Đường Chuyên

Chương 1375: Vui Và Giận

- Hừ hừ, ngươi có hai hảo huynh đệ đấy, một đứa giúp ngươi lẫn lộn, một đứa giúp ngươi xử lý hậu quả, ba đứa hè nhau lừa bịp trẫm, các ngươi to gan lắm.

- Hiện giờ đứa nào đứa nấy lớn rồi, thái tử, thân vương, kém nhất cũng là binh bộ thượng thư thống lĩnh binh mã thiên hạ, còn nhỏ nghịch ngợm đã đành, giờ các ngươi nói xem mình tội gì? Kẻ động binh đao trong hoàng cung, giết!

Lý Nhị càng nói càng phẫn nộ, cuối cùng giọng lạc đi:

Nghe thấy chữ giết, Lý Thừa Càn thất kinh, vội bò tới ôm chân Lý Nhị van nài:

- Phụ hoàng, lần này là do con sai, người đá chết con là được, đừng trút giận lên hai người họ.

Đây là hành vi của kẻ ngốc, loại sinh vật hoàng đế này nổi giận thì làm gì có giới hạn, làm gì có lý trí. Vân Diệp còn nhớ đời sau nước Nga có một bức tranh nổi tiếng, vẽ một vị quân vương tàn bạo trong lúc thịnh nộ đánh chết đứa con yêu quý nhất của mình, sau đó lộ ra vẻ hối hận kinh hoàng.

Khi lần nữa Lý Nhị đá bay Lý Thừa Càn, Vân Diệp thấy Lý Nhị rồi cũng sẽ như thế.

Khả năng thấy đại ca bị đánh quá thảm, Lý Thái đứng dậy rống:

- Phụ hoàng, người đầu tiên động đao binh trong hoàng cung không phải đại ca.

" Tí chị ngươi!" Vân Diệp thầm gào rú trong lòng, tuy cả thiên hạ đều biết cha ngươi chả tốt đẹp cái bu... gì, nhưng nói ra lúc này có thích hợp không?




Quả nhiên câu này sức sát thương quá lớn, Lý Nhị điên hoàn toàn rồi, vơ cái đỉnh đập chết tên hoạn quan, chắc tiềm thức thấy lấy thứ này đập Lý Thái không thích hợp, phẫn nộ ném đi, trúng đầu tên hoạn quan khác, não phọt ra.

Vân Diệp thấy tình thế không lành, kéo Lý Thái chạy, toàn bộ hỏa lực bị một câu khốn kiếp Lý Thái thu hút, Lý Nhị cầm một thanh đoản côn đuổi theo, Vân Diệp và Lý Thái chưa bao giờ luyện võ bị đuổi kịp, gậy nện xuống túi bụi.

Vân Diệp thấy quyết định anh minh nhất hôm nay của mình là mặc nhuyễn giáp có ống tay, hai cánh tay ôm lấy đầu, lưng và vai bị Lý Nhị đánh như đánh trống, trên người Lý Thái cũng truyền tới tiếng động tương tự, tranh thủ nhìn hắn, phát hiện tên chó má này nháy mắt với mình, hắn cũng mặc nhuyễn giáp.

Lý Thừa Càn hộc máu bò tới, van xin phụ thân đánh mình đừng đánh huynh đệ mình, hình tượng cực kỳ thê thảm.

Lúc này một tiếng kêu thảm thiết sau rèm truyền ra, Trường Tôn thị tóc tai bù xù xuất hiện, giang tay ôm lưng Vân Diệp và Lý Thái, vừa khóc vừa gào:

- Bệ hạ muốn đánh chết chúng thì đánh chết thiếp trước đi, bọn thiếp xuống suối vàng còn chăm sóc nhau, bệ hạ ở lại một mình mà làm hoàng đế.

Lý Nhị mặt từ tím tái chuyển sang trắng bệch, người lảo đảo, Vân Diệp và Lý Thái vội đỡ lấy ông ta, Trường Tôn thị khóc lóc vuốt ngực ông ta, giúp Lý Nhị nguôi giận.

Hồi lâu sau Lý Nhị mới thở hắt ra được, gào to:

- Tức chết trẫm rồi.

- Bệ hạ bớt giận, thiếp giúp bệ hạ giáo huấn ba tên nghiệt chướng này.


Trường Tôn thị vung tay tát Vân Diệp ở gần mình nhất, tát cực mạnh, máu mũi cũng chảy ra, không kịp đề phòng Vân Diệp ngây tại chỗ, Trường Tôn thị chưa bao giờ đánh y dù chỉ một ngón tay. Tới khi thấy bà tát Lý Thái mới tỉnh dậy, bò tới đỡ Lý Thừa Càn không ngừng hộc máu dậy cho hoàng đế xem, ý nói hắn thảm lắm rồi, hoàng đế nên nguôi giận, không ngờ Trường Tôn thị chẳng chút nương tình, tát cho Lý Thừa Càn lại nôn ra máu.

Lý Nhị thều thào nói:

- Bỏ đi, trẫm nguôi giận rồi, nhốt ba tên nghiệt chướng vào đại lao phủ Tông Nhân, không có ý chỉ của trẫm không được thả.

Đoàn Hồng hãi hùng vẫy tay liền có mười mấy tên hoạn quan tràn vào, khiêng ba người Vân Diệp đi.

- Nhị lang, đều tại thiếp sai, thường ngày quá phóng túng đám Lý Thái nên mới có đại họa hôm nay.

- Hừ, Quan Âm tỷ, thực ra trẫm không giận như thế, lời của Thanh Tước không sai, người đầu tiên động binh đao trong hoàng cung không phải Thừa Càn, mà là trẫm.

- Thừa Càn chỉ không muốn trẫm trường sinh bất lão, lo vĩnh viễn không có cơ hội thi triển, đó là tâm lý tiêu chuẩn của thái tử, trẫm biết rõ, làm trẫm vui mừng là nó không đối phó với phụ thân mình, chỉ muốn giết phiên tăng để đạt được mục đích.

- Thanh Tước và Vân Diệp không biết trước, Thanh Tước có được một chiếu thư trắng, Vân Diệp được lệnh điều binh không hợp quy củ, trẫm cố ý không ghi rõ châu phủ nào, y hoàn toàn có thể điều bộ hạ cũ của mình vào kinh, nhưng hai đứa bé này không làm thế, Thanh Tước lén trả chiếu thư cho trẫm, Vân Diệp phong bác chiếu thư kia, làm trẫm rất vui.

Lao phòng phủ Tông Nhân không tệ, ít nhất cực kỳ sạch sẽ, ánh mặt trời sung túc, cả lao phòng lớn chỉ nhốt ba người bọn họ. Lý Thừa Càn nằm trên giường ho liên hồi, Lý Thái sắc thuốc cho đại ca, Vân Diệp nằm trên đống cỏ dày, ngậm một cọng cỏ, hứng trí ngâm nga tiểu khúc.


- Chúng ta bị đánh thảm như vậy, ngươi còn có tâm tình mà hát à?

Lý Thừa Càn ho mấy tiếng, khó nhọc hỏi:

- Cuối cùng biết vì sao Tiểu Tượng Nhi kích động như vậy rồi, vì nó có người cha còn kích động hơn, ta chẳng phải đã nói với ngươi là không thể trường sinh sao? Vì sao còn ra tay, ngươi thực sự đúng là không để cha ngươi có chút hi vọng nào nhỉ.

Lý Thái cũng ném thanh củi xuống đất, lửa giận trong lòng tuyệt đối không kém Lý Nhị, chỉ có điều không đành lòng thấy đại ca gặp họa mới giúp đỡ, hành vi của Lý Thừa Càn đúng là không phải người con nên làm, đứng ở góc độ hắn tất nhiên hi vọng cha mình sống càng lâu càng tốt, làm hoàng đế nghìn năm che chở mình tới già.

Lý Thừa Càn hổ thẹn quay đầu vào bên trong:

- Khi đó ta nhìn thấy lão tăng có thể làm cá chết sống lại, có thể làm cỏ khô xanh lại, liền cho rằng ông ta có bản lĩnh đó thật, khi ta nghe ngươi nói không có khả năng ấy thì chưa kể cho ngươi nghe chuyện này, về sau như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt ngươi đại biến vội vã rời đi, cho nên ta nghĩ ràng ông ta không đơn giản, vội hạ quyết tâm thiếu suy nghĩ.

- Ta biết làm thế sẽ khiến các ngươi xem thường ta, nhưng ta thực sự muốn làm hoàng đế, tốn nửa đời nỗ lực vì mục tiêu này, ta không muốn uổng phí, không muốn tới chết vẫn là thái tử, như thế cuộc đời ta không có ý nghĩa gì nữa.

- Ta có thể kiên nhẫn đợi phụ hoàng già, nhưng không kiên nhẫn đợi một nghìn năm, hoặc lâu hơn.

Biết Lý Thừa Càn đang khóc, người kiên cường ít khi khóc, chỉ khóc trước người tín nhiệm nhất, hắn chỉ nhận sai với Lý Thái và Vân Diệp.

Lý Thái khoanh chân ngồi trên đống cỏ, chắp tay với Vân Diệp:

- May mà ta không có loại tâm tư đó, nếu để ta đợi một nghìn năm, ta sẽ thấy cuộc đời vô vị, đại ca thật đáng thương.




Vân Diệp cười khùng khục:

- Đáng thương cái rắm, ta nói cho các ngươi một câu, nghe xong lập tức quên đi, không ai được nói ra, Thừa Càn làm việc này không sai, hắc, nếu Thừa Càn không làm bậy như thế, bệ hạ sẽ thực sự gặp nguy hiểm, ăn phải thứ dược hoàn rắm chó của lão hòa thượng đó, nếu bệ hạ bình an ta giao đầu cho ngươi.

Lý Thừa Càn giật mình, đứng bật dậy, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau méo mặt:

- Thật sao?

Lý Thái cũng đứng dậy nhìn Vân Diệp với vẻ khó tin.

- Ba ngày qua ta không ngừng gõ cửa cung, thậm chí còn một lần xông vào, tuy bị ném ra nhưng ta đã tận lực rồi, cho nên ta đã an bài xong chuyện ở nhà, nửa đêm hôm qua hồng linh cấp sứ tới nhà làm ta sợ chết khiếp, tưởng bệ hạ xảy ra chuyện rồi, chiếu thư kia còn nghĩ là Thừa Càn cấp cho ta, nên mới không qua trung thư và môn hạ, dọc đường hại ta khóc hai lần.

- Hiện phải làm sao? Phụ hoàng sẽ lại đi tìm tên yêu tăng đó.

Lý Thái bắt đầu giật cửa lao phòng, la hét để hắn ra, Lý Thừa Càn ngồi ngây tại chỗ không nói không rằng.

Vân Diệp hứng thú nhìn Lý Thừa Càn, không biết trong lòng hắn có tư vị gì, lão tử quan trọng hơn hay hoàng vị quan trọng hơn.

Còn may Lý Thừa Càn không làm y thất vọng, ngẩn ra một lúc cũng điên cuồng la hét, miệng lại chảy máu rồi.

Mình xui xẻo ba ngày, hai tên khốn kiếp này nhàn nhã ba ngày, hiện tới lượt chúng lo rồi.

back top