Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện, từ xa đã nghe thấy tiếng nói mang theo cảm giác lạnh buốt của Huyền Lăng Thương
"Người đâu! Nhanh chóng đi tìm, dù có phải lật tung hoàng cung cũng phải tìm ra Phượng Hoàng Điêu cho ta."
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm mà không che giấu nổi lo lắng. Nghe thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm yêu quý, trong lòng tràn ngập sự cảm động.
Nhớ lại trước kia, chính mình mỗi trưa đều đến Ngự Thư Phòng tìm Huyền Lăng Thương. Hôm nay, mình không có tới cũng quên không nói với Tiểu Lô Tử một tiếng khiến cho nam nhân này lo lắng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy áy náy, lại vừa thấy cảm động. Lập tức, hai chân một nhịp tựa như một mũi tên hướng về bóng dáng màu vàng cách đó không xa mà chạy tới.
Tới gần nam nhân phía trước, Đồng Nhạc Nhạc liền điểm mũi chân một cái, cả thân thể nhỏ bé liền như lò xo nhảy lên cao. Cuối cùng, thân thể chuẩn xác rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào trong lồng ngực nam nhân.
Cho dù thế nào, lồng ngực của nam nhân này đều ấm áp, làm cho người ta muốn ỷ lại.
Đối với lúc đón được Đồng Nhạc Nhạc, đang lúc nhíu mi hơi tức giận, Huyền Lăng Thương thấy cái tiểu quỷ trắng như tuyết này xuất hiện, tâm tình lo lắng cuối cùng cũng bỏ xuống được.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Huyền Lăng Thương vẩy tay để mọi người lui xuống, lập tức đem tiểu điêu nhi ôn nhu ôm vào lòng, mặt mày bất đắc dĩ thở dài.
"Hôm nay, ngươi rốt cuộc đã đi đâu cả ngày nay bây giờ mới trở về?"
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền biết hắn đã lo lắng cho mình cả ngày, trong lòng áy náy, nhất thời không biết phải nói thế nào với hắn cho phải. Còn chưa kịp nói gì, trước mặt liền xuất hiện một đạo bóng dáng cao gầy.
"Mới vừa rồi nó ở Tàng Thư Các."
Nghe người kia nói như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, liền quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh
Chỉ thấy ánh đèn rực rỡ sáng trưng đem cả Dưỡng Tâm Điện soi sáng. Một vóc người cao to, phong tư trác tuyệt được ánh sáng chiếu lên vô cùng tao nhã đi về hướng này.
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu lên người nam nhân khiến cho trên người hắn như phát ra một tầng sáng.
Gió mát hiu hiu, thổi trúng tay áo nam nhân, tóc dài phất phơ. Nam nhân theo ánh trăng đi tới, lúc đầu nhìn qua quả giống tiên hạ phàm. Thật sự là một con người phong tư trác tuyệt, tuấn lãng vô cùng, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tuấn lãng của nam nhân này nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được mà si mê.
Anh tuấn! Rất anh tuấn!
Quả thực là giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra!
Không hiểu tại sao nàng lại may mắn như vậy, gặp được nhiều nam nhân tuấn tú đến thế?
Trong lòng kinh ngạc vô cùng nhưng Đồng Nhạc Nhạc không biết chính lúc mình si ngốc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác, ánh mắt của Huyền Lăng Thương vẫn rơi trên người mình.
Thấy tiểu điêu nhi trong lòng dùng ánh mắt si mê nhìn nam nhân khác, trong lòng Huyền Lăng Thương liền dâng lên một cỗ cảm giác không thoải mái!
Trong lòng tuy không vui nhưng Huyền Lăng Thương vẫn không có biểu lộ ra mặt. Chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua chỗ nam nhân đang bước tới, trầm giọng hỏi.
"Làm sao ngươi biết?"
Nghe lời nói của Huyền Lăng Thương lại nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng kia, Lan Lăng Thiệu Giác vô cùng sửng sốt, lại thấy Huyền Lăng Thương ôm chặt tiểu điêu nhi trong lòng.
Mặc dù nam nhân này không nói gì, nhưng mà Lan Lăng Thiệu Giác đã cùng hắn lớn lên sao lại không rõ tính tình Huyền Lăng Thương cơ chứ? Nam nhân này ở ngoài mặt luôn là bộ dạng không đem gì để vào mắt. Chỉ là một khi hắn đã nhìn trúng và nhận định thứ gì thuộc về mình thì ai cũng đừng có ý định ngấp nghé thứ đó!
Tính chiếm hữu của nam nhân này là cực kỳ mạnh!
Trong lòng nhớ lại, Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới lời đồn đại trong cung lại là sự thật! Huyền Lăng Thương quả là quan tâm con Phượng Hoàng Điêu này. Nghĩ vậy, Lan Lăng Thiệu Giác không biết là nên vui hay buồn.
Dù sao nam nhân trước mắt cũng là đế vương cao cao tại thượng của Lăng Nhạc Quốc, chỉ là hắn biết, Huyền Lăng Thương cũng thực sự không có sung sướng như mọi người nghĩ. Tại lúc hắn hưởng thụ vinh quang mà người khác không có được thì lại phải mất đi tự do của chính mình, không thể có cuộc sống riêng!
Mỗi ngày đều sống trong lừa gạt khiến cho tâm mình trở lên ngoan độc. Bằng không liền trở thành chướng ngại vật của kẻ khác, chúng sẽ rất muốn nhanh chóng giành đi chỗ của mình.
Đặc biệt là Huyền Lăng Thương từ nhỏ đã không có mẫu thân, tuy được phụ thân thương yêu nhưng lại không được vui vẻ như những người bình thường khác! Hơn nữa, hắn còn có một đệ đệ cần bảo vệ.
Ở cái nơi hoàng cung mặt ngoài rực rỡ ánh vàng này, chỉ cần sơ sẩy một bước là sẽ ngã vào chỗ vạn kiếp bất phục.
"Người đâu! Nhanh chóng đi tìm, dù có phải lật tung hoàng cung cũng phải tìm ra Phượng Hoàng Điêu cho ta."
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm mà không che giấu nổi lo lắng. Nghe thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm yêu quý, trong lòng tràn ngập sự cảm động.
Nhớ lại trước kia, chính mình mỗi trưa đều đến Ngự Thư Phòng tìm Huyền Lăng Thương. Hôm nay, mình không có tới cũng quên không nói với Tiểu Lô Tử một tiếng khiến cho nam nhân này lo lắng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy áy náy, lại vừa thấy cảm động. Lập tức, hai chân một nhịp tựa như một mũi tên hướng về bóng dáng màu vàng cách đó không xa mà chạy tới.
Tới gần nam nhân phía trước, Đồng Nhạc Nhạc liền điểm mũi chân một cái, cả thân thể nhỏ bé liền như lò xo nhảy lên cao. Cuối cùng, thân thể chuẩn xác rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào trong lồng ngực nam nhân.
Cho dù thế nào, lồng ngực của nam nhân này đều ấm áp, làm cho người ta muốn ỷ lại.
Đối với lúc đón được Đồng Nhạc Nhạc, đang lúc nhíu mi hơi tức giận, Huyền Lăng Thương thấy cái tiểu quỷ trắng như tuyết này xuất hiện, tâm tình lo lắng cuối cùng cũng bỏ xuống được.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Huyền Lăng Thương vẩy tay để mọi người lui xuống, lập tức đem tiểu điêu nhi ôn nhu ôm vào lòng, mặt mày bất đắc dĩ thở dài.
"Hôm nay, ngươi rốt cuộc đã đi đâu cả ngày nay bây giờ mới trở về?"
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền biết hắn đã lo lắng cho mình cả ngày, trong lòng áy náy, nhất thời không biết phải nói thế nào với hắn cho phải. Còn chưa kịp nói gì, trước mặt liền xuất hiện một đạo bóng dáng cao gầy.
"Mới vừa rồi nó ở Tàng Thư Các."
Nghe người kia nói như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, liền quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh
Chỉ thấy ánh đèn rực rỡ sáng trưng đem cả Dưỡng Tâm Điện soi sáng. Một vóc người cao to, phong tư trác tuyệt được ánh sáng chiếu lên vô cùng tao nhã đi về hướng này.
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu lên người nam nhân khiến cho trên người hắn như phát ra một tầng sáng.
Gió mát hiu hiu, thổi trúng tay áo nam nhân, tóc dài phất phơ. Nam nhân theo ánh trăng đi tới, lúc đầu nhìn qua quả giống tiên hạ phàm. Thật sự là một con người phong tư trác tuyệt, tuấn lãng vô cùng, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tuấn lãng của nam nhân này nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được mà si mê.
Anh tuấn! Rất anh tuấn!
Quả thực là giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra!
Không hiểu tại sao nàng lại may mắn như vậy, gặp được nhiều nam nhân tuấn tú đến thế?
Trong lòng kinh ngạc vô cùng nhưng Đồng Nhạc Nhạc không biết chính lúc mình si ngốc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác, ánh mắt của Huyền Lăng Thương vẫn rơi trên người mình.
Thấy tiểu điêu nhi trong lòng dùng ánh mắt si mê nhìn nam nhân khác, trong lòng Huyền Lăng Thương liền dâng lên một cỗ cảm giác không thoải mái!
Trong lòng tuy không vui nhưng Huyền Lăng Thương vẫn không có biểu lộ ra mặt. Chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua chỗ nam nhân đang bước tới, trầm giọng hỏi.
"Làm sao ngươi biết?"
Nghe lời nói của Huyền Lăng Thương lại nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng kia, Lan Lăng Thiệu Giác vô cùng sửng sốt, lại thấy Huyền Lăng Thương ôm chặt tiểu điêu nhi trong lòng.
Mặc dù nam nhân này không nói gì, nhưng mà Lan Lăng Thiệu Giác đã cùng hắn lớn lên sao lại không rõ tính tình Huyền Lăng Thương cơ chứ? Nam nhân này ở ngoài mặt luôn là bộ dạng không đem gì để vào mắt. Chỉ là một khi hắn đã nhìn trúng và nhận định thứ gì thuộc về mình thì ai cũng đừng có ý định ngấp nghé thứ đó!
Tính chiếm hữu của nam nhân này là cực kỳ mạnh!
Trong lòng nhớ lại, Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới lời đồn đại trong cung lại là sự thật! Huyền Lăng Thương quả là quan tâm con Phượng Hoàng Điêu này. Nghĩ vậy, Lan Lăng Thiệu Giác không biết là nên vui hay buồn.
Dù sao nam nhân trước mắt cũng là đế vương cao cao tại thượng của Lăng Nhạc Quốc, chỉ là hắn biết, Huyền Lăng Thương cũng thực sự không có sung sướng như mọi người nghĩ. Tại lúc hắn hưởng thụ vinh quang mà người khác không có được thì lại phải mất đi tự do của chính mình, không thể có cuộc sống riêng!
Mỗi ngày đều sống trong lừa gạt khiến cho tâm mình trở lên ngoan độc. Bằng không liền trở thành chướng ngại vật của kẻ khác, chúng sẽ rất muốn nhanh chóng giành đi chỗ của mình.
Đặc biệt là Huyền Lăng Thương từ nhỏ đã không có mẫu thân, tuy được phụ thân thương yêu nhưng lại không được vui vẻ như những người bình thường khác! Hơn nữa, hắn còn có một đệ đệ cần bảo vệ.
Ở cái nơi hoàng cung mặt ngoài rực rỡ ánh vàng này, chỉ cần sơ sẩy một bước là sẽ ngã vào chỗ vạn kiếp bất phục.