- Lời này của tiên sinh sai rồi, Thục trung tuấn kiệt sao lại lo không có nơi kiến công lập nghiệp? Khác Vật viện Đại Đường ta chính lúc mới lập, cần một lượng lớn nhân tài, viện phán Khác Vật viện Vân hầu hiện đang ở nơi này, sao lại lo không có người tiến cử?
Vân Diệp biết tâm tư Lý Thái, bây giờ hắn còn chưa có khát vọng muốn có hoàng vị, Lý Nhị sủng ái hắn nhưng còn chưa tới mức phong hắn làm thái tử. Cũng không biết hai, ba năm sau, khi hắn có tâm tư đoạt vị, nhớ lại lúc này bản thân dùng hơn mười nhân vật Thục trung tinh hoa đổi lấy một chầu đồ nướng, liệu có đập đầu vào tường hay không?
Lý Cương vui vẻ vỗ tay cười lớn, nói với Dương Thụ:
- Lão phu làm sơn trưởng Ngọc Sơn thư viện, tuổi hiện đã già, ba vị lão hữu khác cũng gánh nặng tuổi tác, chỉ cần chư vị hiền tài gia nhập Ngọc Sơn thư viện, dạy học mấy năm, lão phu bảo chứng tất cả đều sẽ có hảo tiền đồ.
Người tốt! Vân Diệp quên mất chuyện bốn lão tiên sinh hãm hại bản thân, lời này lão nhân gia nói quả thật đã giảm cho y rất nhiều phiền phức. Vân Diệp rất hi vọng mấy vị lão tiên sinh này có thể hãm hại bản thân thêm mấy năm, không cần đứng nơi đầu sóng ngọn gió là khiến người vui rồi.
- Kinh thành gạo quý, chư vị muốn trường cư kinh sư thì còn cần Vân hầu xuất lực.
Ngọc Sơn tiên sinh đã sớm coi Thục trung danh sĩ là một phần của thư viện, đã có ý tranh thủ quyền lợi cho đồng hương.
Không đợi Dương Thụ mở miệng, Vân Diệp đã cướp lời:
- Dạy học, nghiên cứu học vấn là chuyện của các vị tiên sinh, về phần xuất sĩ dẫn tiến và các việc vặt vãnh khác thì cứ giao cho bản hầu, nhất định không khiến chư vị thất vọng. Có điều nơi đây có mười mấy người, không những vậy đều là hiền tài, đến lúc đó sợ rằng sẽ tranh nhau tới đoạt, các vị thúc bá cũng sẽ không khách khí với tiểu tử này, lúc đó mong Lý sư cứu mệnh.
Vân Diệp nói lời dí dỏm khiến mọi người cười vang.
Mọi người Thục trung cũng đều buông tâm tư, người Xuyên tính tình hào phóng mà vẫn không thiếu tỉ mỉ, hai mặt đều triển lộ.
Giữa sân chỉ có Vân Diệp trong lòng hát vang.
- Mã cốt thành.
**********
Dọc theo Đông Dương hà, bè trúc đẩy ra từng gợn sóng, bọt nước lóng lánh thỉnh thoảng nhảy lên bè, rồi lại qua khe hở rớt trở lại sông, bọn chúng chơi trò này dường như không biết mệt, cứ nhảy lên nhảy xuống mãi...
Vân Diệp đau khổ chỉ còn cách đứng nhìn bè trúc đẩy bọt nước.
Đã ba canh giờ, quanh quẩn trên nhánh sông nhỏ này đã 3 canh giờ, các vị tiên sinh không có chút ủ rũ nào, vài người đứng trên bè nhìn về sườn núi chỉ trỏ, thỉnh thoảng tán thán vài câu.
Rau thì vừa miệng, rượu thì ấm lòng, Vân gia có thể bảo đảm phẩm chất của chúng.
Nhưng trà thì thôi, đến bây giờ Vân Diệp vẫn không thể nào chịu được khẩu vị cổ quái của người Đường. Trà được mài thành bột mịn, sau đó dùng tre đánh màu lục của bọt biển, lại thêm chút gừng, hành, còn thêm bột nhục đậu khấu. Nếu chỉ thế thì cũng thôi, đằng này còn thêm chút muối, cả một muỗng nhỏ dầu dê nữa.
Đây là sắc trà đại danh đỉnh đỉnh của Thục trung? Triệu Phó, Triệu Diên Lăng đang xắn tay áo quỳ cuối bè cẩn thận sắc trà, các bước đều làm tuần tự, động tác ưu mỹ, phong cách cổ xưa mà trang trọng, lễ nghi không thể bắt bẻ, biểu đạt toàn vẹn tâm ý với khách nhân, sắc mặt trang nghiêm tràn đầy sự kính nể với trời đất...
Sáu người ngồi vây quanh bên hồng nê tiểu hỏa lô, cùng xem Triệu Diên Lăng điểm trà, phân trà, trong mắt tất cả đều là vẻ thưởng thức.
Hai tay tiếp nhận lấy ly trà Triệu Diên Lăng bưng cho, trên mặt Vân Diệp mang theo vẻ mặt thán phục, còn trong lòng lại chất chứa oán hận muốn trù ẻo toàn gia Triệu Diên Lăng. mới nhất ở truyen/y/y/com
Vị tanh thảo, vị gay của dê, kích thích của gừng, hành, đắng của trà, mặn của muối trộn lẫn với vị thơm của nhục khấu khiến Vân Diệp triệt để lĩnh giáo cái gì gọi là sướng khoái, trên mặt còn muốn biểu hiện ra vẻ hưởng thụ cực độ. Để khuôn mặt tương xứng với năm lão tiên sinh, trong lòng Vân Diệp nước mắt chảy thành sông rồi, đành phải nhẫn nại đến cùng cực mới không nhổ ra. Tuy lòng khó chịu đến chết với ngụm trà này, nhưng miệng vẫn lớn tiếng tán thán công phu sắc trà của Triệu Diên Lăng thật sự là rất cao.
Lập tức gọi tới bốn ánh mắt hèn mọn.
Ngọc Sơn tiên sinh hừ một tiếng:
- Trâu nhai mẫu đơn, trà mỹ diệu như vậy sao lại chỉ uống một ngụm, phải từ từ thưởng thức sự biến hóa của mùi vị trong đó, trà và hành là một loại biến hóa, trà và gừng là một loại biến hóa, trà và hành, gừng lại là một loại biến hóa, cùng muối, cùng nhục khấu tổng lại là 25 loại biến hóa, diệu thú này phải cần tâm mới hiểu rõ, hơn nữa dầu dê trong đó có tác dụng phụ trợ, ví như thần phụ quân, đại hợp giáo lí nho gia ta, thật sự là hưởng thụ tối cao của nhân sinh, trẻ con không thể thấy được diệu dụng trong đó. Dùng như ngựa khát uống nước thế này thật sự đáng hổ thẹn.
Vân Diệp cúi người thi lễ biểu thị đã thụ giáo, mọi người lúc này mới dời ánh mắt đi, rất thoả mãn biểu hiện khiêm tốn thụ giáo của y.
Uống hết trà trong ly xong, Triệu Diên Lăng dùng kẹp sắt lấy quả thông sắp cháy rụi từ trong lò ra, hút lấy nước sông rồi cẩn thận rửa trà cụ. Mãi đến khi không còn thấy một chút bẩn nào mới dùng nước trong xối rửa lần nữa, sau đó lần lượt xếp lên hộp gỗ, hoàn thành toàn bộ quá trình sắc trà.
- Văn Kỷ huynh, ta vốn tưởng rằng lần này du học sẽ tay không mà về, không ngờ lại được Văn Kỷ, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch các vị tương trợ, khiến cho Thục trung tuấn tài mới có cơ hội thi triển tài hoa, tại hạ vô cùng cảm kích.
Dương Thụ tình chân ý thiết, xem ra văn nhân Thục trung cũng bị môn phiệt xa lánh không ít.
- Bàn Sơn huynh nói thế không ổn, Thục trung tài tuấn nếu như không có thực học, thì lão phu có muốn giúp cũng không giúp được. Dù sao Ngọc Sơn thư viện chính là do bệ hạ khâm điểm, trong viện tất cả đều là hậu nhân của công huân đại thần, hoàng tộc đệ tử, lão phu không dám có một chút sơ suất.
Lý Cương rất rõ ràng, hỗ trợ là hỗ trợ, nguyên tắc là nguyên tắc.
- Vân hầu tiểu hữu, lão phu ở Trường An được nghe ngươi sư xuất dị nhân, toán học cao thâm mạc trắc, cũng có hùng tâm tráng chí khai sáng khác vật học, lão phu vô cùng kính phục. Trong 13 đệ tử này có hai người chuyên chú về toán, mặc dù lần này bại dưới tay Hoàng Chí Ân, thật sự là kỹ không bằng người, mong Vân hầu để tâm dìu dắt.
Không đợi Vân Diệp trả lời, Nguyên Chương tiên sinh đã nói trước:
- Hoàng Chí Ân kia trong mắt Vân hầu chẳng qua chỉ là tên hề nhảy nhót, lão phu nghe nói tại Lũng Hữu, Vân hầu vì mấy ngày liền làm muối vất vả, nên ngủ ở Lư công soái trướng. Hoàng Chí Ân kia cậy có chút tài mọn, không biết tự lượng sức mình khiêu khích Vân hầu. Vân hầu vẫn còn mơ màng, nhưng chỉ nói dăm ba câu đã khuất phục Hoàng Chí Ân, cũng chẳng mảy may so đo tính toán, cho hắn luôn hai bức Câu cổ tân đồ, lúc đó mới có một màn tại Trường An. Tiểu nhân như vậy đừng để dơ bẩn tai chúng ta.
- Có phải Câu cổ viên phương đồ và Câu cổ khoách phương đồ?
Triệu Diên Lăng vội hỏi.
- Đúng vậy, một đồ là do Triệu Sảng hiền nhân sáng chế, còn lại là gia sư nghĩ ra, lúc đó thấy Hoàng Chí Ân có chút tài học nên mới dạy cho hắn một chút.
Vân Diệp thờ ơ nói.
Triệu Diên Lăng nặng nề nện một quyền lên bè trúc, giọng căm hận:
- Hai vị Yến Sơn, Bá Uyên chính bị thất thủ bởi hai phúc đồ này, nếu như sớm tới Ngọc Sơn, chắc cũng không đến mức bị người nhục nhã.
- Im ngay! Thua chính là thua, mặc kệ là thua tay chăn ngựa hay bại bởi đại nho, hai người này có gì khác nhau? Nói đến cùng chính là vì học vấn không tinh, các ngươi trẻ tuổi nên nghĩ tới ngày sau ngóc đầu, không nên để bụng một trận thắng thua trong lòng. Ngọc Sơn thư viện có bốn vị đại nho, lại có toán học kỳ tài cỡ Vân hầu, các ngươi tại thư viện vừa dạy học, vừa phải khiêm tốn thỉnh giáo bọn họ. Không đến ba năm sau các ngươi sẽ có cơ hội xuất đầu. Tâm bất động như cao sơn, ý linh hoạt như lưu thủy, nhiều năm học hành lẽ nào đều quên rồi sao?
Dương Thụ buồn bực, nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ha ha, Bàn Sơn huynh cần gì nổi giận, con cháu tự có phúc con cháu, đừng vì con cháu mà làm trâu ngựa. Sư trách ngươi đã tận sức, giờ chỉ xem tạo hóa của chúng thế nào. Tới, từ xưa trà gột rửa ưu phiền, rượu loại bỏ lo âu, chúng ta lại làm một ly, tạm quên thế tục phân tranh này, gửi gắm tình cảm vào sông núi. Cạn!
Ngọc Sơn tiên sinh vẻ hào hiệp, dáng dấp thản nhiên nâng bình châm rượu. Rượu lóng lánh từ miệng bình chảy ra tạo thành đường cong thoát tục, chớp mắt đã đầy ly.
Dương Thụ bưng ly rượu lên hít sâu một hơi, đợi hương rượu nhập phổi một lúc lâu mới thở ra, thở dài nói:
- Rượu ngon này không biết đời còn lại lão phu còn được uống nữa hay không.
Nói xong một ngụm uống hết ly rượu, hét lớn một tiếng.
- Tiếp đi!
Dương Thụ buông tâm tư uống say đến nỗi không còn biết gì, lúc thì cuồng ca loạn vũ, lúc thì bưng mặt khóc rống, lúc lại ngâm vịnh chí hướng cao xa, một khắc sau lại thán đời sầu khổ, mãi cuối cùng mới hô lớn một tiếng, gục đầu vào lòng Triệu Diên Lăng ngủ say.
Người trên bè trúc không ai không rơi lệ.
Trong đó người nào khóc nhiều nhất? Chính là Vân hầu, nhưng không phải vì thương tâm, chỉ là cảm thấy trà buồn nôn mà thôi.
Cố sự trà và rượu giảng tận, không khỏi cảm thấy nỗi sầu khi ly biệt với huynh đệ, ở chỗ này hy vọng huynh đệ của ta vĩnh viễn vô ưu, khoái hoạt đến già.
Vân Diệp đầy thành ý.