Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lập tức bạc môi mở ra, mở miệng quát.
"Người đâu!"
Cùng với Huyền Lăng Thương quát lạnh một tiếng, thị vệ vốn chờ đợi bên ngoài cách đó không xa lập tức vội vã chạy về hướng tới Huyền Lăng Thương .
"Hoàng thượng, có nô tài !"
Cùng với Đới Đao thị vệ vội vã đến đây, Huyền Lăng Thương lập tức giơ một ngón tay, chỉ theo hướng Đồng Nhạc Nhạc chạy đi.
"Mau! Bắt sống nữ nhân kia!"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói lời này, bọn thị vệ mặt mày cung kính vội vàng nhìn theo phương hướng ngón tay Huyền Lăng Thương chỉ.
Đến khi thấy bóng dáng kia đã trốn cách đó không xa, liền đua nhau kinh ngạc vô cùng!
Dù sao, vừa rồi bên ngoài có bọn họ canh gác dày đặc, lại còn có thể bị một nữ nhân lẻn vào!
Hoàng thượng nếu như trách tội xuống, đâu phải là việc nhỏ a!
Nghĩ tới đây, thủ lĩnh Đới Đao thị vệ lập tức dẫn dắt mọi người đuổi theo phương hướng thiếu nữ chạy đi.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng nhanh chóng mặc xong quần áo, rồi đuổi theo phương hướng thiếu nữ thoát đi . . .
. . .
Chạy!
Chạy mau!
Giờ phút này, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, chỉ có suy nghĩ này !
Hiện tại, cho dù chuyện gì xảy ra, nàng trước hết phải trốn xa nơi này, không còn muốn nghĩ nhiều về những mặt khác ! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền dốc hết sức lực chạy về phía trước .
Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn chạy trốn đi nơi nào.
Chỉ cảm thấy phía sau tiếng bước chân càng ngày càng nhiều .
Còn có ánh đuốc sáng ngời kia, cũng càng ngày càng gần. Nó thể hiện rằng, có không ít người truy theo ở sau lưng nàng a!
Nếu như bị bắt . . .
Đồng Nhạc Nhạc không dám tưởng tượng . . .
Trong lòng vô cùng bối rối, hai chân Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề nhàn rỗi.
Chỉ cảm thấy cảnh vật tứ phía không ngừng trôi qua theo hai bên .
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này chính mình, chạy thật là nhanh. . .
May là, Đồng Nhạc Nhạc ở trong hoàng cung mấy ngày này, đã sớm quen thuộc đường lối của hoàng cung .
Phía sau mặc dù có không ít thị vệ đuổi theo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngừng chạy về hướng con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kia.
Lại trải qua hành lang Cửu Khúc quanh co, giả sơn gập ghềnh kia. Giống như là một con chuột.
Coi như những thị vệ này có số lượng nhiều hơn, trong lúc nhất thời, cũng không bắt nổi Đồng Nhạc Nhạc giống như con cá chạch xảo quyệt !
Nhìn thấy bọn thị vệ bên ngoài bị nàng đùa giỡn chạy vòng vòng , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên vài phần đắc ý.
Hắc hắc, có muốn bắt được nàng, còn khó khăn nhiều!
Trong lòng đang đắc ý , nàng lại thấy cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc mạnh mẽ đang nhanh chóng vọt tới chỗ nàng.
Chỉ thấy nam nhân toàn thân mặc đồ đen. Quần áo đen tóc đen, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể với cảnh đêm !
Hơn nữa, nam nhân có thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhanh như chớp giật. Ở trong bóng đêm thần bí kia, phảng phất một con hùng ưng giương cánh bay cao!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình!
Đặc biệt, vào lúc nhận thấy được nam nhân đang vọt tới bên này , Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến lòng dạ rối bời, thiếu chút nữa vẫn còn bởi vì dẫm lên vạt áo mà ngã sấp xuống .
Đôi mắt nhung đầy bối rối liếc nhìn vòng quanh bốn phía một lượt, mới biết được, chính mình trong bất tri bất giác lại đi tới Ngự Thiện Phòng !
Ngự Thiện Phòng này, nàng đúng là rất quen thuộc!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ Ngự Thiện Phòng chợt mở cửa sổ nhảy đi vào!
Hai chân rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy trong Ngự Thiện Phòng có rất nhiều củi khô, đồ linh tinh các loại.
Chỉ là, muốn tìm một chỗ trốn đi, lại không có dễ dàng như vậy.
Nếu như trốn ở trong ngăn tủ , nếu như bọn họ đi vào, chỉ vừa lục soát, không phải bị phát hiện sao! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tiếng bước chân bên ngoài càng gần!
Trong lòng bối rối lo lắng, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt. Khi nhìn thấy vại nước ở một bên, mắt nhung lập tức sáng ngời!
Có chỗ rồi!
Nàng có khả năng trốn ở trong vại nước a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ. Lập tức, nàng liền nhanh chóng nhấc một nắp vại nước , sau đó nhanh chóng chui vào. Cuối cùng, còn không quên đậy nắp vại nước lên .
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lẻn vào vại nước , vừa đúng lúc này, cánh cửa Ngự Thiện Phòng vốn đóng chặt , liền bị người bên ngoài mở ra.
Một đội nhân mã, liền giơ cây đuốc kéo nhau vào.
"Hoàng thượng nói thích khách kia chạy về hướng này , mọi người mau lục soát tất cả, tuyệt đối không thể buông tha một góc nhỏ!"
Cùng với một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên, các thị vệ khác lập tức vội vàng dạ ran.
Đồng Nhạc Nhạc mặc dù người ở trong nước, chỉ là, vẫn có thể nghe rõ được vài phần âm thanh bên ngoài.
Biết được những thị vệ này đang ở lục soát bên trong Ngự Thiện Phòng !
Nàng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện!
Trong lòng vô cùng kiên định suy nghĩ vậy. Chỉ là, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc lặn ở trong vại nước, sắp sửa đến mức không chịu được rồi!
Coi như nàng muốn lại tiếp tục lặn, nói như thế nào thì nàng vẫn là người! Người có thể nào không hô hấp đây! ?
Chính là, những thị vệ ở bên ngoài vẫn còn không hề rời khỏi!
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc càng là lo lắng .
Hơn nữa, nàng thật sự bị ngạt đến mức hoảng!
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là từ từ, từ từ để cho mặt mình có hơi nổi mặt nước, trước cứ từ từ hít một hơi.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cũng lần đầu tiên cảm giác được, thì ra, không khí là đáng yêu như vậy, thật trong lành!
May là vừa rồi nàng đã dùng nắp đậy vại nước , bằng không, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng đang lúc đắc ý , đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc , phút chốc truyền vào trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc .
"Vẫn còn không tìm được người sao! ?"
Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế , trái tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trong nháy mắt bị lộn ngược!
Là Huyền Lăng Thương!
Hơn nữa, nghe theo âm thanh, hắn liền đang ở bên cạnh vại nước !
Nếu như hắn mở nắp vại nước . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn, cũng không dám nghĩ tiếp nữa .
Chỉ là mở to đôi mắt đầy vẻ căng thẳng kinh hãi , xuyên thấu qua khe hở có hơi hé ra , từ từ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài ánh lửa chói mắt, vốn là tối đen sì mà giờ đèn đuốc sáng choang!
Bên ngoài bóng người di động, biểu hiện quanh đây có không ít người .
Mà điều thu hút ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhất, chính là bóng dáng cao lớn đang đưa lưng về phía nàng ( ách, sợ thì sợ mà mê vẫn mê , giống ai thía? ).
Mặc dù nam nhân đang quay lưng về phía nàng. Nhwung mà, coi như chỉ là một bóng lưng thì Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhận ra , người này chính là Huyền Lăng Thương không có sai!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi xót xa.
"Người đâu!"
Cùng với Huyền Lăng Thương quát lạnh một tiếng, thị vệ vốn chờ đợi bên ngoài cách đó không xa lập tức vội vã chạy về hướng tới Huyền Lăng Thương .
"Hoàng thượng, có nô tài !"
Cùng với Đới Đao thị vệ vội vã đến đây, Huyền Lăng Thương lập tức giơ một ngón tay, chỉ theo hướng Đồng Nhạc Nhạc chạy đi.
"Mau! Bắt sống nữ nhân kia!"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói lời này, bọn thị vệ mặt mày cung kính vội vàng nhìn theo phương hướng ngón tay Huyền Lăng Thương chỉ.
Đến khi thấy bóng dáng kia đã trốn cách đó không xa, liền đua nhau kinh ngạc vô cùng!
Dù sao, vừa rồi bên ngoài có bọn họ canh gác dày đặc, lại còn có thể bị một nữ nhân lẻn vào!
Hoàng thượng nếu như trách tội xuống, đâu phải là việc nhỏ a!
Nghĩ tới đây, thủ lĩnh Đới Đao thị vệ lập tức dẫn dắt mọi người đuổi theo phương hướng thiếu nữ chạy đi.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng nhanh chóng mặc xong quần áo, rồi đuổi theo phương hướng thiếu nữ thoát đi . . .
. . .
Chạy!
Chạy mau!
Giờ phút này, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, chỉ có suy nghĩ này !
Hiện tại, cho dù chuyện gì xảy ra, nàng trước hết phải trốn xa nơi này, không còn muốn nghĩ nhiều về những mặt khác ! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền dốc hết sức lực chạy về phía trước .
Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn chạy trốn đi nơi nào.
Chỉ cảm thấy phía sau tiếng bước chân càng ngày càng nhiều .
Còn có ánh đuốc sáng ngời kia, cũng càng ngày càng gần. Nó thể hiện rằng, có không ít người truy theo ở sau lưng nàng a!
Nếu như bị bắt . . .
Đồng Nhạc Nhạc không dám tưởng tượng . . .
Trong lòng vô cùng bối rối, hai chân Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề nhàn rỗi.
Chỉ cảm thấy cảnh vật tứ phía không ngừng trôi qua theo hai bên .
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này chính mình, chạy thật là nhanh. . .
May là, Đồng Nhạc Nhạc ở trong hoàng cung mấy ngày này, đã sớm quen thuộc đường lối của hoàng cung .
Phía sau mặc dù có không ít thị vệ đuổi theo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngừng chạy về hướng con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kia.
Lại trải qua hành lang Cửu Khúc quanh co, giả sơn gập ghềnh kia. Giống như là một con chuột.
Coi như những thị vệ này có số lượng nhiều hơn, trong lúc nhất thời, cũng không bắt nổi Đồng Nhạc Nhạc giống như con cá chạch xảo quyệt !
Nhìn thấy bọn thị vệ bên ngoài bị nàng đùa giỡn chạy vòng vòng , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên vài phần đắc ý.
Hắc hắc, có muốn bắt được nàng, còn khó khăn nhiều!
Trong lòng đang đắc ý , nàng lại thấy cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc mạnh mẽ đang nhanh chóng vọt tới chỗ nàng.
Chỉ thấy nam nhân toàn thân mặc đồ đen. Quần áo đen tóc đen, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể với cảnh đêm !
Hơn nữa, nam nhân có thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhanh như chớp giật. Ở trong bóng đêm thần bí kia, phảng phất một con hùng ưng giương cánh bay cao!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình!
Đặc biệt, vào lúc nhận thấy được nam nhân đang vọt tới bên này , Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến lòng dạ rối bời, thiếu chút nữa vẫn còn bởi vì dẫm lên vạt áo mà ngã sấp xuống .
Đôi mắt nhung đầy bối rối liếc nhìn vòng quanh bốn phía một lượt, mới biết được, chính mình trong bất tri bất giác lại đi tới Ngự Thiện Phòng !
Ngự Thiện Phòng này, nàng đúng là rất quen thuộc!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ Ngự Thiện Phòng chợt mở cửa sổ nhảy đi vào!
Hai chân rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy trong Ngự Thiện Phòng có rất nhiều củi khô, đồ linh tinh các loại.
Chỉ là, muốn tìm một chỗ trốn đi, lại không có dễ dàng như vậy.
Nếu như trốn ở trong ngăn tủ , nếu như bọn họ đi vào, chỉ vừa lục soát, không phải bị phát hiện sao! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tiếng bước chân bên ngoài càng gần!
Trong lòng bối rối lo lắng, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt. Khi nhìn thấy vại nước ở một bên, mắt nhung lập tức sáng ngời!
Có chỗ rồi!
Nàng có khả năng trốn ở trong vại nước a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ. Lập tức, nàng liền nhanh chóng nhấc một nắp vại nước , sau đó nhanh chóng chui vào. Cuối cùng, còn không quên đậy nắp vại nước lên .
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lẻn vào vại nước , vừa đúng lúc này, cánh cửa Ngự Thiện Phòng vốn đóng chặt , liền bị người bên ngoài mở ra.
Một đội nhân mã, liền giơ cây đuốc kéo nhau vào.
"Hoàng thượng nói thích khách kia chạy về hướng này , mọi người mau lục soát tất cả, tuyệt đối không thể buông tha một góc nhỏ!"
Cùng với một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên, các thị vệ khác lập tức vội vàng dạ ran.
Đồng Nhạc Nhạc mặc dù người ở trong nước, chỉ là, vẫn có thể nghe rõ được vài phần âm thanh bên ngoài.
Biết được những thị vệ này đang ở lục soát bên trong Ngự Thiện Phòng !
Nàng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện!
Trong lòng vô cùng kiên định suy nghĩ vậy. Chỉ là, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc lặn ở trong vại nước, sắp sửa đến mức không chịu được rồi!
Coi như nàng muốn lại tiếp tục lặn, nói như thế nào thì nàng vẫn là người! Người có thể nào không hô hấp đây! ?
Chính là, những thị vệ ở bên ngoài vẫn còn không hề rời khỏi!
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc càng là lo lắng .
Hơn nữa, nàng thật sự bị ngạt đến mức hoảng!
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là từ từ, từ từ để cho mặt mình có hơi nổi mặt nước, trước cứ từ từ hít một hơi.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cũng lần đầu tiên cảm giác được, thì ra, không khí là đáng yêu như vậy, thật trong lành!
May là vừa rồi nàng đã dùng nắp đậy vại nước , bằng không, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng đang lúc đắc ý , đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc , phút chốc truyền vào trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc .
"Vẫn còn không tìm được người sao! ?"
Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế , trái tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trong nháy mắt bị lộn ngược!
Là Huyền Lăng Thương!
Hơn nữa, nghe theo âm thanh, hắn liền đang ở bên cạnh vại nước !
Nếu như hắn mở nắp vại nước . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn, cũng không dám nghĩ tiếp nữa .
Chỉ là mở to đôi mắt đầy vẻ căng thẳng kinh hãi , xuyên thấu qua khe hở có hơi hé ra , từ từ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài ánh lửa chói mắt, vốn là tối đen sì mà giờ đèn đuốc sáng choang!
Bên ngoài bóng người di động, biểu hiện quanh đây có không ít người .
Mà điều thu hút ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhất, chính là bóng dáng cao lớn đang đưa lưng về phía nàng ( ách, sợ thì sợ mà mê vẫn mê , giống ai thía? ).
Mặc dù nam nhân đang quay lưng về phía nàng. Nhwung mà, coi như chỉ là một bóng lưng thì Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhận ra , người này chính là Huyền Lăng Thương không có sai!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi xót xa.