Trường Tôn thị tiếp tục rót đầy chén rượu cho Vân Diệp, lần này thiếu đi sự nghiêm trang của hoàng hậu, thêm vào chút ôn nhu:
- Khi đó ta đang chúc phúc cho tướng sĩ ở Lão Quân quan, lòng như dầu sôi, không biết làm gì mới tới đó tìm chút an tủi, đến khi tiếng reo hò vang động Trường An truyền tới, ta vội vàng chạy ra nghiêng tai nghe tiếng hoan hô. Ta rất muốn biết vị tướng quân nào lập đại công.
- Đoàn Hồng tới, cao thủ như vậy mà chạy năm mươi trượng ngã tới ba lần, còn chưa đứng dậy đã hô lớn:"Quy Tư đại tiệp, Vân hầu chém đầu mười vạn!"
- Thời khắc đó ta yên lòng hẳn, toàn thân như bị rút mất xương, chỉ biết không ngừng đập cửa nói:" Giỏi lắm, giỏi lắm, thắng bé giỏi lắm!" Lúc ấy ta thấy vô cùng vinh quang, vì đệ tử ta chiến thắng trong hoàn cảnh ngặt ngoèo nhất.
- Tiểu Diệp, vi sư chúc mừng ngươi.
Uống cạn ba chén rượu, má Trường Tôn thị biến thành màu phấn hồng, hỏi chuyện trải qua ở Tây Vực, từ lúc phát hiện thần cung Tây Vương mẫu, tới đoạn Quách Hiếu Khác huyết chiến, Vân Diệp nói tới đoạn thương cảm, hai sư đồ rơi lệ, nói tới chỗ buồn cười, cùng nhau cười dài.
Tất cả cung nhân đi qua điện Lưỡng Nghi đều bước chậm lại, chỉ sợ quẫy nhiễu hai người nói chuyện.
Lý Nhị tới, đứng ngoài nghe một lúc lâu, cười gật đầu, bảo hoạn quan hầu hạ cho tốt, chắp tay về cung Vạn Dân, điện Lưỡng Nghi hôm nay không thuộc về mình...
Vân Diệp nằm trên kiệu miệng ngáy khò khò được khiêng ra khỏi hoàng cung, Vượng Tài lo lắng ngửi mũi Vân Diệp, bị hơi rượu làm phì mũi liên hồi.
Trình phu nhân và Tân Nguyệt rất vui vẻ, vì Vân Diệp vào rất lâu, vào cung từ sáng đến chập tối mới ra, Trình phu nhân dùng chút kỹ xảo đã thăm dò được tất cả, Vân Diệp cùng hoàng hậu uống rượu.
Nhìn Vân Diệp say ngất ngư bị khiêng ra ngoài, Trình phu nhân cười như con cáo ăn trộm được gà, còn về phần Hứa Kính Tông ở trong xe ngựa đằng xa đẩy diểm tỳ nằm trong lòng ra, thò cổ nhìn Trình phu nhân rồi lệnh xa phu đánh xe về nhà.
Nhìn thấy cảnh đó có rất nhiều người, người thì vui mừng, người thì thất vọng, có người hối hận, đương nhiên có kẻ nghiến răng nghiến lợi. Trình phu nhân chắp tay không ngừng lảm nhảm Bồ Tát phù hộ, Tần Đại nhảy lên ngựa, quất mông ngựa chan chát chạy về Tần gia trang.
Vân Diệp ngủ tận tới trưa hôm sau mới lờ đờ bò dậy, húp cháo gạo nát, đó là món y thích nhất, không ngày nào thiếu được. Tân Nguyệt định cho vào ít táo đỏ, quế, đều bị Vân Diệp từ chối, cho rằng cho mấy thứ đó vào có mùi thối, y không chịu được.
( Giống mình, mình thích vị ngọt cháo gạo không, không thịt thà đỗ điếc gì hết)
- Phu quân, hôm qua chàng uống rượu với nương nương, bệ hạ có mặt không?
- Phu quân, hôm qua chàng và nương nương nói những gì?
- Phu quân, chàng uống say không thất lễ trước mặt nương nương chứ?
- Phu quân...
- Câm mồm! Nàng nói thêm một câu nữa ta nhốt nàng vào hầm.
Vân Diệp không sao chịu nổi day huyệt thái dương rống lên, Tân Nguyệt cười khanh khách chạy vào hậu viện.
- Sư phụ, hôm qua uống rượu với nương nương không đồng ý điều kiện kỳ quái gì chứ?
- Sư phụ, nhà ta khó khăn lắm mới có thể hô phong hoán vũ ở sa mạc, người không muốn quay lại à?
- Sư phụ có từ chức binh bộ thượng thư không?
- Sư phụ...
- Người đâu, nhốt Tiểu Vũ vào hầm.
Vân Diệp điên tiết quát Lưu Tiến Bảo kéo Tiểu Vũ đi.
Ăn bữa cơm mà thôi, hỏi lắm thế.
- Tiểu Diệp, cho thẩm thẩm biết, cháu và nương nương nói gì thế?
- Tiểu Diệp, cháu có nói với nương nương chuyện xưởng dệt không?
- Tiểu Diệp, cho thẩm thẩm biết bước tiếp theo cháu định làm gì?
- Tiểu Diệp...
- Người đâu, đem... Ta nhốt vào hầm!
Vân Diệp vừa rống lên bị Trình phu nhân bợp cho một cái, rồi ưỡn ẹo đi tìm Tân Nguyệt tiếp tục tính kế phát tài.
Hứa Kính Tông tới, vừa mới ngồi xuống Vân Diệp đã cảnh cáo:
- Muốn ăn cơm thì im mồm mà ăn, đừng có hỏi, cẩn thận ta nhốt ngươi lại, ta đã nhốt mấy người rồi đấy.
Hứa Kinh Tông lập tức ngậm miệng, cầm một cái bánh bao, múc một bát cháo ăn. Đầu óc Vân Diệp vẫn rối mù, hôm qua uống quá chén, chẳng còn nhớ nói gì nữa, hình như cuối cùng còn cùng hoàng hậu cười nhạo Viên Thủ Thành.
Nếu như cùng Lý Nhị uống rượu tuyệt đối không có chuyện này, thế nào cũng đổ rượu vào ống áo, nhưng uống rượu với Trường Tôn thị mà làm thế thì quá hèn.
Không ngờ tửu lượng Trường Tôn thị tốt như thế, hai người uống bảy tám bầu rượu, mình bị khiêng đi, người ta vẫn bình an vô sự. Không hợp lý, chỉ cần là người giở trò trên bàn rượu, nhất định có mục đích khác, khi mình uống thì cạn chén, còn Trường Tôn thị uống thì mình không thể giám thị, làm thế là mất lễ nghi. Vân Diệp chợt nhớ ra ống tay áo của Trường Tôn thị không lay động nữa, lòng lạnh băng, tám, không mười phần là bị bẫy rồi.
Lúc này trong hoàng cung, đế hậu vô cùng vui vẻ, tuy Trường Tôn thị còn chút men say, song tinh thần cực tốt.
- Kha kha kha, vất vả cho hoàng hậu rồi, sao, tên tiểu tử đó có chấp thuận không?
Lý Nhị ân cần rót trà cho Trường Tôn thị:
Trường Tôn thị lườm hoàng đế một cái, cười nói:
- Mới đầu thiếp thực sự vì y chúc mừng, không ngờ Vân Diệp say rượu rồi xúc động, nghe y thổ lộ tâm sự, thiếp cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, sự gian khổ ở Tây Vực khó diễn tả bằng lời.
- Bệ hạ, những tướng quân dưới trướng người đều xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ, dù Vân Diệp hay là Trình Giảo Kim, Lý Tịnh, Khế Bật đều là nhân kiệt một đời, lần này chúng ta có thể chiến thắng là nhờ công lao lớn của bọn họ.
Lý Nhị đứng dậy kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên, trẫm đối xử với họ như thủ túc, họ sẽ đối đãi với trẫm như tim gan.
Trường Tôn thị cười quỷ dị:
- Bệ hạ biết tính toán cuối cùng của Vân Diệp là gì không? Thiếp đảm bảo bệ hạ không đoán ra.
- Y chuẩn bị ngồi ăn chờ chết hả? Hiện công lao của y đủ lớn rồi, về phần phong công là vấn đề thời gian, khai quốc công mà, phải có tuổi tương ứng, ba mấy tuổi còn quá trẻ, lại chẳng phải là tước vị kế tập, y thăng lên làm truyền quốc công là người đầu tiên của Đại Đường, bị phản đối là đương nhiên, điểm này y hẳn không nên oán trách gì mới đúng.
Trường Tôn thị gật đầu:
- Vân Diệp nói y định sống ở Trường An, thư viện mới là căn cơ của y, cho nên y muốn nắm giữ mọi thứ của thư viện, cả hậu sơn.
- Y nói những thứ đo do thư viện làm ra, quay lại với thư viện là hợp lý, giờ thống lĩnh hậu sơn là Hà Gian vương không hợp cách, thời gian trước liên tục xảy ra sự cố là minh chứng.
- Thứ thư viện làm ra ngày càng nguy hiểm, càng khó khống chế, nếu khống chế không tốt sẽ thành họa ngợp trời, thậm chí y còn nhắc tới bệnh độc niêm phong trong hang ở hậu sơn, thứ đó không thể giao cho người không hiểu nắm giữ.
- Cho nên y kiến nghị, một số kho nên chuyển vào trong Tần Lĩnh, không nên để gần Trường An, Thanh Tước cũng nói thế. Đó là yêu cầu của Vân Diệp, y không đồng ý bệ hạ muốn y làm binh bộ thượng thư.
Lý Nhị trầm tư một lúc rồi dứt khoát lắc đầu:
- Quy củ, triều đình là nơi chú trọng quy củ, danh bất chính ngôn bất thuận, Vân Diệp xung phong rất tốt, nhưng y phải làm theo quy củ, chỉ có y làm binh bộ thượng thư, trẫm mứi có thể giao hậu sơn Ngọc Sơn cho y, trẫm tất nhiên yên tâm về y, nhưng quy củ không thể phá. Sau này binh bộ thượng thư đều có chức quyền này, trong lục bộ chỉ có thượng thư lại bộ, binh bộ có quyền tham nghị triều chính, đó là phân chia quyền lợi mới trẫm định ra.
Trường Tôn thị gật đầu, không nói thêm nữa, vì nó liên quan tới cơ mật tối cao của triều đình rồi, bà không thể tiếp xúc quá nhiều.
- Nói với Vân Diệp, muốn có quyền quản lý Ngọc Sơn thì ngoan ngoãn làm binh bộ thượng thư cho trẫm, cả đời này y chỉ làm được tới đó thôi, làm tể tướng y sẽ hại chết bách tính Đại Đường.
- Khi đó ta đang chúc phúc cho tướng sĩ ở Lão Quân quan, lòng như dầu sôi, không biết làm gì mới tới đó tìm chút an tủi, đến khi tiếng reo hò vang động Trường An truyền tới, ta vội vàng chạy ra nghiêng tai nghe tiếng hoan hô. Ta rất muốn biết vị tướng quân nào lập đại công.
- Đoàn Hồng tới, cao thủ như vậy mà chạy năm mươi trượng ngã tới ba lần, còn chưa đứng dậy đã hô lớn:"Quy Tư đại tiệp, Vân hầu chém đầu mười vạn!"
- Thời khắc đó ta yên lòng hẳn, toàn thân như bị rút mất xương, chỉ biết không ngừng đập cửa nói:" Giỏi lắm, giỏi lắm, thắng bé giỏi lắm!" Lúc ấy ta thấy vô cùng vinh quang, vì đệ tử ta chiến thắng trong hoàn cảnh ngặt ngoèo nhất.
- Tiểu Diệp, vi sư chúc mừng ngươi.
Uống cạn ba chén rượu, má Trường Tôn thị biến thành màu phấn hồng, hỏi chuyện trải qua ở Tây Vực, từ lúc phát hiện thần cung Tây Vương mẫu, tới đoạn Quách Hiếu Khác huyết chiến, Vân Diệp nói tới đoạn thương cảm, hai sư đồ rơi lệ, nói tới chỗ buồn cười, cùng nhau cười dài.
Tất cả cung nhân đi qua điện Lưỡng Nghi đều bước chậm lại, chỉ sợ quẫy nhiễu hai người nói chuyện.
Lý Nhị tới, đứng ngoài nghe một lúc lâu, cười gật đầu, bảo hoạn quan hầu hạ cho tốt, chắp tay về cung Vạn Dân, điện Lưỡng Nghi hôm nay không thuộc về mình...
Vân Diệp nằm trên kiệu miệng ngáy khò khò được khiêng ra khỏi hoàng cung, Vượng Tài lo lắng ngửi mũi Vân Diệp, bị hơi rượu làm phì mũi liên hồi.
Trình phu nhân và Tân Nguyệt rất vui vẻ, vì Vân Diệp vào rất lâu, vào cung từ sáng đến chập tối mới ra, Trình phu nhân dùng chút kỹ xảo đã thăm dò được tất cả, Vân Diệp cùng hoàng hậu uống rượu.
Nhìn Vân Diệp say ngất ngư bị khiêng ra ngoài, Trình phu nhân cười như con cáo ăn trộm được gà, còn về phần Hứa Kính Tông ở trong xe ngựa đằng xa đẩy diểm tỳ nằm trong lòng ra, thò cổ nhìn Trình phu nhân rồi lệnh xa phu đánh xe về nhà.
Nhìn thấy cảnh đó có rất nhiều người, người thì vui mừng, người thì thất vọng, có người hối hận, đương nhiên có kẻ nghiến răng nghiến lợi. Trình phu nhân chắp tay không ngừng lảm nhảm Bồ Tát phù hộ, Tần Đại nhảy lên ngựa, quất mông ngựa chan chát chạy về Tần gia trang.
Vân Diệp ngủ tận tới trưa hôm sau mới lờ đờ bò dậy, húp cháo gạo nát, đó là món y thích nhất, không ngày nào thiếu được. Tân Nguyệt định cho vào ít táo đỏ, quế, đều bị Vân Diệp từ chối, cho rằng cho mấy thứ đó vào có mùi thối, y không chịu được.
( Giống mình, mình thích vị ngọt cháo gạo không, không thịt thà đỗ điếc gì hết)
- Phu quân, hôm qua chàng uống rượu với nương nương, bệ hạ có mặt không?
- Phu quân, hôm qua chàng và nương nương nói những gì?
- Phu quân, chàng uống say không thất lễ trước mặt nương nương chứ?
- Phu quân...
- Câm mồm! Nàng nói thêm một câu nữa ta nhốt nàng vào hầm.
Vân Diệp không sao chịu nổi day huyệt thái dương rống lên, Tân Nguyệt cười khanh khách chạy vào hậu viện.
- Sư phụ, hôm qua uống rượu với nương nương không đồng ý điều kiện kỳ quái gì chứ?
- Sư phụ, nhà ta khó khăn lắm mới có thể hô phong hoán vũ ở sa mạc, người không muốn quay lại à?
- Sư phụ có từ chức binh bộ thượng thư không?
- Sư phụ...
- Người đâu, nhốt Tiểu Vũ vào hầm.
Vân Diệp điên tiết quát Lưu Tiến Bảo kéo Tiểu Vũ đi.
Ăn bữa cơm mà thôi, hỏi lắm thế.
- Tiểu Diệp, cho thẩm thẩm biết, cháu và nương nương nói gì thế?
- Tiểu Diệp, cháu có nói với nương nương chuyện xưởng dệt không?
- Tiểu Diệp, cho thẩm thẩm biết bước tiếp theo cháu định làm gì?
- Tiểu Diệp...
- Người đâu, đem... Ta nhốt vào hầm!
Vân Diệp vừa rống lên bị Trình phu nhân bợp cho một cái, rồi ưỡn ẹo đi tìm Tân Nguyệt tiếp tục tính kế phát tài.
Hứa Kính Tông tới, vừa mới ngồi xuống Vân Diệp đã cảnh cáo:
- Muốn ăn cơm thì im mồm mà ăn, đừng có hỏi, cẩn thận ta nhốt ngươi lại, ta đã nhốt mấy người rồi đấy.
Hứa Kinh Tông lập tức ngậm miệng, cầm một cái bánh bao, múc một bát cháo ăn. Đầu óc Vân Diệp vẫn rối mù, hôm qua uống quá chén, chẳng còn nhớ nói gì nữa, hình như cuối cùng còn cùng hoàng hậu cười nhạo Viên Thủ Thành.
Nếu như cùng Lý Nhị uống rượu tuyệt đối không có chuyện này, thế nào cũng đổ rượu vào ống áo, nhưng uống rượu với Trường Tôn thị mà làm thế thì quá hèn.
Không ngờ tửu lượng Trường Tôn thị tốt như thế, hai người uống bảy tám bầu rượu, mình bị khiêng đi, người ta vẫn bình an vô sự. Không hợp lý, chỉ cần là người giở trò trên bàn rượu, nhất định có mục đích khác, khi mình uống thì cạn chén, còn Trường Tôn thị uống thì mình không thể giám thị, làm thế là mất lễ nghi. Vân Diệp chợt nhớ ra ống tay áo của Trường Tôn thị không lay động nữa, lòng lạnh băng, tám, không mười phần là bị bẫy rồi.
Lúc này trong hoàng cung, đế hậu vô cùng vui vẻ, tuy Trường Tôn thị còn chút men say, song tinh thần cực tốt.
- Kha kha kha, vất vả cho hoàng hậu rồi, sao, tên tiểu tử đó có chấp thuận không?
Lý Nhị ân cần rót trà cho Trường Tôn thị:
Trường Tôn thị lườm hoàng đế một cái, cười nói:
- Mới đầu thiếp thực sự vì y chúc mừng, không ngờ Vân Diệp say rượu rồi xúc động, nghe y thổ lộ tâm sự, thiếp cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, sự gian khổ ở Tây Vực khó diễn tả bằng lời.
- Bệ hạ, những tướng quân dưới trướng người đều xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ, dù Vân Diệp hay là Trình Giảo Kim, Lý Tịnh, Khế Bật đều là nhân kiệt một đời, lần này chúng ta có thể chiến thắng là nhờ công lao lớn của bọn họ.
Lý Nhị đứng dậy kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên, trẫm đối xử với họ như thủ túc, họ sẽ đối đãi với trẫm như tim gan.
Trường Tôn thị cười quỷ dị:
- Bệ hạ biết tính toán cuối cùng của Vân Diệp là gì không? Thiếp đảm bảo bệ hạ không đoán ra.
- Y chuẩn bị ngồi ăn chờ chết hả? Hiện công lao của y đủ lớn rồi, về phần phong công là vấn đề thời gian, khai quốc công mà, phải có tuổi tương ứng, ba mấy tuổi còn quá trẻ, lại chẳng phải là tước vị kế tập, y thăng lên làm truyền quốc công là người đầu tiên của Đại Đường, bị phản đối là đương nhiên, điểm này y hẳn không nên oán trách gì mới đúng.
Trường Tôn thị gật đầu:
- Vân Diệp nói y định sống ở Trường An, thư viện mới là căn cơ của y, cho nên y muốn nắm giữ mọi thứ của thư viện, cả hậu sơn.
- Y nói những thứ đo do thư viện làm ra, quay lại với thư viện là hợp lý, giờ thống lĩnh hậu sơn là Hà Gian vương không hợp cách, thời gian trước liên tục xảy ra sự cố là minh chứng.
- Thứ thư viện làm ra ngày càng nguy hiểm, càng khó khống chế, nếu khống chế không tốt sẽ thành họa ngợp trời, thậm chí y còn nhắc tới bệnh độc niêm phong trong hang ở hậu sơn, thứ đó không thể giao cho người không hiểu nắm giữ.
- Cho nên y kiến nghị, một số kho nên chuyển vào trong Tần Lĩnh, không nên để gần Trường An, Thanh Tước cũng nói thế. Đó là yêu cầu của Vân Diệp, y không đồng ý bệ hạ muốn y làm binh bộ thượng thư.
Lý Nhị trầm tư một lúc rồi dứt khoát lắc đầu:
- Quy củ, triều đình là nơi chú trọng quy củ, danh bất chính ngôn bất thuận, Vân Diệp xung phong rất tốt, nhưng y phải làm theo quy củ, chỉ có y làm binh bộ thượng thư, trẫm mứi có thể giao hậu sơn Ngọc Sơn cho y, trẫm tất nhiên yên tâm về y, nhưng quy củ không thể phá. Sau này binh bộ thượng thư đều có chức quyền này, trong lục bộ chỉ có thượng thư lại bộ, binh bộ có quyền tham nghị triều chính, đó là phân chia quyền lợi mới trẫm định ra.
Trường Tôn thị gật đầu, không nói thêm nữa, vì nó liên quan tới cơ mật tối cao của triều đình rồi, bà không thể tiếp xúc quá nhiều.
- Nói với Vân Diệp, muốn có quyền quản lý Ngọc Sơn thì ngoan ngoãn làm binh bộ thượng thư cho trẫm, cả đời này y chỉ làm được tới đó thôi, làm tể tướng y sẽ hại chết bách tính Đại Đường.