Nhìn bộ dạng choàng tỉnh của Lý Nhị, Vân Diệp cũng cười bồi, kỳ thực trong lòng rất muốn đánh Tiểu Vũ một trận, xú nha đầu này làm mẹ rồi sao tính tình vẫn thế? Thấy mình bị hoàng gia ức hiếp, liền ra tay hãm hại hoàng đế.
Chuyện này nhất định không tìm được chứng cứ, xú nha đầu này chạy tới huyện Tam Nguyên lo xuân canh, tuyệt đối không thể tóm được đuôi cáo của nó, Vân Diệp chỉ suy đoán theo lẽ thường tình, trước tiên giả định đầu sỏ là Tiểu Vũ, sau đó đảo lộn căn nguyên sự tình...
Nhìn thấy các lão soái chào hỏi cũng tốn công, đều là thượng thư, vì đó là quan hàm tối cao, khi có hoàng đế chỉ có thể xưng hô như thế, cho nên trong đại sảnh Vân gia có ba vị binh bộ thượng thư ngồi, còn Vân binh bộ thượng thư đi pha trà rót nước.
Đều là người quen cả, biết thói quen ăn uống của họ, Lý Nhị chơi luôn bát mỳ, hoàng đế là người Quan Trung, không ăn mỳ thì ăn cái gì, dù là thần tiên cũng chẳng ngăn nổi.
Một đĩa dưa, hai nhánh tỏi, rới dấm gừng tỏi lên, ngửi đã muốn ăn. Ngưu Tiến Đạt, Lý Tịnh, Ngụy Trưng những người thích ăn mỳ đều ăn thế.
Lý Nhị húp sùm sụp hết bát mỳ lớn, đặt bát lên bàn, lo lắng nhìn Lý Cương húp từng ít cháo một, nhíu mày nói:
- Thân thể tiên sinh vẫn chưa điều dưỡng tốt sao, mỗi ngày chỉ ăn một chút như thế làm sao được.
Lý Cương lau miệng, đặt bát cháo mới ăn một nửa xuống cười khổ:
- Bệ hạ có điều chưa biết, lão thần đáng lẽ đã rời thân xác này tiêu diêu mấy năm trước, chỉ là luyến tiếc quốc gia ngày càng phồn vinh, muốn nhìn thêm một ít, sau này xuống đất có thêm chuyện để nói với lão hữu.
- Nay tóc lão thần đã rụng, răng cũng từng cái rời đi, ngày đi xa tới gần rồi. Bệ hạ, thần xin một ân điển, không biết nên nói không.
- Lão ái khanh có yêu cầu gì cứ nói, trẫm sẽ đồng ý hết.
Lý Nhị chấp thuận ngay:
- Lão thần tạ ơn bệ hạ trước, mong muốn thần cả đời không ngoài chuyện dạy học trồng người, nói ra thật hổ thẹn, Tùy Dương đế và Tức vương đều là môn hạ của thần, một kẻ tàn bạo, một bất hiếu, lão thần không làm trọn chức trách, đó là nuối tiếc cả đời.
- Cho nên lão thần chỉ mong khi chết bệ hạ đừng phong hiệu, đừng hạ chiếu, càng đừng công bố thiên hạ, chôn với quy cách quan ngũ phẩm là tốt rồi, đó là quan vị đầu tiên của thần ở Đại Đường.
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, có được một góc dung thân ở thư viện là ân điển lớn nhất trời cao ban cho, mong bệ hạ ân chuẩn.
Không ai ngờ rằng Lý Cương lại nói tới hậu sự của mình, Lý Nhị trầm mặc chốc lát rồi trịnh trọng nói:
- Tùy Dương đế và Tức vương đều tự chuốc lấy diệt vong, giáo dục hai người này thất bại sao có thể tính lên đầu tiên sinh, nếu đó mà cũng là vết nhơ trong đời thì trẫm càng không biết giấu mặt vào đâu, nay thư viện Ngọc Sơn hưng thịnh nhường nào, gọi là cơ nghiệp ngàn đời cũng không phải là không thể.
- Tiên sinh ngàn vạn lần đừng phỉ nhổ bản thân, dựa vào cống hiến của tiên sinh, vinh danh thế nào cũng không quá. Có điều nếu tiên sinh có yêu cầu ấy, trẫm làm theo là được.
Lý Cương cười hà hà chắp tay vái xung quanh:
- Lúc mới vào thư viện lão phu lấy của Vân gia mấy vò rượu ngon, chôn dưới cây tùng lâu năm ở thư viện, một khi lão phu đi xa, chư vị nhớ đào ra uống chúc mừng, một vò hiến cho bệ hạ, nếu như thấy phiền muộn hoặc mê hoặc, hãy uống một ngụm cởi bỏ tâm kết.
Lý Nhị khom người cảm tạ:
- Cám ơn trưởng giả ban tặng.
So với đám nam nhân trầm mặc nặng nề, Trường Tôn thị ở Vân gia như cá gặp nước, trốn ở hậu trạch cùng Tân Nguyệt cùng Trình phu nhân, ăn một bữa thỏa thuê đủ món hổ lốn, rồi chui vào xưởng nước hoa chơi.
Xứng Tâm nay là đại sư chế tác nước hoa và thuê thùa, đồ thêu của hắn ở Trường An có tiền chẳng mua được, nước hoa do hắn chế giá bằng vàng.
Vân Hương là đồ đệ của hắn, tiểu cô nương từ khi rất nhỏ đã mê món này, cho nên Vân Diệp không cản, mỗi tài nghệ trên đời đều cần nghiên cứu tới tinh thâm, ai bảo đó không phải là thành tựu?
Trường Tôn thị và Trình phu nhân hôm nay cũng muốn làm một loại nước hoa phù hợp với mình.
- Nương nương, mùi trầm hương quá mạnh, cho nên khi chúng ta ngửi mùi trầm hương là ngửi từng chút một, nó sẽ đi thẳng vào não, là vương giả trong các loại hương vị, thêm vào công hiệu nạp khí, giảm đau, chống nôn, nô tài lớn gan mời nương nương dùng trầm hương xông áo.
Trường Tôn thị giống hệt Lý Nhị, càng là thứ người khác tiến cử, họ càng có tâm lý kháng cự, nghe Xứng Tâm nói thế, Trường Tôn thị bỏ ngay trầm hương trong tay xuống, cầm long tiên hương lên, cứ thế cho lên mũi ngửi.
Xứng Tâm không dám ngăn cản, Tân Nguyệt vội nói:
- Nương nương, long tiên hương không qua phối chế thối lắm, thứ này phải mời thợ chuyên môn thao tác, chúng ta không làm được đâu.
Trường Tôn thị nghe xong lập tức chọn nó, bà ta thích những thứ có chữ long, huống hồ long tiên hương là hương liệu đắt nhất, bà ta biết điều đó.
Xứng Tâm lập tức quỳ xuống:
- Nương nương, long tiên hương tính nóng, thêm vào công hiệu kích dục, chỉ một hương vị không dễ ngửi, nô tài dùng nó làm thứ định mùi, chưa bao giờ dám lấy nó làm hương vị đơn độc, nương nương nếu muốn dùng, nô tài liều chết phải nó rõ lợi hại trong đó.
Trường Tôn thị liếc xéo Tân Nguyệt:
- Phó nhân nhà ngươi thật biết nói giúp gia chủ, dạy bảo thế nào vậy?
Tân Nguyệt cười rất đắc ý, cùng hoàng hậu tiếp tục chọn hương liệu:
- Nhà thiếp thân chưa bao giờ chuyên môn dạy bảo ai, đều là họ tự phát, lão gia nhà thiếp mềm lòng, đối xử với ai cũng tốt, những người đó chẳng phải làm bằng đá, tất nhiên sẽ tốt với Vân gia, tới giờ Vân gia chưa phát hiện có hạ nhân nào làm chuyện gì xấu xa thực sự.
- Nương nương lát nữa nên đi xem Ma Cơ phu nhân, thiếp thân không hiểu, rõ ràng đã năm mươi mà vóc dáng vẫn tốt như thế, làm thiếp thân cũng phải ghen tỵ.
Trình phu nhân chọn hương liệu xong, lén nói với Trường Tôn thị một câu.
Chẳng nữ nhân nào không thích đẹp, cho nên Trường Tôn thị cũng vội vàng chọn hương liệu, bảo Xứng Tâm phải làm xong trước khi bà ta đi, rồi cùng Trình phu nhân, Ngưu phu nhân tới chỗ Thiên Ma Cơ.
Theo lý mà nói Thiên Ma Cơ là sủng thiếp của Lý Uyên, thấy Trường Tôn thị không cần thi lễ, nhưng bà ta không bày ra thái độ cao ngạo, ngược lại còn quỳ bái nghênh đón, làm thế chứng tỏ bà ta đã vứt hết ân oán xưa, sống vì mình.
Trường Tôn thị rất hài lòng, tội nghiệt của hoàng gia thiếu cái nào hay cái đó.
Vân Mộ và Hoa Hoa đang mặc áo bó luyện tập vòng eo ở trong gian phòng lớn, Trình phu nhân chẳng chút khách khí đuổi đi, đuổi luôn cả Hồ cơ trong phòng đi. Cả gian phòng lớn chỉ có Thiên Ma Cơ, Tân Nguyệt, hoàng hậu, hai vị Trình Ngưu phu nhân. Trình phu nhân đánh miệng với Tân Nguyệt, Tân Nguyệt liền vào gian trong thay áo bó, còn lấy một bộ mới tinh ra mời hoàng hậu thay.
Hoàng hậu tán thưởng vóc dáng uốn lượn của Tân Nguyệt dưới chiếc áo bó, muốn lắc đầu, mình mà ăn mặc như thế sẽ bị người ta cười cho.
Trình, Ngưu phu nhân không phải là lần đầu tới phòng luyện công Vân gia, vào gian trong thay y phục, đến khi đi ra, Trường Tôn thị thấy mình cũng nên thay...
Đợi tới khi tiệc tối bắt đầu, Lý Nhị nhìn hoàng hậu dung nhan rực rỡ, kỳ quái nói:
- Hôm nay tinh thần của hoàng hậu thật tốt.
Trường Tôn thị tiếc nuối nói:
- Bảo bối của hoàng gia chúng ta chảy hết vào Vân gia rồi, Vô Thiệt, Thiên Ma Cơ đều như thế, nhìn qua chỉ là nhân vật không đáng kể, nhưng không ai đơn giản, hôm nay thiếp thân học được môn công pháp giống Ngũ Cầm hí, nếu luyện tốt thì nó gần như là ân huệ cho phụ nhân.
Chuyện này nhất định không tìm được chứng cứ, xú nha đầu này chạy tới huyện Tam Nguyên lo xuân canh, tuyệt đối không thể tóm được đuôi cáo của nó, Vân Diệp chỉ suy đoán theo lẽ thường tình, trước tiên giả định đầu sỏ là Tiểu Vũ, sau đó đảo lộn căn nguyên sự tình...
Nhìn thấy các lão soái chào hỏi cũng tốn công, đều là thượng thư, vì đó là quan hàm tối cao, khi có hoàng đế chỉ có thể xưng hô như thế, cho nên trong đại sảnh Vân gia có ba vị binh bộ thượng thư ngồi, còn Vân binh bộ thượng thư đi pha trà rót nước.
Đều là người quen cả, biết thói quen ăn uống của họ, Lý Nhị chơi luôn bát mỳ, hoàng đế là người Quan Trung, không ăn mỳ thì ăn cái gì, dù là thần tiên cũng chẳng ngăn nổi.
Một đĩa dưa, hai nhánh tỏi, rới dấm gừng tỏi lên, ngửi đã muốn ăn. Ngưu Tiến Đạt, Lý Tịnh, Ngụy Trưng những người thích ăn mỳ đều ăn thế.
Lý Nhị húp sùm sụp hết bát mỳ lớn, đặt bát lên bàn, lo lắng nhìn Lý Cương húp từng ít cháo một, nhíu mày nói:
- Thân thể tiên sinh vẫn chưa điều dưỡng tốt sao, mỗi ngày chỉ ăn một chút như thế làm sao được.
Lý Cương lau miệng, đặt bát cháo mới ăn một nửa xuống cười khổ:
- Bệ hạ có điều chưa biết, lão thần đáng lẽ đã rời thân xác này tiêu diêu mấy năm trước, chỉ là luyến tiếc quốc gia ngày càng phồn vinh, muốn nhìn thêm một ít, sau này xuống đất có thêm chuyện để nói với lão hữu.
- Nay tóc lão thần đã rụng, răng cũng từng cái rời đi, ngày đi xa tới gần rồi. Bệ hạ, thần xin một ân điển, không biết nên nói không.
- Lão ái khanh có yêu cầu gì cứ nói, trẫm sẽ đồng ý hết.
Lý Nhị chấp thuận ngay:
- Lão thần tạ ơn bệ hạ trước, mong muốn thần cả đời không ngoài chuyện dạy học trồng người, nói ra thật hổ thẹn, Tùy Dương đế và Tức vương đều là môn hạ của thần, một kẻ tàn bạo, một bất hiếu, lão thần không làm trọn chức trách, đó là nuối tiếc cả đời.
- Cho nên lão thần chỉ mong khi chết bệ hạ đừng phong hiệu, đừng hạ chiếu, càng đừng công bố thiên hạ, chôn với quy cách quan ngũ phẩm là tốt rồi, đó là quan vị đầu tiên của thần ở Đại Đường.
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, có được một góc dung thân ở thư viện là ân điển lớn nhất trời cao ban cho, mong bệ hạ ân chuẩn.
Không ai ngờ rằng Lý Cương lại nói tới hậu sự của mình, Lý Nhị trầm mặc chốc lát rồi trịnh trọng nói:
- Tùy Dương đế và Tức vương đều tự chuốc lấy diệt vong, giáo dục hai người này thất bại sao có thể tính lên đầu tiên sinh, nếu đó mà cũng là vết nhơ trong đời thì trẫm càng không biết giấu mặt vào đâu, nay thư viện Ngọc Sơn hưng thịnh nhường nào, gọi là cơ nghiệp ngàn đời cũng không phải là không thể.
- Tiên sinh ngàn vạn lần đừng phỉ nhổ bản thân, dựa vào cống hiến của tiên sinh, vinh danh thế nào cũng không quá. Có điều nếu tiên sinh có yêu cầu ấy, trẫm làm theo là được.
Lý Cương cười hà hà chắp tay vái xung quanh:
- Lúc mới vào thư viện lão phu lấy của Vân gia mấy vò rượu ngon, chôn dưới cây tùng lâu năm ở thư viện, một khi lão phu đi xa, chư vị nhớ đào ra uống chúc mừng, một vò hiến cho bệ hạ, nếu như thấy phiền muộn hoặc mê hoặc, hãy uống một ngụm cởi bỏ tâm kết.
Lý Nhị khom người cảm tạ:
- Cám ơn trưởng giả ban tặng.
So với đám nam nhân trầm mặc nặng nề, Trường Tôn thị ở Vân gia như cá gặp nước, trốn ở hậu trạch cùng Tân Nguyệt cùng Trình phu nhân, ăn một bữa thỏa thuê đủ món hổ lốn, rồi chui vào xưởng nước hoa chơi.
Xứng Tâm nay là đại sư chế tác nước hoa và thuê thùa, đồ thêu của hắn ở Trường An có tiền chẳng mua được, nước hoa do hắn chế giá bằng vàng.
Vân Hương là đồ đệ của hắn, tiểu cô nương từ khi rất nhỏ đã mê món này, cho nên Vân Diệp không cản, mỗi tài nghệ trên đời đều cần nghiên cứu tới tinh thâm, ai bảo đó không phải là thành tựu?
Trường Tôn thị và Trình phu nhân hôm nay cũng muốn làm một loại nước hoa phù hợp với mình.
- Nương nương, mùi trầm hương quá mạnh, cho nên khi chúng ta ngửi mùi trầm hương là ngửi từng chút một, nó sẽ đi thẳng vào não, là vương giả trong các loại hương vị, thêm vào công hiệu nạp khí, giảm đau, chống nôn, nô tài lớn gan mời nương nương dùng trầm hương xông áo.
Trường Tôn thị giống hệt Lý Nhị, càng là thứ người khác tiến cử, họ càng có tâm lý kháng cự, nghe Xứng Tâm nói thế, Trường Tôn thị bỏ ngay trầm hương trong tay xuống, cầm long tiên hương lên, cứ thế cho lên mũi ngửi.
Xứng Tâm không dám ngăn cản, Tân Nguyệt vội nói:
- Nương nương, long tiên hương không qua phối chế thối lắm, thứ này phải mời thợ chuyên môn thao tác, chúng ta không làm được đâu.
Trường Tôn thị nghe xong lập tức chọn nó, bà ta thích những thứ có chữ long, huống hồ long tiên hương là hương liệu đắt nhất, bà ta biết điều đó.
Xứng Tâm lập tức quỳ xuống:
- Nương nương, long tiên hương tính nóng, thêm vào công hiệu kích dục, chỉ một hương vị không dễ ngửi, nô tài dùng nó làm thứ định mùi, chưa bao giờ dám lấy nó làm hương vị đơn độc, nương nương nếu muốn dùng, nô tài liều chết phải nó rõ lợi hại trong đó.
Trường Tôn thị liếc xéo Tân Nguyệt:
- Phó nhân nhà ngươi thật biết nói giúp gia chủ, dạy bảo thế nào vậy?
Tân Nguyệt cười rất đắc ý, cùng hoàng hậu tiếp tục chọn hương liệu:
- Nhà thiếp thân chưa bao giờ chuyên môn dạy bảo ai, đều là họ tự phát, lão gia nhà thiếp mềm lòng, đối xử với ai cũng tốt, những người đó chẳng phải làm bằng đá, tất nhiên sẽ tốt với Vân gia, tới giờ Vân gia chưa phát hiện có hạ nhân nào làm chuyện gì xấu xa thực sự.
- Nương nương lát nữa nên đi xem Ma Cơ phu nhân, thiếp thân không hiểu, rõ ràng đã năm mươi mà vóc dáng vẫn tốt như thế, làm thiếp thân cũng phải ghen tỵ.
Trình phu nhân chọn hương liệu xong, lén nói với Trường Tôn thị một câu.
Chẳng nữ nhân nào không thích đẹp, cho nên Trường Tôn thị cũng vội vàng chọn hương liệu, bảo Xứng Tâm phải làm xong trước khi bà ta đi, rồi cùng Trình phu nhân, Ngưu phu nhân tới chỗ Thiên Ma Cơ.
Theo lý mà nói Thiên Ma Cơ là sủng thiếp của Lý Uyên, thấy Trường Tôn thị không cần thi lễ, nhưng bà ta không bày ra thái độ cao ngạo, ngược lại còn quỳ bái nghênh đón, làm thế chứng tỏ bà ta đã vứt hết ân oán xưa, sống vì mình.
Trường Tôn thị rất hài lòng, tội nghiệt của hoàng gia thiếu cái nào hay cái đó.
Vân Mộ và Hoa Hoa đang mặc áo bó luyện tập vòng eo ở trong gian phòng lớn, Trình phu nhân chẳng chút khách khí đuổi đi, đuổi luôn cả Hồ cơ trong phòng đi. Cả gian phòng lớn chỉ có Thiên Ma Cơ, Tân Nguyệt, hoàng hậu, hai vị Trình Ngưu phu nhân. Trình phu nhân đánh miệng với Tân Nguyệt, Tân Nguyệt liền vào gian trong thay áo bó, còn lấy một bộ mới tinh ra mời hoàng hậu thay.
Hoàng hậu tán thưởng vóc dáng uốn lượn của Tân Nguyệt dưới chiếc áo bó, muốn lắc đầu, mình mà ăn mặc như thế sẽ bị người ta cười cho.
Trình, Ngưu phu nhân không phải là lần đầu tới phòng luyện công Vân gia, vào gian trong thay y phục, đến khi đi ra, Trường Tôn thị thấy mình cũng nên thay...
Đợi tới khi tiệc tối bắt đầu, Lý Nhị nhìn hoàng hậu dung nhan rực rỡ, kỳ quái nói:
- Hôm nay tinh thần của hoàng hậu thật tốt.
Trường Tôn thị tiếc nuối nói:
- Bảo bối của hoàng gia chúng ta chảy hết vào Vân gia rồi, Vô Thiệt, Thiên Ma Cơ đều như thế, nhìn qua chỉ là nhân vật không đáng kể, nhưng không ai đơn giản, hôm nay thiếp thân học được môn công pháp giống Ngũ Cầm hí, nếu luyện tốt thì nó gần như là ân huệ cho phụ nhân.