Hứa Kính Tông không gặp được Vân Diệp, cũng không gặp được Lý Cương, hết cách đành ở lại viện tử thư viện cung cấp đợi học kỳ mới tới, hắn tin vào bằng tài ba của mình nắm được thư viện chỉ là vấn đề thời gian, đám người Vân Diệp không phải là đối thủ của mình.
Hắn hoàn toàn không biết rằng, xuất phát từ sợ hãi với hắn, lần đầu tiên Vân Diệp nảy sinh ý muốn giết người.
Vân Diệp chẳng qua chỉ cắn phải một con sâu, nôn ọe vài cái là hết.
Lý Khác thì thấy mình ăn phải một đống sâu, xây dựng thư viện vẫn đang tiếp tục, mới đầu rất thuận lợi, hắn nắm chắc hoàn thành công trình trước khi mùa đông tới, ai mà ngờ cha hắn biết thư viện có rất nhiều vật liệu, công cụ xây dựng chưa từng có, liền phái tới vô số tiểu lại của công bộ, lệnh cho hắn dạy đám quan viên cấp thấp này biết sử dụng những thứ mới.
- Diệp Tử, ta không muốn dùng đám đần độn đó, chưa nói không biết cái gì cả, còn không chịu học, kẻ nào cũng nói mình là người có công, chỉ nó dùng đá xây nhà làm mất mặt tổ tiên.
Dù gì Lý Khác chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, không quyết đoán được, xem ra cú đá này chỉ có mình làm giúp hắn thôi.
- À, chuyện này ta không quản, ta chỉ cần trước khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống các tiên sinh phải chuyển vào ở, ngươi xây nhà như thế nào thì các tiên sinh phải ở như thế, dù nhà không có nóc cũng là chuyện của ngươi, chuyện của ngươi thì ngươi xử lý.
Nói xong không thèm để ý tới bộ mặt nhăn như bị của Lý Khác, xoay người bỏ đi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lý Khác ra uy, đuổi về hơn mười mấy quan lại có quan hệ, chờ đợi bọn họ đa phần là cách chức về quê, gậy giơ cao, trừng đôi mắt đỏ như máu, nhìn đám tiểu lại run run rẩy rẩy, Lý Khác mới thở phào.
Gần đây chẳng có chuyện gì thuận lợi, toàn bộ cuộc sống trộn lần với một đống bực bội, chỉ có nhìn Vân gia trang ngày dần trở nên phồn hoa, dần trở nên giàu có, trong lòng Vân Diệp mới đỡ hơn, vốn định sống một cuộc sống mới của quý nhân, kết quả bị chút dục vọng cá nhân của mình làm không có ngày yên thân.
Hạt kê trong đất vừa mới nảy mầm, xa xa nhìn tới mà mảng lá non xanh mướt, lo âu trên mặt các nông hộ mới dần tan đi, ngay cả nạn dân bên ngoài cũng không còn bộ mặt vàng vọt nữa, đám trẻ con khẻ như con nghé, các phụ nhân nấp trong nhà đếm từng đồng tiền một, đếm thêm được một đồng, lòng vui thêm một phần.
Đó là kết quả nỗ lực mấy tháng qua của mình, Vân Diệp nói với bản thân như thế.
Một cảm giác tự hào vĩ đại tự nhiên sinh ra, nhớ lại ngọn lửa giận vô hình mấy ngày trước lại cảm thấy buồn cười, một tên viên ngoại lang thôi mà khiến cho mình phải sinh ra sát khí, mình hai đời chưa dính máu người, giờ muốn giết người, thật là ngu xuẩn, dù có vô số cách giết người âm thầm, nhưng cũng không thể dùng tùy tiện, giết người thứ nhất sẽ giết người thứ hai, giống như trong tay có một cái búa, vậy cách giải quyết nhanh nhất là vung búa đập xuống, Tần Thủy Hoàng đã làm như thế đấy, kết quả là...
Lòng đi vào ngõ cụt, bị dục vọng che mắt, không nhìn thấy được bản thân nữa, hình dáng trong gương đồng mờ mịt, chỉ thấy thấp thoáng, ác ma dưới đáy lòng thả ra thì không thu lại được nữa.
Cái tên Hi Đồng kia cũng không quay trở lại, chẳng biết là đã nghe ngóng rõ ràng chưa, không biết ta tò mò thế nào về hiệp khách à? Đợi ngươi quay lại để hói đấy.
Rốt cuộc có tên ngốc nào lấy đùi mình ra nhắm rượu không nhỉ? Hiệp khách mà tiên thơ Lý Bạch miêu tả thật hào hiệp rốt cuộc có tồn tại không? Hiện giờ gần nhất chỉ có tên ngốc đáng yêu Hi Đồng, nhìn thấy trên đường đầy người mặc trang phục hiệp khách, đầu nghỉ vẩn nghĩ vơ, người lại cảm thấy thoải mái chưa từng có, cảm giác cứ lâng lâng.
Tiền Thông luôn đứng sau lưng hầu gia, thấy hầu gia cười ngớ ngẩn, biết đây là bài tu luyện mỗi ngày của y, là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của y, không nỡ cắt ngang, cứ đứng đợi hầu gia tỉnh lại.
Đợi tới khi hầu gia thở ra một hơi dài liền biết có thể nói chuyện được rồi.
- Hầu gia, Ngưu lão hầu đã trở về.
- Cái gì? Ngươi nói lão gia tử về rồi à? Sao ta lại không biết.
Niềm vui trong lòng Vân Diệp không sao biểu đạt nổi, y có sự kính yêu từ sâu thẳm với Ngưu Tiến Đạt, khiến cho hành vi của y cũng học theo ông già này. FULL.vn
Vội vàng trở về nhà, vừa mới đi qua cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lão Ngưu, mây đen trong lòng chỉ chớp mắt đã tan biến sạch sẽ, Lão Trình, Lão Ngưu không có nhà, Vân Diệp có cảm giác như một mình chiến đấu ở đất địch, giờ về rồi, tất cả mọi khó khăn như không còn nữa, sự tồn tại của Lão Ngưu mạnh mẽ như định hải thần châm vậy.
*** Định hải thần châm là gậy như ý của lão Tôn ấy.
Tân Nguyệt đang thi lễ với Lão Ngưu, dáng vẻ thẹn thùng làm Lão Ngưu cười ha hả, Ngưu phu nhân ở bên cạnh lấy một cái trâm tinh xảo gài lên đầu Tân Nguyệt, sau đó kéo Tân Nguyệt cứ cúi gằm mặt ra hậu trạch.
- Tiểu tử bái kiến Ngưu bá bá.
Còn chưa nói hết đã bị Lão Ngưu xách lên ngắm nghía.
- Không tệ, lại cao lên rồi, còn định thân nữa, tốt lắm, Lão Trình mà biết sẽ rất vui.
Trong mắt Lão Ngưu chứa đầy tình cảm:
- Bá bá không phải xuất binh Vân Trung sao? Thế nào lại quay về, tháng sau là tới thời khắc trọng yếu rồi, bá bá lần này về kinh có chuyện trọng đại à?
Vân Diệp nhớ tới cuộc chiến đang tiến hành, vội hỏi mục đích về kinh của Lão Ngưu.
- Vẫn không ra sao như cũ, đại chiến không thể nổ ra một sớm một chiều, có lần nào không phải hai bên chuẩn bị xong mới bắt đầu, lần này cũng không phải ngoại lệ. Ngươi nghĩ đây là thời chiến quốc, một trận tập kích quyết định thắng bại à? Tập kích là chuyện chỉ sau khi đánh tan chủ lực của đối phương mấy lần mới làm, còn đánh lén chỉ tiêu hao chiến lực vô ích, hiện giờ trên chiến trường chỉ có đối chiến bằng đao kiếm, bằng thực lực.
Đầu óc Lão Ngưu không chuyển biến được, lần này Lý Tịnh dựa vào ba nghìn khinh kỵ tập kích quyết định thắng lợi cuộc chiến.
- Lần này về là tìm ngươi lên tiền tuyến, người Đột Quyết bắt đầu dùng thủ đoạn ôn dịch đê tiện rồi, điều lệ vệ sinh trong quân do ngươi định ra, hẳn ngươi biết phải phòng trị thế nào, Lý Tịnh mong ngươi tới trong quân, xem có cách nào hay không?
Không ngờ rằng mình có cơ hội tham dự đại chiến mạc bắc, nghĩ tới cảnh kỵ binh xung phong là Vân Diệp hưng phấn tới run lên.
- Run cái gì, trên chiến trường không có phần của ngươi đâu, ngươi phải trốn ở sau tường thành, nghĩ cách giải quyết vấn đề ôn dịch.
Lão Ngưu rất khinh bỉ sức chiến đấu của Vân Diệp:
- Người Đột Quyết chẳng qua chỉ dùng trò cũ của Hung Nô, dùng trâu chết dê chết ô nhiễm nguồn nước, dùng dịch bệnh súc sinh hại quân mã Đại Đường mà thôi.
Vân Diệp xem thường, chỉ cần Tả Vũ vệ doanh chấp hành điều lệ vệ sinh nghiêm ngặt thì mấy trò kia ích gì.
- Hừ, đừng có xem thường, Hoắc Khứ Bệnh thua bởi trò này đấy, đại thảo nguyên mênh mông, nơi nào có nguồn nước, nơi nào cắm trại được là kiến thức thông thường với người Đột Quyết, bọn họ hiểu từng cái cây ngọn cỏ ở đó, tiểu tử, ngươi mà đem loại tâm tư này thì khỏi lên tiền tuyến.
- Tiểu tử đương nhiên muốn xem thiết kỵ Đại Đường đại phá Đột Quyết ra sao, chỉ là trong thư viện có một con sâu thối tha, phải giết chết nó mới yên tâm lên thảo nguyên được, nếu không một phen tâm huyết của tiểu chất thành uổng phí mất. nguồn
- Ngươi nói Hứa Kính Tông à, bệ hạ không đồng ý với tấu chương của ngươi, sau đó lão phu đòi hắn tới tiền tuyến, ở trong quân ngũ xem tên này giở trò thế nào, chỉ cần tóm được sơ hở của hắn, cho một đao là xong, bệ hạ cũng chẳng thể nói gì.
Lão Ngưu rất quyết đoán:
Vân Diệp mừng như nở hoa trong bụng, nhân vật mình đau đầu không thôi trước thực lực tuyệt đối của Lão Ngưu chỉ là thằng hề, đúng là trong quân ngũ Hứa Kinh Tông chỉ là con kiến có thể thuận tay bóp chết bất kỳ lúc nào.
Chỉ mong hắn đừng có hồ đồ, ngoan ngoãn cùng mình cứu chữa thương binh, nếu có tâm tư khác thì chết là đáng đời.
Vừa nghĩ Hứa Kính Tông tị nạn thế nào thành tới chiến trường, Vân Diệp thấy bi ai thay cho vị lão huyn này, không biết người ta xui xẻo thế nào mới gặp phải kết cục như vậy.
Hắn hoàn toàn không biết rằng, xuất phát từ sợ hãi với hắn, lần đầu tiên Vân Diệp nảy sinh ý muốn giết người.
Vân Diệp chẳng qua chỉ cắn phải một con sâu, nôn ọe vài cái là hết.
Lý Khác thì thấy mình ăn phải một đống sâu, xây dựng thư viện vẫn đang tiếp tục, mới đầu rất thuận lợi, hắn nắm chắc hoàn thành công trình trước khi mùa đông tới, ai mà ngờ cha hắn biết thư viện có rất nhiều vật liệu, công cụ xây dựng chưa từng có, liền phái tới vô số tiểu lại của công bộ, lệnh cho hắn dạy đám quan viên cấp thấp này biết sử dụng những thứ mới.
- Diệp Tử, ta không muốn dùng đám đần độn đó, chưa nói không biết cái gì cả, còn không chịu học, kẻ nào cũng nói mình là người có công, chỉ nó dùng đá xây nhà làm mất mặt tổ tiên.
Dù gì Lý Khác chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, không quyết đoán được, xem ra cú đá này chỉ có mình làm giúp hắn thôi.
- À, chuyện này ta không quản, ta chỉ cần trước khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống các tiên sinh phải chuyển vào ở, ngươi xây nhà như thế nào thì các tiên sinh phải ở như thế, dù nhà không có nóc cũng là chuyện của ngươi, chuyện của ngươi thì ngươi xử lý.
Nói xong không thèm để ý tới bộ mặt nhăn như bị của Lý Khác, xoay người bỏ đi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lý Khác ra uy, đuổi về hơn mười mấy quan lại có quan hệ, chờ đợi bọn họ đa phần là cách chức về quê, gậy giơ cao, trừng đôi mắt đỏ như máu, nhìn đám tiểu lại run run rẩy rẩy, Lý Khác mới thở phào.
Gần đây chẳng có chuyện gì thuận lợi, toàn bộ cuộc sống trộn lần với một đống bực bội, chỉ có nhìn Vân gia trang ngày dần trở nên phồn hoa, dần trở nên giàu có, trong lòng Vân Diệp mới đỡ hơn, vốn định sống một cuộc sống mới của quý nhân, kết quả bị chút dục vọng cá nhân của mình làm không có ngày yên thân.
Hạt kê trong đất vừa mới nảy mầm, xa xa nhìn tới mà mảng lá non xanh mướt, lo âu trên mặt các nông hộ mới dần tan đi, ngay cả nạn dân bên ngoài cũng không còn bộ mặt vàng vọt nữa, đám trẻ con khẻ như con nghé, các phụ nhân nấp trong nhà đếm từng đồng tiền một, đếm thêm được một đồng, lòng vui thêm một phần.
Đó là kết quả nỗ lực mấy tháng qua của mình, Vân Diệp nói với bản thân như thế.
Một cảm giác tự hào vĩ đại tự nhiên sinh ra, nhớ lại ngọn lửa giận vô hình mấy ngày trước lại cảm thấy buồn cười, một tên viên ngoại lang thôi mà khiến cho mình phải sinh ra sát khí, mình hai đời chưa dính máu người, giờ muốn giết người, thật là ngu xuẩn, dù có vô số cách giết người âm thầm, nhưng cũng không thể dùng tùy tiện, giết người thứ nhất sẽ giết người thứ hai, giống như trong tay có một cái búa, vậy cách giải quyết nhanh nhất là vung búa đập xuống, Tần Thủy Hoàng đã làm như thế đấy, kết quả là...
Lòng đi vào ngõ cụt, bị dục vọng che mắt, không nhìn thấy được bản thân nữa, hình dáng trong gương đồng mờ mịt, chỉ thấy thấp thoáng, ác ma dưới đáy lòng thả ra thì không thu lại được nữa.
Cái tên Hi Đồng kia cũng không quay trở lại, chẳng biết là đã nghe ngóng rõ ràng chưa, không biết ta tò mò thế nào về hiệp khách à? Đợi ngươi quay lại để hói đấy.
Rốt cuộc có tên ngốc nào lấy đùi mình ra nhắm rượu không nhỉ? Hiệp khách mà tiên thơ Lý Bạch miêu tả thật hào hiệp rốt cuộc có tồn tại không? Hiện giờ gần nhất chỉ có tên ngốc đáng yêu Hi Đồng, nhìn thấy trên đường đầy người mặc trang phục hiệp khách, đầu nghỉ vẩn nghĩ vơ, người lại cảm thấy thoải mái chưa từng có, cảm giác cứ lâng lâng.
Tiền Thông luôn đứng sau lưng hầu gia, thấy hầu gia cười ngớ ngẩn, biết đây là bài tu luyện mỗi ngày của y, là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của y, không nỡ cắt ngang, cứ đứng đợi hầu gia tỉnh lại.
Đợi tới khi hầu gia thở ra một hơi dài liền biết có thể nói chuyện được rồi.
- Hầu gia, Ngưu lão hầu đã trở về.
- Cái gì? Ngươi nói lão gia tử về rồi à? Sao ta lại không biết.
Niềm vui trong lòng Vân Diệp không sao biểu đạt nổi, y có sự kính yêu từ sâu thẳm với Ngưu Tiến Đạt, khiến cho hành vi của y cũng học theo ông già này. FULL.vn
Vội vàng trở về nhà, vừa mới đi qua cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lão Ngưu, mây đen trong lòng chỉ chớp mắt đã tan biến sạch sẽ, Lão Trình, Lão Ngưu không có nhà, Vân Diệp có cảm giác như một mình chiến đấu ở đất địch, giờ về rồi, tất cả mọi khó khăn như không còn nữa, sự tồn tại của Lão Ngưu mạnh mẽ như định hải thần châm vậy.
*** Định hải thần châm là gậy như ý của lão Tôn ấy.
Tân Nguyệt đang thi lễ với Lão Ngưu, dáng vẻ thẹn thùng làm Lão Ngưu cười ha hả, Ngưu phu nhân ở bên cạnh lấy một cái trâm tinh xảo gài lên đầu Tân Nguyệt, sau đó kéo Tân Nguyệt cứ cúi gằm mặt ra hậu trạch.
- Tiểu tử bái kiến Ngưu bá bá.
Còn chưa nói hết đã bị Lão Ngưu xách lên ngắm nghía.
- Không tệ, lại cao lên rồi, còn định thân nữa, tốt lắm, Lão Trình mà biết sẽ rất vui.
Trong mắt Lão Ngưu chứa đầy tình cảm:
- Bá bá không phải xuất binh Vân Trung sao? Thế nào lại quay về, tháng sau là tới thời khắc trọng yếu rồi, bá bá lần này về kinh có chuyện trọng đại à?
Vân Diệp nhớ tới cuộc chiến đang tiến hành, vội hỏi mục đích về kinh của Lão Ngưu.
- Vẫn không ra sao như cũ, đại chiến không thể nổ ra một sớm một chiều, có lần nào không phải hai bên chuẩn bị xong mới bắt đầu, lần này cũng không phải ngoại lệ. Ngươi nghĩ đây là thời chiến quốc, một trận tập kích quyết định thắng bại à? Tập kích là chuyện chỉ sau khi đánh tan chủ lực của đối phương mấy lần mới làm, còn đánh lén chỉ tiêu hao chiến lực vô ích, hiện giờ trên chiến trường chỉ có đối chiến bằng đao kiếm, bằng thực lực.
Đầu óc Lão Ngưu không chuyển biến được, lần này Lý Tịnh dựa vào ba nghìn khinh kỵ tập kích quyết định thắng lợi cuộc chiến.
- Lần này về là tìm ngươi lên tiền tuyến, người Đột Quyết bắt đầu dùng thủ đoạn ôn dịch đê tiện rồi, điều lệ vệ sinh trong quân do ngươi định ra, hẳn ngươi biết phải phòng trị thế nào, Lý Tịnh mong ngươi tới trong quân, xem có cách nào hay không?
Không ngờ rằng mình có cơ hội tham dự đại chiến mạc bắc, nghĩ tới cảnh kỵ binh xung phong là Vân Diệp hưng phấn tới run lên.
- Run cái gì, trên chiến trường không có phần của ngươi đâu, ngươi phải trốn ở sau tường thành, nghĩ cách giải quyết vấn đề ôn dịch.
Lão Ngưu rất khinh bỉ sức chiến đấu của Vân Diệp:
- Người Đột Quyết chẳng qua chỉ dùng trò cũ của Hung Nô, dùng trâu chết dê chết ô nhiễm nguồn nước, dùng dịch bệnh súc sinh hại quân mã Đại Đường mà thôi.
Vân Diệp xem thường, chỉ cần Tả Vũ vệ doanh chấp hành điều lệ vệ sinh nghiêm ngặt thì mấy trò kia ích gì.
- Hừ, đừng có xem thường, Hoắc Khứ Bệnh thua bởi trò này đấy, đại thảo nguyên mênh mông, nơi nào có nguồn nước, nơi nào cắm trại được là kiến thức thông thường với người Đột Quyết, bọn họ hiểu từng cái cây ngọn cỏ ở đó, tiểu tử, ngươi mà đem loại tâm tư này thì khỏi lên tiền tuyến.
- Tiểu tử đương nhiên muốn xem thiết kỵ Đại Đường đại phá Đột Quyết ra sao, chỉ là trong thư viện có một con sâu thối tha, phải giết chết nó mới yên tâm lên thảo nguyên được, nếu không một phen tâm huyết của tiểu chất thành uổng phí mất. nguồn
- Ngươi nói Hứa Kính Tông à, bệ hạ không đồng ý với tấu chương của ngươi, sau đó lão phu đòi hắn tới tiền tuyến, ở trong quân ngũ xem tên này giở trò thế nào, chỉ cần tóm được sơ hở của hắn, cho một đao là xong, bệ hạ cũng chẳng thể nói gì.
Lão Ngưu rất quyết đoán:
Vân Diệp mừng như nở hoa trong bụng, nhân vật mình đau đầu không thôi trước thực lực tuyệt đối của Lão Ngưu chỉ là thằng hề, đúng là trong quân ngũ Hứa Kinh Tông chỉ là con kiến có thể thuận tay bóp chết bất kỳ lúc nào.
Chỉ mong hắn đừng có hồ đồ, ngoan ngoãn cùng mình cứu chữa thương binh, nếu có tâm tư khác thì chết là đáng đời.
Vừa nghĩ Hứa Kính Tông tị nạn thế nào thành tới chiến trường, Vân Diệp thấy bi ai thay cho vị lão huyn này, không biết người ta xui xẻo thế nào mới gặp phải kết cục như vậy.