Đường Chuyên

Chương 1227: Hạ Lan


Cha nói nữ nhân làm việc không đáng tin, đúng vậy, nhìn họ cãi vã nhau, mình bẩn thỉu không ai để ý, đánh tự về phòng lấy nước rửa mặt, người bị thương, không tắm được.

Ngó nghiêng ngoài cửa sổ rất lâu, Tiểu Vũ không nhìn trộm mới cởi y phục ra, không có áo dính vào người rất dễ chịu. Nằm trên giường rên rỉ một lúc thì Vân Hoan vào, ném hai quả lê lên giường ca ca rồi chạy mất, tới cửa sổ mới thò đầu vào nói:

- Mẫu thân tối nay không cho ăn cơm, ca ca ăn tạm, tối đệ kiếm cho huynh con gà.

Vân Thọ có chuẩn bị tâm lý rồi, chẳng biết mẫu thân nghĩ cái gì, nhất định muốn nhốt Vân Mộ lại, cả Vân Lộ, Vân Hương cũng thế, không có chuyện gì không cho xuống lầu, khi cha ở nhà làm gì có quy củ này. Về phần không có cơm tối thì Vân Thọ chẳng lo, béo thế này nhịn vài bữa chắc không sao.

Tối muộn rồi mà không thấy đệ đệ Vân Hoan tới, chin phần là bị mẫu thân đoán được nên nhốt rồi, dù sao chuyện thế này cũng phải chỉ xảy ra một lần, Vân Thọ xoa bụng uống một cốc trà lớn, càng thấy đói hơn, đi ra ngoài sân, trăng trên trời rất tròn rất sáng, quả trên cây chưa chín, không ăn được, thấy thư phòng của cha còn sáng đèn, lén lút đi tới, đứng ở cửa sổ nhìn vào.

- Tiểu tử, tỷ còn chưa thay y phục, không nhìn thấy đâu, có điều hôm nay tỷ giúp đệ nhìn trộm người khác, Tố Hồng Mai phải trực đêm, nói không chừng đang tắm rửa, trước kia đệ hay nhìn trộm người ta mà, giờ có đi không?

Giọng nói lười nhác của Tiểu Vũ truyền ra, Vân Thọ sởn gai ốc, cắn răng cãi:

- Đệ không nhìn trộm tỷ thay y phục, cũng không nhìn trộm Hồng Mai, tỷ vu cáo đệ.

Tiểu Vũ thò ngay đầu ra, Vân Thọ giật mình, luống cuống lùi lại.

- Trăng lên giữa trời, chim chóc cũng ngủ rồi, tiểu tử, sao còn chưa ngủ? Biết rõ trong phòng chỉ có Tiểu Vũ tỷ tỷ mà còn nhìn trộm, giải thích hợp lý xem.




Khuôn mặt vừa rồi còn tươi cười chớp mắt trở nên lạnh lẽo, lời như rít qua kẽ răng:

- Đệ muốn xem có phải là đạo tặc không, cha đệ nói thư phòng là trọng địa nhà ta, đệ là trưởng tử nhìn một cái chẳng lẽ phạm vào vương pháp à? Tỷ mới cần giải thích ấy, vào thư phòng cha đệ nấu lẩu là sao?

Vân Thọ cắn răng không lùi, nhưng bụng kém cỏi sôi ùng ục.

- Thằng bé béo, bị đệ bắt được rồi, vậy vào ăn cùng đi.

Mặt Tiểu Vũ lại trở thành hiền hòa, Vân Thọ nghĩ một lúc thấy không kháng cự nổi đồ ăn, liền thuận nước đẩy thuyền đi vào.

Một cái bếp lò nhỏ đặt trên bàn, trong nồi mỡ đỏ sôi sùng sục, bên cạnh đặt năm sáu cái đĩa nhỏ, ngửi mùi ớt cay, Vân Thọ càng thêm đói.

- Mới người ăn cơm cũng phải cho ra dáng, chút đồ ăn thế này chỉ đủ nuôi gà.

Vân Thọ thành thạo cho thức ăn vào nổi, giật dây Tiểu Vũ tới nhà bếp kiếm thêm.

Tiểu Vũ vén màn, chỉ cái giỏ trúc:


- Biết thằng bé béo nhà đệ không ăn cơm, chuyên môn chuẩn bị đó, Tiểu Vũ tỷ tỷ là mỹ nữ, tối không ăn nhiều.

Vân Thọ nhìn đủ loại thịt trong giỏ, vẻ cảm động vừa mới hiện lên mặt lập tức biến thành cảnh giác:

- Có điều kiện gì thì tỷ nói đi, chúng ta nói rõ đã rồi mới ăn.

Tiểu Vũ lườm Vân Thọ một cái, bắt đầu vớt thức ăn trong nồi. Vân Thọ nuốt nước bọt mấy lần, cưỡng ép bản thân quay đầu đi:

- Đệ rất đói, cho đệ một con trâu cũng không ăn hết, nhưng đệ không ngốc, Tiểu Vũ tỷ tỷ, tỷ chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Hôm nay đệ giả làm tên ngốc cả ngày rồi, giờ tỷ còn coi đệ như tên ngốc sao?

Vân Thọ nói xong muốn đẩy cửa ra ngoài, cha dạy mình, con người không thể bị khống chế, tối nay không ăn chưa chắc đã chết, hồ đồ ăn cơm của Tiểu Vũ, nói không chừng còn gặp chuyện khó chịu hơn.

Tiểu Vũ chạy vù tới, rầm một cái đóng cửa lại, dùng sức đẩy Vân Thọ xuống ghế, vớt một bát thức ăn cho nó:

- Chúng ta vừa ăn vừa nói, úi da, sao tỷ quên nơi này có một bình rượu, nghe nói cất giữ mấy chục năm.

Nói rồi lấy sau ghế ra một bình rượu.


Vân Thọ cầm bát ăn, nó quyết định không nói gì, nhưng nghe Tiểu Vũ thổi phồng liền không chịu được:

- Rượu trong nhà lâu năm nhất là do cha đệ chôn mười năm trước, rượu nho này đặt trong bình pha lê, cùng lắm là tám năm, cái gì mà mấy chục năm.

Tiểu Vũ cười quyến rũ không cãi, nàng nói chỉ để dụ Vân Thọ lên tiếng thôi, mở bình ra rót cho Vân Thọ một chén:

- Uống đi, sư phụ nói ăn lẩu phải uống với rượu gì đó nhỉ? Chúng ta không có, uống rượu nho thay vậy.

Vân Thọ quán triệt ý chí rất kiên quyết, đồ tới là ăn, rượu tới là uống, lại ăn bốn năm cái bánh bao mới ném đũa xuống, định đi, dù sao mình ăn no rồi, không nôn ra được, Tiểu Vũ thích làm gì thì làm.

Rời phòng phát hiện Tiểu Vũ không đuổi theo, quá lạ lùng, thế là nhìn qua cửa sổ, thấy Tiểu Vũ khóc vô cùng thương tâm, lần này là khóc thật, nước mắt chan chứa, người nấc tới giật lên, nhưng gặp mấy lần rồi, Vân Thọ quyết định không mắc lừa nữa.

Đến khi đắp chăn cho Tiểu Vũ, nhỏ nhẹ an ủi nó mới phát hiện mình lại vào thư phòng mất rồi.

- Hiện giờ đệ đã lớn, Tiểu Vũ tỷ tỷ không nhờ được đệ nữa, bỏ đi, ai bảo cha tỷ mất sớm, bị người ta ức hiếp mà lớn lên, ngay cả đệ giờ cũng lên mặt với tỷ.

Vân Thọ mau chóng hồi ức lại Tiểu Vũ tỷ tỷ mà mình biết, phát hiện chỉ có nàng ức hiếp người khác, làm gì có chuyện ngược lại.

- Đệ lớn dần rồi, nên tìm một nha hoàn thiếp thân, tỷ tìm khắp Trường An, hôm nay tìm được, định mấy ngày nữa đưa tới cho đệ, ai ngờ đệ không nhận thì thôi, còn không thèm để ý tới tỷ, hu hu, đệ từ nhỏ do tỷ bế lớn, giờ thay đổi rồi hu hu...

Vân Thọ không nhớ Tiểu Vũ bế mình lúc nào, chỉ nhớ nàng béo má mình, cùng Tiểu Nha cô cô nhảy vào trêu chọc khi nãi nương tắm cho mình, dù mình khóc cũng không bỏ qua.




- Tiểu cô nương đó là chọn từ muôn người ra, lớn lên nhất định xinh đẹp hơn Tiểu Vũ tỷ tỷ, tỷ phí hết tâm tư mới mang về được cho đệ, đệ lại vô lương tâm giận tỷ.

Vân Thọ thở dài, học khẩu khí của cha:

- Chuyện nha hoàn, tự tỷ quyết định được, cần gì phải khóc, mai đưa tới phủ, bảo mẫu thân đệ an bài là xong, không cần cho đệ, đệ không thích, tới nhà ta chẳng thiếu cái ăn, chẳng phải việc lớn.

Tiểu Vũ liền ngồi thẳng dậy, mặt vẫn đầy nước mắt, nhưng nhìn thế nào cũng không giống chảy từ đôi mắt tràn ngập nụ cười kia, Vân Thọ nhìn chén nước bên cạnh, sao còn không hiểu, vẫy tay định bỏ đi, cách này đối phó với mình trăm lần trúng cả trăm, phải thình giáo cha xem phải đối phó ra sao.

Vừa mới đi được hai bươc bị Tiểu Vũ siết cổ từ đằng sau, nói bên tai:

- Nếu chỉ an bài một nha đầu vào, tỷ tỷ cần gì phải nịnh bợ đại thiếu gia đệ? Cho đệ biết, cô bé đó là ngoại sinh nữ của tỷ, xinh đẹp không cần nói, nhìn tỷ đây là biết rồi, chỉ là xuất thân hơn kém, không làm được chính thê của đại thiếu gia đệ, nhưng làm thị thiếp thì có dư. Hạ Lan tới nhà ta tất nhiên không bị uy khuất, Hạ Lan là tiểu nha đầu khổ từ nhò, ít hơn đệ hai tuổi, nếu đệ không đối xử tốt với nó thì đợi đấy.

Vân Thọ sắp đứt hơi rồi, người Tiểu Vũ tỷ tỷ rất mềm, cực kỳ mềm, còn có một mùi thơm rất dễ chịu truyền tới, nó chẳng biết mình mơ mơ hồ hồ đồng ý chuyện gì, chỉ thấy môi mình khô cong.

Khi rời cửa, nó nhìn thấy Tiểu Vũ dẫm một chân lên ghế, đang ngửa cổ uống rượu, cực kỳ ngầu, chỉ là không nên mặc váy thế kia, mặc võ phục mới đúng.

Trở về phòng Vân Thọ tát mình một cái, uống hết ấm trà lạnh, hai má đỏ rực mới tan đi, không nhớ tới mình nhận lời điều gì, chỉ nhớ người Tiểu Vũ tỷ tỷ rất mềm, rất êm ái...

Lão tác giả này miêu tả cuộc sống rất hay, nhẹ nhàng, chân thực, ấm áp. Còn miêu tả chiến tranh như cơm nguội, nuốt không nổi, chưa nói còn ngu nữa...

__________________

back top