phẫn nộ nhìn nàng.
Chỉ là, nghe thấy Huyền Lăng Phong chửi mình như thế, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc lập tức đen lại.
" Tiểu tử thúi chết tiệt nhà ngươi nói ai súc sinh"
Mụ nội nó!
" Ngươi mới là tiểu súc sinh. Cả nhà ngươi đều là tiểu súc sinh." ( Ha ha, cả soái Huyền Lăng Thương nữa)
Đồng Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi quát, cơ hồ muốn phát hỏa, lập tức giơ bộ móng vuốt lên muốn liều mạng cùng Huyền Lăng Phong .
Mặc dù, Huyền Lăng Phong không có bản lĩnh gì mấy, bộ dạng mười phần ăn chơi trác táng chỉ là thân thủ cũng không chậm.
Đặc biệt ở trong Ngự Thư Phòng này , khắp nơi đều là đôn kệ, ghế ngồi, giá sách với giá treo các bức thi họa , cho dù Đồng Nhạc Nhạc cố hết sức như thế nào cũng đều không bắt nổi Huyền Lăng Phong.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nàng lại không nghĩ tới cái tên tiểu tử thối này cũng có thân thủ tốt a.
Chỉ là hôm nay nàng tuyệt đối không tha cho hắn.
Coi như không cắn được hắn nhưng nàng vẫn còn nhiều biện pháp để trả thù cơ mà.
Trong đầu suy tính như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền đuổi theo Huyền Lăng Phong ngay bên trong Ngự Thư Phòng.
Ngay lập tức bên trong Ngự Thư Phòng bởi vì một người một điêu truy đuổi nhau mà mặt đất trở thành một đống hỗn lộn.
Giá sách bị đụng ngã, sách rơi đầy đất.
Lọ hoa ở bên cạnh cũng bị đánh rơi khỏi đôn, món đồ sứ Thanh Hoa vỡ vụn.
Vài bức họa quyển Tranh cuộn tròn) cũng bị hất rơi trên mặt đất. Ở bên ngoài vẫn còn hiện lên dấu vết mấy cái móng vuốt của Đồng Nhạc Nhạc . . .
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lại không hiểu rõ tình hình chút nào .
Một người một điêu truy đuổi một hồi lâu, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đuổi theo càng tức tối đạp chân phóng nhanh hơn.
Thế rồi, Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng có chỗ thu hoạch.
Huyền Lăng Phog mặc dù động tác không chậm, nhưng nàng chính là Phượng Hoảng Điêu nổi danh tốc độ nhanh a.
Cho nên lúc đầu Huyền Lăng Phong còn có thể tránh né, dần dần cước bộ cũng không bằng nàng.
Nàng mặc dù không cắn hắn, nhưng mà bộ móng vuốt sắc bén của nàng trực tiếp vung lên xé rách bộ cẩm bào của Huyền Lăng Phong .
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong bởi vì vừa rồi bị truy đuổi mà vương miện bằng ngọc nửa rơi nửa treo trên đỉnh đầu, tóc tai bừa bộn.
Điều buồn cười nhất là, hắn nguyên bản mặc một bộ cẩm bào màu lam thì giờ phút này bị nàng xé rách tơi tả, nếu chỉ nhìn thoáng qua có thể nhầm với trang phục của khất cái (ăn mày) .
Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong toàn thân chật vật rốt cuộc cũng trút được giận.
Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Huyền Lăng Phong đang thở hổn hển, bắt đầu cười ha ha.
" Ha ha ha ha ... Huyền Lăng Phong ngươi cũng có ngày này a. Thế nào? Còn dám chọc ta nữa không. Phải biết rằng Đồng Nhạc Nhạc ta không dễ chọc."
Mặc dù nghe không hiểu tiểu điêu này kêu "chi chi" cái gì.
Chỉ là xem nó một tay chống nạnh một tay chỉ vào hắn chi chi cười to, Huyền Lăng Phong dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con tiểu điêu này là giễu cợt hắn.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cúi đầu một chút nhìn mình hiện tại.
Thiết nghĩ , hắn đường đường là Thập Tam vương gia của Linh Nhạc Quốc, từ nhỏ liền được ngàn vạn sủng ái, chưa từng giống như bây giờ. Bị một con tiểu điêu nhi truy đuổi mà thở hổn hển, hơn nữa y phục trên người cũng bị tiểu điêu nhi này xé nát.
Nếu như để người khác nhìn thấy thì Huyền Lăng Phong hắn biết giấu mặt mũi vào đâu?
Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phong đột nhiên tức giận bởi xấu hổ, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ muốn phát hỏa.
" Ngươi là tiểu súc sinh chết tiệt, ta giết ngươi."
Huyền Lăng Phong nghiến răng, phẫn nộ nhìn nàng.
Chỉ là, nghe thấy Huyền Lăng Phong chửi mình như thế, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc lập tức đen lại.
" Tiểu tử thúi chết tiệt nhà ngươi nói ai súc sinh"
Mụ nội nó!
" Ngươi mới là tiểu súc sinh. Cả nhà ngươi đều là tiểu súc sinh." ( Ha ha, cả soái Huyền Lăng Thương nữa)
Đồng Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi quát, cơ hồ muốn phát hỏa, lập tức giơ bộ móng vuốt lên muốn liều mạng cùng Huyền Lăng Phong .