Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Tuy nhiên, bởi vì thời gian quỳ gối quá lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai chân đã tê rần, cả người liền mất đi thăng bằng ngã về phía trước.
Mắt thấy thân thể của mình sắp té trên mặt đất, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trợn ngược, trong lòng hiện lên căng thẳng.
Tuy nhiên, sau một khắc, cảm thấy cơn đau không ập đến, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, thấy bản thân mình đã nhào vòng trong lồng ngực ấm áp của người phía trước…
Một mùi Long Tiên Hương nhẹ nhàng mà quen thuộc xông vào trong mũi. Thì ra, được nam nhân ôm vào trong ngực lại dễ chịu như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc thư thái, có cảm giác an toàn, trong lòng nhanh chóng nổi lên cảm giác ỷ lại.
Nếu như có khả năng, nàng hy vọng thời gian có thể dừng lại vào khoảnh khắc ngọt ngào này.
Chỉ tiếc. . .
Cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng rực nhìn mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sực nhớ tới thân phận hiện tại. Một tiểu thái giám có thể nào lại bổ nhào vào trong ngực Hoàng thượng. Đây chính là phạm thượng !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rời khỏi người Huyền Lăng Thương.
Đồng Nhạc Nhạc vừa ngước đôi mắt nhung của mình nhẹ nhàng nhìn Huyền Lăng Thương, mà ở phía đối diện là ánh mắt đầy thâm thúy kia đang quan sát nàng. . .
Ánh trăng như ươm tơ, đôi mắt Huyền Lăng Thương sâu lắng, phảng phất tia nồng ấm kia đã hòa tan vào màn đêm thăm thẳm. Nhìn vào đó làm cho nàng có cảm giác nóng lên, cứ nghĩ bản thân đang rơi vào trong một ôn tuyền ấm áp.. .
Đôi mắt kia thực làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đầy cám dỗ, chỉ cần liếc mắt một cái có thể đem ba hồn bảy vía người ta đi.
Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc đập mạnh như có quỷ, nhịp tim nhảy nhót trong lồng ngực làm cho khuôn mặt nàng nóng ran.
Bất quá sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, nàng cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nói:
"Tạ, tạ ơn Hoàng thượng. . ."
Lời vừa nói xong, Đồng Nhạc Nhạc an tĩnh đứng một chỗ, đôi mắt cụp xuống không dám đưa mắt nhìn vị Hoàng thượng trước mặt.
Đối với hành động cúi đầu cụp mắt của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng, liếc mắt quét một vòng dò xét tới vị tiểu thái giám này, trong mắt Huyền Lăng Thương cũng không xẹt qua một tia ngạc nhiên nào.
Dù sao đây chẳng qua là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn mà thôi.
Chỉ là, mới vừa rồi nhìn thấy tiểu thái giám sắp ngã xuống đất, hắn lại không nghĩ ngợi gì mà đưa tay giúp đỡ.
Chuyện như vậy trước kia và cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra.
Nhìn tiểu thái giám kia, không hiểu sao trong đầu Huyền Lăng Thương hiện lên đôi mắt của tiểu điêu nhi, đôi mắt trong sáng long lanh ỷ lại mình, chờ hắn sủng ái.
Bất chợt, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người hướng phía trước đi tới.
Đồng Nhạc Nhạc ngơ ngác đứng trên cỏ, nhìn bóng dáng Huyền Lăng Thương đã rời đi, khiến cho cái mũi của nàng cay cay, một cỗ tự ti dâng lên.
Bọn họ rõ ràng quen thuộc với nhau như vậy, mà nàng hiện tại đứng trước mặt hắn, hắn lại đối với nàng như người xa lạ.
Đồng Nhạc Nhạc chua xót nghĩ thầm “cũng chỉ là như thế này thôi”, nghĩ tới đây trong bụng Đồng Nhạc Nhạc đầy khổ sở, không khỏi khụt khịt cái mũi, buồn bã cất bước rời đi.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, cách đó không xa Huyền Lăng Thương đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt đặt lên bóng lưng của tiểu thái giám vừa rồi.
Nhìn thấy biểu tình trẻ con và nét ủ rũ của tiểu thái giám như bị ủy khuất, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên, như bị cái gì đó hung hăng va đập một phen.
Huyền Lăng Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Người đâu!".
Vừa dứt lời, một bóng dáng quỷ mị, không tiếng động lặng lẽ xuất hiện phía sau, một chân quỳ gối xuống chờ Hoàng Lăng Thương lên tiếng.
Nhìn thấy thủ vệ của mình, Hoàng Lăng Thương nhếch môi nhàn nhạt nói:
"Đi điều tra cho trẫm. . ."
Chỉ một cái lắc mình, hắc y nhân nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
. . .
Sau khi trở về, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kích động không thôi, bởi vì chiều nay gặp Huyền Lăng Thương bên hồ khiến người nào đó bây giờ tâm tình phức tạp, nhất thời hưng phấn, nhất thời bối rối, nhất thời khổ sở, làm cho nàng hiện tại mất ngủ.
Chỉ đến lúc phía chân trời hừng sáng, mang theo một bụng rối rắm, Đồng Nhạc Nhạc mới ngủ thiếp đi.
Bất quá, vừa mới chợp mắt, Đồng Nhạc Nhạc liền bị Tiểu Quế Tử đánh thức.
"Tiểu Nhạc Tử, trời sáng rồi! Đừng ngủ nữa!"
"Ân. . . Đừng có gọi ta nữa, ta muốn ngủ . . ."
Phảng phất mí mắt trên và mí mắt dưới có sức mạnh ma lực nào đó dính chung một chỗ ,Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào đều không mở mắt ra được .
Nàng bây giờ, thật sự cứ muốn ngủ tiếp a, muốn tiếp tục ngủ nữa, ngủ đến quên trời quên đất.
Tiểu Quế Tử cảm thấy không gọi được Đồng Nhạc Nhạc trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Thế rồi, sau một khắc, Tiểu Quế Tử dường như là nghĩ ra cái gì, đôi môi mở ra, làm ra vẻ giật mình la lên:
"Ô, Tô công công đang đến đây !"
"A! ? ? Cái gì! ? ? Tô công công đến đây ? ? ?"
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang nửa tỉnh nửa mê, tai nghe được lời của Tiểu Quế Tử cả người như lò xò bật dậy, nhanh chóng rời khỏi giường, hướng phía cửa đi tới.
Phải biết rằng nàng bây giờ rất sợ vẻ chanh chua của Tô công công. Nếu như bị Tô công công bắt được thóp của mình, nàng khẳng định là không ai có thể bảo hộ mình rồi.
Ngay khi trong lòng đang còn lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc hoảng sợ mở to hai mắt quét quanh bốn phía. Nhưng chỉ thấy trong phòng trống không, ngoại trừ Tiểu Quế Tử làm gì có bóng dáng Tô công công chứ.
Đồng Nhạc Nhạc nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Quế Tử đang vui vẻ, khuôn mặt nín cười đứng bên cạnh liền biết là xảy ra chuyện gì. Đồng Nhạc Nhạc oán giận trợn mắt liếc xéo Tiểu Quế Tử, ai oán nói.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết”
“Ha hả, nếu như ta không làm như vậy, ngươi vẫn còn đang nằm trên giường ngủ không chịu dậy, đến lúc đó Tô công công thực sự đến đây, ta xem người làm sao bây giờ?” Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nhăn nhó, Tiểu Quế Tử cười hắc hắc không ngừng.
Tuy trong lòng có hơi oán giận Tiểu Quế Tử, nhưng Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết Tiểu Quế Tử lời này không sai.
Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn quanh một lượt, thấy ngoài cửa sổ nắng đã lên, chính mình nếu không dậy, để cho Tô công công điểm danh thật đúng là sẽ phải chịu xử phạt.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rửa mặt, thay quần áo đi theo Tiểu Quế Tử, hướng tới cửa đi ra ngoài tập hợp.
Trải qua sự tình mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc đối mặt Tô công công đáng sợ hãi nhất.
Bởi vì mỗi một lần Tô công công sẽ thay đổi biện pháp hành hạ nàng, hận không thể mà giết chết nàng. Hình như không giết chết được nàng không cam tâm.
Cũng không biết, hôm nay Tô công công biến thái kia lại muốn dùng biện pháp gì để hành hạ nàng đây. Càng nghĩ , Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình rơi vào bi kịch.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, tuy nhiên, bất ngờ chính là, Tô công công hôm nay không hề xuất hiện, mà ngay cả tùy tùng đi theo hắn là Thuận công công cũng không thấy bóng dáng.
Thấy vậy, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Tuy nhiên, đúng vào thời điểm này, một Tổng quản từ từ xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy người này chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy đặn, toát lên vẻ phúc hậu, đôi mắt nheo nheo cười như có như không, tóm lại xem ra đây là một người hiền từ, nhìn qua đã có thiện cảm.
Đồng Nhạc Nhạc vừa liếc tầm mắt đánh giá xong, vị Tổng quản đã đi tới trước mặt mọi người giới thiệu:
“Chúng ta trước làm quen với nhau, ta tên là Bố Phổ, mọi người có thể gọi ta là Bố công công”.
Tuy nhiên, bởi vì thời gian quỳ gối quá lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai chân đã tê rần, cả người liền mất đi thăng bằng ngã về phía trước.
Mắt thấy thân thể của mình sắp té trên mặt đất, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trợn ngược, trong lòng hiện lên căng thẳng.
Tuy nhiên, sau một khắc, cảm thấy cơn đau không ập đến, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, thấy bản thân mình đã nhào vòng trong lồng ngực ấm áp của người phía trước…
Một mùi Long Tiên Hương nhẹ nhàng mà quen thuộc xông vào trong mũi. Thì ra, được nam nhân ôm vào trong ngực lại dễ chịu như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc thư thái, có cảm giác an toàn, trong lòng nhanh chóng nổi lên cảm giác ỷ lại.
Nếu như có khả năng, nàng hy vọng thời gian có thể dừng lại vào khoảnh khắc ngọt ngào này.
Chỉ tiếc. . .
Cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng rực nhìn mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sực nhớ tới thân phận hiện tại. Một tiểu thái giám có thể nào lại bổ nhào vào trong ngực Hoàng thượng. Đây chính là phạm thượng !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rời khỏi người Huyền Lăng Thương.
Đồng Nhạc Nhạc vừa ngước đôi mắt nhung của mình nhẹ nhàng nhìn Huyền Lăng Thương, mà ở phía đối diện là ánh mắt đầy thâm thúy kia đang quan sát nàng. . .
Ánh trăng như ươm tơ, đôi mắt Huyền Lăng Thương sâu lắng, phảng phất tia nồng ấm kia đã hòa tan vào màn đêm thăm thẳm. Nhìn vào đó làm cho nàng có cảm giác nóng lên, cứ nghĩ bản thân đang rơi vào trong một ôn tuyền ấm áp.. .
Đôi mắt kia thực làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đầy cám dỗ, chỉ cần liếc mắt một cái có thể đem ba hồn bảy vía người ta đi.
Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc đập mạnh như có quỷ, nhịp tim nhảy nhót trong lồng ngực làm cho khuôn mặt nàng nóng ran.
Bất quá sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, nàng cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nói:
"Tạ, tạ ơn Hoàng thượng. . ."
Lời vừa nói xong, Đồng Nhạc Nhạc an tĩnh đứng một chỗ, đôi mắt cụp xuống không dám đưa mắt nhìn vị Hoàng thượng trước mặt.
Đối với hành động cúi đầu cụp mắt của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng, liếc mắt quét một vòng dò xét tới vị tiểu thái giám này, trong mắt Huyền Lăng Thương cũng không xẹt qua một tia ngạc nhiên nào.
Dù sao đây chẳng qua là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn mà thôi.
Chỉ là, mới vừa rồi nhìn thấy tiểu thái giám sắp ngã xuống đất, hắn lại không nghĩ ngợi gì mà đưa tay giúp đỡ.
Chuyện như vậy trước kia và cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra.
Nhìn tiểu thái giám kia, không hiểu sao trong đầu Huyền Lăng Thương hiện lên đôi mắt của tiểu điêu nhi, đôi mắt trong sáng long lanh ỷ lại mình, chờ hắn sủng ái.
Bất chợt, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người hướng phía trước đi tới.
Đồng Nhạc Nhạc ngơ ngác đứng trên cỏ, nhìn bóng dáng Huyền Lăng Thương đã rời đi, khiến cho cái mũi của nàng cay cay, một cỗ tự ti dâng lên.
Bọn họ rõ ràng quen thuộc với nhau như vậy, mà nàng hiện tại đứng trước mặt hắn, hắn lại đối với nàng như người xa lạ.
Đồng Nhạc Nhạc chua xót nghĩ thầm “cũng chỉ là như thế này thôi”, nghĩ tới đây trong bụng Đồng Nhạc Nhạc đầy khổ sở, không khỏi khụt khịt cái mũi, buồn bã cất bước rời đi.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, cách đó không xa Huyền Lăng Thương đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt đặt lên bóng lưng của tiểu thái giám vừa rồi.
Nhìn thấy biểu tình trẻ con và nét ủ rũ của tiểu thái giám như bị ủy khuất, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên, như bị cái gì đó hung hăng va đập một phen.
Huyền Lăng Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Người đâu!".
Vừa dứt lời, một bóng dáng quỷ mị, không tiếng động lặng lẽ xuất hiện phía sau, một chân quỳ gối xuống chờ Hoàng Lăng Thương lên tiếng.
Nhìn thấy thủ vệ của mình, Hoàng Lăng Thương nhếch môi nhàn nhạt nói:
"Đi điều tra cho trẫm. . ."
Chỉ một cái lắc mình, hắc y nhân nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
. . .
Sau khi trở về, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kích động không thôi, bởi vì chiều nay gặp Huyền Lăng Thương bên hồ khiến người nào đó bây giờ tâm tình phức tạp, nhất thời hưng phấn, nhất thời bối rối, nhất thời khổ sở, làm cho nàng hiện tại mất ngủ.
Chỉ đến lúc phía chân trời hừng sáng, mang theo một bụng rối rắm, Đồng Nhạc Nhạc mới ngủ thiếp đi.
Bất quá, vừa mới chợp mắt, Đồng Nhạc Nhạc liền bị Tiểu Quế Tử đánh thức.
"Tiểu Nhạc Tử, trời sáng rồi! Đừng ngủ nữa!"
"Ân. . . Đừng có gọi ta nữa, ta muốn ngủ . . ."
Phảng phất mí mắt trên và mí mắt dưới có sức mạnh ma lực nào đó dính chung một chỗ ,Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào đều không mở mắt ra được .
Nàng bây giờ, thật sự cứ muốn ngủ tiếp a, muốn tiếp tục ngủ nữa, ngủ đến quên trời quên đất.
Tiểu Quế Tử cảm thấy không gọi được Đồng Nhạc Nhạc trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Thế rồi, sau một khắc, Tiểu Quế Tử dường như là nghĩ ra cái gì, đôi môi mở ra, làm ra vẻ giật mình la lên:
"Ô, Tô công công đang đến đây !"
"A! ? ? Cái gì! ? ? Tô công công đến đây ? ? ?"
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang nửa tỉnh nửa mê, tai nghe được lời của Tiểu Quế Tử cả người như lò xò bật dậy, nhanh chóng rời khỏi giường, hướng phía cửa đi tới.
Phải biết rằng nàng bây giờ rất sợ vẻ chanh chua của Tô công công. Nếu như bị Tô công công bắt được thóp của mình, nàng khẳng định là không ai có thể bảo hộ mình rồi.
Ngay khi trong lòng đang còn lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc hoảng sợ mở to hai mắt quét quanh bốn phía. Nhưng chỉ thấy trong phòng trống không, ngoại trừ Tiểu Quế Tử làm gì có bóng dáng Tô công công chứ.
Đồng Nhạc Nhạc nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Quế Tử đang vui vẻ, khuôn mặt nín cười đứng bên cạnh liền biết là xảy ra chuyện gì. Đồng Nhạc Nhạc oán giận trợn mắt liếc xéo Tiểu Quế Tử, ai oán nói.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết”
“Ha hả, nếu như ta không làm như vậy, ngươi vẫn còn đang nằm trên giường ngủ không chịu dậy, đến lúc đó Tô công công thực sự đến đây, ta xem người làm sao bây giờ?” Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nhăn nhó, Tiểu Quế Tử cười hắc hắc không ngừng.
Tuy trong lòng có hơi oán giận Tiểu Quế Tử, nhưng Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết Tiểu Quế Tử lời này không sai.
Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn quanh một lượt, thấy ngoài cửa sổ nắng đã lên, chính mình nếu không dậy, để cho Tô công công điểm danh thật đúng là sẽ phải chịu xử phạt.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rửa mặt, thay quần áo đi theo Tiểu Quế Tử, hướng tới cửa đi ra ngoài tập hợp.
Trải qua sự tình mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc đối mặt Tô công công đáng sợ hãi nhất.
Bởi vì mỗi một lần Tô công công sẽ thay đổi biện pháp hành hạ nàng, hận không thể mà giết chết nàng. Hình như không giết chết được nàng không cam tâm.
Cũng không biết, hôm nay Tô công công biến thái kia lại muốn dùng biện pháp gì để hành hạ nàng đây. Càng nghĩ , Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình rơi vào bi kịch.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, tuy nhiên, bất ngờ chính là, Tô công công hôm nay không hề xuất hiện, mà ngay cả tùy tùng đi theo hắn là Thuận công công cũng không thấy bóng dáng.
Thấy vậy, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Tuy nhiên, đúng vào thời điểm này, một Tổng quản từ từ xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy người này chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy đặn, toát lên vẻ phúc hậu, đôi mắt nheo nheo cười như có như không, tóm lại xem ra đây là một người hiền từ, nhìn qua đã có thiện cảm.
Đồng Nhạc Nhạc vừa liếc tầm mắt đánh giá xong, vị Tổng quản đã đi tới trước mặt mọi người giới thiệu:
“Chúng ta trước làm quen với nhau, ta tên là Bố Phổ, mọi người có thể gọi ta là Bố công công”.