Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 96-1: Xuất cung (1)

Tiểu Quế Tử kéoĐồng Nhạc Nhạc lại, giật mình la lên nói.
Nhìn Tiểu Quế Tử mày xiết chặt, nhíu lại, dáng vẻ mặt mày căng thẳng, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà nàng cũng biết, Tiểu Quế Tử thuở nhỏ nhà nghèo, bình thường đều là đói chứ đừng nói là ăn no, bây giờ vào tửu lâu sang trọng như thế này thì biết làm sao?
Thấy Tiểu Quế Tử mặt mày, dáng vẻ khẩn trương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vì hắn cảm thấy đau lòng.
Cũng muốn mời Tiểu Quế Tử ăn một bữa thật ngon, dù sao trong khoảng thời gian này Tiểu Quế Tử đều chiếu cố nàng rất chu đáo.
Nàng thật lòng xem Tiểu Quế Tử là bằng hữu cho nên cũng muốn Tiểu Quế Tử được ăn ngon một bữa thật là vui vẻ.
Có điều, thấy dáng vẻ Tiểu Quế Tử quá lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc nhìn khách nhân ra vào tửu lâu không phú thì quý, trang phục trên người là loại vải thượng hạng, nhìn lại bản thân nàng và Tiểu Quế Tử đang mang trang phục thật là bình dân.
Thôi, có gì rồi nói sau, bây giờ bản thân nàng xuyên qua đây, trong người chỉ có vài đĩnh bạc vụn, ở chỗ này tính ăn cái gì, sợ là không đủ trả cho một đĩa rau củ đắt tiền a.
Bất giác, nàng nhìn vòng tay của mình lóe lên ý nghĩ. Đồng Nhạc Nhạc lập tức đi tới phía trước, vừa rồi nàng còn nhớ lúc đi trên đường có đi ngang qua một hiệu cầm đồ lớn.
Tiểu Quế Tử không biết tâm tư bây giờ trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , cứ cho là nàng đã thông suốt, bọn họ ở đây ăn không nổi những thứ kia, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.
“Tiểu Nhạc Tử, ta còn nhớ phía trước có một quán ăn nhỏ, bên trong có món cơm chiên trứng phi thường ngon, chúng ta đi tới đó ăn đi”.
Vừa nói chân vừa đi theo Đồng Nhạc Nhạc, thấy nàng dừng lại, Tiểu Quế Tử ngước nhìn bảng hiệu trên đầu mình, hắn ngạc nhiên, giật mình la lên thành tiếng. “Nha, Tiểu Nhạc Tử, nơi này là hiệu cầm đồ, ngươi đi vào làm cái gì?”
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cong môi cười một tiếng.
"Tiểu Quế Tử, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta sẽ trở lại nhanh thôi”
"A! ? Tiểu Nhạc Tử, ngươi muốn làm gì vậy ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử trên mặt sửng sốt, mở miệng hỏi.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, nhưng không có nói cho hắn. Không phải nàng không tin Tiểu Quế Tử mà là trong lòng nàng nghĩ, Huyền Lăng Thương cho nàng cống phẩm trân quý, giá trị liên thành, nếu như Tiểu Quế Tử thấy trên người nàng có đồ đáng giá như vậy khẳng định là hắn sẽ hỏi nàng không thôi, đến lúc đó nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lý.
Trong lòng vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cong môi cười một cái rồi nói.
"Không có gì, ngươi ở chỗ này chờ một lát là tốt rồi!"
"Vậy được rồi!"
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, Tiểu Quế Tử cũng không hỏi nữa, chỉ đứng ở cửa của hiệu cầm đồ chờ đợi.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền xốc màn trướng hiệu cầm đồ đi vào. Đảo mắt nhìn quanh bốn phía đánh giá một lượt , với diện tích rộng rãi thế này ở bên trong kinh thành hẳn được xem như là tiệm lớn nhất nhì. Có thể hy vọng vòng tay của nàng mang đi cầm sẽ được giá tốt, vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đi về hướng cửa quầy .
"Lão bản, ta muốn cầm đồ!"
Đồng Nhạc Nhạc nói với chưởng quỹ đối diện dáng dấp khoảng chừng sáu mươi tuổi.
Chưởng quỹ nghe vậy, nheo nheo mắt đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới, nhìn quần áo thiếu niên trước mặt mình nghĩ, trên người mặc trang phục bình dân như thế thì có cái gì đáng giá. Thu hồi ánh mắt, chưởng quỹ hếch mặt, xem thường Đồng Nhạc Nhạc rồi nói

"Ngươi thì có vật gì có khả năng cầm được? vật không giá trị hơn một ngàn lượng thì không cầm, liền qua bên kia đi”. Chưởng quỹ vừa nói vừa chỉ chỉ vào một chỗ cách đó không xa, cửa hàng trông có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, mà vào lúc đó đang có mấy người mặc quần áo bình thường như nàng đang đứng đợi để cầm đồ.
Đồng Nhạc Nhạc nhìn một cái, liền biết, ông ta khẳng định là mắt chó đánh giá người bằng vẻ bên ngoài rồi.
Trong lòng khó chịu, Đồng Nhạc Nhạc khẽ hừ nhẹ một phen, lập tức, liền móc ra vòng tay từ trong ngực đưa trước mặt hắn.
"Nhìn xem! Ngươi nói vòng tay hoàng kim này, giá trị vượt qua một ngàn lượng không?"
Cùng với lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, hắn vẫn đưa ánh mắt khinh miệt nhìn nàng bất ngờ sửng sốt, lập tức đưa tay nhận lấy, ánh mắt đảo qua đảo lại, con người chỉ kém muốn rớt ra ngoài.
Nhìn thấy chưởng quỹ trố mắt đứng nhìn dáng vẻ không thể tin nổi, Đồng Nhạc Nhạc liền cười nhạo một tiếng.
"Như thế nào! ? Cái này có hơn ngàn lượng hay không? Phải biết rằng, đây chính là tiến cống trân phẩm, thế gian khó cầu!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Hơn nữa, từ biểu hiện của lão chưởng quỷ, nàng đã nhìn ra vòng tay này khẳng định là hàng xa xỉ, giá trị cực lớn.
Như thế cũng tốt, nàng chỉ cầm lần này thôi, trên người nhiều tiền như vậy, cho dù nàng có xài như thế nào cũng xài không hết. Phải biết rằng những thứ này đều là Huyền Lăng Thương đưa cho nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng mới không nỡ mang những thứ này ra cầm.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, liếc mắt thấy lão chưởng quỹ đã phục hồi tinh thần Đồng Nhạc Nhạc cũng quan sát hắn.
Có lẽ lúc nãy quá giật mình, vừa rồi vẻ mặt hắn quá mức ngạc nhiên, khuôn mặt buồn bực, nhiễm vài phần xấu hổ, nhưng không hổ danh là tiệm cầm đồ lớn trong kinh thành, chưởng quỹ nhanh chóng phục hồi nét mặt lạnh nhạt.
"Khách quan ngươi xem, vòng tay này có giá trị xa xỉ, bất quá ngươi có gì chứng minh nguồn gốc của nó không? Phải biết rằng, những thứ quý giá như vậy đều cần phải có giấy tờ chứng minh nguồn gốc sản xuất”
"Giấy tờ chứng minh cái gì?"
Nghe được như vậy, nét mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc.
Dù sao, mấy thứ này đều là vật tiến cống được Huyền Lăng Thương đưa cho nàng, lấy đâu ra giấy tờ chứng minh?
Lão chưởng quỹ biết Đồng Nhạc Nhạc thắc mắc, lập tức mở miệng giải thích.
"Phàm là những thứ này có giá trị liên thành, cần phải có chứng minh không phải của trộm cướp, bằng không người nghĩ như thế nào có thể bán ra ngoài cho người khác được?”
"A! ? Như vậy. . ."
Nghe được hắn nói, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày, suy nghĩ, dù sao, nàng thật sự là không có mấy thứ giấy tờ này, nên làm cái gì bây giờ! ?
Trong lòng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc khẽ nói.
"Lão bản, ngươi yên tâm, vòng tay này là của người khác tặng ta, không phải là đồ trộm được, cho nên ta cũng không có giấy tờ chứng minh”
"Ha hả, tới nơi này cầm đồ người nào cũng đều nói như vậy, ngươi là người như thế nào sao lại có người tặng cho người đồ vật giá trị lớn thế chứ?”
Lão chưởng quỹ vừa nói xong lại đưa mắt đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới thêm một lần nữa.

back top