Trước trong công ty có một ông mỗi lần đi mua đồ về là luôn có quà cho các đồng sự, hoặc là ly nước, hoặc mấy cân cá, chưa bao giờ đoạn tuyệt, mọi người hoà thuận vui vẻ, sau đó đổi một nhân viên vật tư khác, lão huynh hắn luôn luôn độc lai độc vãng, kết quả có một lần không biết là ai khai cái bí mật mà mọi người đều biết này ra ngoài, vì vậy hắn ở trong công ty tiếng xấu lan xa, bồi thường tiền không ít. Không có biện pháp chỉ phải điều đến đơn vị khác, kết quả ở đơn vị mới cũng không đứng vững, trước khi Vân Diệp tới Đường triều hắn vẫn là cán sự cấp thấp trong văn phòng, cả đời bị hủy vì ăn mảnh.
Thân phận hiện tại của Vân Diệp tự nhiên không phải bản thân của hậu thế có thể so sánh, nhưng đạo lý là tương thông, áp dụng với toàn bộ tầng lớp.
Sở trường của Trình Xử Mặc chính là chiến tranh, Trình, Ngưu, Vân tam gia tướng còn phải dựa vào hắn mà đặt chân trong quân, cho nên lão Trình đối với hắn kỳ vọng rất cao, việc vặt vãnh trong nhà thường không muốn hắn nhúng tay, thứ nhất để cho hắn chuyên tâm tác chiến, thứ hai khi không may còn có thể lưu lại một mồi lửa, mưu đồ hậu sự.
Tiết Vạn Triệt từ khi uống bí tàng của Vân gia thì khinh thường rượu khác, nói mấy thứ này toàn là nước, theo hắn nói mỗi ngày nếu như không uống hai ngụm thì toàn thân không được tự nhiên. Loại bệnh tật này đang có xu thế lan khắp Sóc Phương thành, nhất là quân quan cao cấp, người nào bệnh cũng khiếp, rượu trong nhà đưa tới toàn cho những đại gia này trị nghiện rượu, khiến cho Trình Xử Mặc luôn oán giận.
"Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết" (Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy), Quan Trung bây giờ còn đang mặc áo mỏng, ở Sóc Phương đã bắt đầu mặc áo da rồi, ban đêm lạnh khiếp. Hà Thiệu mới bị sốt, đang kiểm tra đống lạp xưởng khắp gian nhà, một nhóm trước đã bị lão Ngưu đoạt đi rồi, hắn cũng chất đầy bánh khô của Vân gia làm một khố phòng, nói là lo trước khỏi hoạ.
Nhóm này là chuẩn bị cho Sài Thiệu, quốc công đại nhân đã sớm chuẩn bị tiền, là một tấm công văn thanh toán. Hà Thiệu chỉ cần trở lại Trường An đến Hộ bộ lãnh là được, thuận tiện mau lẹ, dù sao thì tiền tại Sóc Phương không có tác dụng lớn, một thỏi bạc không bằng một cuộn vải, thậm chí còn không bằng cái chảo sắt, nếu như trong tay ngươi có nữ tử trẻ tuổi của Cao Ly, đám mục dân cũng sẽ tiếp thu, chứ họ không chấp nhận tiền.
*****
Trình Xử Mặc mượn ánh trăng tay xách theo một bao đồ, các huynh đệ của hắn cho tới bây giờ đến Sóc Phương vẫn chưa từng được ăn no. Hắn luôn đến chỗ Vân Diệp tìm ăn, mặc dù không lo được hơn một nghìn cái mồm của thuộc hạ, dù gì các huynh đệ thức đêm thủ vệ vẫn có thể được một số đồ ăn ngoài ý muốn.
Nhà của Hà Thiệu vẫn lọt ánh sáng. Vân Diệp đi qua, đẩy cửa ra liền thấy tên mập cuộn tròn ngồi bên chậu than, cầm một cái nĩa nướng lạp xưởng, lạp xưởng béo ngấy, dầu thấm ra ngoài, nhỏ lên chậu than làm bốc lên ngọn lửa màu da cam. Hà Thiệu rất nghiêm túc lật nướng lạp xưởng, không phát hiện ra Vân Diệp đẩy cửa đi vào, lực chú ý của hắn đặt hết lên đồ ăn. Vân Diệp không quấy nhiễu, ôm cánh tay đứng ở nơi đó nhìn Hà Thiệu nướng lạp xưởng.
Đặt lạp xưởng dưới mũi ngửi mùi thơm, hắn thoả mãn gật đầu, rồi giơ túi da trong tay uống một ngụm rượu, lại cắn một miếng lạp xưởng, nhắm mắt lại nhấm nuốt, dáng dấp tham lam mà chăm chú. Hình như hắn đối với món ăn rất có cảm tình, Vân Diệp chưa từng thấy qua hắn lãng phí qua đồ ăn, dù cho trong tửu lâu tại Trường An, hắn luôn ăn sạch sẽ cả bàn, ngay cả nước canh cũng không để thừa. Có hai lần, Vân Diệp sau khi ăn cơm với hắn thậm chí hằn còn liên tục nhìn trong mâm của Vân Diệp còn thừa đồ ăn, có ý lao tới ăn sạch sẽ.
Vân Diệp cho rằng bản thân tìm Lão Hà tới làm chuyện này đúng là tìm đúng người rồi. Hắn không hề kiêng kị đối với bất cứ món ăn nào, chỉ cần ăn được hắn có thể bỏ vào bụng, là một người rất dễ nuôi. Về đồ ăn Vân Diệp chỉ nghe hắn oán giận qua một lần, chính là bánh trong quân đội quá khô, quá cứng, luôn làm cổ họng bị thương, không dễ nuốt, nếu như ăn với canh thịt thì chính là mỹ vị rồi. Một sắc quỷ lưu manh kiêm hoàn khố có thể sống những ngày tháng gian khổ một cách thong dong tự đắc. Đây cũng là sở trường không nhiều lắm của người này.
Chỗ trên người súc vật có thể lợi dụng hắn chưa hề bỏ qua, người Đường thường là không ăn nội tạng động vật, nhất là mục dân, bọn họ cho rằng đây là những thứ không sạch sẽ. Hoặc là vứt bỏ, hoặc là cho chó ăn. Lão Hà cố chấp cho rằng mấy thứ này có thể ăn, cũng không biết hắn lấy lòng tin từ đâu. Một bát tô lòng bò, ngửi mùi, nhìn màu sắc, Vân Diệp cho dù chết đói cũng sẽ không ăn, ở trước mắt bao người, lão Hà làm một chén lớn, dễ dàng nuốt vào bụng, mặt không đổi sắc, tâm không loạn, làm cho mọi người ở đây kinh như thần nhân.
Dưới yêu cầu hết sức của hắn, toàn bộ nội tạng đều được giữ lại. Nhìn nội tạng ngưu dương chồng chất như núi, lão Hà nhớ lại như kiến bò trên chảo nóng, không ai thích món canh lòng bò của hắn làm, cho dù tặng không cũng không có ai ăn. May mà thời tiết lạnh, để một hai ngày cũng không hư.
Sau khi biết được Lão Hà ăn xong bát canh lòng đủ để muốn mạng người kia rồi nôn đến trời đất không biết, ngay cả mật xanh cũng nôn ra ngoài, Vân Diệp đến khố phòng nội tạng ngưu dương của hắn, bưng mũi chọn một số nguyên liệu. Trở lại nơi ở của mình, Lão Hà suy yếu tựa ở khuông cửa nhìn Vân Diệp xử lý ra sao mấy thứ này. Hắn phát hiện Vân Diệp chỉ đơn giản rửa sạch lòng bò, bỏ thêm gừng hành lá, củ cải nấu chung, không lâu một nồi canh lòng bò thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mắt. Hắn không chút do dự múc cho bản thân một chén, một chén lòng bò, Lão Hà ăn mà nước mắt giàn giụa, ôm lấy cổ Vân Diệp chất vấn, có cách hay không dùng, cứ phải đợi hắn xấu mặt mới lấy ra, đạo lý gì đây?
Lão Hà ăn dè từng miếng lạp xưởng nhỏ, trong giây lát cảm thấy trong phòng có thêm một người, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Vân Diệp đang ôm cánh tay đứng đó nhìn hắn ăn. Có vẻ xấu hổ, hắn biết khi mình ăn xấu thế nào.
- Ngươi đến lâu rồi hả?
- Tới từ lúc ngươi liếm dầu trên lạp xưởng bị bỏng miệng.
- Không cho nói ra ngoài, bằng không ta sẽ diệt khẩu.
- Cái kiểu ngươi ăn cơm cả Sóc Phương thành đều rõ ràng rồi, ngươi dự định diệt khẩu toàn bộ quân đội Đại Đường ở đây sao?
- Bỏ đi, lão tử đánh không lại, thích cười thì cười đi, dù sao thì tính lão tử là thế, không sửa được rồi.
Nói xong đem túi rượu đưa cho Vân Diệp, kéo y ngồi xuống cạnh chậu than, lại cầm lấy một que sắt, xuyên một cái lạp xưởng tiếp tục nướng.
- Lão Hà ngươi hà tất khắt khe bản thân như vậy, tôi tớ trong nhà ngươi đưa đến đều phái đi vận vải vóc, lương thực hết, không giữ lại mấy người chăm sóc cho mình. Đều là nuông chiều từ bé, sao chịu được cái khổ này?
Ngày hôm nay Vân Diệp mới biết bên người Lão Hà đã không còn một người hầu nào, toàn bộ bị hắn phái đi vận da trâu, da dê trở lại kinh thành, tiện thể vận chút vải vóc trở về, không cần tơ lụa, đồ vật đó tại Sóc Phương không có thị trường, đây là việc Lão Hà dặn đi dặn lại.
Nhìn Lão Hà không lên tiếng, Vân Diệp còn nói:
- Hộ vệ trong nhà không phải là cu li, ngươi không thể bắt họ làm việc cu li làm, hiện tại lòng bò đều bị đại quân ăn sạch rồi, ngươi cũng không có gì chuyện nữa, nghỉ ngơi một chút mới là lẽ phải, tiền là kiếm không hết, ngươi vội cái quái gì?
- Huynh đệ, ngươi là gia chủ trong nhà, Vân gia ngươi hiện tại phát triển không ngừng, sinh ý trong nhà cũng làm bí mật, thư viện là một nơi tốt để lấy danh tiếng, thuế ruộng không lo, sĩ đồ là ngươi không muốn đi mà thôi. Nếu có lòng, hiện tại phẩm cấp của ngươi đã đủ cao rồi, bò lên thêm cũng không phải không có khả năng. Vân gia cho dù giẫm chận tại chỗ một trăm năm, cũng không phải Hà gia ta có thể bằng được. Ngươi không biết tình huống trong nhà ta, ngay cả vốn liếng cuối cùng trong nhà ta cũng dốc hết rồi, không sợ huynh đệ chê cười, trang sức của tẩu tử ngươi đều đã đem cầm cố, nếu như lần này làm ăn thất bại, ta chỉ có đường chết thôi. Cũng may huynh đệ ngươi mắt sáng như đuốc, nhìn chuẩn, lần này ca ca kiếm một khoản, chỉ vận da trâu, da dê trở lại Trường An có thể bán hai ba nghìn quan, lúc này trong nhà an tâm, ta cũng an tâm rồi. Số hàng này còn quan trọng hơn cả mạng của ta, hộ vệ trong nhà đều là lão nhân, biết nặng nhẹ, tình cảm vài chục năm qua, họ sẽ không oán giận đâu.
Lại là một người coi trọng gia tộc hơn tính mạng, Vân Diệp hồi tưởng hành vi của mình sau khi đi tới Đường triều, không khỏi cười khổ, bản thân thiên tân vạn khổ mưu đồ, ước nguyện ban đầu cũng giống như Lão Hà, buồn cười bản thân vừa rồi còn khuyên Lão Hà nửa ngày.
Hai đại nam nhân ngồi trong phòng cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ có que lạp xưởng của Lão Hà bị lửa cháy khét.
Trăng đã nhô cao, lạp xưởng cũng đã ăn xong, Lão Hà đưa Vân Diệp ra khỏi nhà, hai người đều ngẩng đầu nhìn trời, có chút ưu sầu, nếu như là một nam một nữ, Vân Diệp rất hy vọng tiếp tục loại cảm giác này, chỉ tiếc bên người là một tên mập như bánh mì.
Có người đang thổi sáo, ở đây gọi là "triều nhĩ", sớm nhất là hai lá cỏ lau, sau đó từ từ trở thành hình dáng cây sáo, sinh âm ai oán, khiến người có một loại cảm giác tê tâm liệt phế. Cũng phải, Hồ Già Thập Bát Phách không phải là một từ khúc may mắn, Sóc Phương thành hiện tại không cần ai oán, không cần cảm tình phức tạp, yêu cầu là sự hùng tráng của chiến sĩ xuất chinh, tỷ như quân ca của Hitler thì càng hay, cho dù là âm nhạc của quỷ tử tiến thôn cũng vượt xa bài Hồ Già Thập Bát Phách khiến người đứt ruột đứt gan này.
Ngay ở viện tử sát vách, người sáo chính là Hứa Kính Tông chết tiệt, hắn đang tự thương cảm tự hối tiếc, hay muốn nổi bật gây sự chú ý của người khác.
Mặc kệ, hắn thành công rồi, thành công dụ dỗ Vân hầu gia có lòng hiếu kỳ còn lớn hơn trời.
Tư thái rất tiêu sái, ngoại trừ một cái bụng béo có hơi chướng mắt, cái khác đều được. Dựa nghiêng người trên ảnh bích ở trong sân, mái tóc rối tung vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, ánh trăng chiếu vào, quả thật chính là Trinh Tử trên đời, triều nhĩ lại phát ra thanh âm như quỷ gọi, khiến người sợ hãi.
- Ngươi cảm thấy mình rất thảm? Ngươi cảm thấy đưa ngươi tới Sóc Phương là ta cố ý hại ngươi?
Vân Diệp vốn muốn xoay người đi, vẫn nhịn không được mà lên tiếng.
- Hạ quan giờ ngọ còn đang cùng gia nhân ngược dòng trên sông Đông Dương, buổi chiều nhận được quân lệnh, phải tới nơi đại mạc hoang vắng này, số phận của hạ quan, Đại Đường ít có.
Hứa Kính Tông ngừng thổi triều nhĩ, cười nói với Vân Diệp.
- Ta nghe nói qua một câu thơ, không biết ngươi có nghe qua chưa?
Vân Diệp hỏi hắn.
- Nếu như nói về quân trận sát phạt, hạ quan đích xác không bằng Vân hầu, nhưng muốn nói thơ từ ca phú, Hứa Kính Tông tự tin không thua người nào.
Trả lời rất ngông cuồng, hắn có lòng tin này.
- Có một người cũng như ngươi tự ai tự oán, viết một bài thơ, hai câu trước chính là, Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên, cùng tình cảnh hiện tại của ngươi rất tương tự phải không? Nếu có cơ hội, các ngươi có thể nói chuyện, sẽ tìm được tiếng nói chung.
Hứa Kính Tông tìm khắp trong bụng thế nào cũng nhớ không nổi xuất xứ của hai câu thơ này, từ trong thơ biết được đây cũng là một vị triều quan, vì sao mình lại không biết hai câu thơ này chứ? Nhất định là Vân Diệp làm lúc này để làm khó ta. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Vân hầu có thể chỉ giáo hết bài thơ hay không, cho hạ quan mở tầm mắt.
Hắn quyết định chủ ý muốn Vân Diệp lúng túng.
- Cả bài thơ là như thế này, "Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên. Dục vi thánh minh trừ tệ sự, khẳng tương suy hủ tích tàn niên. Khẳng tương suy hủ tích tàn niên. Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại? Tuyết ủng lam quan mã bất tiền. Tri nhữ viễn lai ứng hữu ý, hảo thu ngô cốt chướng giang biên." Thế nào, có vài phần ý tứ tứ?
(Buổi sáng dâng bài biểu lên Hoàng thượng
Buổi chiều đã bị biếm đến Triều Dương xa cả ngàn dặm
Muốn vì thánh triều dẹp trừ những tệ nạn
Đâu phải vì thân già suy yếu mà tiếc lúc tàn niên?
Mây giăng ngang Tần Lĩnh, nhà ta ở chốn nào?
Tuyết đầy cả Lam Quan khiến ngựa không thể nào tiến được.
Biết rằng cháu đường xa đến đây là có ý
Nhờ thu nhặt lấy xương của ta ở bên sông đầy chướng khí này mang về.)
Vân Diệp không cần lo lắng Hứa Kính Tông sẽ biết bài thơ này, Hàn Dũ còn không biết ở đâu, Vân Diệp có thể lấy sự bi ai của hắn mà tát cho Hứa Kính Tông một cái đau điếng.
Thơ là thơ hay, Hứa Kính Tông học phú ngũ xa, tự nhiên là biết phân biệt. Vân Diệp sao làm được bài thơ cay nghiệt như vậy, huống chi bài thơ này là một người cao tuổi làm. Điều này có thể khẳng định, bản thân không ngờ ngay cả một bài thơ hay như thế cũng không biết, thực sự là bị nhục đáng đời. Mặc dù hắn kiêu ngạo, nhưng trên học vấn cũng không đồng ý lơ là, lập tức cúi người tạ lỗi với Vân Diệp:
- Hạ quan đúng là thiển cận, không biết bài thơ này xuất từ người phương nào? Triều ta còn chưa có tiền lệ bởi vì thượng tấu bị giáng chức, lẽ nào là quan lại tiền triều?
- Người đó tên Hàn Dũ, đây không phải trọng điểm, ta muốn nói với ngươi là, ngươi không thiếu tài cán, chỉ trong một tháng ngắn ngủi Sóc Phương thành đã được đổi mới hoàn toàn. Công lao của ngươi rất lớn, nhưng vì sao ngươi không đem tài càn của mình dùng vào một nơi thích hợp? Mục đích ngươi đến thư viện ta rất rõ ràng, trong lòng ngươi cũng hiểu, ngươi đã có ý nghĩ không nên có, tiếp thu phản kích cũng là thuận lý thành chương, thư viện không phải là nơi dùng để thi triển quyền mưu. Có một người, ta sẽ thanh lý một người, dù cho dùng một số thủ đoạn, ngươi chỉ cần đồng ý hạ mình làm việc, bớt lo nghĩ cho lòng thanh thản, sĩ đồ của ngươi không chỉ ở đây, ngươi ngẫm lại đi, ta nói chuyện lười đi vòng vèo, chung quy cảm thấy như vậy rất ngu xuẩn, nếu như ngươi cho rằng ta làm nhục ngươi, ngươi đến trả thù, ta tiếp. Chỉ là lần sau sẽ không nhẹ cho ngươi tránh đâu.
Không quản Hứa Kính Tông nghĩ thế nào, Vân Diệp có sự kiêu ngạo của mình, là một người không tồn tại trên lịch sử, y không để bụng lịch sử tương lai sẽ biến đổi thành thế nào. Y đã rời khỏi viện tử của Hứa Kính Tông, chỉ để lại Hứa Kính Tông đang ngớ ra. Y hơi mệt, chuẩn bị về đi ngủ, y hoàn toàn không phát hiện trong góc tối tăm ngoài bức tường có một người đang nhìn theo bóng lưng của y rời đi...
Thân phận hiện tại của Vân Diệp tự nhiên không phải bản thân của hậu thế có thể so sánh, nhưng đạo lý là tương thông, áp dụng với toàn bộ tầng lớp.
Sở trường của Trình Xử Mặc chính là chiến tranh, Trình, Ngưu, Vân tam gia tướng còn phải dựa vào hắn mà đặt chân trong quân, cho nên lão Trình đối với hắn kỳ vọng rất cao, việc vặt vãnh trong nhà thường không muốn hắn nhúng tay, thứ nhất để cho hắn chuyên tâm tác chiến, thứ hai khi không may còn có thể lưu lại một mồi lửa, mưu đồ hậu sự.
Tiết Vạn Triệt từ khi uống bí tàng của Vân gia thì khinh thường rượu khác, nói mấy thứ này toàn là nước, theo hắn nói mỗi ngày nếu như không uống hai ngụm thì toàn thân không được tự nhiên. Loại bệnh tật này đang có xu thế lan khắp Sóc Phương thành, nhất là quân quan cao cấp, người nào bệnh cũng khiếp, rượu trong nhà đưa tới toàn cho những đại gia này trị nghiện rượu, khiến cho Trình Xử Mặc luôn oán giận.
"Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết" (Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy), Quan Trung bây giờ còn đang mặc áo mỏng, ở Sóc Phương đã bắt đầu mặc áo da rồi, ban đêm lạnh khiếp. Hà Thiệu mới bị sốt, đang kiểm tra đống lạp xưởng khắp gian nhà, một nhóm trước đã bị lão Ngưu đoạt đi rồi, hắn cũng chất đầy bánh khô của Vân gia làm một khố phòng, nói là lo trước khỏi hoạ.
Nhóm này là chuẩn bị cho Sài Thiệu, quốc công đại nhân đã sớm chuẩn bị tiền, là một tấm công văn thanh toán. Hà Thiệu chỉ cần trở lại Trường An đến Hộ bộ lãnh là được, thuận tiện mau lẹ, dù sao thì tiền tại Sóc Phương không có tác dụng lớn, một thỏi bạc không bằng một cuộn vải, thậm chí còn không bằng cái chảo sắt, nếu như trong tay ngươi có nữ tử trẻ tuổi của Cao Ly, đám mục dân cũng sẽ tiếp thu, chứ họ không chấp nhận tiền.
*****
Trình Xử Mặc mượn ánh trăng tay xách theo một bao đồ, các huynh đệ của hắn cho tới bây giờ đến Sóc Phương vẫn chưa từng được ăn no. Hắn luôn đến chỗ Vân Diệp tìm ăn, mặc dù không lo được hơn một nghìn cái mồm của thuộc hạ, dù gì các huynh đệ thức đêm thủ vệ vẫn có thể được một số đồ ăn ngoài ý muốn.
Nhà của Hà Thiệu vẫn lọt ánh sáng. Vân Diệp đi qua, đẩy cửa ra liền thấy tên mập cuộn tròn ngồi bên chậu than, cầm một cái nĩa nướng lạp xưởng, lạp xưởng béo ngấy, dầu thấm ra ngoài, nhỏ lên chậu than làm bốc lên ngọn lửa màu da cam. Hà Thiệu rất nghiêm túc lật nướng lạp xưởng, không phát hiện ra Vân Diệp đẩy cửa đi vào, lực chú ý của hắn đặt hết lên đồ ăn. Vân Diệp không quấy nhiễu, ôm cánh tay đứng ở nơi đó nhìn Hà Thiệu nướng lạp xưởng.
Đặt lạp xưởng dưới mũi ngửi mùi thơm, hắn thoả mãn gật đầu, rồi giơ túi da trong tay uống một ngụm rượu, lại cắn một miếng lạp xưởng, nhắm mắt lại nhấm nuốt, dáng dấp tham lam mà chăm chú. Hình như hắn đối với món ăn rất có cảm tình, Vân Diệp chưa từng thấy qua hắn lãng phí qua đồ ăn, dù cho trong tửu lâu tại Trường An, hắn luôn ăn sạch sẽ cả bàn, ngay cả nước canh cũng không để thừa. Có hai lần, Vân Diệp sau khi ăn cơm với hắn thậm chí hằn còn liên tục nhìn trong mâm của Vân Diệp còn thừa đồ ăn, có ý lao tới ăn sạch sẽ.
Vân Diệp cho rằng bản thân tìm Lão Hà tới làm chuyện này đúng là tìm đúng người rồi. Hắn không hề kiêng kị đối với bất cứ món ăn nào, chỉ cần ăn được hắn có thể bỏ vào bụng, là một người rất dễ nuôi. Về đồ ăn Vân Diệp chỉ nghe hắn oán giận qua một lần, chính là bánh trong quân đội quá khô, quá cứng, luôn làm cổ họng bị thương, không dễ nuốt, nếu như ăn với canh thịt thì chính là mỹ vị rồi. Một sắc quỷ lưu manh kiêm hoàn khố có thể sống những ngày tháng gian khổ một cách thong dong tự đắc. Đây cũng là sở trường không nhiều lắm của người này.
Chỗ trên người súc vật có thể lợi dụng hắn chưa hề bỏ qua, người Đường thường là không ăn nội tạng động vật, nhất là mục dân, bọn họ cho rằng đây là những thứ không sạch sẽ. Hoặc là vứt bỏ, hoặc là cho chó ăn. Lão Hà cố chấp cho rằng mấy thứ này có thể ăn, cũng không biết hắn lấy lòng tin từ đâu. Một bát tô lòng bò, ngửi mùi, nhìn màu sắc, Vân Diệp cho dù chết đói cũng sẽ không ăn, ở trước mắt bao người, lão Hà làm một chén lớn, dễ dàng nuốt vào bụng, mặt không đổi sắc, tâm không loạn, làm cho mọi người ở đây kinh như thần nhân.
Dưới yêu cầu hết sức của hắn, toàn bộ nội tạng đều được giữ lại. Nhìn nội tạng ngưu dương chồng chất như núi, lão Hà nhớ lại như kiến bò trên chảo nóng, không ai thích món canh lòng bò của hắn làm, cho dù tặng không cũng không có ai ăn. May mà thời tiết lạnh, để một hai ngày cũng không hư.
Sau khi biết được Lão Hà ăn xong bát canh lòng đủ để muốn mạng người kia rồi nôn đến trời đất không biết, ngay cả mật xanh cũng nôn ra ngoài, Vân Diệp đến khố phòng nội tạng ngưu dương của hắn, bưng mũi chọn một số nguyên liệu. Trở lại nơi ở của mình, Lão Hà suy yếu tựa ở khuông cửa nhìn Vân Diệp xử lý ra sao mấy thứ này. Hắn phát hiện Vân Diệp chỉ đơn giản rửa sạch lòng bò, bỏ thêm gừng hành lá, củ cải nấu chung, không lâu một nồi canh lòng bò thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mắt. Hắn không chút do dự múc cho bản thân một chén, một chén lòng bò, Lão Hà ăn mà nước mắt giàn giụa, ôm lấy cổ Vân Diệp chất vấn, có cách hay không dùng, cứ phải đợi hắn xấu mặt mới lấy ra, đạo lý gì đây?
Lão Hà ăn dè từng miếng lạp xưởng nhỏ, trong giây lát cảm thấy trong phòng có thêm một người, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Vân Diệp đang ôm cánh tay đứng đó nhìn hắn ăn. Có vẻ xấu hổ, hắn biết khi mình ăn xấu thế nào.
- Ngươi đến lâu rồi hả?
- Tới từ lúc ngươi liếm dầu trên lạp xưởng bị bỏng miệng.
- Không cho nói ra ngoài, bằng không ta sẽ diệt khẩu.
- Cái kiểu ngươi ăn cơm cả Sóc Phương thành đều rõ ràng rồi, ngươi dự định diệt khẩu toàn bộ quân đội Đại Đường ở đây sao?
- Bỏ đi, lão tử đánh không lại, thích cười thì cười đi, dù sao thì tính lão tử là thế, không sửa được rồi.
Nói xong đem túi rượu đưa cho Vân Diệp, kéo y ngồi xuống cạnh chậu than, lại cầm lấy một que sắt, xuyên một cái lạp xưởng tiếp tục nướng.
- Lão Hà ngươi hà tất khắt khe bản thân như vậy, tôi tớ trong nhà ngươi đưa đến đều phái đi vận vải vóc, lương thực hết, không giữ lại mấy người chăm sóc cho mình. Đều là nuông chiều từ bé, sao chịu được cái khổ này?
Ngày hôm nay Vân Diệp mới biết bên người Lão Hà đã không còn một người hầu nào, toàn bộ bị hắn phái đi vận da trâu, da dê trở lại kinh thành, tiện thể vận chút vải vóc trở về, không cần tơ lụa, đồ vật đó tại Sóc Phương không có thị trường, đây là việc Lão Hà dặn đi dặn lại.
Nhìn Lão Hà không lên tiếng, Vân Diệp còn nói:
- Hộ vệ trong nhà không phải là cu li, ngươi không thể bắt họ làm việc cu li làm, hiện tại lòng bò đều bị đại quân ăn sạch rồi, ngươi cũng không có gì chuyện nữa, nghỉ ngơi một chút mới là lẽ phải, tiền là kiếm không hết, ngươi vội cái quái gì?
- Huynh đệ, ngươi là gia chủ trong nhà, Vân gia ngươi hiện tại phát triển không ngừng, sinh ý trong nhà cũng làm bí mật, thư viện là một nơi tốt để lấy danh tiếng, thuế ruộng không lo, sĩ đồ là ngươi không muốn đi mà thôi. Nếu có lòng, hiện tại phẩm cấp của ngươi đã đủ cao rồi, bò lên thêm cũng không phải không có khả năng. Vân gia cho dù giẫm chận tại chỗ một trăm năm, cũng không phải Hà gia ta có thể bằng được. Ngươi không biết tình huống trong nhà ta, ngay cả vốn liếng cuối cùng trong nhà ta cũng dốc hết rồi, không sợ huynh đệ chê cười, trang sức của tẩu tử ngươi đều đã đem cầm cố, nếu như lần này làm ăn thất bại, ta chỉ có đường chết thôi. Cũng may huynh đệ ngươi mắt sáng như đuốc, nhìn chuẩn, lần này ca ca kiếm một khoản, chỉ vận da trâu, da dê trở lại Trường An có thể bán hai ba nghìn quan, lúc này trong nhà an tâm, ta cũng an tâm rồi. Số hàng này còn quan trọng hơn cả mạng của ta, hộ vệ trong nhà đều là lão nhân, biết nặng nhẹ, tình cảm vài chục năm qua, họ sẽ không oán giận đâu.
Lại là một người coi trọng gia tộc hơn tính mạng, Vân Diệp hồi tưởng hành vi của mình sau khi đi tới Đường triều, không khỏi cười khổ, bản thân thiên tân vạn khổ mưu đồ, ước nguyện ban đầu cũng giống như Lão Hà, buồn cười bản thân vừa rồi còn khuyên Lão Hà nửa ngày.
Hai đại nam nhân ngồi trong phòng cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ có que lạp xưởng của Lão Hà bị lửa cháy khét.
Trăng đã nhô cao, lạp xưởng cũng đã ăn xong, Lão Hà đưa Vân Diệp ra khỏi nhà, hai người đều ngẩng đầu nhìn trời, có chút ưu sầu, nếu như là một nam một nữ, Vân Diệp rất hy vọng tiếp tục loại cảm giác này, chỉ tiếc bên người là một tên mập như bánh mì.
Có người đang thổi sáo, ở đây gọi là "triều nhĩ", sớm nhất là hai lá cỏ lau, sau đó từ từ trở thành hình dáng cây sáo, sinh âm ai oán, khiến người có một loại cảm giác tê tâm liệt phế. Cũng phải, Hồ Già Thập Bát Phách không phải là một từ khúc may mắn, Sóc Phương thành hiện tại không cần ai oán, không cần cảm tình phức tạp, yêu cầu là sự hùng tráng của chiến sĩ xuất chinh, tỷ như quân ca của Hitler thì càng hay, cho dù là âm nhạc của quỷ tử tiến thôn cũng vượt xa bài Hồ Già Thập Bát Phách khiến người đứt ruột đứt gan này.
Ngay ở viện tử sát vách, người sáo chính là Hứa Kính Tông chết tiệt, hắn đang tự thương cảm tự hối tiếc, hay muốn nổi bật gây sự chú ý của người khác.
Mặc kệ, hắn thành công rồi, thành công dụ dỗ Vân hầu gia có lòng hiếu kỳ còn lớn hơn trời.
Tư thái rất tiêu sái, ngoại trừ một cái bụng béo có hơi chướng mắt, cái khác đều được. Dựa nghiêng người trên ảnh bích ở trong sân, mái tóc rối tung vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, ánh trăng chiếu vào, quả thật chính là Trinh Tử trên đời, triều nhĩ lại phát ra thanh âm như quỷ gọi, khiến người sợ hãi.
- Ngươi cảm thấy mình rất thảm? Ngươi cảm thấy đưa ngươi tới Sóc Phương là ta cố ý hại ngươi?
Vân Diệp vốn muốn xoay người đi, vẫn nhịn không được mà lên tiếng.
- Hạ quan giờ ngọ còn đang cùng gia nhân ngược dòng trên sông Đông Dương, buổi chiều nhận được quân lệnh, phải tới nơi đại mạc hoang vắng này, số phận của hạ quan, Đại Đường ít có.
Hứa Kính Tông ngừng thổi triều nhĩ, cười nói với Vân Diệp.
- Ta nghe nói qua một câu thơ, không biết ngươi có nghe qua chưa?
Vân Diệp hỏi hắn.
- Nếu như nói về quân trận sát phạt, hạ quan đích xác không bằng Vân hầu, nhưng muốn nói thơ từ ca phú, Hứa Kính Tông tự tin không thua người nào.
Trả lời rất ngông cuồng, hắn có lòng tin này.
- Có một người cũng như ngươi tự ai tự oán, viết một bài thơ, hai câu trước chính là, Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên, cùng tình cảnh hiện tại của ngươi rất tương tự phải không? Nếu có cơ hội, các ngươi có thể nói chuyện, sẽ tìm được tiếng nói chung.
Hứa Kính Tông tìm khắp trong bụng thế nào cũng nhớ không nổi xuất xứ của hai câu thơ này, từ trong thơ biết được đây cũng là một vị triều quan, vì sao mình lại không biết hai câu thơ này chứ? Nhất định là Vân Diệp làm lúc này để làm khó ta. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Vân hầu có thể chỉ giáo hết bài thơ hay không, cho hạ quan mở tầm mắt.
Hắn quyết định chủ ý muốn Vân Diệp lúng túng.
- Cả bài thơ là như thế này, "Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên. Dục vi thánh minh trừ tệ sự, khẳng tương suy hủ tích tàn niên. Khẳng tương suy hủ tích tàn niên. Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại? Tuyết ủng lam quan mã bất tiền. Tri nhữ viễn lai ứng hữu ý, hảo thu ngô cốt chướng giang biên." Thế nào, có vài phần ý tứ tứ?
(Buổi sáng dâng bài biểu lên Hoàng thượng
Buổi chiều đã bị biếm đến Triều Dương xa cả ngàn dặm
Muốn vì thánh triều dẹp trừ những tệ nạn
Đâu phải vì thân già suy yếu mà tiếc lúc tàn niên?
Mây giăng ngang Tần Lĩnh, nhà ta ở chốn nào?
Tuyết đầy cả Lam Quan khiến ngựa không thể nào tiến được.
Biết rằng cháu đường xa đến đây là có ý
Nhờ thu nhặt lấy xương của ta ở bên sông đầy chướng khí này mang về.)
Vân Diệp không cần lo lắng Hứa Kính Tông sẽ biết bài thơ này, Hàn Dũ còn không biết ở đâu, Vân Diệp có thể lấy sự bi ai của hắn mà tát cho Hứa Kính Tông một cái đau điếng.
Thơ là thơ hay, Hứa Kính Tông học phú ngũ xa, tự nhiên là biết phân biệt. Vân Diệp sao làm được bài thơ cay nghiệt như vậy, huống chi bài thơ này là một người cao tuổi làm. Điều này có thể khẳng định, bản thân không ngờ ngay cả một bài thơ hay như thế cũng không biết, thực sự là bị nhục đáng đời. Mặc dù hắn kiêu ngạo, nhưng trên học vấn cũng không đồng ý lơ là, lập tức cúi người tạ lỗi với Vân Diệp:
- Hạ quan đúng là thiển cận, không biết bài thơ này xuất từ người phương nào? Triều ta còn chưa có tiền lệ bởi vì thượng tấu bị giáng chức, lẽ nào là quan lại tiền triều?
- Người đó tên Hàn Dũ, đây không phải trọng điểm, ta muốn nói với ngươi là, ngươi không thiếu tài cán, chỉ trong một tháng ngắn ngủi Sóc Phương thành đã được đổi mới hoàn toàn. Công lao của ngươi rất lớn, nhưng vì sao ngươi không đem tài càn của mình dùng vào một nơi thích hợp? Mục đích ngươi đến thư viện ta rất rõ ràng, trong lòng ngươi cũng hiểu, ngươi đã có ý nghĩ không nên có, tiếp thu phản kích cũng là thuận lý thành chương, thư viện không phải là nơi dùng để thi triển quyền mưu. Có một người, ta sẽ thanh lý một người, dù cho dùng một số thủ đoạn, ngươi chỉ cần đồng ý hạ mình làm việc, bớt lo nghĩ cho lòng thanh thản, sĩ đồ của ngươi không chỉ ở đây, ngươi ngẫm lại đi, ta nói chuyện lười đi vòng vèo, chung quy cảm thấy như vậy rất ngu xuẩn, nếu như ngươi cho rằng ta làm nhục ngươi, ngươi đến trả thù, ta tiếp. Chỉ là lần sau sẽ không nhẹ cho ngươi tránh đâu.
Không quản Hứa Kính Tông nghĩ thế nào, Vân Diệp có sự kiêu ngạo của mình, là một người không tồn tại trên lịch sử, y không để bụng lịch sử tương lai sẽ biến đổi thành thế nào. Y đã rời khỏi viện tử của Hứa Kính Tông, chỉ để lại Hứa Kính Tông đang ngớ ra. Y hơi mệt, chuẩn bị về đi ngủ, y hoàn toàn không phát hiện trong góc tối tăm ngoài bức tường có một người đang nhìn theo bóng lưng của y rời đi...