Đường Chuyên

Chương 1416: Đại bí mật


Vân Mộ hôm nay dẫn theo bọn muội muội tới hoàng cung xem bình trà, còn cố ý ăn diện. Lúc ra cửa Vân Diệp nhìn Vân Mộ quần lụa mỏng thì rất không hài lòng, muốn nói vài câu lại bị Na Nhật Mộ ngăn lại.

Buổi tối Vân Diệp một mình ăn dê xào tỏi, món này rất nồng, người bình thường khó mà hưởng thụ được.

Vân Mộ ăn theo cha, hai cha con ngồi ăn sạch một mâm, sau đó ra uống nước thì bị Tân Nguyệt đuổi ra vườn đi dạo tiêu cơm.

- Cha, cha nói hoàng hậu nương nương có uy phong không?

- Hoàng hậu nương nương lúc nào chả uy phong, dù sao cha cũng bị nương nương ăn hiếp cả đời.

- Con thấy trang phục của nương nương rất đẹp, đồ trang sức cũng đẹp, dắt theo tên ngốc Lý Trị ra ngoài thì uy phong bát diện, tất cả phụ nhân đều phải đại lễ tham bái.

- Đó là dĩ nhiên, vị hoàng hậu nương nương này của chúng ta nổi danh lợi hại. Mà sao lại hỏi cái này? Thích xem ngày mai ta dẫn con đi thấy một hoàng hậu nương nương rất đáng sợ.

- Cha, nếu con thành hoàng hậu, cha thấy con cũng phải hành lễ sao? Con thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn hành lễ với hoàng hậu nương nương.

Vân Diệp chợt đứng lại, nhìn khuê nữ rồi thất vọng thở dài:

- Mắt phượng mày ngài không có, còn học cha híp mắt, không thành được hoàng hậu.




Vân Mộ cười hề hề:

- Giống cha là tốt nhất, người ta khuê nữ giống cha là có phúc. Con chính là người có phúc, nói không chừng sau này lại thành hoàng hậu thì sao? Cha là tử đệ tiên nhân, con sẽ giống như cha nói có mệnh hoàng hậu, ai dám giành với con là không xong đâu.

Khuê nữ từng học võ ai cũng tự tin như vậy.

Buổi tối nằm vật trên giường, Vân Diệp lắc đầu cười khổ mãi, thở dài rồi lại than thở. Tân Nguyệt ghé đầu nhìn mặt phu quân cũng chẳng thấy có gì lạ, đáng lý đã uống trà đi dạo thì phải ngủ ngon chứ nhỉ.

- Đại khuê nữ chúng ta muốn làm hoàng hậu, làm sao bây giờ?

Vân Diệp miễn cưỡng nói với Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt vốn đã nằm xuống nghe vậy liền tức tốc ngồi dậy, nhìn Vân Diệp nói:

- Gả cho Lý Thừa Càn là không được, cho dù là làm hoàng hậu cũng không được, Vân gia không hợp với người kia.

- Nếu như gả cho Lý Thừa Càn, ta sẽ đích thân đánh chết nha đầu chết tiệt này, tiện thể thịt luôn Lý Thừa Càn. Nhưng chắc nó muốn là con dâu hắn.


- Tuổi Lý Thừa còn quá nhỏ, sợ rằng cũng không thích hợp.

- Ai bảo Lý Thừa, là Lý Tượng. Biết cái gì gọi là tro tàn lại cháy không? Chính là vậy đó. Hoàng đế lần nữa muốn khảo hạch Lý Tượng, nghe nói biểu hiện của hắn dạo này cũng không tệ.

Nhưng Đại Đường có một quy củ, chính là nữ nhi đại thần không thể làm hậu. Hoàng hậu Đại Đường chỉ có thể là tiểu nữ của những nhà chức vị nhỏ hơn chúng ta. Đây là đề phòng ngoại thích loạn chính, cho nên mới nói khuê nữ nghĩ đơn giản.

Tân Nguyệt ngồi dậy, ôm gối nhìn Vân Diệp:

- Lý Tượng sẽ làm hoàng đế?

- Trời mới biết, nếu như Lý Tượng thật cưới khuê nữ nhà ta, vậy thì khả năng đến 8/10.

- Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ thế nào? Lão và chàng luôn đối đầu nhau, chỉ cần chuyện chàng muốn làm lão nhất định sẽ phản đối. Hơn nữa thiếp cảm giác Tiểu Mộ không thích Lý Tượng, chẳng qua là thích làm hoàng hậu thôi.

Vân Diệp nghiêng người lầu bầu:


- Bây giờ thì kiếm đâu ra tên nào thích hợp làm chồng nó? Đứa nhỏ này tâm cao khí ngạo, sợ rằng không đảm đương nổi vị trí hoàng hậu. Tâm tư của tiểu hài tử, qua mấy ngày là hết thôi, ngủ.

Lúc Vân Diệp tiến vào mộng đẹp, Lý Thái cùng Hi Bạc Đế Á đang mừng như điên. Không vì cái gì khác, chính vì lĩnh vực học vấn mới phát hiện ra. Lý Thái phát hiện năng lượng có thể chuyển đổi, hơn nữa vĩnh viễn không biến mất...

Trong một đêm, Lý Thái giống như tìm thấy một thế giới mới, hắn muốn hát vang, muốn nhảy nhót, muốn la hét, muốn khóc lóc, cười to, muốn tìm Vân Diệp say sưa một trận. Hắn rất muốn nắm cổ Vân Diệp nói cho y biết, đó chính là lễ vật mà bình trà to chạy trong Thái Dịch trì cho hắn.

Hắn tựa như thấy một con đường rộng thênh thang, một con đường khảm vàng tít tắp xa xôi...

Nhưng hắn vẫn nén được tâm tình kích động, cũng chỉ nhẹ ôm Hi Bạc Đế Á rồi lại chui vào phòng nghiên cứu. Lần này hắn rất có lòng tin hắn không còn là người mù sờ voi, cũng không còn là ếch ngồi đáy giếng. Hắn thấy một hệ thống hoàn chỉnh, giống vén mây mù thấy trời xanh, thấy được nơi sâu xa nhất.

Nhật nguyệt không ngừng luân chuyển, những người bận rộn vẫn rảo bước như mọi ngày trên đường phố Trường An. Đại môn hoàng cung mở lại đóng, đóng lại mở. Vân Diệp ngày ngày đến Binh bộ, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn quên ăn quên ngủ lược bỏ thế lực Vân Diệp. Có điều gần đây lão thích cháo nồng của Lý Nghĩa Phủ, nghe nói trong đó có cho thêm thảo dược, khiến người ăn vào tỉnh táo minh mẫn.

Người Thổ Phồn cũng bắt đầu Tây chinh, nghe nói là vì trừng phạt sự bất kính của Thiên Trúc. Để Đại Đường không gây khó dễ Tây chinh, Thổ Phồn đã đưa tới rất nhiều trân bảo, trong đó nổi danh nhất là một kim phật tám tay khiến Lý Nhị vô cùng thích thú, còn đặc biệt mời Huyền Trang đại sư tụng kinh cho pho kim phật này ngàn lần rồi đặt trong Thái Cực cung, coi như trấn trạch chi bảo.

Nhưng lời cầu hôn Kim Thành công chúa của Thổ Phồn Tiểu Tán Phổ lần nữa bị phớt lờ, cũng như nguyện vọng thiếu niên quý tộc Thổ Phồn được vào học thư viện bị cố tình quên. Có điều Lý Nhị nhận lễ vật, không thừa cơ chiếm cao nguyên đã là nhượng bộ lắm rồi.

Pho kim phật sở dĩ đặt ở Thái Cực cung, là để cho Trưởng Tôn tiện bái phật. Đại thọ hoàng hậu, tất cả phụ nhân thiên hạ đều sẽ đến đây chúc thọ cho hoàng hậu.

Tân Nguyệt dẫn theo toàn bộ phụ nhân có phẩm cấp trong nhà vào hoàng cung. Vân Mộ một lần nữa lại được cảm nhận uy nghiêm của nhất quốc chi mẫu. Ra lệnh một tiếng quần thư bái phục, nàng hâm mộ cảnh tượng như vậy, mặc dù chỉ đứng phía sau, nhưng cũng chú ý bắt chước lời nói hành động của Trưởng Tôn. Giờ khắc này, sự ham muốn làm hoàng hậu trong nàng càng lên cao hơn bao giờ hết.

Đây mới thật là chủ nhân, đây mới thật sự là người...




- Cha, con muốn trở thành hoàng hậu. Con muốn nữ nhân thiên hạ đều phải triều lạy con.

- Tưởng gì, con cứ sắp nha hoàn trong nhà luyện là được...

- Cha, con nói nghiêm túc mà.

- Cha cũng nói thật, con cho rằng chỉ cần là hoàng hậu là người thiên hạ sẽ kính phục? Con cho rằng chỉ cần làm hoàng hậu là sẽ có uy nghiêm của Trưởng Tôn nãi nãi? Con có biết nàng chịu bao nhiêu cực khổ, phạm bao nhiêu lỗi lầm? Trong lịch sử có biết bao hoàng hậu không bị chém đầu thì cũng bị giam cầm thâm cung, con cứ nghiên cứu hết đi rồi hẵng nói.Một nữ hài tử có muốn làm hoàng hậu cũng là chuyện thường, hưởng thụ vinh quang vô thượng. Đây là đại vinh diệu, bất quá đáng tiếc, đây cũng chỉ là mộng ảo nhất thời trong khuê phòng mà thôi.

Vân Mộ thì khác, nàng cho là mình nên làm hoàng hậu, vì vậy nàng tìm Tiểu Vũ tỉ tỉ giúp một tay, hỏi xem làm thế nào mới có thể trở thành hoàng hậu của Đại Đường đế quốc.

Người nào trong lòng hồ ly thì sẽ có bộ dạng hồ ly, Tiểu Vũ chính là như vậy. Nét thiếu nữ ngây ngô cuối cùng cũng đã biến mất, búi tóc trên đầu, mặc một bộ cẩm bào chắc là của Địch Nhân Kiệt, áo lót đỏ thẫm lộ cả ra ngoài, Vân Mộ liếc qua đã thấy khiến nàng đỏ hết cả mặt.

Tiểu Vũ cười khúc khích kéo tay Vân Mộ, ngón trỏ nâng cằm nàng nói:

- Đây chính là cô gái một lòng muốn làm hoàng hậu? Cũng phải, đẹp thế này không làm hoàng hậu cũng tiếc.

Vân Mộ có chút ngượng ngùng, nghe Tiểu Vũ nói toạc ý muốn trong lòng mình thì xấu hổ.

__________________

back top