Râu ria tia tủa về tới nhà, mỗi lão bà đều nhào tới khóc nức nở, làm y hơi hối hận vì cưới nhiều lão bà đến thế, thống khoái để Tiểu Miêu và Linh Đang hầu hạ tắm rửa, thời gian tắm hơi lâu, hình như là làm việc gì khác nữa, nên khi Tân Nguyệt lấy dao sửa râu cho y, nhìn con dao sáng loáng có hơi lo.
Tân Nguyệt rốt cuộc không mưu sát thân phu, nhanh chóng giúp trượng phu cạo mặt, sau đó mặt nhăn nhó nói:
- Phu quân, chuyện này rốt cuộc là sao, chàng nửa đêm bị hồng linh cấp sứ gọi đi, sao lại chạy tới hoàng cung cướp nữ nhân, thiếp đếm số hộ vệ ba lượt cũng chẳng thiếu ai, mấy ngày trước tâm tình chàng không tốt, thiếp không dám hỏi, hiện giờ mây đã tan, chàng thế nào cũng phải cho thiếp biết chứ.
Mười mấy ngày không đụng vào nữ nhân, vừa rồi hoạt động hơi lớn, nhưng khi Vân Diệp thấy cổ áo trễ xuống của Tân Nguyệt, vẫn không kìm được thò tay vào.
- Đừng hỏi, nàng chỉ cần biết lần này rất hung hiểm, hoàng đế và thái tử thiếu chút nữa toi đời, còn về phần ta mang tiếng thối là chuyện tốt, ít nhất với nàng là chuyện tốt, nữ tử nhà nào thấy phu quân nàng dám không tránh, dám dâm dục tới vào hoàng cung cướp người, ra ngoài còn sợ cái gì.
Tân Nguyệt mặt đỏ dừ đánh cái tay sờ mò lung tung trước ngực nàng:
- Vợ chồng bao năm lạ gì nữa, có giỏi chàng dâm dục thiếp xem? Vừa rồi thấy chàng dâm dục hai người, thiếp lo chàng không đủ sức.
Điên con mẹ nó rồi, chỉ cần là nam nhân là không thể nhịn được, bế xốc Tân Nguyệt lên, đá cửa phòng ngủ đi thẳng vào..
Sáng hôm sau không dậy nổi, hông chỉ cần cử động một chút là kêu răng rắc, thê thiếp che miệng cười, Vân Diệp thầm kêu may mắn, Na Nhật Mộ đi tới huyện Tam Nguyên tiếp nhận trang mới, nếu không cái mạng già này toi ở đây rồi.
Bổng lộc bị phạt, nhưng Trường Tôn thị cho Vân gia đại tiểu thư một cái trang chuyên trồng gạo, nói là thêm của hồi môn, cho nên hai kẻ hám tài một lớn một nhỏ thấy Vân Diệp bình an trở về, thân mật một hồi sau lên xe ngựa tới thẳng huyện Tam Nguyên xem tài sản của mình.
Tiểu Miêu tay khỏe, xoa bóp thoải mái nhất, được nàng xoa bóp từ đầu tới chân một lượt, Vân Diệp lập tức thấy tinh thần phấn chấn, có điều khi Tiểu Miêu bóp lòng bàn chân có gì đó không ổn, ánh mắt Vân Diệp cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo Tiểu Miêu, còn chưa nhìn đủ đã bị Tân Nguyệt cho một tát tỉnh lại.
- Hôm qua chàng về nhà cao hứng bừa bãi một phen là được rồi, sao giờ vẫn thế, không muốn sống nữa à?
Tiểu Miêu cười khanh khách:
- Tỷ tỷ vừa rồi muội ấn túc tâm, thúc đẩy thận khí, cho nên phu quân mới trở nên như vậy. Thú vị thật, vừa rồi phu quân cứ nhìn vào cổ áo muội.
Tân Nguyệt mắng một câu nha đầu thối rồi cho Tiểu Miêu một cái tát, nói với Vân Diệp:
- Phu quân, có một học sinh quỳ ở cửa cầu kiến.
Nụ cười của Vân Diệp biến mất:
- Nàng bảo quản gia ra nói, ta chưa bao giờ dạy học sinh của mình trên đời có thuật trường sinh bất lão, cho nên từ nay về sau hắn không phải là học sinh của ta nữa.
Tân Nguyệt thấy sắc mặt phu quân rất tệ, gật đầu đi ra, Tiểu Miêu ngồi lên đùi Vân Diệp, hỏi nhỏ:
- Ai thế?
- Vương Huyền Sách! Một kẻ rất tài hoa, một mình diệt cả quốc gia, cũng là người thuyết phục Tùng Tán Cán Bố cho hắn mượn binh.
- Vì sao chàng không ưa hắn?
- Vì tâm kẻ này hỏng rồi, nên con người cũng bị phế, dù tài hoa lớn đến mấy cũng không dùng được nữa, người thông minh không từ thủ đoạn, khi dùng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Miêu ngây ngô gật đầu, kéo cổ áo xuống, lí nhí hỏi:
- Phu quân xem, có phải to hơn một chút không?
Vương Huyền Sách nghe Lão Tiền truyền lời xong, ủ rũ vái đại môn Vân gia một cái, sau đó đứng dậy, hắn phải đi rất xa, Viêm châu ở Kiếm Trung đạo, không biết khi nào mới có thể trở về.
Thời gian mười lăm ngày với người Trường An cuộc sống phong phú đặc sắc mà nói là chuyện rất lâu rồi, chuyện Vân Diệp cùng thái tử, Ngụy vương đánh nhau vỡ đầu đã không ai nhắc tới nữa.
Còn về phần chết bao nhiêu người ai quan tâm, nhưng mọi người suy tưởng vô hạn về mỹ nữ đâm đầu tự tử kia, không biết đẹp cỡ nào mà khiến ba tên hoàn khố đỉnh cấp Trường An đánh nhau tranh giành?
Trong đó hưng phấn nhất là lão bảo tử của thanh lâu, học sinh thư viện ngại kiếm tiền, nhất là thứ mình viết ra có thể được phối ca từ biểu diễn ở nhà hát, thực sự làm người ta hưng phấn.
Cái gì? Chuyện này liên quan tới thái tử, Ngụy vương và lão sư của mình.
Có sao đâu, trong thư viện không cấm, càng là ảnh hưởng xấu, học sinh càng phải cứng bút, triệt để vạch trần sinh hoạt hủ bại vô sỉ của huân quý, thế là trong thời gian ngắn xuất hiện mười mấy loại chân tướng, trong đó được bách tính hưởng ứng nhất là ( ly hận thiên) của Vô Ưu Tử.
Hoàng đế rốt cuộc vẫn bị lừa gạt, tên hòa thượng kia hiện giờ ra sao không rõ, nhưng mình và Lý Thái, thái tử bị đánh thảm như thế, tên hòa thượng kia một khi thành mục tiêu trút giận của Lý Nhị thì khỏi nói kết cục, giữ ban ngày ban mặt giết một người gọi là cao tăng không thích hợp, huống hồ từ đầu Lý Nhị nói phiên tương đó là tuyệt thế cao nhân, lúc này mà giết, tự lộ mình ngu xuẩn.
Kỳ hạn mười lăm ngày tới, Vân Diệp định cùng tên phiên tăng kia biện luận một phen, tuyên dương hình tượng chính diện của mình. Nhưng mà không ai nhắc tới nữa, lần trước tảo triều thấy triều đường bình tĩnh, Lý Nhị không đả động tới phiên tăng, Phòng Huyền Linh trí nhớ tốt cũng như quên mất.
Mọi người đều muốn mau chóng bỏ qua chuyện này, chỉ cần hoàng đế không nhắc tới, mọi người vui vẻ giả câm giả điếc.
Ngày diễn kịch, Vân Diệp chuyên môn đi xem, kết quả tức xém chết, đám Tân Nguyệt cũng muốn châm lửa đốt nhà hát, Vân gia không cần nó nữa.
Trên sân khấu Lý Thừa Càn và Lý Thái đều phong độ nho nhã, chỉ là ái mộ nữ tử tên Trâm Nương, mới đầu thủ đoạn không kịch liệt, khi Vân Diệp béo núc dẫn ác nô tới thì mới đạp đổ tất cả.
Vân Diệp béo ú ỷ mình được hoàng đế sủng ái, tới hoàng đế xin được Trâm Nương trước, còn khoe khoang với Lý Thừa Càn và Lý Thái, nhìn tới đoạn này Vân Diệp quay đầu là Lý Thái:
- Kịch bản này do ai viết, đủ chém đầu rồi.
Lý Thái và Hi Mạt Đế Á xem say sưa, khó chịu đáp:
- Không giết được, là Thượng Quan Nghi viết, cha ta đã xem qua, mẹ ta cũng khen hay. Xem đi, xem đi! Lần sau phải tìm người anh vũ hơn đóng ta mới được, tên này vị son phấn đậm quá.
Tuy nói sửa tên, sửa thời đại, nhưng con mẹ nó ngươi sửa cả hoàn cảnh tốt một chút, hoàng cung khẳng định là không được, nhưng dùng Vân gia trang tử là sao?
" Thê thảm thảm nô gia thúc thủ vô sách, lãnh thanh thanh tứ hải giai cô tịch, nháo hống hống nhất tràng bì ảnh hí, khả liên liên hồng nhan tự bạc mệnh.. "Một đoạn ly hồn ca miêu tả tâm trạng bàng hoàng bơ vơ của mỹ nhân, làm bao người rơi lệ.
Khó khăn lắm xem tới đoạn Trâm Nương thuần thục buộc tấm lụa trắng lên xà, mặt Tân Nguyệt tím bầm, tay Tiểu Miêu bóp tay vịn ghế, cả miếng gỗ bị nàng bóp rời ra.
Tân Nguyệt mắt lóe hàn quang, nghiến răng nói:
- Ả thích treo cổ, cho ả treo đủ thì thôi, một ngày chưa treo mười lần chưa được. Lão Tiền, mua ca kỹ đó về, mai treo lên xà nhà.
Cáo mệnh phu nhân lên tiếng, Lão Tiền xoa chân múa tay dẫn mấy người đi, ông ta cũng thấy không giết chết ả tiện tỳ làm hỏng thanh danh hầu gia này thì có lỗi với bản thân.
Hi Mạt Đế Á kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt:
- Người ta chỉ diễn kịch thôi, cô bắt người ta làm gì?
Tân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Diễn kịch cũng phải diễn kịch tốt, dám lấy Vân gia ta ra làm sân khấu, vốn là muốn chết. Treo một kẻ chưa hả giận, Lão Tiền mua được kẻ nào mua hết, Vân gia nhiều xà nhà, treo có một kẻ cô đơn quá, mua hết về treo.
***
Thượng Quan Nghi chắc là ông nội Thượng Quan Uyển Nhi rồi.
Thiên hạ đồn Tiểu Vũ và em Nhi ghen tuông gì đó, Tiểu Vũ nổi máu Hoạn Thư vơ bình sứ nện vào mặt em Nhi, em Nhi bị thương đúng mi tâm nhưng càng trở nên xinh đẹp, vì thế về sau phụ nữ TQ có tục chấm chu sa lên trán làm đẹp. Vì thế em Nhi cũng trở nên nổi tiếng.
Tân Nguyệt rốt cuộc không mưu sát thân phu, nhanh chóng giúp trượng phu cạo mặt, sau đó mặt nhăn nhó nói:
- Phu quân, chuyện này rốt cuộc là sao, chàng nửa đêm bị hồng linh cấp sứ gọi đi, sao lại chạy tới hoàng cung cướp nữ nhân, thiếp đếm số hộ vệ ba lượt cũng chẳng thiếu ai, mấy ngày trước tâm tình chàng không tốt, thiếp không dám hỏi, hiện giờ mây đã tan, chàng thế nào cũng phải cho thiếp biết chứ.
Mười mấy ngày không đụng vào nữ nhân, vừa rồi hoạt động hơi lớn, nhưng khi Vân Diệp thấy cổ áo trễ xuống của Tân Nguyệt, vẫn không kìm được thò tay vào.
- Đừng hỏi, nàng chỉ cần biết lần này rất hung hiểm, hoàng đế và thái tử thiếu chút nữa toi đời, còn về phần ta mang tiếng thối là chuyện tốt, ít nhất với nàng là chuyện tốt, nữ tử nhà nào thấy phu quân nàng dám không tránh, dám dâm dục tới vào hoàng cung cướp người, ra ngoài còn sợ cái gì.
Tân Nguyệt mặt đỏ dừ đánh cái tay sờ mò lung tung trước ngực nàng:
- Vợ chồng bao năm lạ gì nữa, có giỏi chàng dâm dục thiếp xem? Vừa rồi thấy chàng dâm dục hai người, thiếp lo chàng không đủ sức.
Điên con mẹ nó rồi, chỉ cần là nam nhân là không thể nhịn được, bế xốc Tân Nguyệt lên, đá cửa phòng ngủ đi thẳng vào..
Sáng hôm sau không dậy nổi, hông chỉ cần cử động một chút là kêu răng rắc, thê thiếp che miệng cười, Vân Diệp thầm kêu may mắn, Na Nhật Mộ đi tới huyện Tam Nguyên tiếp nhận trang mới, nếu không cái mạng già này toi ở đây rồi.
Bổng lộc bị phạt, nhưng Trường Tôn thị cho Vân gia đại tiểu thư một cái trang chuyên trồng gạo, nói là thêm của hồi môn, cho nên hai kẻ hám tài một lớn một nhỏ thấy Vân Diệp bình an trở về, thân mật một hồi sau lên xe ngựa tới thẳng huyện Tam Nguyên xem tài sản của mình.
Tiểu Miêu tay khỏe, xoa bóp thoải mái nhất, được nàng xoa bóp từ đầu tới chân một lượt, Vân Diệp lập tức thấy tinh thần phấn chấn, có điều khi Tiểu Miêu bóp lòng bàn chân có gì đó không ổn, ánh mắt Vân Diệp cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo Tiểu Miêu, còn chưa nhìn đủ đã bị Tân Nguyệt cho một tát tỉnh lại.
- Hôm qua chàng về nhà cao hứng bừa bãi một phen là được rồi, sao giờ vẫn thế, không muốn sống nữa à?
Tiểu Miêu cười khanh khách:
- Tỷ tỷ vừa rồi muội ấn túc tâm, thúc đẩy thận khí, cho nên phu quân mới trở nên như vậy. Thú vị thật, vừa rồi phu quân cứ nhìn vào cổ áo muội.
Tân Nguyệt mắng một câu nha đầu thối rồi cho Tiểu Miêu một cái tát, nói với Vân Diệp:
- Phu quân, có một học sinh quỳ ở cửa cầu kiến.
Nụ cười của Vân Diệp biến mất:
- Nàng bảo quản gia ra nói, ta chưa bao giờ dạy học sinh của mình trên đời có thuật trường sinh bất lão, cho nên từ nay về sau hắn không phải là học sinh của ta nữa.
Tân Nguyệt thấy sắc mặt phu quân rất tệ, gật đầu đi ra, Tiểu Miêu ngồi lên đùi Vân Diệp, hỏi nhỏ:
- Ai thế?
- Vương Huyền Sách! Một kẻ rất tài hoa, một mình diệt cả quốc gia, cũng là người thuyết phục Tùng Tán Cán Bố cho hắn mượn binh.
- Vì sao chàng không ưa hắn?
- Vì tâm kẻ này hỏng rồi, nên con người cũng bị phế, dù tài hoa lớn đến mấy cũng không dùng được nữa, người thông minh không từ thủ đoạn, khi dùng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Miêu ngây ngô gật đầu, kéo cổ áo xuống, lí nhí hỏi:
- Phu quân xem, có phải to hơn một chút không?
Vương Huyền Sách nghe Lão Tiền truyền lời xong, ủ rũ vái đại môn Vân gia một cái, sau đó đứng dậy, hắn phải đi rất xa, Viêm châu ở Kiếm Trung đạo, không biết khi nào mới có thể trở về.
Thời gian mười lăm ngày với người Trường An cuộc sống phong phú đặc sắc mà nói là chuyện rất lâu rồi, chuyện Vân Diệp cùng thái tử, Ngụy vương đánh nhau vỡ đầu đã không ai nhắc tới nữa.
Còn về phần chết bao nhiêu người ai quan tâm, nhưng mọi người suy tưởng vô hạn về mỹ nữ đâm đầu tự tử kia, không biết đẹp cỡ nào mà khiến ba tên hoàn khố đỉnh cấp Trường An đánh nhau tranh giành?
Trong đó hưng phấn nhất là lão bảo tử của thanh lâu, học sinh thư viện ngại kiếm tiền, nhất là thứ mình viết ra có thể được phối ca từ biểu diễn ở nhà hát, thực sự làm người ta hưng phấn.
Cái gì? Chuyện này liên quan tới thái tử, Ngụy vương và lão sư của mình.
Có sao đâu, trong thư viện không cấm, càng là ảnh hưởng xấu, học sinh càng phải cứng bút, triệt để vạch trần sinh hoạt hủ bại vô sỉ của huân quý, thế là trong thời gian ngắn xuất hiện mười mấy loại chân tướng, trong đó được bách tính hưởng ứng nhất là ( ly hận thiên) của Vô Ưu Tử.
Hoàng đế rốt cuộc vẫn bị lừa gạt, tên hòa thượng kia hiện giờ ra sao không rõ, nhưng mình và Lý Thái, thái tử bị đánh thảm như thế, tên hòa thượng kia một khi thành mục tiêu trút giận của Lý Nhị thì khỏi nói kết cục, giữ ban ngày ban mặt giết một người gọi là cao tăng không thích hợp, huống hồ từ đầu Lý Nhị nói phiên tương đó là tuyệt thế cao nhân, lúc này mà giết, tự lộ mình ngu xuẩn.
Kỳ hạn mười lăm ngày tới, Vân Diệp định cùng tên phiên tăng kia biện luận một phen, tuyên dương hình tượng chính diện của mình. Nhưng mà không ai nhắc tới nữa, lần trước tảo triều thấy triều đường bình tĩnh, Lý Nhị không đả động tới phiên tăng, Phòng Huyền Linh trí nhớ tốt cũng như quên mất.
Mọi người đều muốn mau chóng bỏ qua chuyện này, chỉ cần hoàng đế không nhắc tới, mọi người vui vẻ giả câm giả điếc.
Ngày diễn kịch, Vân Diệp chuyên môn đi xem, kết quả tức xém chết, đám Tân Nguyệt cũng muốn châm lửa đốt nhà hát, Vân gia không cần nó nữa.
Trên sân khấu Lý Thừa Càn và Lý Thái đều phong độ nho nhã, chỉ là ái mộ nữ tử tên Trâm Nương, mới đầu thủ đoạn không kịch liệt, khi Vân Diệp béo núc dẫn ác nô tới thì mới đạp đổ tất cả.
Vân Diệp béo ú ỷ mình được hoàng đế sủng ái, tới hoàng đế xin được Trâm Nương trước, còn khoe khoang với Lý Thừa Càn và Lý Thái, nhìn tới đoạn này Vân Diệp quay đầu là Lý Thái:
- Kịch bản này do ai viết, đủ chém đầu rồi.
Lý Thái và Hi Mạt Đế Á xem say sưa, khó chịu đáp:
- Không giết được, là Thượng Quan Nghi viết, cha ta đã xem qua, mẹ ta cũng khen hay. Xem đi, xem đi! Lần sau phải tìm người anh vũ hơn đóng ta mới được, tên này vị son phấn đậm quá.
Tuy nói sửa tên, sửa thời đại, nhưng con mẹ nó ngươi sửa cả hoàn cảnh tốt một chút, hoàng cung khẳng định là không được, nhưng dùng Vân gia trang tử là sao?
" Thê thảm thảm nô gia thúc thủ vô sách, lãnh thanh thanh tứ hải giai cô tịch, nháo hống hống nhất tràng bì ảnh hí, khả liên liên hồng nhan tự bạc mệnh.. "Một đoạn ly hồn ca miêu tả tâm trạng bàng hoàng bơ vơ của mỹ nhân, làm bao người rơi lệ.
Khó khăn lắm xem tới đoạn Trâm Nương thuần thục buộc tấm lụa trắng lên xà, mặt Tân Nguyệt tím bầm, tay Tiểu Miêu bóp tay vịn ghế, cả miếng gỗ bị nàng bóp rời ra.
Tân Nguyệt mắt lóe hàn quang, nghiến răng nói:
- Ả thích treo cổ, cho ả treo đủ thì thôi, một ngày chưa treo mười lần chưa được. Lão Tiền, mua ca kỹ đó về, mai treo lên xà nhà.
Cáo mệnh phu nhân lên tiếng, Lão Tiền xoa chân múa tay dẫn mấy người đi, ông ta cũng thấy không giết chết ả tiện tỳ làm hỏng thanh danh hầu gia này thì có lỗi với bản thân.
Hi Mạt Đế Á kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt:
- Người ta chỉ diễn kịch thôi, cô bắt người ta làm gì?
Tân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Diễn kịch cũng phải diễn kịch tốt, dám lấy Vân gia ta ra làm sân khấu, vốn là muốn chết. Treo một kẻ chưa hả giận, Lão Tiền mua được kẻ nào mua hết, Vân gia nhiều xà nhà, treo có một kẻ cô đơn quá, mua hết về treo.
***
Thượng Quan Nghi chắc là ông nội Thượng Quan Uyển Nhi rồi.
Thiên hạ đồn Tiểu Vũ và em Nhi ghen tuông gì đó, Tiểu Vũ nổi máu Hoạn Thư vơ bình sứ nện vào mặt em Nhi, em Nhi bị thương đúng mi tâm nhưng càng trở nên xinh đẹp, vì thế về sau phụ nữ TQ có tục chấm chu sa lên trán làm đẹp. Vì thế em Nhi cũng trở nên nổi tiếng.