Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe thấy trước người có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngay lập tức , khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, hình như có cái gì đó âm ấm phun lên trên mặt nàng . . .
Cảm giác được cái này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an và nghi hoặc. Sau đó, nàng không khỏi từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước người .
Chỉ thấy đối diện đúng là Hắc y nhân với đôi mắt trợn ngược, hơn nữa, từ phía sau Hắc y nhân, xuyên qua một thanh trường kiếm sắc bén. . .
Còn vừa rồi, máu phun lên trên mặt nàng chính là của Hắc y nhân ở trước mặt này . . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến cả người đều ngây ngốc .
Đầu óc trống rỗng, đôi mắt trợn tròn cực to, nhìn thẳng vào Hắc y nhân trước mắt , chỉ thấy hắn đang lao tới tới trên người nàng rồi ngã xuống.
Đồng Nhạc Nhạc cứ đứng ngây ngốc như vậy , ngay cả trường kiếm sắc bén trên tay Hắc y nhân đã cắt qua y phục trên người mình mà nàng đều không hiểu rõ tình hình chút nào.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy ở trước mặt nàng , sau khi Hắc y nhân này ngã xuống ngay trước mắt nàng , có một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện ở phía trước nàng
Chỉ thấy, nam nhân mặc một hắc bào bó sát người, đầu đội mũ ngọc, trường kiếm cầm trong tay .
Thanh trường kiếm sắc bén kia, giờ phút này dính đầy máu tươi . Từ cuối lưỡi kiếm , những giọt máu đỏ hồng thấm đẫm vẫn đang không ngừng chảy xuống, rồi nhỏ giọt rơi trên mặt đất. . .
Gió đêm phất phơ, thổi bay hắc bào của nam nhân, tóc đen tung bay. Còn ở phía sau nam nhân, nổi lên một đường cong tiêu sái ngang ngạnh.
Ánh lửa nổi lên bốn phíaphía sau hắn, chiếu thẳng vào trên người nam nhân. Nam nhân quay lưng về phía ánh sáng làm cho người ta không thấy rõ lắm thần sắc trên mặt nam nhân .
Chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài khí lạnh kinh hoàng , phảng phất như hắn là Tu La đi tới từ tầng thứ mười tám Địa Ngục.
Khát máu, lạnh lẽo, làm cho người ta sợ hãi!
Mà nam nhân phảng phất kẻ gian ác , làm cho người ta sợ hết hồn hết vía này không phải người khác, đúng là Huyền Lăng Thương cho tới nay vẫn đối xử dịu dàng chu toàn với nàng ! ! ? ?
Cho tới nay, Huyền Lăng Thương gây cho nàng cảm giác , có thế hắn đối xử với người ngoài thì lạnh lùng, thế nhưng vào mỗi lần đối mặt nàng, thì hắn lại dịu dàng, lại sủng ái, đều khiến cho nàng phải đắm chìm trong đó, vô phương tự kềm chế.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện, nam nhân trước mắt này, là xa lạ như vậy.
Lạnh như băng, khát máu, toàn thân, đều thấm đẫm đầy sát khí kinh hoàng!
Huyền Lăng Thương như vậy , khiến cho Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi . . .
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc mặt mày ngạc nhiên, sợ hết hồn hết vía , đột nhiên, ở sau lưng nàng vọt tới một bóng dáng màu đỏ.
Chỉ thấy An Y Na vốn núp ở sau lưng nàng , giờ phút này phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa , không hề chùn bước mà nhào tới nam nhân trước mặt.
"Ô ô ô, Hoàng thượng, An Y Na còn tưởng rằng phải chết, An Y Na rất sợ hãi, may là Hoàng thượng ngươi đã đến rồi, ô ô ô. . ."
Nữ nhân mở miệng, trong giọng nói hiện rõ sự tội nghiệp và đau khổ vô cùng .
Còn có thân thể nhu nhược yếu đuối kia, vừa khóc vừa kéo kéo tay Huyền Lăng Thương.
Trên gương mặt tinh xảo quyến rũ, càng là khóc khóc như mưa, trông vô cùng tội nghiệp đau khổ. . .
Dáng vẻ tội nghiệp đau khổ như thế, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải động tâm, thương tiếc. . .
Nhìn thấy An Y Na khóc tội nghiệp đau khổ như thế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt lại.
Ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người nam nhân, trong mắt lộ vẻ đau thương và tuyệt vọng.
Không trách được đều nói nam nhân hoa tâm, thật sự là như thế sao! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, trong mắt nhanh chóng lờ mờ ươn ướt . . .
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang lúc đau thương vô cùng, Huyền Lăng Thương bên này, trên mặt lại hoàn toàn lạnh như băng .
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối nay, khiến cho trong lòng hắn nặng trĩu .
Trận đại hỏa này , tuyệt đối không phải là bất ngờ!
Còn có trận ám sát này, khẳng định là có người lập mưu!
Được, rất tốt!
Lại có kẻ lá gan lớn như vậy, lại ngấm ngầm đến bên trong hoàng cung ám sát hắn !
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mặt mũi sa sầm.
Đối với nữ nhân bổ nhào vào trong lòng mà khóc tội nghiệp đau khổ , Huyền Lăng Thương chỉ là bạc môi khẽ mấp máy một cái, ở trong huyết mâu sâu thẳm kia chợt lóe lướt qua một vẻ chán ghét .
Nhưng rồi ngại đối phương là khách từ Vân Quốc , Huyền Lăng Thương mới không lập tức đẩy ra.
Chỉ là bạc môi mở ra, lạnh giọng nói.
"Hiện tại không có việc gì rồi . Người đâu!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, một người thị vệ lập tức vội vã chạy tới.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, liền nhàn nhạt nói.
"Đưa An cô nương đến nơi an toàn ."
"Vâng!"
Nghe được lời Huyền Lăng Thương đã nói, người mới đến lập tức một mực cung kính vâng dạ một tiếng, liền quay sang An Y Na giơ một cánh tay tạo tư thế 'mời'.
An Y Na thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, mày cau lại một cái, trên mặt lộ vẻ đáng thương .
"Hoàng thượng. . ."
Đối với dáng vẻ tội nghiệp đau khổ của An Y Na , Huyền Lăng Thương phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ .
Thấy vậy, An Y Na chỉ là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, không hề cam lòng xoay người đi theo tên thị vệ kia rời khỏi đây.
Sau khi An Y Na rời đi, huyết mâu của Huyền Lăng Thương liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy bốn phía tình thế đã ổn định lại , những thích khách này đại bộ phận đã bị áp chế . Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, huyết mâu quét nhanh một lượt, rồi bỗng rơi vào một người thấp bé đứng ở trước mặt hắn .
Chỉ thấy người nhỏ thó trước mắt này có một mái tóc dài rối bù không chịu nổi, y phục trên người, cũng là rách rưới, không nhìn ra dáng vẻ lúc đầu .
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia lại dính đầy bùn đất, bẩn thỉu. Một mảng đen, một mảng xám làm cho người ta không thấy rõ lắm dáng vẻ thật sự của hắn . . .
Chỉ là, duy độc kia một đôi mắt long lanh kia, tại sao khiến cảm giác của hắn, là quen thuộc như vậy ! ?
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại một cái, trong lòng xẹt qua một sự nghi hoặc.
Nhưng mà, không để cho Huyền Lăng Thương suy nghĩ nhiều mặt khác, Hách Đức toàn thân đẫm máu liền vội vã chạy tới đến bên hắn .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không kịp suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay sang Hách Đức.
Chỉ thấy Hách Đức vội vã đến đây, liền lập tức một mực cung kính báo lại tình trạng hiện tại cho Huyền Lăng Thương .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thích khách đã bị áp chế ."
Nghe được lời Hách Đức bẩm báo, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. Huyết mâu liếc nhìn bốn phía, nhìn thấy thích khách bị áp chế thì trong huyết mâu không khỏi xẹt qua một cái cảm giác lạnh buốt.
"Tra một phen, những thích khách này rốt cuộc là ai phái tới!"
"Vâng!"
Nghe thấy Huyền Lăng Thương hạ lệnh, Hách Đức lập tức một mực cung kính mở miệng, sau đó cho người đi tra hỏi.
Còn chính mình cũng ngồi xổm người xuống, kiểm tra thi thể của một thích khách gần nhất .
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang đau thương, nhìn thấy những thích khách trước mắt này đã bị áp chế .
Mà Huyền Lăng Thương, liền đứng ở trước mặt nàng, lại dường như không hề phát hiện ra nàng .
Cảm giác được cái này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an và nghi hoặc. Sau đó, nàng không khỏi từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước người .
Chỉ thấy đối diện đúng là Hắc y nhân với đôi mắt trợn ngược, hơn nữa, từ phía sau Hắc y nhân, xuyên qua một thanh trường kiếm sắc bén. . .
Còn vừa rồi, máu phun lên trên mặt nàng chính là của Hắc y nhân ở trước mặt này . . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến cả người đều ngây ngốc .
Đầu óc trống rỗng, đôi mắt trợn tròn cực to, nhìn thẳng vào Hắc y nhân trước mắt , chỉ thấy hắn đang lao tới tới trên người nàng rồi ngã xuống.
Đồng Nhạc Nhạc cứ đứng ngây ngốc như vậy , ngay cả trường kiếm sắc bén trên tay Hắc y nhân đã cắt qua y phục trên người mình mà nàng đều không hiểu rõ tình hình chút nào.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy ở trước mặt nàng , sau khi Hắc y nhân này ngã xuống ngay trước mắt nàng , có một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện ở phía trước nàng
Chỉ thấy, nam nhân mặc một hắc bào bó sát người, đầu đội mũ ngọc, trường kiếm cầm trong tay .
Thanh trường kiếm sắc bén kia, giờ phút này dính đầy máu tươi . Từ cuối lưỡi kiếm , những giọt máu đỏ hồng thấm đẫm vẫn đang không ngừng chảy xuống, rồi nhỏ giọt rơi trên mặt đất. . .
Gió đêm phất phơ, thổi bay hắc bào của nam nhân, tóc đen tung bay. Còn ở phía sau nam nhân, nổi lên một đường cong tiêu sái ngang ngạnh.
Ánh lửa nổi lên bốn phíaphía sau hắn, chiếu thẳng vào trên người nam nhân. Nam nhân quay lưng về phía ánh sáng làm cho người ta không thấy rõ lắm thần sắc trên mặt nam nhân .
Chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài khí lạnh kinh hoàng , phảng phất như hắn là Tu La đi tới từ tầng thứ mười tám Địa Ngục.
Khát máu, lạnh lẽo, làm cho người ta sợ hãi!
Mà nam nhân phảng phất kẻ gian ác , làm cho người ta sợ hết hồn hết vía này không phải người khác, đúng là Huyền Lăng Thương cho tới nay vẫn đối xử dịu dàng chu toàn với nàng ! ! ? ?
Cho tới nay, Huyền Lăng Thương gây cho nàng cảm giác , có thế hắn đối xử với người ngoài thì lạnh lùng, thế nhưng vào mỗi lần đối mặt nàng, thì hắn lại dịu dàng, lại sủng ái, đều khiến cho nàng phải đắm chìm trong đó, vô phương tự kềm chế.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện, nam nhân trước mắt này, là xa lạ như vậy.
Lạnh như băng, khát máu, toàn thân, đều thấm đẫm đầy sát khí kinh hoàng!
Huyền Lăng Thương như vậy , khiến cho Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi . . .
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc mặt mày ngạc nhiên, sợ hết hồn hết vía , đột nhiên, ở sau lưng nàng vọt tới một bóng dáng màu đỏ.
Chỉ thấy An Y Na vốn núp ở sau lưng nàng , giờ phút này phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa , không hề chùn bước mà nhào tới nam nhân trước mặt.
"Ô ô ô, Hoàng thượng, An Y Na còn tưởng rằng phải chết, An Y Na rất sợ hãi, may là Hoàng thượng ngươi đã đến rồi, ô ô ô. . ."
Nữ nhân mở miệng, trong giọng nói hiện rõ sự tội nghiệp và đau khổ vô cùng .
Còn có thân thể nhu nhược yếu đuối kia, vừa khóc vừa kéo kéo tay Huyền Lăng Thương.
Trên gương mặt tinh xảo quyến rũ, càng là khóc khóc như mưa, trông vô cùng tội nghiệp đau khổ. . .
Dáng vẻ tội nghiệp đau khổ như thế, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải động tâm, thương tiếc. . .
Nhìn thấy An Y Na khóc tội nghiệp đau khổ như thế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt lại.
Ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người nam nhân, trong mắt lộ vẻ đau thương và tuyệt vọng.
Không trách được đều nói nam nhân hoa tâm, thật sự là như thế sao! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, trong mắt nhanh chóng lờ mờ ươn ướt . . .
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang lúc đau thương vô cùng, Huyền Lăng Thương bên này, trên mặt lại hoàn toàn lạnh như băng .
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối nay, khiến cho trong lòng hắn nặng trĩu .
Trận đại hỏa này , tuyệt đối không phải là bất ngờ!
Còn có trận ám sát này, khẳng định là có người lập mưu!
Được, rất tốt!
Lại có kẻ lá gan lớn như vậy, lại ngấm ngầm đến bên trong hoàng cung ám sát hắn !
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mặt mũi sa sầm.
Đối với nữ nhân bổ nhào vào trong lòng mà khóc tội nghiệp đau khổ , Huyền Lăng Thương chỉ là bạc môi khẽ mấp máy một cái, ở trong huyết mâu sâu thẳm kia chợt lóe lướt qua một vẻ chán ghét .
Nhưng rồi ngại đối phương là khách từ Vân Quốc , Huyền Lăng Thương mới không lập tức đẩy ra.
Chỉ là bạc môi mở ra, lạnh giọng nói.
"Hiện tại không có việc gì rồi . Người đâu!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, một người thị vệ lập tức vội vã chạy tới.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, liền nhàn nhạt nói.
"Đưa An cô nương đến nơi an toàn ."
"Vâng!"
Nghe được lời Huyền Lăng Thương đã nói, người mới đến lập tức một mực cung kính vâng dạ một tiếng, liền quay sang An Y Na giơ một cánh tay tạo tư thế 'mời'.
An Y Na thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, mày cau lại một cái, trên mặt lộ vẻ đáng thương .
"Hoàng thượng. . ."
Đối với dáng vẻ tội nghiệp đau khổ của An Y Na , Huyền Lăng Thương phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ .
Thấy vậy, An Y Na chỉ là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, không hề cam lòng xoay người đi theo tên thị vệ kia rời khỏi đây.
Sau khi An Y Na rời đi, huyết mâu của Huyền Lăng Thương liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy bốn phía tình thế đã ổn định lại , những thích khách này đại bộ phận đã bị áp chế . Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, huyết mâu quét nhanh một lượt, rồi bỗng rơi vào một người thấp bé đứng ở trước mặt hắn .
Chỉ thấy người nhỏ thó trước mắt này có một mái tóc dài rối bù không chịu nổi, y phục trên người, cũng là rách rưới, không nhìn ra dáng vẻ lúc đầu .
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia lại dính đầy bùn đất, bẩn thỉu. Một mảng đen, một mảng xám làm cho người ta không thấy rõ lắm dáng vẻ thật sự của hắn . . .
Chỉ là, duy độc kia một đôi mắt long lanh kia, tại sao khiến cảm giác của hắn, là quen thuộc như vậy ! ?
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại một cái, trong lòng xẹt qua một sự nghi hoặc.
Nhưng mà, không để cho Huyền Lăng Thương suy nghĩ nhiều mặt khác, Hách Đức toàn thân đẫm máu liền vội vã chạy tới đến bên hắn .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không kịp suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay sang Hách Đức.
Chỉ thấy Hách Đức vội vã đến đây, liền lập tức một mực cung kính báo lại tình trạng hiện tại cho Huyền Lăng Thương .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thích khách đã bị áp chế ."
Nghe được lời Hách Đức bẩm báo, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. Huyết mâu liếc nhìn bốn phía, nhìn thấy thích khách bị áp chế thì trong huyết mâu không khỏi xẹt qua một cái cảm giác lạnh buốt.
"Tra một phen, những thích khách này rốt cuộc là ai phái tới!"
"Vâng!"
Nghe thấy Huyền Lăng Thương hạ lệnh, Hách Đức lập tức một mực cung kính mở miệng, sau đó cho người đi tra hỏi.
Còn chính mình cũng ngồi xổm người xuống, kiểm tra thi thể của một thích khách gần nhất .
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang đau thương, nhìn thấy những thích khách trước mắt này đã bị áp chế .
Mà Huyền Lăng Thương, liền đứng ở trước mặt nàng, lại dường như không hề phát hiện ra nàng .