Nhìn Lý Nhị kích động, Vân Diệp xuống giọng:
- Bệ hạ, nếu đã chạy, chẳng ngại chạy xa hơn, bệ hạ muốn tìm một hòn đảo giữ biển khơi khó lắm, dù tìm thấy cũng vô ích, thuận buồm đi mất một năm, cả đi cả về đù bệ hạ không chịu nổi.
Lý Nhị nhìn Vân Diệp chỉ ông ta chỗ đảo xa, thở dài cầm bát cháo lên húp, tới khi húp hết lau cháo ở râu, ngây ra ra nhìn bản đồ trên tường.
- Là trẫm tham lam, trẫm muốn giang sơn, cũng muốn tình nghĩa, hai thứ này không thể dung hòa, kỳ thực trẫm không ép quá mực, chưa chắc có người muốn bỏ cơ nghiệp đi xa phải không?
Vân Diệp cười, chắp tay nói:
- Có kẻ ngốc mới muốn đi tới đảo xa, Hầu gia là cùng đường mới phải đi. Bệ hạ, kỳ thực bệ hạ cũng nên để lại ở đó một nhánh huyết mạch, bệ hạ và huân quý còn có phân biệt gì sao? Bệ hạ là người lớn nhất trong huân quý, phải đồng bộ với huân quý.
Câu này làm Lý Nhị cười lớn, nói tới thế gia Quan Lũng, nói Lý gia anh dũng thiện chiến thế nào, làm sao thành bát trụ quốc, nam nhân có dục vọng khống chế cực mạnh này cuối cùng cũng ý thức được trên đời có chỗ lực lượng của mình không thể vươn tới.
Vân Diệp bận rộn ở hoàng cung một ngày một đêm, trong đó cùng hoàng đế lải nhải vô nghĩa nửa đêm, chẳng biết có khơi lên được tâm tư nam tuần hay không, ông ta là như thế, chưa bao giờ dễ dàng ra quyết định, tới tận khi đi vẫn không cho Vân Diệp một câu trả lời chính xác.
Một mình đi lung tung trong hoàng cung, nói lên thiên hạ đệ nhất nhân cô đơn tới mức nào, cầu trường sinh chỉ là sự thăm dò trong lúc buồn chán tới cực độ. Vân Diệp đại khái đoán được quân vương sau khi tuổi già lại trở thành hôn quân vô đạo rồi, nguyên nhân lớn nhất khả năng là đã nhìn thấu thói đời, nên tung hê tất cả.
Ánh mặt trời chiếu lên bàn, buổi sáng của đế quốc bắt đầu, gập tay đếm tiêng chuông, một trăm lẻ tám cái, không hơn không kém, thế giới không vì một người đau khổ mà thay đổi, dù là hoàng đế.
Ông ta có vô số mỹ nữ, tới tối lại thích đi lung tung, ông ta có vô số món ngon, lại thích ăn mỳ, ông ta có vô số nhi tử, lại chỉ có thể xưng là nhi thần, duy nhất ông ta thực sự sở hữu là quyền khống chế sinh linh trên mảnh đất này, đất đai không phải của ông ta, chưa bao giờ.
Ác danh của Vân gia có hiệu quả như trống dọn đường, không ai dám diễn bất kỳ thứ kịch nào liên quan tới Vân gia nữa, căn cứ vào tin đồn bí mật ở phường Bình Khang, những ca cơ kia vào Vân gia đầu tiên bị cưỡng bức một trăm lần, còn do chính chiến thần Vân Diệp ra tay, sau đó bị treo trần truồng trên giá để cho mọi người xem thị chúng.
Vô số văn nhân mặc khách đấm ngực nhưng không dám viết thêm một chữ, Thượng Quan Nghi bệnh nặng một trận, đích thân tới Vân gia thỉnh tội, muốn thông qua sự ủy khuất của mình giải cứu những ca cơ đáng thương kia, nhưng bị Vân gia đóng cửa không tiếp, đành về nhà ngã bệnh.
Thể diện của ông ta không đủ lớn, nhưng một người khác thể diện rất lớn, không nể mặt không được, Lão Tiền bị người ta đánh một trận, nữ hiệp lần đầu xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, tất nhiên phải khiêu chiến thế lực độc ác, không may nữ hiếp nghe thấy hành vi độc ác của Vân gia, liền đánh tới cửa.
Lưu Tiến Bảo thấy nữ hiệp chỉ dám ôm đầu ngồi xuống đất, bị người ta đá hai cái, Vượng Tài muốn tới thân mật, kết quả ăn một cái tát, đành ủy khuất bỏ đi.
Tay trái cầm trường kiếm, tay phải là bọ cạp đỏ rực, đuổi phó dịch Vân gia chảy khắp nơi, nha hoàn khóc ầm ĩ, Vân Diệp không ngừng hít hơi lạnh, Tân Nguyệt mặt tò mò, Vân Mộ vỗ tay muốn nữ hiệp động tác nhanh một chút, Lão Triệu sắp bị đuổi chạy ra khỏi cửa rồi.
Nữ hiệp hắc y bị Tiểu Miêu dùng một tay bắt sống, bọ cạp bị Vân Mộ cướp giấu sau lưng, xem ra không định trả nữa.
- Không biết nữ hiệp tới, Vân gia thất lễ rồi, chúng ta tới đông cung hay hoàng cung đây?
- Không đi, ta muốn chơi thống khoái rồi về, cho ta ít tiền, ta hết tiền rồi.
- Không được, cho ngươi tiền có trời mới biết ngươi đi đâu, theo ta về cung.
- Ngươi dám tới hoàng cung? Chuyện xấu xa ngươi làm ở Vân gia trang đến ta cũng biết, tới hoàng cung chúng ta lý luận.
- Hừ hừ, ta đang đầy bụng tức đây, tự nhiên bị mang tội họ kẻ khác, mà còn do cha và ca ca ngươi gây ra, đi lý luận cũng tốt.
- Ngươi mau thả những nữ tử đáng thương kia ra, ta mới nói chuyện với ngươi, đồ dâm tặc.
- Dâm tặc cái chó, những người ngươi nói không chừng gả đi rồi, bách tính đợi được ngươi cứu thì xương cũng chẳng còn..
Nữ hiệp kia chính là Hủy Tử.
Không biết Hủy Tử chịu khổ cực trong núi ra sao, một mình chiếm cả cái bàn lớn, dáng ăn rất khó coi, gần như là nuốt từng miếng thịt vào, Vân Diệp không khỏi lo cho trái tim yếu đuối của nàng, ăn thứ mỡ màng làm tăng huyết áp, tăng gánh nặng của tim.
Hủy Tử lại cứ chọn thịt băm rán, sườn rán, ngan quay để ra tay, còn món rau thanh đạm cơ bản không đụng vào.
Ăn no xong cầm bình trà tu ừng ực, chùi miệng, hào khí hỏi:
- Tỷ phu, sao không có rượu?
Gặp ma rồi, đây là Tiểu Hủy Tử dịu dàng đáng yêu sao? Đây là Hủy Tử suốt ngày yên tĩnh, mang nụ cười điềm đạm khắc khổ học chữ Phi Bạch xấu mù của Lý Nhị à?
Vân Diệp quyết định không đưa nàng về hoàng cung vội, đứa bé này hiện cần gặp Tôn Tư Mạc nhất.
- Thay y phục trên người đi, ai cho công chúa ăn mặc thế này? Chỗ Tiểu Mộ có rất nhiều y phục mới, chọn một cái mà mặc, sư phụ muội sao yên tâm để muội một mình trở về.
- Đừng cho rằng muội không biết huynh là Tân Mị Nhân tên tuổi thối hoắc, Địch Nhân Kiệt là Tân Mị Nhân đời tiếp theo, Tiểu Vũ là Hồ Mị Tử, Ngọc Nữ bọn muội chuyên môn đối phó với huynh.
Vân Diệp có dự cảm không lành, danh từ Ngọc Nữ này quá khủng bố, làm y thêm kiên định quyết tâm đưa Hủy Tử đi gặp Tôn Tư Mạc.
- Đi ngay, chúng ta tới dược lư.
Vân Diệp sai Lão Tiền chuẩn bị xe ngựa, mình và Tân Nguyệt đích thân đi một chuyến mới được.
- Không đi, không đi! Muội khỏi rồi!
Không ngờ Hủy Tử không muốn đi, làm Vân Diệp càng nghi ngờ.
- Tôn tiên sinh là trưởng bối, muội trở về phải hỏi thăm một chuyến, mau đi thay y phục, nếu dám không đi, ta bảo Tiểu Miêu xách đi, còn chút vương pháp nào nữa không?
Hủy Tử biết không lay chuyển được Vân Diệp, đành theo Tân Nguyệt tới chỗ Vân Mộ thay y phục, Lưu Tiến Bảo đã dùng khoái mã tới dược lư, còn Lão Tiền tự tới Đông cung một chuyến nói với Lý Thừa Càn rằng muội tử của hắn đã về, bảo hắn nói cho đế hậu.
Hủy Tử thay bộ váy lục nhạt, trở nên xinh đẹp vô cùng, chỉ là mặt vẫn trắng bệch, thiếu huyết sắc, có điều trạng thái khác hẳn hai năm trước, ít nhất tinh thần khí nhìn không có vấn đề.
Hủy Tử và Vân Mộ quan hệ rất tốt, hai người ngồi trên xe ngựa líu ra líu ríu không ngừng, con bọ cạp đỏ có vẻ hơi nóng lòng, môi trường quen thuộc, khí tức quen thuộc, làm nó giơ hai cái càng lên kẹp liên hồi, rời nhà hai năm, nó rất muốn về mê lâm.
Tân Nguyệt và Vân Diệp ngồi ở xe ngựa phía sau, nghe Tân Nguyệt nói nguyên nhân Hủy Tử không muốn tới chỗ Tôn Tư Mạc khám bệnh, Vân Diệp mỉm cười, rốt cuộc đã thành đại cô nương, biết nam nhân đụng vào người mình không tốt, chỉ là ngại cả Tôn Tư Mạc hơi quá. Đi qua cổng thư viện, Hủy Tử cách tường ném con bọ cạp vào mê lâm, phủi tay, tiếp tục cùng Vân Mộ nói cười.
- Bệ hạ, nếu đã chạy, chẳng ngại chạy xa hơn, bệ hạ muốn tìm một hòn đảo giữ biển khơi khó lắm, dù tìm thấy cũng vô ích, thuận buồm đi mất một năm, cả đi cả về đù bệ hạ không chịu nổi.
Lý Nhị nhìn Vân Diệp chỉ ông ta chỗ đảo xa, thở dài cầm bát cháo lên húp, tới khi húp hết lau cháo ở râu, ngây ra ra nhìn bản đồ trên tường.
- Là trẫm tham lam, trẫm muốn giang sơn, cũng muốn tình nghĩa, hai thứ này không thể dung hòa, kỳ thực trẫm không ép quá mực, chưa chắc có người muốn bỏ cơ nghiệp đi xa phải không?
Vân Diệp cười, chắp tay nói:
- Có kẻ ngốc mới muốn đi tới đảo xa, Hầu gia là cùng đường mới phải đi. Bệ hạ, kỳ thực bệ hạ cũng nên để lại ở đó một nhánh huyết mạch, bệ hạ và huân quý còn có phân biệt gì sao? Bệ hạ là người lớn nhất trong huân quý, phải đồng bộ với huân quý.
Câu này làm Lý Nhị cười lớn, nói tới thế gia Quan Lũng, nói Lý gia anh dũng thiện chiến thế nào, làm sao thành bát trụ quốc, nam nhân có dục vọng khống chế cực mạnh này cuối cùng cũng ý thức được trên đời có chỗ lực lượng của mình không thể vươn tới.
Vân Diệp bận rộn ở hoàng cung một ngày một đêm, trong đó cùng hoàng đế lải nhải vô nghĩa nửa đêm, chẳng biết có khơi lên được tâm tư nam tuần hay không, ông ta là như thế, chưa bao giờ dễ dàng ra quyết định, tới tận khi đi vẫn không cho Vân Diệp một câu trả lời chính xác.
Một mình đi lung tung trong hoàng cung, nói lên thiên hạ đệ nhất nhân cô đơn tới mức nào, cầu trường sinh chỉ là sự thăm dò trong lúc buồn chán tới cực độ. Vân Diệp đại khái đoán được quân vương sau khi tuổi già lại trở thành hôn quân vô đạo rồi, nguyên nhân lớn nhất khả năng là đã nhìn thấu thói đời, nên tung hê tất cả.
Ánh mặt trời chiếu lên bàn, buổi sáng của đế quốc bắt đầu, gập tay đếm tiêng chuông, một trăm lẻ tám cái, không hơn không kém, thế giới không vì một người đau khổ mà thay đổi, dù là hoàng đế.
Ông ta có vô số mỹ nữ, tới tối lại thích đi lung tung, ông ta có vô số món ngon, lại thích ăn mỳ, ông ta có vô số nhi tử, lại chỉ có thể xưng là nhi thần, duy nhất ông ta thực sự sở hữu là quyền khống chế sinh linh trên mảnh đất này, đất đai không phải của ông ta, chưa bao giờ.
Ác danh của Vân gia có hiệu quả như trống dọn đường, không ai dám diễn bất kỳ thứ kịch nào liên quan tới Vân gia nữa, căn cứ vào tin đồn bí mật ở phường Bình Khang, những ca cơ kia vào Vân gia đầu tiên bị cưỡng bức một trăm lần, còn do chính chiến thần Vân Diệp ra tay, sau đó bị treo trần truồng trên giá để cho mọi người xem thị chúng.
Vô số văn nhân mặc khách đấm ngực nhưng không dám viết thêm một chữ, Thượng Quan Nghi bệnh nặng một trận, đích thân tới Vân gia thỉnh tội, muốn thông qua sự ủy khuất của mình giải cứu những ca cơ đáng thương kia, nhưng bị Vân gia đóng cửa không tiếp, đành về nhà ngã bệnh.
Thể diện của ông ta không đủ lớn, nhưng một người khác thể diện rất lớn, không nể mặt không được, Lão Tiền bị người ta đánh một trận, nữ hiệp lần đầu xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, tất nhiên phải khiêu chiến thế lực độc ác, không may nữ hiếp nghe thấy hành vi độc ác của Vân gia, liền đánh tới cửa.
Lưu Tiến Bảo thấy nữ hiệp chỉ dám ôm đầu ngồi xuống đất, bị người ta đá hai cái, Vượng Tài muốn tới thân mật, kết quả ăn một cái tát, đành ủy khuất bỏ đi.
Tay trái cầm trường kiếm, tay phải là bọ cạp đỏ rực, đuổi phó dịch Vân gia chảy khắp nơi, nha hoàn khóc ầm ĩ, Vân Diệp không ngừng hít hơi lạnh, Tân Nguyệt mặt tò mò, Vân Mộ vỗ tay muốn nữ hiệp động tác nhanh một chút, Lão Triệu sắp bị đuổi chạy ra khỏi cửa rồi.
Nữ hiệp hắc y bị Tiểu Miêu dùng một tay bắt sống, bọ cạp bị Vân Mộ cướp giấu sau lưng, xem ra không định trả nữa.
- Không biết nữ hiệp tới, Vân gia thất lễ rồi, chúng ta tới đông cung hay hoàng cung đây?
- Không đi, ta muốn chơi thống khoái rồi về, cho ta ít tiền, ta hết tiền rồi.
- Không được, cho ngươi tiền có trời mới biết ngươi đi đâu, theo ta về cung.
- Ngươi dám tới hoàng cung? Chuyện xấu xa ngươi làm ở Vân gia trang đến ta cũng biết, tới hoàng cung chúng ta lý luận.
- Hừ hừ, ta đang đầy bụng tức đây, tự nhiên bị mang tội họ kẻ khác, mà còn do cha và ca ca ngươi gây ra, đi lý luận cũng tốt.
- Ngươi mau thả những nữ tử đáng thương kia ra, ta mới nói chuyện với ngươi, đồ dâm tặc.
- Dâm tặc cái chó, những người ngươi nói không chừng gả đi rồi, bách tính đợi được ngươi cứu thì xương cũng chẳng còn..
Nữ hiệp kia chính là Hủy Tử.
Không biết Hủy Tử chịu khổ cực trong núi ra sao, một mình chiếm cả cái bàn lớn, dáng ăn rất khó coi, gần như là nuốt từng miếng thịt vào, Vân Diệp không khỏi lo cho trái tim yếu đuối của nàng, ăn thứ mỡ màng làm tăng huyết áp, tăng gánh nặng của tim.
Hủy Tử lại cứ chọn thịt băm rán, sườn rán, ngan quay để ra tay, còn món rau thanh đạm cơ bản không đụng vào.
Ăn no xong cầm bình trà tu ừng ực, chùi miệng, hào khí hỏi:
- Tỷ phu, sao không có rượu?
Gặp ma rồi, đây là Tiểu Hủy Tử dịu dàng đáng yêu sao? Đây là Hủy Tử suốt ngày yên tĩnh, mang nụ cười điềm đạm khắc khổ học chữ Phi Bạch xấu mù của Lý Nhị à?
Vân Diệp quyết định không đưa nàng về hoàng cung vội, đứa bé này hiện cần gặp Tôn Tư Mạc nhất.
- Thay y phục trên người đi, ai cho công chúa ăn mặc thế này? Chỗ Tiểu Mộ có rất nhiều y phục mới, chọn một cái mà mặc, sư phụ muội sao yên tâm để muội một mình trở về.
- Đừng cho rằng muội không biết huynh là Tân Mị Nhân tên tuổi thối hoắc, Địch Nhân Kiệt là Tân Mị Nhân đời tiếp theo, Tiểu Vũ là Hồ Mị Tử, Ngọc Nữ bọn muội chuyên môn đối phó với huynh.
Vân Diệp có dự cảm không lành, danh từ Ngọc Nữ này quá khủng bố, làm y thêm kiên định quyết tâm đưa Hủy Tử đi gặp Tôn Tư Mạc.
- Đi ngay, chúng ta tới dược lư.
Vân Diệp sai Lão Tiền chuẩn bị xe ngựa, mình và Tân Nguyệt đích thân đi một chuyến mới được.
- Không đi, không đi! Muội khỏi rồi!
Không ngờ Hủy Tử không muốn đi, làm Vân Diệp càng nghi ngờ.
- Tôn tiên sinh là trưởng bối, muội trở về phải hỏi thăm một chuyến, mau đi thay y phục, nếu dám không đi, ta bảo Tiểu Miêu xách đi, còn chút vương pháp nào nữa không?
Hủy Tử biết không lay chuyển được Vân Diệp, đành theo Tân Nguyệt tới chỗ Vân Mộ thay y phục, Lưu Tiến Bảo đã dùng khoái mã tới dược lư, còn Lão Tiền tự tới Đông cung một chuyến nói với Lý Thừa Càn rằng muội tử của hắn đã về, bảo hắn nói cho đế hậu.
Hủy Tử thay bộ váy lục nhạt, trở nên xinh đẹp vô cùng, chỉ là mặt vẫn trắng bệch, thiếu huyết sắc, có điều trạng thái khác hẳn hai năm trước, ít nhất tinh thần khí nhìn không có vấn đề.
Hủy Tử và Vân Mộ quan hệ rất tốt, hai người ngồi trên xe ngựa líu ra líu ríu không ngừng, con bọ cạp đỏ có vẻ hơi nóng lòng, môi trường quen thuộc, khí tức quen thuộc, làm nó giơ hai cái càng lên kẹp liên hồi, rời nhà hai năm, nó rất muốn về mê lâm.
Tân Nguyệt và Vân Diệp ngồi ở xe ngựa phía sau, nghe Tân Nguyệt nói nguyên nhân Hủy Tử không muốn tới chỗ Tôn Tư Mạc khám bệnh, Vân Diệp mỉm cười, rốt cuộc đã thành đại cô nương, biết nam nhân đụng vào người mình không tốt, chỉ là ngại cả Tôn Tư Mạc hơi quá. Đi qua cổng thư viện, Hủy Tử cách tường ném con bọ cạp vào mê lâm, phủi tay, tiếp tục cùng Vân Mộ nói cười.