Đồng Nhạc Nhạc vất vả đào, dù sao nàng bây giờ đã sớm không phải Phượng Hoàng Điêu trước kia, có một đôi móng vuốt chém sắt như chém bùn.
Không bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ngón tay bắt đầu đau nhức.
Chỉ là, bụng quá đói, nàng cũng không quản đượcnhiều như vậy, ăn no trước rồi hãy nói sau.
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa đào.
Rốt cục cũng đào được một củ đậu xanh dính đầy bùn đất, đôi mắt lập tức sáng ngời, trong lòng vui mừng.
"Ha ha, cuối cùng cũng đào được ."
Cầm củ đậu xanh lớn không bằng ngón tay, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc cong lên vì vui mừng
Mặc dù củ đậu xanh này rất nhỏ, nhưng mà có thể ăn liền.
Chỉ cần nàng lại đào nhiều một chút, là có thểăn no.
Vừa nghĩ tới có thể ăn no, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ như bắt được vàng.
Nhưng nàng không biết, ngay lúc nàng dùng tay đào trên mặt đất, ở sau lưng nàng cách đó không xa, một bóng dáng màu đen đang từ từ đi về hướng nàng. . .
"Hì hì, không tệ, đào được nhiều như vậy, đủ ta ăn."
Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình đào bao lâu, nhưng mà, nhìn thấy đống đậu xanh đào được bên cạnh , Đồng Nhạc Nhạc cười đôi mắt nhung cũng cong lên.dđlqđ
Cầm củ đậu xanh vất vả đào được, Đồng Nhạc Nhạc thận trọng giơ lên, đứng lên lấy nước trong hồ chậm rãi rửa sạch
Nhưng mà, trong lúc nàng đưa tay vào trong nước, một hồi đau nhức thấu xương liền lập tức truyền đến
Vì mười ngón tay quy tâm, lập tức khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đau một hồi đến nhe răng nhếch miệng.
"Đau, thực sự đau. . ."
Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, lại đưa tay lên cao, để ngược ánh trăng nhìn một cái.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức há hốc mồm.
Đôi mắt nhung càng mở thật to, nhìn thấy những vết thương trên mười ngón tay .
Chỉ thấy những vết thương này, mặc dù nhỏ nhưng lại đau vô cùng.
Vừa rồi chỉ lo đào được đồ ăn, cho nên cũng không để ý tới ngón tay đau nhức.
Bây giờ vết thương bị ngâm trong hồ, đau đớn lập tức liên hồi!
Nhìn mình bởi vì nghĩ muốn ăn một bụng no, mà mười ngón tay bị tổn thương, Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, cảm thấy khóc không ra nước mắt, bất hạnh không thôi!
Phải biết rằng, lúc nàng ở cô nhi viện , cũng chưa từng chịu những điều như vậy.
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy mình thật đáng thương. . .
Trong lòng chua xót, khiến cho khung cảnh trước mắt Đồng Nhạc Nhạc trở nên mờ mịt.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc không phải là một người hay khóc.
Bởi vì nàng biết, cho dù khóc, cũng không thể thay đổi được cái gì.
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngừng sụt sịt, sau đó cầm lấy những củ đậu xanh đã rửa sạch sẽ ngồi dậy chậm rãi đặt vào trong miệng ăn.
Chỉ cảm thấy những củ đậu xanh này, xanh tươi, chất thịt thơm ngon, vô cùng ngon miệng!
Ăn đồ thơm ngon như vậy, nhất thời, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tâm trạng u ám vừa nãy đã được kiềm chế !
"Ha ha, ăn ngon thật. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn, lại không cẩn thận để chạm tới vết thương, lại một hồi nhe răng nhếch miệng.
Nhưng mà, để có ăn, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản đượcnhiều như vậy.
Lúc này, nàng cắn từng miếng lớn, dự tính mau ăn no,~dđlqđ~ sau đó quay về nghỉ ngơi. Cũng không biết ngày mai Tô công công lại dùng biện pháp gì hành hạ nàng.
Nàng phải dưỡng tốt tinh thần thì mới có thể ứng phó hắn a!
Trong lòng đang nghĩ, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác phía sau hình như có một tầm mắt nóng rực dừng trên người nàng.
Trong lòng nghi hoặc, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng di chuyển, liền quay về hướng có ánh mắt nóng rực nhìn lại.
Chỉ thấy giờ phút này ánh trăng ngời ngời, những vì sao lấp lánh.
Gió đêm chầm chậm, thổi đến bên cành liễu không ngừng nhẹ nhàng lắc lư.
Chỉ thấy có một bóng dáng cao to, không biết đứng ở sau lưng nàng khi nào
Ánh trăng vàng ươm như tơ, êm dịu bao phủ trên người nam nhân , kéo bóng dáng nam nhân trải ra thật dài.
Đầu đội mũ vàng, mái tóc vén lên cao cao để lộ ra một gương mặt đẹp như ngọc. Đường nét cương nghị, giống như được điêu luyện gọt rũa sắc sảo tỉ mỉ mà thành!
Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng như đao gọt, miệng hình trái tim, thu hút cái nhìn của người ta nhất là một đôi mắt động lòng người kia !
Không biết có đúng liên quan tới ánh trăng chiếu vào không, hay là do mặt khác.
Chỉ thấy dưới ánh trăng trong, một đôi huyết mâu kia dường như ngưng tụ sức lôi cuốn kì lạ
Sâu lắng động lòng như thế , chỉ cần liếc mắt, liền làm cho người khác không cách nào rời mắt.
Gió mát hiu hiu, thổi tới làm tay áo nam nhân tung bay. Mái tóc dài cũng tung bay hất lên ở phía sau hắn tạo thành một độ cong tùy ý.
Nam nhân cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi này, quả thực cũng là người uy nghiêm vô hạn, khôi ngô khí phách!
Nam nhân này, không phải ai khác, mà là
"Huyền Lăng Thương. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở ra đôi môi đỏ mọng, khẽ kinh hô một tiếng, cũng không để ý đến củ đậu xanh ngậm ngoài miệng rơi xuống.
Đôi mắt nhung kia bởi vì chấn động mà mở lớn, trong mắt lộ vẻ không dám tin!
Trời ạ!
Nàng đang nằm mơ sao! ?
Bằng không tại sao Huyền Lăng Thương xuất hiện ở chỗ này! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, ngay sau đó, vì chứng thực ý nghĩ của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền đưa tay tới bắp đùi của mình ra sức véo một cái.
Bắp đùi truyền đến một cơn đau nhức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng, Đồng Nhạc Nhạc biết mình thật sự không phải đang nằm mơ.
Là thật sự!
Đứng ở sau lưng nàng, thật sự là Huyền Lăng Thương! ! ? ?
Không bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ngón tay bắt đầu đau nhức.
Chỉ là, bụng quá đói, nàng cũng không quản đượcnhiều như vậy, ăn no trước rồi hãy nói sau.
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa đào.
Rốt cục cũng đào được một củ đậu xanh dính đầy bùn đất, đôi mắt lập tức sáng ngời, trong lòng vui mừng.
"Ha ha, cuối cùng cũng đào được ."
Cầm củ đậu xanh lớn không bằng ngón tay, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc cong lên vì vui mừng
Mặc dù củ đậu xanh này rất nhỏ, nhưng mà có thể ăn liền.
Chỉ cần nàng lại đào nhiều một chút, là có thểăn no.
Vừa nghĩ tới có thể ăn no, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ như bắt được vàng.
Nhưng nàng không biết, ngay lúc nàng dùng tay đào trên mặt đất, ở sau lưng nàng cách đó không xa, một bóng dáng màu đen đang từ từ đi về hướng nàng. . .
"Hì hì, không tệ, đào được nhiều như vậy, đủ ta ăn."
Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình đào bao lâu, nhưng mà, nhìn thấy đống đậu xanh đào được bên cạnh , Đồng Nhạc Nhạc cười đôi mắt nhung cũng cong lên.dđlqđ
Cầm củ đậu xanh vất vả đào được, Đồng Nhạc Nhạc thận trọng giơ lên, đứng lên lấy nước trong hồ chậm rãi rửa sạch
Nhưng mà, trong lúc nàng đưa tay vào trong nước, một hồi đau nhức thấu xương liền lập tức truyền đến
Vì mười ngón tay quy tâm, lập tức khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đau một hồi đến nhe răng nhếch miệng.
"Đau, thực sự đau. . ."
Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, lại đưa tay lên cao, để ngược ánh trăng nhìn một cái.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức há hốc mồm.
Đôi mắt nhung càng mở thật to, nhìn thấy những vết thương trên mười ngón tay .
Chỉ thấy những vết thương này, mặc dù nhỏ nhưng lại đau vô cùng.
Vừa rồi chỉ lo đào được đồ ăn, cho nên cũng không để ý tới ngón tay đau nhức.
Bây giờ vết thương bị ngâm trong hồ, đau đớn lập tức liên hồi!
Nhìn mình bởi vì nghĩ muốn ăn một bụng no, mà mười ngón tay bị tổn thương, Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, cảm thấy khóc không ra nước mắt, bất hạnh không thôi!
Phải biết rằng, lúc nàng ở cô nhi viện , cũng chưa từng chịu những điều như vậy.
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy mình thật đáng thương. . .
Trong lòng chua xót, khiến cho khung cảnh trước mắt Đồng Nhạc Nhạc trở nên mờ mịt.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc không phải là một người hay khóc.
Bởi vì nàng biết, cho dù khóc, cũng không thể thay đổi được cái gì.
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngừng sụt sịt, sau đó cầm lấy những củ đậu xanh đã rửa sạch sẽ ngồi dậy chậm rãi đặt vào trong miệng ăn.
Chỉ cảm thấy những củ đậu xanh này, xanh tươi, chất thịt thơm ngon, vô cùng ngon miệng!
Ăn đồ thơm ngon như vậy, nhất thời, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tâm trạng u ám vừa nãy đã được kiềm chế !
"Ha ha, ăn ngon thật. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn, lại không cẩn thận để chạm tới vết thương, lại một hồi nhe răng nhếch miệng.
Nhưng mà, để có ăn, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản đượcnhiều như vậy.
Lúc này, nàng cắn từng miếng lớn, dự tính mau ăn no,~dđlqđ~ sau đó quay về nghỉ ngơi. Cũng không biết ngày mai Tô công công lại dùng biện pháp gì hành hạ nàng.
Nàng phải dưỡng tốt tinh thần thì mới có thể ứng phó hắn a!
Trong lòng đang nghĩ, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác phía sau hình như có một tầm mắt nóng rực dừng trên người nàng.
Trong lòng nghi hoặc, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng di chuyển, liền quay về hướng có ánh mắt nóng rực nhìn lại.
Chỉ thấy giờ phút này ánh trăng ngời ngời, những vì sao lấp lánh.
Gió đêm chầm chậm, thổi đến bên cành liễu không ngừng nhẹ nhàng lắc lư.
Chỉ thấy có một bóng dáng cao to, không biết đứng ở sau lưng nàng khi nào
Ánh trăng vàng ươm như tơ, êm dịu bao phủ trên người nam nhân , kéo bóng dáng nam nhân trải ra thật dài.
Đầu đội mũ vàng, mái tóc vén lên cao cao để lộ ra một gương mặt đẹp như ngọc. Đường nét cương nghị, giống như được điêu luyện gọt rũa sắc sảo tỉ mỉ mà thành!
Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng như đao gọt, miệng hình trái tim, thu hút cái nhìn của người ta nhất là một đôi mắt động lòng người kia !
Không biết có đúng liên quan tới ánh trăng chiếu vào không, hay là do mặt khác.
Chỉ thấy dưới ánh trăng trong, một đôi huyết mâu kia dường như ngưng tụ sức lôi cuốn kì lạ
Sâu lắng động lòng như thế , chỉ cần liếc mắt, liền làm cho người khác không cách nào rời mắt.
Gió mát hiu hiu, thổi tới làm tay áo nam nhân tung bay. Mái tóc dài cũng tung bay hất lên ở phía sau hắn tạo thành một độ cong tùy ý.
Nam nhân cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi này, quả thực cũng là người uy nghiêm vô hạn, khôi ngô khí phách!
Nam nhân này, không phải ai khác, mà là
"Huyền Lăng Thương. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở ra đôi môi đỏ mọng, khẽ kinh hô một tiếng, cũng không để ý đến củ đậu xanh ngậm ngoài miệng rơi xuống.
Đôi mắt nhung kia bởi vì chấn động mà mở lớn, trong mắt lộ vẻ không dám tin!
Trời ạ!
Nàng đang nằm mơ sao! ?
Bằng không tại sao Huyền Lăng Thương xuất hiện ở chỗ này! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, ngay sau đó, vì chứng thực ý nghĩ của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền đưa tay tới bắp đùi của mình ra sức véo một cái.
Bắp đùi truyền đến một cơn đau nhức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng, Đồng Nhạc Nhạc biết mình thật sự không phải đang nằm mơ.
Là thật sự!
Đứng ở sau lưng nàng, thật sự là Huyền Lăng Thương! ! ? ?