Ngưu Tiến Đạt cười lớn rồi chạy ra xem chuối với vải, khi tới trước ống cá mập thì giật nẩy, chỉ vào cái ống to lớn hỏi:
- Làm cách nào mang thứ của nợ này về? Lại còn to như vậy, đi mấy ngàn dặm sao nó vẫn còn hoạt bát thế này?
- Ngưu bá bá bá bá ít khi đi biển nên không rõ tập tính của cá mập, chỉ cần dừng lại nó sẽ mất mạng, nếu không di chuyển nó sẽ chết toi, cho nên phải tạo thành hình ống để nó không ngừng di chuyển, mới có thể sống đến bây giờ.
- Cá mà cũng chết đuối? Buồn cười vậy sao? Tiểu Diệp, ngươi mất công mang cái của nợ này về làm gì vậy?
Lão Trình, lão Tần cũng xúm lại xem.
Vân Diệp cười nói:
- Vi cá là để hiếu kính ba vị bá bá, về phần gan cá thì tặng cho Ngụy Trưng Ngụy lão đầu. Vi cá là thứ vô cùng bổ dưỡng, còn gan là thứ kịch độc, ăn khoảng hai miếng sẽ thăng thiên.
Tần Quỳnh kinh hãi:
- Không được đâu, tuy Ngụy Trưng bất đồng chính kiến nhưng chưa từng oán hận ngươi. Hắn nhiều lần công kích ngươi trên triều, nhưng lúc khác lại khen ngươi không dứt. Hơn nữa dù công kích ngươi thế nào cũng chưa từng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Hắn chỉ muốn ngươi thành thật ở Ngọc Sơn dạy học, hắn tuyệt không phải là người đại ác.
Không riêng lão Tần giật mình, lão Trình, lão Ngưu cũng luôn miệng phản đối, độc sát đại thần vì bất kì lí do gì hoàng đế cũng sẽ không tha thứ, chính là đại tội diệt môn, triều đình cũng không ai nói đỡ cho ngươi, vì việc này vượt quá giới hạn của huân quý.
Vân Diệp nhìn cá mập nói:
- Gan cá đúng là vật kịch độc, nhưng bào chế đúng cách sẽ là hảo dược sáng mắt. Mắt Ngụy Trưng hiện giờ lòng trắng đa số, chẳng mấy mà lòa. Gan cá mập giống như thạch tín, là kịch độc cũng là hảo dược. Ngụy Trưng nếu muốn hai mắt sáng lại, gan cá là thứ không thể thiếu.
Tiểu chất dù không có tiền đồ cũng không làm trò mèo đó, hơn nữa Ngụy Trưng tồn tại có lợi với chúng ta nhiều hơn, cũng bởi vì vậy, hoàng gia mới có thể tín nhiệm Vân gia hơn. Giả sử không có đối thủ, cả triều đều nói tốt cho Vân gia, vậy chính là ngày Vân gia suy bại. Cho nên Ngụy Trưng không thể rời khỏi triều, dù lão có muốn về vườn tiểu chất cũng không cho. Lòa, chúng ta chữa cho lão, bị Diêm Vương gọi, chúng ta cũng phải tranh với Diêm Vương. Không có Ngụy Trưng, sao có thể có Vân gia hiện tại? Lão phải sống để làm đối thủ chính trị của Vân gia.
Vân Diệp nói xong, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt mồ hôi ròng ròng. Đối thủ của Ngụy Trưng thật gian xảo, cứ nói triều chính như bàn cờ, nhưng con cờ Ngụy Trưng ngay cả tư cách lăn xuống cũng không có. Lúc này trong lòng 3 người dâng lên đủ tư vị khó nói.
Suốt đời Ngụy Trưng sống bên bờ sinh tử, dù từng xuất chủ ý cho thái tử thủ tiêu đương kim hoàng đế, nhưng tội lớn như vậy mà lão chẳng làm sao, trái lại đường quan lộ còn như cá gặp nước. Tước phong Trịnh Quốc công, quan tới Gián nghị đại phu, Tả quang lộc đại phu.
Lão phong quang như vậy, nhưng trong mắt tên tiểu bối này chỉ là thuẫn bài tránh tai họa. Lão Trình nhìn Vân Diệp hồi lâu, rồi thở dài nói với Tần Quỳnh:
- Lão phu không thể nghĩ ra, tiểu tử mà Xử Mặc lôi từ nơi hoang dã về lại thành yêu quái như vậy. Mới 27 tuổi đầu đã đùa bỡn lão cáo già trên lòng bàn tay, triều đình như dành riêng cho y. Chúng ta tốt nhất là về nhà núp, bằng không một ngày nào đó lại bị một tiểu tử vô danh ném đi thì thật mất mặt.
- Tiểu chất thật không có ý lăn lộn triều đình, trở về Trường An tiểu chất sẽ trả lại chức hàm thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam để tới thư viện dạy học. Lý Cương tiên sinh gửi thư nói đã không chịu nổi, giờ nửa ngày tỉnh táo, nửa ngày u mê, sợ rằng sắp toi rồi. Bảo tiểu chất về ngay có khi còn kịp lễ tang, chậm là tiên sinh không đợi được. Nghĩ tới đây lòng tiểu chất đau như cắt, chỉ muốn chắp cánh về Trường An thật nhanh.
Lý Cương giờ đã 84, sinh lão bệnh tử khó tránh. Cổ ngữ nói rất đúng, 73, 84, Diêm Vương không gọi cũng tự về. Những lời này rất có đạo lý, người cũng như cây cối, đều có chu kỳ sinh lý, khi sinh mệnh đang vượng, bách bệnh bất xam, khi sinh mệnh yếu, bệnh nhẹ cũng chết. 73, 84 vừa đúng vào chu kỳ sinh mệnh yếu.
Đại Đế lại nhổ neo, 4 tới boong thuyền, chỉ thấy Đại Đế đang giương buồm, Vân Diệp lấy kính viễn vọng vừa nhìn, thì thấy Lý Nhị toàn thân giáp trụ ngồi trên ghế, Địch Nhân Kiệt đứng bên cạnh, dùng tay chỉ cho đại hán phụ trách nhổ neo điều gì. Trương Lượng cầm cờ đứng ở đầu thuyền không ngừng ra hiệu, chẳng lẽ muốn đi?
- Không được, lão phu phải lên bờ, Tả võ vệ trên danh nghĩa vẫn dưới trướng lão phu, phải tới mới được. Đại tướng quân không có bộ hạ gọi gì là đại tướng quân? Lão Ngưu, cùng đi thôi.
Trình Giảo Kim làu bàu cùng Ngưu Tiến Đạt rời đi, còn lão Tần vẫn nhàn hạ chắp tay sau lưng đứng trên boong hứng gió, đứng trên Công Chúa nhìn sang cảnh sắc hai bên bờ sông, thích ý khó có thể diễn tả.
Địch Nhân Kiệt mặc thanh y thư viện, ưỡn ngực ngẩng đầu phấn chấn. Chiến đấu với Hàn Triết làm hắn học được tính ung dung, theo sư phụ hắn học được thanh bạch, 18 tuổi đã chủ trì công trường to lớn, công tượng dưới trướng hơn vạn làm hắn tự tin. Hôm nay chính là khảo hạch cuối cùng của sư phụ với hắn.
Hoàng đế hỏi rất kĩ càng về Đại Đế, từ thiết kế đến bố cục, rồi đến nhân viên điều phối, vật liệu sử dụng... tất cả đều hỏi.
Không chỉ hoàng đế hỏi, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Lý Hiếu Cung cũng châu mồm vào hỏi xem thứ đáng giá nhất của chiến hạm vô địch tốn 20 vạn ngân tệ này là gì?
- Cơ quan tin tức. Đại tượng, Đế Vương hiệu trân quý nhất không phải 8 vạn cân thiết mộc bên ngoài, cũng không phải bát ngưu nỗ, mà ở cơ quan tin tức. Tâm huyết 8 năm của thổ mộc phân viện Ngọc Sơn thư viện đều ở đây, ngài xem.
Khi Địch Nhân Kiệt giải thích với Diêm Lập Đức, hắn tự mình đứng che gió cho lão, động tác nhỏ này khiến một đám đại lão đều sinh hảo cảm, so với tên sư phụ vô liêm sỉ của hắn, Địch Nhân Kiệt quả có dáng dấp quân tử.
Địch Nhân Kiệt lay động một tay cầm lớn, chỉ thấy sàn thuyền từ từ tách ra, một tòa mộc ốc (nhà gỗ) bên ngoài là mộc bản, bên trong là thiết bản trồi lên. Bát ngưu nỗ tự động lên dây, đến khi mộc ốc cố định vào vị trí, Địch Nhân Kiệt liền lấy hai chốt cài vào, sau đó đỡ Diêm Lập Đức chỉ mộc ốc nói:
- Đại tượng, khi mộc ốc xuất hiện, bát ngưu nỗ cũng xong công tác chuẩn bị. Trong chiến tranh, chỉ cần tranh thủ trước dù chỉ chớp mắt, cũng có thể tăng cơ hội thắng lên nhiều.
Nói chuyện với Địch Nhân Kiệt Diêm Lập Đức chẳng tức như vậy, cứ từ từ viết:
- Không sợ hỏa dược thiếu, không sợ dầu hỏa thiếu, không sợ thuyền không kiên cố, tất cả đều ở nghị lực. Cự hạm bắt đầu từ mẩu gỗ nhỏ, thiên lý đi hết bằng nửa bước chân, quả thực rất giỏi, đây là năng lực cực hạn của công tượng Đại Đường.
Địch Nhân Kiệt dùng hai tay đỡ tờ giấy do Diêm Lập Đức viết, bái tạ Đại tượng thừa nhận. Có thể được Đại tượng bảo thủ này thừa nhận thật khó, bởi lão có tiếng là người vô cùng chặt chẽ.
- Địch Nhân Kiệt, sư phụ ngươi không tiếc vốn tán dương ngươi, tất nhiên đối với ngươi cực kỳ coi trọng, ngươi ít nhiều cũng nên có chút tài học, lẽ nào không nhìn ra trọng khí này không thể sử dụng sao?
Khi Lý Nhị hiểu rõ Đại Đế cũng là lúc cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Hắn vô cùng tức giận, Đại Đế uy lực vô song, danh phù kỳ thực, quả là quân vương đại hải, nhưng giờ biết giao cho ai?
- Làm cách nào mang thứ của nợ này về? Lại còn to như vậy, đi mấy ngàn dặm sao nó vẫn còn hoạt bát thế này?
- Ngưu bá bá bá bá ít khi đi biển nên không rõ tập tính của cá mập, chỉ cần dừng lại nó sẽ mất mạng, nếu không di chuyển nó sẽ chết toi, cho nên phải tạo thành hình ống để nó không ngừng di chuyển, mới có thể sống đến bây giờ.
- Cá mà cũng chết đuối? Buồn cười vậy sao? Tiểu Diệp, ngươi mất công mang cái của nợ này về làm gì vậy?
Lão Trình, lão Tần cũng xúm lại xem.
Vân Diệp cười nói:
- Vi cá là để hiếu kính ba vị bá bá, về phần gan cá thì tặng cho Ngụy Trưng Ngụy lão đầu. Vi cá là thứ vô cùng bổ dưỡng, còn gan là thứ kịch độc, ăn khoảng hai miếng sẽ thăng thiên.
Tần Quỳnh kinh hãi:
- Không được đâu, tuy Ngụy Trưng bất đồng chính kiến nhưng chưa từng oán hận ngươi. Hắn nhiều lần công kích ngươi trên triều, nhưng lúc khác lại khen ngươi không dứt. Hơn nữa dù công kích ngươi thế nào cũng chưa từng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Hắn chỉ muốn ngươi thành thật ở Ngọc Sơn dạy học, hắn tuyệt không phải là người đại ác.
Không riêng lão Tần giật mình, lão Trình, lão Ngưu cũng luôn miệng phản đối, độc sát đại thần vì bất kì lí do gì hoàng đế cũng sẽ không tha thứ, chính là đại tội diệt môn, triều đình cũng không ai nói đỡ cho ngươi, vì việc này vượt quá giới hạn của huân quý.
Vân Diệp nhìn cá mập nói:
- Gan cá đúng là vật kịch độc, nhưng bào chế đúng cách sẽ là hảo dược sáng mắt. Mắt Ngụy Trưng hiện giờ lòng trắng đa số, chẳng mấy mà lòa. Gan cá mập giống như thạch tín, là kịch độc cũng là hảo dược. Ngụy Trưng nếu muốn hai mắt sáng lại, gan cá là thứ không thể thiếu.
Tiểu chất dù không có tiền đồ cũng không làm trò mèo đó, hơn nữa Ngụy Trưng tồn tại có lợi với chúng ta nhiều hơn, cũng bởi vì vậy, hoàng gia mới có thể tín nhiệm Vân gia hơn. Giả sử không có đối thủ, cả triều đều nói tốt cho Vân gia, vậy chính là ngày Vân gia suy bại. Cho nên Ngụy Trưng không thể rời khỏi triều, dù lão có muốn về vườn tiểu chất cũng không cho. Lòa, chúng ta chữa cho lão, bị Diêm Vương gọi, chúng ta cũng phải tranh với Diêm Vương. Không có Ngụy Trưng, sao có thể có Vân gia hiện tại? Lão phải sống để làm đối thủ chính trị của Vân gia.
Vân Diệp nói xong, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt mồ hôi ròng ròng. Đối thủ của Ngụy Trưng thật gian xảo, cứ nói triều chính như bàn cờ, nhưng con cờ Ngụy Trưng ngay cả tư cách lăn xuống cũng không có. Lúc này trong lòng 3 người dâng lên đủ tư vị khó nói.
Suốt đời Ngụy Trưng sống bên bờ sinh tử, dù từng xuất chủ ý cho thái tử thủ tiêu đương kim hoàng đế, nhưng tội lớn như vậy mà lão chẳng làm sao, trái lại đường quan lộ còn như cá gặp nước. Tước phong Trịnh Quốc công, quan tới Gián nghị đại phu, Tả quang lộc đại phu.
Lão phong quang như vậy, nhưng trong mắt tên tiểu bối này chỉ là thuẫn bài tránh tai họa. Lão Trình nhìn Vân Diệp hồi lâu, rồi thở dài nói với Tần Quỳnh:
- Lão phu không thể nghĩ ra, tiểu tử mà Xử Mặc lôi từ nơi hoang dã về lại thành yêu quái như vậy. Mới 27 tuổi đầu đã đùa bỡn lão cáo già trên lòng bàn tay, triều đình như dành riêng cho y. Chúng ta tốt nhất là về nhà núp, bằng không một ngày nào đó lại bị một tiểu tử vô danh ném đi thì thật mất mặt.
- Tiểu chất thật không có ý lăn lộn triều đình, trở về Trường An tiểu chất sẽ trả lại chức hàm thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam để tới thư viện dạy học. Lý Cương tiên sinh gửi thư nói đã không chịu nổi, giờ nửa ngày tỉnh táo, nửa ngày u mê, sợ rằng sắp toi rồi. Bảo tiểu chất về ngay có khi còn kịp lễ tang, chậm là tiên sinh không đợi được. Nghĩ tới đây lòng tiểu chất đau như cắt, chỉ muốn chắp cánh về Trường An thật nhanh.
Lý Cương giờ đã 84, sinh lão bệnh tử khó tránh. Cổ ngữ nói rất đúng, 73, 84, Diêm Vương không gọi cũng tự về. Những lời này rất có đạo lý, người cũng như cây cối, đều có chu kỳ sinh lý, khi sinh mệnh đang vượng, bách bệnh bất xam, khi sinh mệnh yếu, bệnh nhẹ cũng chết. 73, 84 vừa đúng vào chu kỳ sinh mệnh yếu.
Đại Đế lại nhổ neo, 4 tới boong thuyền, chỉ thấy Đại Đế đang giương buồm, Vân Diệp lấy kính viễn vọng vừa nhìn, thì thấy Lý Nhị toàn thân giáp trụ ngồi trên ghế, Địch Nhân Kiệt đứng bên cạnh, dùng tay chỉ cho đại hán phụ trách nhổ neo điều gì. Trương Lượng cầm cờ đứng ở đầu thuyền không ngừng ra hiệu, chẳng lẽ muốn đi?
- Không được, lão phu phải lên bờ, Tả võ vệ trên danh nghĩa vẫn dưới trướng lão phu, phải tới mới được. Đại tướng quân không có bộ hạ gọi gì là đại tướng quân? Lão Ngưu, cùng đi thôi.
Trình Giảo Kim làu bàu cùng Ngưu Tiến Đạt rời đi, còn lão Tần vẫn nhàn hạ chắp tay sau lưng đứng trên boong hứng gió, đứng trên Công Chúa nhìn sang cảnh sắc hai bên bờ sông, thích ý khó có thể diễn tả.
Địch Nhân Kiệt mặc thanh y thư viện, ưỡn ngực ngẩng đầu phấn chấn. Chiến đấu với Hàn Triết làm hắn học được tính ung dung, theo sư phụ hắn học được thanh bạch, 18 tuổi đã chủ trì công trường to lớn, công tượng dưới trướng hơn vạn làm hắn tự tin. Hôm nay chính là khảo hạch cuối cùng của sư phụ với hắn.
Hoàng đế hỏi rất kĩ càng về Đại Đế, từ thiết kế đến bố cục, rồi đến nhân viên điều phối, vật liệu sử dụng... tất cả đều hỏi.
Không chỉ hoàng đế hỏi, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Lý Hiếu Cung cũng châu mồm vào hỏi xem thứ đáng giá nhất của chiến hạm vô địch tốn 20 vạn ngân tệ này là gì?
- Cơ quan tin tức. Đại tượng, Đế Vương hiệu trân quý nhất không phải 8 vạn cân thiết mộc bên ngoài, cũng không phải bát ngưu nỗ, mà ở cơ quan tin tức. Tâm huyết 8 năm của thổ mộc phân viện Ngọc Sơn thư viện đều ở đây, ngài xem.
Khi Địch Nhân Kiệt giải thích với Diêm Lập Đức, hắn tự mình đứng che gió cho lão, động tác nhỏ này khiến một đám đại lão đều sinh hảo cảm, so với tên sư phụ vô liêm sỉ của hắn, Địch Nhân Kiệt quả có dáng dấp quân tử.
Địch Nhân Kiệt lay động một tay cầm lớn, chỉ thấy sàn thuyền từ từ tách ra, một tòa mộc ốc (nhà gỗ) bên ngoài là mộc bản, bên trong là thiết bản trồi lên. Bát ngưu nỗ tự động lên dây, đến khi mộc ốc cố định vào vị trí, Địch Nhân Kiệt liền lấy hai chốt cài vào, sau đó đỡ Diêm Lập Đức chỉ mộc ốc nói:
- Đại tượng, khi mộc ốc xuất hiện, bát ngưu nỗ cũng xong công tác chuẩn bị. Trong chiến tranh, chỉ cần tranh thủ trước dù chỉ chớp mắt, cũng có thể tăng cơ hội thắng lên nhiều.
Nói chuyện với Địch Nhân Kiệt Diêm Lập Đức chẳng tức như vậy, cứ từ từ viết:
- Không sợ hỏa dược thiếu, không sợ dầu hỏa thiếu, không sợ thuyền không kiên cố, tất cả đều ở nghị lực. Cự hạm bắt đầu từ mẩu gỗ nhỏ, thiên lý đi hết bằng nửa bước chân, quả thực rất giỏi, đây là năng lực cực hạn của công tượng Đại Đường.
Địch Nhân Kiệt dùng hai tay đỡ tờ giấy do Diêm Lập Đức viết, bái tạ Đại tượng thừa nhận. Có thể được Đại tượng bảo thủ này thừa nhận thật khó, bởi lão có tiếng là người vô cùng chặt chẽ.
- Địch Nhân Kiệt, sư phụ ngươi không tiếc vốn tán dương ngươi, tất nhiên đối với ngươi cực kỳ coi trọng, ngươi ít nhiều cũng nên có chút tài học, lẽ nào không nhìn ra trọng khí này không thể sử dụng sao?
Khi Lý Nhị hiểu rõ Đại Đế cũng là lúc cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Hắn vô cùng tức giận, Đại Đế uy lực vô song, danh phù kỳ thực, quả là quân vương đại hải, nhưng giờ biết giao cho ai?