Đường Chuyên

Chương 1465: Sinh ý muốn đi

Từ đường Vân gia, Vân Diệp đã hơn hai năm chưa sửa râu, râu dưới cằm đã dài nửa xích, mặc thanh y đang dùng cuốc sửa sang lại mộ, lão tổ tông đã vào đó ở hơn hai năm, ngôi mộ cao lớn so với ngôi mộ nhỏ bên cạnh trông rất khí thế, sau lưng Vân Diệp có ba gian nhà ngói, hơn hai năm qua y ở nơi này, chưa từng rời đi một bước.

- Lão tổ tông của ngài đã qua đời hai năm, hôn sự của Vân Mộ và con ta gần sát, nữ hài tử đã hai mươi, nếu không gả đi sẽ khó coi lắm. Tuy nói đại tang làm lỡ dở, nhưng nói cho cùng Vân Mộ là trọng tôn, đâu cần phải nghiêm chỉnh như vậy?

Nhan Sư Cố ở bên giúp dọn cỏ, miệng lải nhải suốt.

Vân Diệp đứng thẳng dậy, đắp thêm đất lên mộ, gật đầu:

- Vậy tổ chức đi, con gái lớn không giữ trong nhà, Vân gia không cầu kỳ, cứ theo lễ số của Nhan gia làm là được, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc, lão tổ tông linh thiêng sẽ không trách tội.

Nhan Sư Cố cười lớn:

- Đúng thế, lão tổ tông nhà ta khi đi còn đặc biệt dặn, nên thành thân thì thành thân, nên sinh con thì sinh con, từng bừng náo nhiệt mới là cái nhà. Nếu Sở công đã đồng ý, vậy lão phu về tổ chức, quy củ phức tạp chút, nhưng là đại phụ, không qua loa được.

Nhìn Nhan Sư Cố hớn hở đi xa, Vân Diệp bỏ cuốc ngồi xuống ghế, cầm ấm trà tu từng ngụm. Tiểu Miêu dắt một đứa bé đi tới, đứa bé đi đường như con ruồi không đầu, giang hai tay muốn Vân Diệp bế nó.

Vân Diệp vội bỏ ấm trà, đứa bé lao vào lòng phụ thân như viên đạn pháo, đưa tay ra tóm râu y, Vân Diệp không ngừng lắc đầu không cho nó tóm. Đứa bé này chân tay chắc khỏe, tóm lấy râu là ra sức giật, Vân Diệp bị nói giật đứt râu không phải chỉ một hai lần.

Tuy hơi vất vả nhưng Vân Diệp vô cùng hạnh phúc, mình bỏ lỡ kỳ ấu thơ của Vân Thọ, Vân Hoan, càng chẳng nói tới Lý Dung, người làm cha này không hợp cách. May mà ông trời cho cơ hội bù đắp, Vân Lôi từ khi sinh ra tới khi chập chững bước đi, khi gọi tiếng cha đầu tiên, mình đều có mặt.

Tân Nguyệt nghe thấy tiếng trẻ con cười, nói với Linh Đang và Na Nhật Mộ:




- Cuối cùng cũng hồi phục lại, một người thích người lại không cười nữa, trong lòng nhất định đau khổ lắm.

Na Nhật Mộ đang thêu hoa mẫu đơn tiếp lời:

- Phu quân không chịu được cảnh lão nhân qua đời, năm xưa Nhan lão tiên sinh, Lý Cương tiên sinh, Dực quốc công qua đời cũng sa sút rất lâu.

Linh Đang thở dài:

- Tỷ muội chúng ta chết sau phu quân thì tốt hơn, nếu từng người qua đời, chẳng biết chàng thống khổ ra sao, muội thà để mình chịu sự thống khổ này.

Tân Nguyệt lo lắng nhìn ra ngoài, Na Nhật Mộ thoải mái nói:

- Phu quân mà đi, ta chẳng chịu tội làm gì, cho một đao là xong. Tới lúc đó cùng phu quân nằm trong một quan tài còn hơn ở ngoài trăm lần, mọi người còn phải khóc tang, ha ha ha.

Vừa mới cười mấy tiếng bị Tân Nguyệt tát một cái tịt luôn, chỉ thấy Tân Nguyệt mày dứng ngược, phẫn nộ nói:

- Ta là cả, dù chung quan tài cũng là ta, có thị thiếp nhà nào được chôn cùng gia chủ? Phu quân chiều muội từ nhỏ tới già, không có chút lễ số nào hết.

- Vậy tỷ để lại một khe hở, hoặc là khoét cái lỗ trên quan tài, tới khi đó muội chui vào, dù sao tỷ hay cướp chăn của muội, vậy chúng ta tranh nhau cả đời.

Tân Nguyệt dừng việc lại:


- Thị thiếp nhà khác đều chết sớm siêu sinh sớm, nhà ta thì ngược lại, năm nữ nhân vây quanh một nam nhân. Muội xem Cửu Y chết dứt khoát thế nào, bệnh cái là chết ngay.

Na Nhật Mộ kiên quyết lắc đầu:

- Kệ, chỉ cần phu quân còn sống ngày nào muội bồi tiếp ngày đó, tỷ đừng mơ muội chết sớm. Phu quân không còn, tỷ có xin muội sống muội cũng chẳng làm.

Linh Đang hâm mộ nhìn Na Nhật Mộ, nàng không dám nói với Tân Nguyệt những lời như thế.

Vượng Tài tắm nắng ở sườn núi chán rồi, cảm thấy bụng hơi đói, nhìn cỏ vừa mới mọc lá non trên mặt đất, vẫn còn quá ngắn, bực mình hí một tiếng, lão mã phu hơn bảy mươi tuổi vội từ phong nhỏ chui ra, trong sọt toàn là cỏ non.

Ăn hết cả sọt cỏ, bụng vẫn còn chưa no, mã phu mang tới ít lúa mì, Vượng Tài ăn hai miếng nhổ đi, nổi giận đứng dậy dẫm nát cái sọt. Tới khi mã phu quát hai đứa nhi tử đi nhổ cỏ mới yên tĩnh lại, đi vào viện tự, nằm xuống bên Vân Diệp, tiếp tục ngủ gật.

Vân Diệp cậy miệng Vượng Tài ra, răng đã mòn gần hết, cứ tiếp tục thế này Vượng Tài sẽ không ăn được gì nữa, chẳng lẽ về sau chỉ húp cháo?

Bảo mã phu sau này cho Vượng Tài ăn cố gắng chọn thứ mềm, đậu thì cấm chỉ, mã phu chăm sóc Vượng Tài cả đời, tất nhiên là biết làm thế nào, nói với Vân Diệp, từ năm ngoái đã không cho Vượng Tài ăn đồ khô nữa.

Vân Diệp bế Vân Lôi nằm trên bụng Vượng Tài lên, giao cho Tiểu Miêu, lấy một cái bàn chải chải lông cho Vượng Tài. Năm nay tinh thần Vượng Tài rất tốt, lông màu mận chín dài mượt, sờ rất thoải mái.

Lý Thái mang hai bình rượu tới Vân gia, đánh miệng với Tiểu Miêu, Tiểu Miêu liền cười giao con cho Tân Nguyệt, đi vào bếp, chẳng bao lâu mang ra bốn đĩa thức ăn, trong đó không thiếu đậu phộng.


Cái viện tử này không có nha hoàn phó dịch, tất cả mọi việc phải tự làm, Lý Thái kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên Vân Diệp:

- Hạm đội phương nam đã xuất hiện ở cực bắc, định vượt qua biển băng, đây là lúc nguy hiểm nhất, ngươi không có gì để nói à?

Vân Diệp chải lông cho Vượng Tài xong, thấy nó không muốn động đậy cũng không đuổi, rửa tay nói:

- Núi băng rất nguy hiểm, nếu bị kẹt trong đó thì phiền lắm. Phải rồi hạm đội phía bắc không có tin à?

- Không có, nơi họ đi đều là vùng man hoang không có bóng người, nên tin tức không truyền về được.

- Man hoang thì man hoang, nhưng người không ít, nhất là Thái Dương thần quốc, bọn họ có lịch, có văn tự, còn tốt hơn của chúng ta. Kiến trúc to lớn của bọn họ chỉ có Trường Thành mới so được. Cho nên ngươi đừng nói người ta là dã nhân, đừng coi thường người ta.

Lý Thái mở bình rượu uống:

- Cứ như ngươi nhìn thấy rồi vậy, hiện giờ ta đang đợi thứ gọi là cao su mà ngươi nói đây, một khi mang về, máy hơi nước có thể chính thức ra đường rồi.

- À phải, hỏi ngươi chuyện này, sao lại làm đường sắt giữa Trường An và Lạc Dương? Thanh sắt cao hai tấc, dưới còn kê gỗ tốt, ngươi biết hao phí lớn thế nào không?

Vân Diệp mặt lạnh tanh:

- Ngươi quan tâm làm gì, bệ hạ cũng phê chuẩn rồi, coi như ta đem tiền đi đốt không được à?

Vân Hoan làm đường sắt báo cáo với triều đình là dùng ngựa kéo khoang xe chạy trên đường sắt, chỉ một ngày là tới được Lạc Dương, công bộ rất rộng rãi cho Vân gia quyền thu phí năm mươi năm. Người khác không biết lợi nhuận trong đó, Vân Diệp rất rõ, máy hơi nước của Lý Thái sự thực rất hoàn thiện rồi, chỉ có vấn đề về phong kín, một khi lấy được cao su, một cái đầu tàu kéo bảy tám cái khoang sẽ chạy với tốc độ năm mươi km một giờ, Vân Diệp không dám tưởng tượng lợi nhuận lớn cỡ nào.




Lý Thái nhìn Vân Diệp chằm chằm:

- Không được, ta muốn nhập cổ phần.

Vân Diệp bật cười, đúng là người thông minh, vỗ vai Lý Thái dẫn hắn vào một gian phòng, Vân Diệp nhàn rỗi làm một cái sa bàn đường sắt từ Trường An tới Lạc Dương.

Lý Thái nhìn một cái hô lên mắc lừa rồi, vì đặt trên đường ray chính là máy hơi nước chính hắn tham gia chế tạo. Vân Diệp cầm đầu máy đẩy từ Trường An tới Lạc Dương, nói:

- Bốn canh giờ.

Lý Thái nhắm mắt lại tính toán:

- Ngươi thực sự giàu nhất nước rồi.

Vân Diệp lắc đầu:

- Ta muốn lập cơ sở ở hải ngoại, cần rất rất nhiều tiền, nên tranh thủ kiếm được chút nào hay chút đó.

- Ngươi định đi?

Lý Thái còn giật mình hơn khi nãy.

- Đi bây giờ còn giữ được vài phần tình nghĩa, ta lo đi muộn, người tranh ta đoạt, chẳng còn tình nghĩa nữa.

back top