Đường Chuyên

Chương 1502: Sở Công Trở Về


Vượng Tài vừa đi vừa đánh rắm, Vân Diệp quay đầu nhìn nó thở dài, sau thích ăn đậu nấu mềm chứ? Dạ dày không tốt đừng ăn thứ đầy bụng.

Hết cách, từ lần đưa Vượng Tài đi tàu hỏa một lần, nó liền thích tàu hỏa, có lẽ vì bản thân không chạy được nữa, nhưng vẫn hoài niệm cái cảm giác lướt gió như bay đó, nên chỉ cần Vân Diệp ra ngoài, để Vượng Tài thấy tàu hỏa, là nó hưng phấn lấy móng gõ đất.

Lý Nhị đã qua đời năm năm rồi, năm nay là đại tế tự, Vân Diệp không muốn bỏ qua, chẳng hiểu vì sao hoàng gia lại chọn vào ngày nóng nhất trong năm này, có lẽ là vì dương khí lớn, con cháu hoàng gia chết oan sẽ không tới tìm đế vương đang sống.

Vân Diệp không hỏi tới triều chính từ rất lâu rồi, sống vô cùng yên bình, năm năm qua y đi xa nhất tới đảo xa, Lý Thái đã thành công lắp được máy hơi nước lên thuyền, cho nên thời gian đi đảo xa rút ngắn rất nhiều.

Lên tàu hỏa, Vượng Tài theo thói quen nằm xuống đống cỏ mã phu rải cho nó, đầu gác dưới chân Vân Diệp nhìn qua kính pha lê, Vân Diệp không cho phép Vượng Tài thò đầu ra ngoài cửa sổ, dù nó thích nhất trò đó.

Quản gia trẻ tới hỏi công gia đã đi được chưa, Vân Diệp gật đầu, thị vệ giúp công gia hạ ghế mềm xuống, đắp một cái chăn mỏng lên, lên tàu ngủ là thói quen của công gia.

Đỗ Duy không oán trách nữa, có thể ngồi trên cùng con tàu với nhân vật truyền kỳ, hắn thấy rất hạnh phúc. Thời gian học ở thư viện, hắn từng thấy Vượng Tài, chỉ là mấy năm đó công gia không lên lớp dạy học nữa, môn toán học do Vũ Mị lão sư và Hi Mạt Đế Á lão sư giảng, nghe nói lão nhân gia dứt khoát từ bỏ mọi quyền lợi, trở về điền viên. Chỉ riêng điều này đã khiến thiên hạ kính phục.

Tiến thì sất trá phong vân, lui thì sóng yên biển lặng, bao nhiêu người ao ước đạt được tới mục tiêu này, nhưng chỉ có Sở quốc công làm được.

Tàu hỏa chạy sầm sầm đánh thức Vân Diệp, nhìn đồng hồ cát phát hiện tàu hỏa đã qua Hàm Cốc Quan, sắp tới bình nguyên Quan Trung rồi, Hoàng Hà yên tĩnh chảy cách đó không xa, nước chỉ hơi vàng, thế là tốt lắm rồi, mấy năm trước nó đúng là con sông bùn màu vàng.

Vượng Tài ngủ không say, Vân Diệp thức giấc nó cũng cựa mình được mã phu giúp đứng dậy, bất kể thế nào Vượng Tài cũng không thể ở bên mình quá lâu nữa, một con ngựa nếu không tự đứng lên được là tới lúc tuổi thọ đã hết.


Đám vãn bối cứ trích dẫn kinh sách chứng minh một con ngựa có thể sống hơn tám mươi tuổi, đồng thời chỉ niêm giám Xích Thố Mã trong ( Tam Quốc chí) do Trần Thọ biên soạn nói một con ngựa sống năm mươi năm cũng không thành vấn đề.

Lời Trần Thọ mà cũng tin được à? Hắn là thứ sử gia ai cho tiền thì viết hay cho người đó, Nhan gia liệt hắn vào loại bại hoại, trong ( Nịnh nhân truyện) cũng có ghi chép về hắn.

Sống đủ lâu, Vân Diệp đã có thể đối diện với tử vong, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đã chết, lão thần Trinh Quan chẳng còn lại mấy người, trừ Trình Giảo Kim vẫn uống chén lớn, ăn thịt to sống thoải mái ra thì Úy Trì Cung, Ngưu Tiến Đạt đều đã trời chiều xế bóng.

Khi Vân Diệp chắp từ trên tàu xuống thì thành Trường An đã tắt đèn, Vân Thọ đỡ phụ thân lên xe ngựa, dặn xa phu đi chậm thôi, Vượng Tài không theo kịp.

Vân Diệp vỗ bụng nhi tử:

- Cha và mẹ con không ai béo cả, sao tới con lại béo thành thế này? Sắp bốn mươi rồi, vận động nhiều vào, cha ở cái tuổi con người vẫn nhẹ như chim én.

- Con chưa bao giờ bỏ luyện võ công, hiện múa kiếm nửa canh giờ chưa thở dốc, nhưng mà cái tấm thân này đúng là làm con phiền não, hỏi Tôn thần tiên, lão thần tiên nói tại cơ sở của con quá tốt.

Vân Diệp cười phá lên, vỗ ghế cao hứng nói:

- Đạo dưỡng sinh thì Tôn đạo trưởng là chuyên gia rồi, lời ông ấy nói là lời vàng thước ngọc. Có điều Trình gia gia toàn làm trái lại hết, vậy mà lão nhân gia lại sống khỏe mạnh nhất, cho nên đạo lý thiên hạ không phải là tuyệt đối, chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Vân Thọ thấy cha tinh thần rất tốt, do dự nói:

- Từ sau khi thái thượng hoàng qua đời, hoàng thái hậu quy ẩn Ngọc Sơn, thiên hạ yên tĩnh, bệ hạ không dồn ép thần tử quá mức nữa, cho nên triều đường rất yên bình. Có điều Hứa Kính Tông định cáo lão, ông ấy hay nói phải chọn thời cơ tốt để rút lui an toàn.

- Đó là trí tuệ chính trị, dùng người ta bốn năm chục năm, hiện giờ đáng được về nhà rồi, tên tiểu tử Vương Duy hiện vẫn làm bí thư thừa bên cạnh bệ hạ?

Vân Thọ thấy cha không muốn nghe chuyện triều đường, cười nói:

- Nhãn quan của cha đúng là độc đáo, người đó văn tài hiếm có, tính tình ôn hòa, nghe nói hắn thích tham thiền ngộ đạo, thi ca làm ra mang ý vị không linh, được gọi là Đại Đường đệ nhất thi từ. Nếu cha thích thi tử của hắn, mai con mới hắn tới nhà?

Vân Diệp lắc đầu:

- Không cần, cha đang ẩn cư, đừng làm ầm ĩ lên, để người ta nói cha muốn quay lại triều đường, con bảo Độc Cô Mưu và Trường Tôn Xung làm sao ngủ yên được? Lần này mẹ con sinh bệnh, cha muốn ở bên mẹ con, mà sao lại bị bệnh.

- Mẹ hay bị chuột rút, cha nói phải bổ xung cái (canxi), đem thứ của Vượng Tài cho mẹ ăn, mẹ không chịu ăn, nói đó là thứ súc sinh ăn, không phải người ăn.


Vân Diệp tức minh bợp Vân Thọ một cái:

- Óc lợn! Con không biết tính mẹ con à? Cho rằng mình là phượng hoàng cao quý, con lấy thuốc của Vượng Tài ra tất nhiên mẹ con không uống, con không biết bọc ít mật bên ngoài, kiếm cái hộp đẹp đẽ, bịa ra câu chuyện thần kỳ thổi phồng lên sao? Như thế mẹ con uống ngay, về nhà làm đi, nói là thuốc tiên cha mang từ hải ngoại về.

Vân Thọ nhăn mặt vâng dạ, đường đường binh bộ thượng thư còn bị cha đánh.

Lần này Vân Diệp đi suốt hai năm, từ Hà Lạc, Thiếu Lâm Tự, hàn cung của Hủy Tử đều đi, có thể nói là chơi cực vui.

Nếu chẳng phải biết Tân Nguyệt bị bệnh thì y chẳng về.

Về tới nhà thấy phòng khách kín người, Trình Giảo Kim, Hi Mạt Đế Á, Lý Thái đều có mặt, vừa bước qua cửa thì Trình Giảo Kim cười ha hả hỏi tìm long huyệt tới đâu rồi, có thể cho ông ta một cái để khi chết chôn vào không?

Lời này chỉ trước mặt Lý Thái mới dám nói, nếu đổi là người khác là tội tày trời.

- Trình bá bá, vãn bối đi chơi không làm gì khác hết. Ở lý trong nhà không thoải, tới sơn lâm xen phong cảnh, thích lắm, lần sau chúng ta cùng đi.

Vân Diệp vừa dứt lời Tân Nguyệt liền khóc thút thít, Vân Diệp chép miệng nói:

- Được rồi, lần sau mang nàng theo, lúc đi ta gọi nàng đi cùng, nàng không muốn, giờ lại khóc.

Tân Nguyệt xấu hổ che mặt vào nội trạch, Lý Thái như ngọn núi thịt, thở dài một tiếng:

- Nếu ta không quá béo đã đi cùng ngươi, cả đời ở trong phòng thí nghiệm thật vô vị. Ngày càng không thích gần người, chỉ thích gần sông núi, ta hiểu tâm tư của ngươi, giờ ta cứ trông thấy người là chán.


Hi Mạt Đế Á hầm hừ:

- Chẳng qua vì bọn ta tuổi gia xuống sắc mà thôi.

Lý Thái chẳng chịu thua:

- Ta nhìn bản thân cũng thấy ghét.

Trình Giảo Kim tối nay không định về, đứng dậy đi tìm Vô Thiệt, nghe nói hiện giờ Vô Thiệt sống rất khổ sở, muốn sống không được, muốn chết không xong, rõ ràng muốn chết từ lâu, kết quả mỗi sáng mở mắt ra thấy mình còn sống liền nổi giận lung tung.

Lý Thái đợi Trình Giảo Kim đi rồi mới cười hề hề:

- Ngươi đi ản ủi lão bà đi, tiểu biệt thắng tân hôn, ta tới tiểu viện của ta ở.

Hi Mạt Đế Á thấy hắn nói hạ lưu phì một tiếng kéo đi.

***

Mình chỉ đọc TQND, chưa đọc TQC của Trần Thọ, hồi xưa hay đi cãi nhau về thời 3Q bên GVN, mấy tên đọc TQC cứ khinh khỉnh trích dẫn TQC gọi đó là “chính sử”, còn TQDN chỉ là thứ vớ vẩn, nghĩ lại thấy buồn cười.

back top