Như vậy đến lúc đó, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào đây?
Đến lúc đó, Huyền Lăng Thương có thể cho rằng nàng là thích khách hay không ? Hay coi nàng là nữ nhân đến quyến rũ hắn?
Cho dù như thế nào, đều đủ để nàng lĩnh đủ.
Vào lúc trong lòng đang lo lắng không thôi, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Đến khi nhận rõ nơi mà mình đưa thân vào thì trên mặt không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy, nơi này lại là cung Bồng Lai?
Cung Bồng Lai này thì nàng đã quen thuộc, bên trong đẹp phảng phất như tiên cảnh!! Nếu như người của Huyền Lăng Thương tìm tới, nàng có thể lẻn vào trong hồ nước !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bước nhanh hơn, rồi vội chạy vào về hướng cung Bồng Lai ...
Đêm đã khuya.
Đến khi Đồng Nhạc Nhạc lặng lẽ không một tiếng động chạy vào cung Bồng Lai, tính toán trốn đi thì lại phát hiện bên trong cung Bồng Lai có đèn đuốc sáng choang, hình như có người bên trong!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Dù sao trong cung Bồng Lai vẫn luôn không có ai ở, không phải vậy sao?
Tại sao trong phòng ngủ lại có ngọn đèn?
Trong lòng còn đang nghi hoặc thì đột nhiên, hai cung nhân mang theo thùng nước đi qua. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, bị dọa sợ mất mật. Nàng sợ có người phát hiện ra tung tích của nàng, lập tức không hề nghĩ ngợi, vội vàng mở cửa sổ chạm trổ mà nhảy vào.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhảy vào bên trong phòng ngủ, lập tức đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy trong phòng ngủ đèn đuốc sáng choang, bức rèm che chập chờn đu đưa, có tấm lụa mỏng buông xuống.
Trước mặt nàng, còn có một cái bồn tắm lớn.
Bên trong bồn tắm , đổ đầy nước tắm.
Trong nhất thời, hơi nước lượn lờ, làm cho căn phòng có thêm vài phần rung động.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không còn suy nghĩ nhiều mặt khác. Bởi từ phía cửa đã lập tức truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vã.
Trong lòng biết là đám thị vệ đó tìm tới nơi này, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán tìm nơi trốn đi.
Có điều là, phòng ngủ này tuy lớn, nhưng ngay cả một chỗ cho người ẩn thân cũng không có.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẩn cấp đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói.
Chính trong thời gian mất bình tĩnh, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét nhanh một lượt, liền dừng ở bồn tắm đang tỏa hơi nóng trước mặt.
Chà, có đây rồi !!
Nàng có khả năng trốn ở trong nước, không phải sao?
Nghĩ liền làm, mà cũng không có thời gian để cho Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền rón rén chân nhẹ nhàng lẻn vào bên trong phòng tắm. Nhưng mà trong bồn tắm chỉ có nước trong. Nàng sợ những thị vệ này tìm thấy, liền lập tức cầm lấy một cái giỏ trúc bên cạnh, trút hết toàn bộ những cánh hoa mộc lan bên trong vào bồn tắm .…
Ngay lúc làm xong việc này thì cánh cửa gỗ chạm trổ vốn đang đóng chặt cũng bị người mở ra…
Đồng Nhạc Nhạc không thấy rõ lắm tình huống bên ngoài, chỉ biết ở chỗ cửa có tiếng nói.
Trong lòng lo lắng vô cùng, phảng phất có mười lăm cái thùng đè lên, bụng dạ rối bời, thấp thỏm bất an.
Ngẫm lại, nàng gần đây được xem là hạnh phúc, mỗi ngày ăn mặc vui đùa, cũng không sầu lo điều gì.
Trời mới biết, nàng đáng thương biết bao.
Rõ ràng là người, lại biến thành một con tiểu điêu.
Biến thành tiểu điêu thì tiểu điêu đi! Ngược lại còn có thể thỉnh thoảng biến hóa thành người. Hơn nữa, nàng còn không dám nói điều này cho những người khác.
Bằng không, không chừng người khác sẽ coi nàng thành yêu ma quỷ quái gì đó!
Hiện nay, nàng chỉ có thể trốn ở bên trong bồn tắm, không dám gặp người. Nàng cũng không biết, thời gian như vậy, rốt cuộc là đến lúc nào thì kết thúc a.
Liền tại thời gian Đồng Nhạc Nhạc mặt mày bi thảm, khóc không ra nước mắt, cùng lúc đó ở phía ngoài cửa có âm thanh vang lên:
“Thuộc hạ tới quấy rầy Lan Lăng Vương, thật sự là ngại quá . Chỉ là hoàng mệnh khó mà cưỡng lại a!”
Đứng ở chỗ cửa, chính là thủ lĩnh Ngự lâm quân Hách Đức!
Hách Đức võ công cao cường, là quần thần trung thành, nhiều thế hệ đều là hộ thuẫn đắc lực nhất của đương kim thiên tử.
Chỉ là gần đây, có việc khiến cho Hách Đức rất áy náy.
Bởi vì, ngay trước mắt hắn, lại liên tiếp hai lần, đều bị một người thiếu nữ thần bí không một tiếng động lẻn vào trong phòng ngủ của hoàng thượng.
Chuyện như vậy, chính là cho tới bây giờ chưa hề phát sinh qua!
Chỉ là, chuyện như vậy, ngược lại đã xảy ra.
Hách Đức trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được, tại sao bên ngoài điện Dưỡng Tâm có binh lính canh gác dày đặc, chặt chẽ đến ngay cả một con ruồi đều khó có thể bay vào. Vậy tại sao, thiếu nữ kia lại có thể lặng lẽ lẻn vào không một tiếng động?
Hơn nữa, vẫn còn liên tiếp lẻn vào hai lần.
Mặc dù hai lần hoàng thượng đều không hề bị bất cứ thương tổn gì, chỉ là, chuyện như vậy, đối với Hách Đức mà nói, đâu phải là việc nhỏ!
Dù sao, hắn nhiều thế hệ trung thành bảo về đương kim hoàng thượng, nếu như thiếu nữ thần bí kia là muốn đến hành thích đương kim hoàng thượng, hậu quả không phải hắn phải gánh chịu được.
Để cho Hách Đức kỳ quái chính là, thiếu nữ thần bí kia, đến không bóng hình, đi không tung tích, phảng phất đột ngột xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất.
Coi như hắn đã lục tung cả hoàng cung vài lần, đều không tìm được bóng dáng của nàng.
Càng là như thế, trong lòng Hách Đức càng cảm thấy trầm trọng.
Khiến cho hắn mấy ngày nay, đều ăn ngủ không yên.
Tối nay, thiếu nữ thần bí kia lại lần nữa xuất hiện ly kỳ, nếu như lần này hắn lại không tìm được thiếu nữ thần bí kia, hắn cũng không còn thể diện gặp lại hoàng thượng…
Liền trong thời gian Hách Đức mặt mày áy náy lo lắng, Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác tùy ý đứng tại chỗ cửa, một đôi con ngươi đen xinh đẹp, đầu tiên là nhẹ nhàng quét mắt nhìn Hách Đức phía trước, cùng với đám Đới Đao thị vệ phía sau hắn , trên mặt xẹt qua vài phần kinh ngạc.
Chiều nay, hắn phụng mệnh vào cung bàn bạc quốc sự cùng Hoàng thượng, sau đó lại chơi một ván cờ với hoàng thượng . Nên thời gian bất tri bất giác liền đã trễ.
Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền lưu hắn lại để tránh làm hại hắn ngày mai phải vào cung thật sớm.
Đối với điều này, Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên không có dị nghị.
Dù sao, Huyền Lăng Thương và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phần lớn thời gian của hắn cũng là ở bên trong hoàng cung.
Có thể nói, mức độ quen thuộc đối với hoàng cung, hắn cũng không kém những người khác một chút nào.
Chỉ là, liền tại lúc Lan Lăng Thiệu Giác chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo, lại nghe được bên ngoài có động tĩnh không tầm thường
Trong lòng lo lắng là phát sinh chuyện gì, liền mở cửa nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy Hách Đức vội vã đến đây cùng với một đámg thị vệ của hắn.
Thấy vậy, con ngươi đen của Lan Lăng Thiệu Giác lóe lên, liền mở miệng hỏi:
“Hách thống lĩnh không cần đa lễ, là phát sinh chuyện gì sao?"
Đến lúc đó, Huyền Lăng Thương có thể cho rằng nàng là thích khách hay không ? Hay coi nàng là nữ nhân đến quyến rũ hắn?
Cho dù như thế nào, đều đủ để nàng lĩnh đủ.
Vào lúc trong lòng đang lo lắng không thôi, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Đến khi nhận rõ nơi mà mình đưa thân vào thì trên mặt không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy, nơi này lại là cung Bồng Lai?
Cung Bồng Lai này thì nàng đã quen thuộc, bên trong đẹp phảng phất như tiên cảnh!! Nếu như người của Huyền Lăng Thương tìm tới, nàng có thể lẻn vào trong hồ nước !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bước nhanh hơn, rồi vội chạy vào về hướng cung Bồng Lai ...
Đêm đã khuya.
Đến khi Đồng Nhạc Nhạc lặng lẽ không một tiếng động chạy vào cung Bồng Lai, tính toán trốn đi thì lại phát hiện bên trong cung Bồng Lai có đèn đuốc sáng choang, hình như có người bên trong!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Dù sao trong cung Bồng Lai vẫn luôn không có ai ở, không phải vậy sao?
Tại sao trong phòng ngủ lại có ngọn đèn?
Trong lòng còn đang nghi hoặc thì đột nhiên, hai cung nhân mang theo thùng nước đi qua. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, bị dọa sợ mất mật. Nàng sợ có người phát hiện ra tung tích của nàng, lập tức không hề nghĩ ngợi, vội vàng mở cửa sổ chạm trổ mà nhảy vào.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhảy vào bên trong phòng ngủ, lập tức đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy trong phòng ngủ đèn đuốc sáng choang, bức rèm che chập chờn đu đưa, có tấm lụa mỏng buông xuống.
Trước mặt nàng, còn có một cái bồn tắm lớn.
Bên trong bồn tắm , đổ đầy nước tắm.
Trong nhất thời, hơi nước lượn lờ, làm cho căn phòng có thêm vài phần rung động.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không còn suy nghĩ nhiều mặt khác. Bởi từ phía cửa đã lập tức truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vã.
Trong lòng biết là đám thị vệ đó tìm tới nơi này, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán tìm nơi trốn đi.
Có điều là, phòng ngủ này tuy lớn, nhưng ngay cả một chỗ cho người ẩn thân cũng không có.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẩn cấp đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói.
Chính trong thời gian mất bình tĩnh, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét nhanh một lượt, liền dừng ở bồn tắm đang tỏa hơi nóng trước mặt.
Chà, có đây rồi !!
Nàng có khả năng trốn ở trong nước, không phải sao?
Nghĩ liền làm, mà cũng không có thời gian để cho Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền rón rén chân nhẹ nhàng lẻn vào bên trong phòng tắm. Nhưng mà trong bồn tắm chỉ có nước trong. Nàng sợ những thị vệ này tìm thấy, liền lập tức cầm lấy một cái giỏ trúc bên cạnh, trút hết toàn bộ những cánh hoa mộc lan bên trong vào bồn tắm .…
Ngay lúc làm xong việc này thì cánh cửa gỗ chạm trổ vốn đang đóng chặt cũng bị người mở ra…
Đồng Nhạc Nhạc không thấy rõ lắm tình huống bên ngoài, chỉ biết ở chỗ cửa có tiếng nói.
Trong lòng lo lắng vô cùng, phảng phất có mười lăm cái thùng đè lên, bụng dạ rối bời, thấp thỏm bất an.
Ngẫm lại, nàng gần đây được xem là hạnh phúc, mỗi ngày ăn mặc vui đùa, cũng không sầu lo điều gì.
Trời mới biết, nàng đáng thương biết bao.
Rõ ràng là người, lại biến thành một con tiểu điêu.
Biến thành tiểu điêu thì tiểu điêu đi! Ngược lại còn có thể thỉnh thoảng biến hóa thành người. Hơn nữa, nàng còn không dám nói điều này cho những người khác.
Bằng không, không chừng người khác sẽ coi nàng thành yêu ma quỷ quái gì đó!
Hiện nay, nàng chỉ có thể trốn ở bên trong bồn tắm, không dám gặp người. Nàng cũng không biết, thời gian như vậy, rốt cuộc là đến lúc nào thì kết thúc a.
Liền tại thời gian Đồng Nhạc Nhạc mặt mày bi thảm, khóc không ra nước mắt, cùng lúc đó ở phía ngoài cửa có âm thanh vang lên:
“Thuộc hạ tới quấy rầy Lan Lăng Vương, thật sự là ngại quá . Chỉ là hoàng mệnh khó mà cưỡng lại a!”
Đứng ở chỗ cửa, chính là thủ lĩnh Ngự lâm quân Hách Đức!
Hách Đức võ công cao cường, là quần thần trung thành, nhiều thế hệ đều là hộ thuẫn đắc lực nhất của đương kim thiên tử.
Chỉ là gần đây, có việc khiến cho Hách Đức rất áy náy.
Bởi vì, ngay trước mắt hắn, lại liên tiếp hai lần, đều bị một người thiếu nữ thần bí không một tiếng động lẻn vào trong phòng ngủ của hoàng thượng.
Chuyện như vậy, chính là cho tới bây giờ chưa hề phát sinh qua!
Chỉ là, chuyện như vậy, ngược lại đã xảy ra.
Hách Đức trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được, tại sao bên ngoài điện Dưỡng Tâm có binh lính canh gác dày đặc, chặt chẽ đến ngay cả một con ruồi đều khó có thể bay vào. Vậy tại sao, thiếu nữ kia lại có thể lặng lẽ lẻn vào không một tiếng động?
Hơn nữa, vẫn còn liên tiếp lẻn vào hai lần.
Mặc dù hai lần hoàng thượng đều không hề bị bất cứ thương tổn gì, chỉ là, chuyện như vậy, đối với Hách Đức mà nói, đâu phải là việc nhỏ!
Dù sao, hắn nhiều thế hệ trung thành bảo về đương kim hoàng thượng, nếu như thiếu nữ thần bí kia là muốn đến hành thích đương kim hoàng thượng, hậu quả không phải hắn phải gánh chịu được.
Để cho Hách Đức kỳ quái chính là, thiếu nữ thần bí kia, đến không bóng hình, đi không tung tích, phảng phất đột ngột xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất.
Coi như hắn đã lục tung cả hoàng cung vài lần, đều không tìm được bóng dáng của nàng.
Càng là như thế, trong lòng Hách Đức càng cảm thấy trầm trọng.
Khiến cho hắn mấy ngày nay, đều ăn ngủ không yên.
Tối nay, thiếu nữ thần bí kia lại lần nữa xuất hiện ly kỳ, nếu như lần này hắn lại không tìm được thiếu nữ thần bí kia, hắn cũng không còn thể diện gặp lại hoàng thượng…
Liền trong thời gian Hách Đức mặt mày áy náy lo lắng, Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác tùy ý đứng tại chỗ cửa, một đôi con ngươi đen xinh đẹp, đầu tiên là nhẹ nhàng quét mắt nhìn Hách Đức phía trước, cùng với đám Đới Đao thị vệ phía sau hắn , trên mặt xẹt qua vài phần kinh ngạc.
Chiều nay, hắn phụng mệnh vào cung bàn bạc quốc sự cùng Hoàng thượng, sau đó lại chơi một ván cờ với hoàng thượng . Nên thời gian bất tri bất giác liền đã trễ.
Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền lưu hắn lại để tránh làm hại hắn ngày mai phải vào cung thật sớm.
Đối với điều này, Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên không có dị nghị.
Dù sao, Huyền Lăng Thương và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phần lớn thời gian của hắn cũng là ở bên trong hoàng cung.
Có thể nói, mức độ quen thuộc đối với hoàng cung, hắn cũng không kém những người khác một chút nào.
Chỉ là, liền tại lúc Lan Lăng Thiệu Giác chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo, lại nghe được bên ngoài có động tĩnh không tầm thường
Trong lòng lo lắng là phát sinh chuyện gì, liền mở cửa nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy Hách Đức vội vã đến đây cùng với một đámg thị vệ của hắn.
Thấy vậy, con ngươi đen của Lan Lăng Thiệu Giác lóe lên, liền mở miệng hỏi:
“Hách thống lĩnh không cần đa lễ, là phát sinh chuyện gì sao?"