Đường Chuyên

Chương 1497: Ngươi Tạo Phản, Ta Thảo Phạt

Vượng Tài thấy Vân Diệp từ hành cung đi ra vui vẻ hí mấy tiếng, đi về nhà trước, thấy Vân Diệp không đi theo, liền đứng lại đợi.

Vân Diệp quay đầu nhìn cung điện, Lý Nhị hôm nay khác hẳn thường ngày, uy nghiêm của đế vương đã biến mất hết, chỉ còn người cha hi vọng thấy con mình.

Giờ đã hiểu vì sao hành cung chỉ còn lại Lý Nhị, ông ta đang bồi thường vợ con, để hoàng hậu và toàn bộ phi tần đi tàu hỏa, đó là điều cực hạn ông ta làm được.

Thâm cung nguy nga không chỉ giam ba nghìn giai nhân, còn cả đế vương cô đơn.

Lưu Phương không định ở Vân gia nữa, ông ta thay đổi chủ ý, không muốn chôn trong mộ thư viện, cháu ông ta tới đón, muốn chăm sóc lão nhân gia, ý chí kiên cường của Lưu Phương bị trọng tôn phá vỡ trong tích tắc, vội theo trọng tôn tới quê nhà Cam châu, thế là Vô Thiệt càng thêm cô đơn.

Còn may Vân Lôi chuyển vào viện tử của Vô Thiệt, có đứa bé nghịch vô cùng này, Vô Thiệt không quá cô đơn, điều kiện vật chất của Vân gia rất tốt, Vô Thiệt không coi trọng cái đó, ông ta sợ nhất mình chết trên giường không ai hay. Cho nên chuyên môn dặn Tiểu Miêu mỗi ngày phải tới thỉnh an mình, xem đã chết hay chưa?

Vô Thiệt chẳng hề kỵ húy nói tới cái chết, còn đích thân chuẩn bị quan tài xa hoa cho mình, sau khi Lưu Phương đi, ông ta không ngủ trên giường nữa, mà trải chăn ngủ trong quan tài. Buổi tối vào phòng ông ta, thấy ông già tóc bạc đứng thẳng tắp dậy từ quan tài, ai nhát gan chút là bị dọa chết luôn.

Người ta già thì rất chú ý tới quan tài, Lưu Phương khi rời Vân gia từ chối vàng bạc châu báu, chỉ mang theo một cái quan tài kim ti nam mộc thượng hạng, xem chừng ông ta cũng định mang về ngủ trong đó.

Vân Diệp cũng thấy mình già rồi, không phải là thân thể già, mà tâm cảnh già, tối đi ngủ y ngửi mùi mục rỗng phát ra từ trong xương.

Định làm một cái quan tài thử ngủ trong đó xem, kết quả bị Tân Nguyệt nổi điên dứt khoát từ chối, còn nói nếu Vân Diệp chuẩn bị quan tài, nàng sẽ tự sát luôn. Chẳng những Tân Nguyệt, ngay cả Na Nhật Mộ, Tiểu Miêu cũng phản đối, Linh Đang thường ngày nghe lời mình hết cỡ cũng khóc thảm thiết.

Nhìn cả nhà bi thương, Vân Diệp thở dài, hiện giờ vẫn chưa chết được.




Tâm lý học có cách nói là lý luận bi quan lan truyền, các nhà khoa học đã chứng minh, ngươi chặt một cái cây, cái cây khác cũng thấy sợ hãi. Hiện Lý Nhị, Lưu Phương sắp chết, Vô Thiệt cũng cho rằng mình sắp chết, nguy nhất là Vượng Tài cũng tỏ ra bất thường, hôm qua không thèm nhìn tới hoa qua được cắt sẵn, đó là thứ trước kia nó thích nhất, ăn không biết chán.

Vân Diệp bị tử vong quấn lấy, người bên cạnh như đều sắp chết, Ngọc Sơn tiên sinh trúng gió mồm lệch đi, nay không nói chuyện được nữa, cần nha hoàn ở bên lau nước dãi liên tục. Nguyên Chương tiên sinh chỉ bị cảm thôi mà nằm luôn trên giường nửa tháng, còn may Tôn Tư Mạc ở bên, nếu không đã chẳng còn mạng.

Sợ nhất là có người đầu quấn khăn trắng tới Vân gia báo tang, thấy là Vân Diệp nổi giận, tháng này đã nổi giận ba lần.

Giận thì hại gan, nên không ai báo tin xấu cho Vân Diệp nữa, toàn bộ giao cho Vân Thọ mới về kinh xử lý, Vân Diệp trốn trong hậu trạch như con chuột, trừ tuần tra thành phòng thì không làm gì hết.

Na Nhật Mộ bày đủ trò làm trượng phu vui, khi không có ai còn nhét bầu vú căng tròn của mình vào miệng Vân Diệp, đương nhiên là làm Vân Diệp rất thích, nhưng sau đó vẫn ủ rũ.

Trước kia không hiểu tâm thái truy cầu trường sinh của đám Lý Nhị, giờ hiểu rồi, cái chết không phải mang tới sợ hãi, mà là cô đơn...

Vỗ cái mông đầy đặn của Na Nhật Mộ:

- Dậy đi, nếu không bị nàng đè chết giờ.

- Trước kia chàng rất thích ôm thiếp.

Na Nhật Mộ hơi tủi thân:


- Nói thừa, khi đó ta hai mươi tuổi, giờ ta sắp năm mươi còn như trước nổi không?

- Nhưng tối qua chàng còn nói thiếp đẫy đà ôm rất thoải mái.

Vân Diệp chưa nói, Tân Nguyệt đang thêu ở bên cầm kim đâm vào mông Na Nhật Mộ một cái, Na Nhật Mộ thét lớn ôm mông bật dậy, nước mắt chảy ra.

Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn Na Nhật Mộ một cái rồi tiếp tục làm việc.

- Nàng điên à, sao lấy kim đâm?

Vân Diệp quát Tân Nguyệt, kéo tay che mông của Na Nhật Mộ ra, thấy có máu thấm ra ngoài váy, bà nương kia ra tay không biết nặng nhẹ gì.

- Chiều đi, chàng chiều nữa đi, bốn mấy tuổi rồi mà sống vô tâm như tiểu nha đầu, không nhìn xem cái mông như lồng bàn đó đè lên chân chàng nửa canh giờ, dễ chịu mới là lạ. Chàng dù khi trẻ cũng không chịu nổi bị đè như thế, mau đi lại cho thông máu, cẩn thận bị ngã.

Tân Nguyệt đã thành bà địa chủ, chua ngoa khắc bạc vô cùng:

Kệ bà địa chủ, lão bà mình thích, thân mật thế nào là chuyện của mình, khoác áo cho Na Nhật Mộ, định đưa nàng đi hái hồng.


- Đợi thiếp đã.

Tân Nguyệt nghiến răng vứt đồ theo ở đó cầm cái áo choàng đuổi theo.

Na Nhật Mộ khoác tay Vân Diệp, chân đi tập tễnh, đầu dựa vào vai y, nhìn xa như đôi người ngọc đang dạo bước trong tuyết đầu mùa, Tân Nguyệt chùm áo choàng lông là hóa thân ác bà nương trong tiểu thuyết.

Cảnh rất buồn nôn, có điều Na Nhật Mộ thích, đau đớn ở mông giảm đi, cảm giác ưu việt chiếm thượng phong, nũng nịu chỉ thị trên cây bình luận, nàng ghét nhất Tân Nguyệt nói nàng có cái mông lồng bàn.

- Phu quân nhìn xem, quá hồng kia to chưa, to hơn mông thiếp thân.

Vân Diệp run tay, kết quả là quả hồng rơi xuống đất, vỡ thành đống bầy nhầy màu vàng, trông đến tởm:

- Nàng đúng là không sợ đòn, lần nào cãi nhau với Tân Nguyệt cũng là nàng thua, người ta là cả, có cái danh nghĩa này nàng bị đánh chẳng ai nói được, đừng khiêu khích nữa.

Không hái hồng được nữa, Trường Tôn Xung tới, Vân Thọ không chiêu đãi được, còn tưởng hắn không thèm để ý tới hành động của Lý Thừa Càn, đến giờ cũng không nhịn nổi nữa.

Trường Tôn Xung đang uống trà ở đại sảnh, tuy hắn và Vân Diệp trở mặt, nhưng không liên quan tới Vân Thọ, nên Vân Thọ vẫn phải đứng bên hầu hạ, không khí vẫn hài hòa.

Vân Diệp đi vào, Trường Tôn Xung chẳng đứng lên đón, chỉ vào ghế tùy ý như ở nhà.

- Ngươi có kế hoạch gì, nếu thích hợp Trường Tôn gia theo, cứ thế này sớm muộn hai nhà chúng ta sẽ bị cô lập.

Vân Thọ khom người lui ra, Vân Diệp uống qua ngụm trà nói:




- Còn thế nào được, hoàng đế muốn thu hồi quyền lực, chúng ta muốn quyền lực phân tán, thế thôi. Thiên hạ này không thể do một mình hoàng gia ôm hết quyền, Thừa Càn làm thế sẽ mau chóng có hậu quả thôi.

- Đợi tới bao giờ? Hoàng đế hạ lệnh hình ngục từng châu đều phải xem xét, tuy đó là cách làm thánh quân cổ đại, nhưng không nhìn xem Đại Đường lớn cỡ nào, các nước cổ đại lớn bao nhiêu.

- Điều động trên năm trăm binh tốt phải được hoàng đế đồng ý, không nhìn xem Đại Đường có bao nhiêu binh sĩ, Nam Hải có loạn cần điều binh ba nghìn quân đi dẹp, chẳng lẽ cũng cần báo lên? Đi về mất nửa năm, lúc này không phải ba nghìn quân có thể dẹp được mà là một vạn..

Vân Diệp đặt chén trà xuống, nghiêm túc hỏi:

- Nói thật đi, bị hoàng đế chọc vào chỗ hiểm rồi à?

Trường Tôn Xung giang tay:

- Kinh lược Liêu Đông, thứ sử Trác Châu, lưu thủ Tấn Dương đều thay người, Trương Lượng cáo lão về quê, hạm đội phía bắc trở về, hoàng đế tiếp nhận, Trường Tôn gia không biết gì.

- Thế mới đúng, nếu không ngươi chẳng tới, có điều cho ngươi biết, ta không muốn trở mặt với Thừa Càn, sức khỏe thái thượng hoàng rất kém, chỉ cần người quy thiên ta bỏ đi ngay, ngươi cũng có thể về quê Triệu châu mà.

Trường Tôn Xung gật đầu:

- Hoàng đế nay đã chiếm hết thiên thời địa lợi, tuy nhân hòa hơi kém, nhưng vẫn không thể bới móc được, đám tâm phúc đại thần cũng rất giỏi, chúng ta không thể thừa cơ. Ngươi nói không sai, có thể về quê đợi thiên thời hẵng tính... Ta cũng không muốn tạo phản.

Vân Diệp nhắm mắt nói:

- Ngươi tạo phản, ta sẽ đi thảo phạt.

back top