Đường Chuyên

Chương 1323: Lý Yên Dung Hạnh Phúc

Lý Yên Dung cao hứng theo Vân Thọ lên xe ngựa của Vân gia, nàng chẳng cần thu thập bất kỳ cái gì, thậm chí chẳng mang cung nữ, Vân gia chẳng thiếu cái gì cả, con búp bê vải A Thọ làm cho mình ở lầu gác của Vân gia, y phục trang sức của mình được Tân Nguyệt chuẩn bị cả đống, tới đó không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai nữa.

Xa giá của hoàng đế đi trước, chuẩn bị tuần thị Ngọc Sơn, văn võ toàn triều đều nghĩ hoàng đế tới thư viện, không biết hành trình trọng yếu nhất của Lý Nhị là hậu sơn Ngọc Sơn.

Thái tử cũng đi, cho nên khi hắn thấy Yên Dung leo lên xe ngựa của Vân gia liền hận tới ngứa răng, đó là đứa con hắn thương nhất, hiện giờ xem ra tâm tư không ở đông cung nữa, khuê nữ hoàng gia là dùng để mua chuộc lòng người, để trói buộc huân quý vào chiến xa của mình, khuê nữ này của mình thành đồ miễn phí.

Đợi Vân Diệp về phải tính xổ với y, khuê nữ còn chưa gả vì sao lại ở nhà mẹ chồng tương lai? Hoàng gia không thể mất mặt như vậy.

Khi xe ngựa hoàng đế đi qua Vân gia, Lý Nhị vén rèm nhìn cái kích cắm trên nóc Vân gia, hài lòng gật đầu, tuy luôn bị người ta đàn hặc ngang ngược gì đó, nhưng một tướng quân mới đánh thắng trận lại hi vọng y nhũn nhặn à? Chuyện đó không hợp lý, Lý Tịnh làm thế khiến lòng mình không yên, muốn thưởng cũng lo có chuyện ngoài ý muốn.

Lý Nhị xuất thân thống soái, rất hiểu tâm lý của tướng soái sau khi đại thắng, lúc này phải toàn thân hưng phấn, vờ vững vàng trầm tính cái gì?

Nhìn xe ngựa của Vân Thọ lén lút vào cửa bên của Vân gia, Lý Nhị cười ha hả với Trường Tôn thị:

- Nàng thấy không, hai đứa nhóc kia vào Vân gia rồi.

Trường Tôn thị mặt lạnh tanh:




- Thấy rồi, đó là sỉ nhục của hoàng gia, đường đường quận chúa không thích hoàng cung, cứ muốn tới nhà người khác làm tiểu tức phụ, chẳng lẽ bệ hạ thấy thư thái lắm?

Lý Nhị gãi cằm:

- Không khí ở hoàng gia đương nhiên không ấm áp bằng Vân gia, là tấm gương cho thiên hạ, chúng ta không thể thiếu lễ số như Vân gia được.

- Hiện đám tiểu quỷ càng ngày càng khó khống chế, đứa nào đứa nấy đầy toan tính, Lý Kỳ Lý Đệ xúi bẩy huynh đệ khác ức hiếp Hành Sơn vương, chúng muốn gì chứ?

Lý Nhị bĩu môi:

- Loại ngu xuẩn ấy mà cũng nhăm nhe trữ vị à? Tượng Nhi dù có trăm ngàn cái sai, nhưng nhân hiếu nắm chắc trong tay, bọn chúng thì có cái gì?

- Dù sao cũng chẳng thể đày hết tới sa mạc làm vương chứ?

- Đúng thế đấy, mấy trăm năm sau, bọn chúng đều thành bách tính mang họ Lý, có gì không hay, đều nói phú quý không quá ba đời, cho tước vị của chúng truyền thừa lâu chút là không phụ huyết mạch chảy trên người chúng rồi.


Lý Nhị nói rất dứt khoát:

- Từ nay về sau không phân phong ở nguyên địa nữa, Hành Sơn vương Lý Tượng là người cuối cùng.

- Thiếp không hiểu vì sao bệ hạ không gọi Đỗ Như Hối về? Một đội quân xuất hiện hai tiếng nói là đại kỵ cơ mà?

Lý Nhị cười quỷ dị:

- Nếu là người khác cầm quân thì trẫm không làm thế, quân lệnh không xuất phát từ một cửa là tự tìm cái chết, nhưng quy luật này không đúng với Vân Diệp, y luôn chung sống hòa bình với người khác rất đúng mực, nàng xem quân báo, chính lệnh mà không thấy à?

- Vân Diệp nắm chặt quân quyền, nhưng chính lệnh phát ra từ Đỗ Như Hối, hai người một văn một võ phụ họa lẫn nhau. Lần này trẫm thật sự không nói gì được Vân Diệp, không phải là vì chút quân công của y, mà nói y và Đỗ Như Hối phối hợp vừa nương tựa vào nhau, vừa hạn chế nhau, gần như thành điển hình của văn võ phân gia, sự hợp tác này phải phổ biến toàn quốc, văn võ phân gia đã hô hào vài năm nhưng hiệu quả không cao, đây là đột phá mới.

Kiêu ngạo lớn nhất của Trường Tôn thị là tới từ trượng phu, ưỡn ngực nhìn Lý Nhị nói:

- Tất nhiên là thế, ở Đại Đường lời lẽ công cao hơn chủ là một trò cười, phu quân thiếp trải trăm trận mới lập nên đế quốc này, có ai công tích lớn hơn bệ hạ được? Lý Tịnh đúng là uổng công làm tiểu nhân, nghe nói ông ta còn tranh quyền với Hứa Kính Tông, kết quả đụng đầu vào tường, mất cả thể diện.


Lý Nhị bật cười:

- Ngự hạ quá kém, điểm này ông ta không so được với Vân Diệp, nhìn như y chẳng hề để ý, nhưng một khi y và Lý Tịnh xung đột, không mấy ai giúp Lý Tịnh đâu.

Chỉ cần nhắc tới Vân Diệp là Trường Tôn thị luôn tranh luận một phen cùng hoàng đế, chẳng cần để ý tới kỵ húy, Vân Diệp là đệ tử của bà, làm thế căn bản chẳng có gì sai, chẳng những văn võ thấy thế, ngay cả hoàng đế cũng thấy thế.

Tân Nguyệt nhíu mày nhìn Lý Yên Dung cực kỳ không hài lòng, không đợi Lý Yên Dung lên tiếng đã nổi giận:

- Cha mẹ con chăm sóc con thế nào vậy? Tháng ba từ nhà đi mặt đã bầu bĩnh như trẻ con rồi, sao mới nửa năm ngắn ngủi đã gầy nhọn thế này? Lần này đã về thì thi thoảng tới đông cung thăm cha mẹ một chuyến là được, không tới đó chịu tội nữa.

- Cái nhà đó của con loạn như cái chợ vậy, còn khiến người ta ghét hơn cả cái chợ trước cửa nhà chúng ta, con vốn bản tính yên tĩnh, ở lại đây, không đi đâu nữa, Tiểu Nha cô cô của con, cái đồ vô lương tâm đó gả đi một cái là chạy tới Tề Châu rồi, trong nhà vắng vẻ. Tiểu Vũ sinh con xong cũng không tới nữa, cả Tiểu Kiệt cũng chẳng mấy khi tới, đến hai chuyến còn là vì lấy thuốc tẩm bổ cho Tiểu Vũ, đứa này đứa nấy lương tâm đem nuôi chó hết cả.

Phát tiết một đống oán khí với nhi tức phụ tương lai xong, Tân Nguyệt thấy nhẹ lòng hơn nhiều, kéo Lý Yên Dung hai mắt cười như trăng cong tới tiểu lâu của nàng, Vân Thọ vừa định đi theo thì nghe thấy Ly Thạch đứng ở cửa thư phòng hắng giọng một cái, liền ngoan ngoãn theo Ly Thạch vào thư phòng, hôm nay bắt đầu học ( Điển cáo).

Lý Yên Dung vào tiểu lâu của mình, tức thì vui sướng như con chim nhỏ, nhào bổ lên chiếc giường êm ái, một con búp bê vải mắt méo mũi lệch đặt ngay ngắn trên giường, mặc dù khó coi, nhưng cực lớn, đó là thành quả lao động ba ngày của nàng và Vân Thọ, tuy không đẹp bằng búp bê do thợ làm, nhưng Lý Yên Dung dứt khoát cho rằng con búp bê này mới là đẹp nhất, người khác chỉ cần nói nó không đẹp, Lý Yên Dung hiền lành sẽ bắt đầu rít gào.

Tân Nguyệt yêu thương nhìn Lý Yên Dung ôm búp bê vải, đứa bé này quá nửa thời gian ở bên mình, nói là khuê nữ của mình cũng chẳng sai, nhìn thấy Yên Dung vui vẻ, Tân Nguyệt cũng thấy vui vẻ.




Ấm áp chẳng được bao lâu, sắc mặt nàng liền biến đổi, bởi vì Vân Mộ treo mình ở cửa sổ, lén lút nhìn vào trong, bên trên còn truyền tới tiếng la oai oái của Vân Hoan, nói sắp không giữ được nữa. Ông trời ơi, đây là lầu ba đấy, dám bảo Vân Hoan ôm chân thả xuống như thế, con bé này không muốn sống nữa rồi.

Không dám tới quấy nhiễu, sợ mình đi tới làm Vân Hoan lỡ tay gây đại họa.

Lý Yên Dung lại cười rất vui, vỗ tay bảo Vân Mộ vào, c hỉ thấy hai tay Vân Mộ nắm lấy song cửa, luốn vào trong ly miêu, nàng mặc áo cộc, cái bụng trắng như tuyết lộ ra ngoài, còn ngang nhiên lắc hông.

Tân Nguyệt nổi điên quơ quơ trên tường hai lượt mới lấy được cái chổi lông gà, quất Vân Mộ túi bụi, không sống nổi nữa, Vân gia đại tiểu thư là vũ nương Ba Tư thích khoe bụng, truyền ra ngoài thì cả nhà làm sao sống nổi, do Thiên Ma Cơ hết, bà nương đó từ khi biết bản thân chẳng qua có giun trong bụng, thay đổi tính cách, cắm đầu nghiên cứu vũ đạo, nghe nói gần đây nghiên cứu múa bụng và múa rắn của Ba Tư, khỏi cần nói, Vân Mộ lấy từ chỗ Thiên Ma Cơ, trong nhà còn ở đâu có thứ y phục kỳ quái này.

- Mộ tỷ tỷ trốn vào đây, đại nương sẽ không đánh được nữa.

Lý Yên Dung vén màn lên để Vân Mộ chui vào, bản thân còn chắn trước mặt Tân Nguyệt, cứ như đang chơi trò chim ưng bắt gà.

Vân Mộ nhân cơ hội lao ra ngoài cửa sổ, leo xuống lầu hai, sau đó cười khanh khách chạy mất.

Vân Hoan ngốc nghếch vừa thò đầu vào cửa sổ liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của mẫu thân, kêu thảm một tiếng rơi xuống bụi hoa dưới lầu.

Tân Nguyệt sợ tới run người, thò đầu nhìn ra ngoài, thấy Vân Hoan tập tà tập tễnh đuổi theo tỷ tỷ, hai chân nàng nhũn ra ngồi bịch xuống đất...

HẾT!!!

back top