Đường Chuyên

Chương 1332: Gió lạnh tới Trường An (1)

Nhớ tới bữa tiệc đầy tháng kia là Phạm Hồng Nhất dở khóc dở cười, đó là tiệc đầy tháng đầu tiên của hắn trong quân. Người Vân gia rất cầu kỳ, khuê nữ nhỏ nghi lễ như tắm ba ngày không được thiếu, khách cần lựa chọn, nghe nói Na Nhật Mộ phu nhân cầm danh sách xem ba ngày mới định ra.

Xấu xí không được, sát khí nặng không được, không biết ăn nói không được, thế này là xỉ nhục bộ hạ của mình, khi mình đang định đứng ra chỉ trích trước mặt đại soái làm thế là không đúng thì Lão Nguyên lén lút giật áo mình, ý bảo không nên quá nghiêm túc, rồi cầm chén chúc tiểu nương tử Vân gia phúc thọ khỏe mạnh, lấy trong lòng ra hai món đồ bạc tặng, nói là mình và ông ta tặng quà.

- Lão Phạm, đại soái đang tự bôi bẩn mình, sao ngươi không nhìn ra? Lần này chúng ta lập công quá lớn, lớn quá mức, sau thắng lợi chúng ta phải suy xét đường lui. Chỉ có đại soái bị người ta đàn hặc, bệ hạ rộng lượng tha thứ cho hành vi của đại soái thì chúng ta mới sống yên thân, đại soái mới thuận lợi thăng tước.

- Đại soái của chúng ta là người thông tuệ cỡ nào chứ, Na Nhật Mộ phu nhân cũng chẳng phải nữ nhân lấy mắt chó nhìn người, khi Na Nhật Mộ phu nhân nhảy múa ca hát sao không bày ra tư thái quý phụ? Ngày đại hỉ của khuê nữ lại chê chúng ta? Vô lý.

Nghe Lão Nguyên nói thế, Phạm Hồng Nhất vỡ lẽ, lập tức về phòng lấy sổ sách, cung kinh đưa Vân Diệp xem ghi chép vi phạm quân kỷ lần này của chính y.

- Lần sau không cho phép thiên vị.

Đại soái nói câu đó khi đang bế khuê nữ, bên ngoài chiến đấu đang quyết liệt.

Lưu Phương cầm kính viễn vọng không ngừng quan sát đại quân của Ưu Tố Phúc, liên tục bốn mươi ngày truy kích, quân trận của người Đại Thực đã tán loạn, đại đội nhân mã kéo dài, tiền quân và hậu đội đã cách nhau tới năm mươi dặm.


Có thể rồi, người Đại Thực đã mệt mỏi, tới lúc Trình Xử Mặc mặc giáp tới sau lưng địch, chỉ cần hắn dẫn bốn vạn kỵ binh chặn được người Đại Thực một canh giờ, thành lạc đà sẽ nghiền nát mười vạn quân này.

Trình Xử Mặc cuối cùng đã nghe được tiếng tù và mong đợi từ lâu, thời gian qua mình cùng bộ hạ đóng trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức là để chờ thời khắc này.

Vân Diệp nóng ruột đi đi lại lại, y vô cùng lo lắng cho vận mệnh của bốn vạn du kỵ, vận mệnh của hai vạn quân phó tòng thì không quá quan tâm, họ cần trải qua một trận đại chiến để thể hiện lòng trung thành, tử thương kỳ thực là một loại phương thức biểu đạt đầu danh trạng khác.

- Đừng lo, bọn họ mới đi một canh giờ, theo lộ trình mà tính, ít nhất họ phải đi ba canh giờ nữa, nghỉ ngơi một canh giờ mới có thể tham gia chiến đấu. Đánh trận thì khó tránh được thương vong.

Lưu Phương nhìn gió lạnh thổi tuyết từ sơn cốc ra, trấn an Vân Diệp:

Năm nay gió lạnh định sẵn là sẽ không thổi quá lâu, nhiệt độ sẽ mau chóng làm băng tan chảy, Trường An khắp nơi náo nhiệt tất bật, Vân Hoan từ trong hiệu bánh bao bốc hơi nghi ngút đi ra, trời hơi muộn rồi, cả ngày hôm nay không đi học, chẳng biết mẹ có biết không.

Nó ghét đi học, ghét từng chữ phát ra từ miệng tiên sinh, nó không muốn nghe đạo lý khô khan đó, nó thấy lên núi đi săn tốt hơn đọc sách nhiều.

Vân Hoan hoàn toàn khác với ca ca Vân Thọ, tí tuổi đã lộ ra tính cách khác hẳn mọi người, nó thích nhất ở cùng nữ hài tử, ví dụ như khuê nữ của chủ hiệu bánh bao.

Buổi sáng mua một đĩa bánh bao, ngồi lỳ tới tối, đến khi phải về nhà mới quyến luyến rời đi, tất nhiên bánh bao trong hiệu thì nó không ăn, bánh bao ở đây sao so với ở nhà được, đây đã là ngày thứ ba nó tới hiệu bánh bao rồi.

Trên đường về nhà, Vân Hoan ngây ra nhìn mây màu, va phải người đi đường cũng không biết, nó suy nghĩ một vấn đề rất trọng yếu, đó là vì sao mình phải cưới Trình Hoa Hoa.

Nói thật, nếu như Hoa Hoa không thích múa rìu thì còn là một mỹ nhân đáng yêu, vì sao lại thích múa rìu chứ? Nữ hài tử chỉ cần nhấc cái rìu lên là vẻ đẹp mất sạch rồi, chỉ còn lại sự hung dữ.

Hôn sự này do cha quyết định, Trình gia gia, Trình bá bá đều đã đồng ý, cho nên không ai thay đổi được chuyện này, nếu như do mẹ quyết định, mình tìm cha nói không chừng còn có đường thương lượng, giờ thì thần tiên cũng hết cách.

Ba ngày trước cha gửi thư về, chẳng nói chuyện của mình, chỉ yêu cầu mẹ đem sính lễ sang Trình gia, triệt để xác định hôn sự.


Vân Hoan đang than thở thì tai bị siết chặt, đại tỷ Vân Mộ xuất hiện trước mặt nhéo tai nó không buông.

- Tiểu Hoan, đệ chết chắc rồi, nương thân đang nổi cơn lôi đình ở nhà, tỷ và đại ca đều bị phái đi tìm đệ, hôm nay đệ không thoát được một trận đòn, mau theo tỷ về.

- Tại sao lại là đại cà và tỷ tìm đệ mà không phải đám Tiền quản gia.

- Thôi đi, Tiền quản gia bị đệ trêu chọc bao nhiêu lần rồi, cho đệ biết, hôm nay Tiểu Vũ tỷ tỷ cũng có mặt, tỷ nghe nương thân nói, chuẩn bị mời Tiểu Vũ tỷ tỷ đích thân dạy đệ.

"Á!" Vân Hoan kêu thảm thiết, trên đời này không con ai khủng bố hơn Tiểu Vũ tỷ tỷ, nó từ bé lớn lên dưới bóng ma của Tiểu Vũ tỷ tỷ.

Thì Thì tỷ tỷ cực tốt, thường cho mình rất nhiều đồ chơi và món ăn ngon, muốn gì có nấy, thậm chí cùng mình vào núi săn bắn. Nhưng Tiểu Vũ tỷ tỷ thì không, tỷ ấy là ác ma ăn thịt không nhả xương.

Vân Hoan đánh không lại Vân Mộ, đành ngoan ngoãn theo tỷ tỷ về nhà, đi qua cửa liền nhìn thấy phó nhân của Địch gia đang vận chuyển bọc hành lý lớn nhỏ, mặt Vân Hoan co giật, hết rồi, Tiểu Vũ tỷ tỷ chuẩn bị ở trong nhà một thời gian, xem ra điều Vân Mộ tỷ tỷ nói thành sự thực rồi.

Thà bị mẫu thân đánh một trận còn hơn bị dày vò trong tay Tiểu Vũ tỷ tỷ, vì bất kể trí lực hay võ lực thì mình đều không phải là đối thủ của Tiểu Vũ tỷ tỷ, khủng bố nhất là tỷ ấy có thứ thuốc ngứa cực ngứa. Mình chỉ trộm áo lót của tỷ ấy ngửi một cái, kết quả trúng chiêu, ngứa suốt cả một ngày, tắm tới tám lần chẳng đỡ hơn, lại không dám nói với ai.

Vân Hoan thích đóa hoa mỹ lệ, thích tiếng đàn du dương, thích mùi hương tham ngát, thích người xinh đẹp. Gần như thích hết những thứ mỹ hảo trên đời. Vân Hoan phát hiện Tiểu Vũ tỷ tỷ có một loại khí chất đặc biệt, đó là tà ác, cực kỳ tà ác.


Nó sở dĩ thích tới hiệu bánh bao là vì thích nhìn tiểu cô nương sau làn hơi lườn lờ, thời khắc đó tiểu cô nương như tiên nữ hạ phàm, đẹp không sao kể siết!

- Quỳ xuống!

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vân Hoan theo quán tính quỳ xuống, tiếp theo là cảm giác nong nóng khi chổi lông gà đánh lên người, mùa đông mặc áo dày, sức lực của mẫu thân chưa thể đánh mình đau, hiện không thể la hét, thế nào cũng phải để mẫu thân nguôi giận.

Rất kỳ quái, hôm nay không phạt không cho ăn cho uống, vốn chuẩn bị sẵn sàng rồi, hiện không sao, Vân Hoan nổi lên sự cảnh giác.

- Tiểu Hoan, sau này đệ phải nghe lời, ngoan ngoãn theo tỷ đọc sách, không được quậy phá nữa, đệ nhìn xem làm sư nương giận thành thế nào rồi kia, từ nay về sau phải thanh đổi, biết chưa?

Một trận đòn của mẫu thân chẳng bằng một câu nói của Tiểu Vũ tỷ tỷ, trong cái nhà này, Tiểu Vũ tỷ tỷ gần như là nửa chủ nhân, đại tiểu thư trong nhà nói là Vân Mộ tỷ, chẳng bằng nói là Tiểu Vũ tỷ, gả đi rồi vẫn đáng ghét như thế.

- Sư nương, kỳ thực Tiểu Hoan nhà ta đã là chàng trai rồi, lần trước lén ngửi áo lót của con, biết phân biệt mùi phấn rồi, chỉ có chàng trai mới có thói xấu này.

Vân Hoan nhắm mắt lại, biết cuồng phong bạo vũ tới rồi, quả nhiên chổi lông gà đánh tới tấp lên người, lần này rất đau, mẫu thân đã dùng hết sức.__________________

back top