Đường Chuyên

Chương 170: Người Đại Thực

Trình Xử Mặc vẫn cứ uể oải ngồi im đó, Tôn Tư Mạc thì mặt vô cảm như vong ngã rồi, chỉ có Hứa Kính Tông sắc mặt đại biến, lấy văn thư xem thật kỹ, hồi lâu sau mới nói:

- Hầu gia, văn thư này không phải giả, nét chữ và quan ấn đều không có vấn đề, nếu có vấn đề Sài đại tổng quản không thể không nhìn ra.

Là một văn nhân thì Hứa Kính Tông chắc chắn rất hợp cách, hắn thấy chữ của Lý Tịnh, ngâm mình trong quan trường nhiều năm, bản lĩnh phân biệt con dấu cực kỳ tinh thông, hắn nói văn thư là thật thì không giả được. Chỉ tiếc rằng hán đánh giá quá thấp mạng lưới yêu ma quỷ quái trên thế giới này.

- Lão Hứa, ngươi không nói sai, chữ đúng là từ tay Lý Tịnh, con dấu cũng của Lý Tịnh, chỉ có điều có người đem lệnh cho ta về kinh biến thành lệnh ta tới trung quân mà thôi.

Vân Diệp lần đầu tiên sắc mặt nghiêm túc:

Hứa Kính Tôn lại cầm văn thư lên xem thật kỹ, rất lâu mới hoang mang ngẩng đầu lên, có vẻ hắn không nhìn ra. Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một cái kính lúp dùng đá thủy tinh chế thành đưa cho hắn, bảo hắn xem lần nữa.

Hứa Kính Tông cầm kính lúp, chả hiểu nó là gì, sau khi mắt vô tình liếc qua mới giật mình, đặt cái kính trước mắt, con mắt to tướng xuất hiện trước mặt mọi người, khiến mọi người cười rộ cả lều.




Hứa Kính Tông hơi xấu hổ, thấy mình như một tên nhà quê, sau khi làm rõ cách dùng kính lúp, liền đặt kính lúp lên văn thư xem kỹ. Hiện giờ hắn nhìn rõ bên trên tờ giấy có chỗ ghép, hít một hơi nói:

- Hầu gia, văn thư này quả nhiên là giả, có thể ngụy tạo văn thư thế này thực là khéo léo vô cùng.

Nói xong trả văn thư cho Vân Diệp, còn kính lúp rất tự nhiên cho vào người.

Tôn Tư Mặc tức giận cướp lại kính lúp, cẩn thận cho vào một cái hộp gỗ lót lụa, sau đó mới cất vào trong lòng. Hứa Kính Tông sờ mũi, có hơi xấu hổ, lần đầu tiên không xin mà lấy bị người ta tóm tại trận, có hơi mất mặt.

- Lão Hứa, đợi về kinh thành ta tặng ngươi một cái, món bảo bối này là của Tôn đạo trưởng, ta phải năn nỉ nửa ngày mới được mượn dùng một lúc.

Hiện giờ Vân Diệp đã nghĩ thông rồi, trong thư viện không thể chỉ có quân tử đạo đức, cũng cần có vải kẻ xấu bụng như Hứa Kính Tông. Chỉ là tuyển loại người này phải có một tiền đề, đó là có sự thừa nhận mạnh mẽ về thư viện, nếu không có tiền đề này, tùy tiện tuyển vào chỉ có gây họa.

Nghe Vân Diệp nói thế sắc mặt Hứa Kính Tông đỡ hơn nhiều, trên đời này không có mấy người có thể làm mặt nặng mày nhẹ với Tôn Tư Mạc, bị ông ta xỉ nhục cũng không thể nói là mất mặt.


- Hầu gia nếu như đã sớm phát hiện ra văn thư là giả, vì sao còn muốn mạo hiểm xuất hành, thất sách quá.

- Thực ra phát hiện ra văn thư bất thường không phải là ta, mà là Tôn đạo trưởng, ta chỉ tò mò, Lý đại tổng quản không hành hạ ta như vậy, dù ta phạm lỗi, ông ta cùng lắm cũng chỉ bắt ta về Trường An, không thể có lý nào bảo ta mạo hiểm bôn ba nghìn dặm như vậy. Nếu ta mà có bề gì, ông ta chưa gánh nổi trách nhiệm. Cho nên mới lấy văn thư ra trao đổi với Tôn đạo trưởng, không ngờ Tôn đạo trưởng ngửi ra trên văn thư có mùi thuốc, dùng kính lúp để nhìn thì rõ mọi việc. Nói tới đây tiểu tử phải cảm tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng, nếu không chúng ta tới Quỷ Môn quan cũng không biết phát sinh chuyện gì.

Vân Diệp nói xong chắp tay với Tôn Tư Mạc:

- Hừ, lão đạo sớm muốn ngươi giấu nghề, ngoan ngoãn ở lại thư viện đừng có khoe khoang, có lần nào ngươi nghe không? Lần này bị người ta hại cũng tốt, cho nhớ.

Khuôn mặt bình thản của Tôn Tư Mạc cuối cùng cũng có nét giận dữ, trông sinh động hơn nhiều:

- Ta tìm Sài tổng quản, kiểm tra văn thư ông ta nhận được, không có vấn đề gì, xem ra lần này có người nhắm vào ta, Công Thâu tiên sinh từ thủ pháp làm giả nhận ra bóng dáng của môn phái ẩn thế, đám người không biết sống chết đó còn vọng tưởng trường sinh, đúng là chết không chịu sửa đổi.

Vân Diệp rất khinh thường đám hèn nhát không dám đối diện với cái chết, tu tiên à? Nực cười.


- Sài tổng quản có an bài phục kích không? Lực lượng của chúng ta mỏng quá.

Hứa Kính Tông bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình:

- Sau lưng chúng ta ba mươi dặm có năm trăm tinh kỵ, chỉ cần chúng ta phát tín hiệu, cầm cự nửa canh giờ là bọn họ tới, lão tử không tin môn phái ẩn thế kia có thể thịt sạch đội ngũ của chúng ta trong nửa canh giờ.

Trình Xử Mặc giơ nắm đấm, nói chắc nịch:

- Bọn chúng dụ ta ra, đoán chừng không phải để giết ta, nếu không dù ở Sóc Phương hay Trường An đều có cơ hội, tốn công sức ở cái chốn băng thiên tuyết địa này, đại khái là có chuyện muốn nói với ta, lại không muốn để người đời biết sự tồn tại của chúng, cho nên mới giả thần giả quỷ lừa người. Chúng ta cứ vờ không biết, lấy bất biến ứng phó với vạn biến, xem xem bọn chúng có trò ma quỷ gì, ta cũng muốn biết kẻ nào có hứng thú lớn với ta như thế.

Họp xong Lão Trang và đầu tử hộ vệ của Lão Ngưu đi truyền đạt cho từng phụ binh, để bọn họ chuẩn bị tâm lý, Công Thâu Giáp thì lắp tên vào xe nỏ, chuẩn bị ba giây cung, sẵn sàng lên giây. Thấy tất cả chuẩn bị thỏa đáng rồi Vân Diêp về sơn động ngủ, phụ binh đào sơn động dọc theo núi, miễn cưỡng có thể ngủ được hai người.

Đêm đã rất khuya, cục đá nung nóng lạnh dần, trong động có hơi lạnh thấm vào, Trình Xử Mặc không ngủ, choàng da dê, nắm hoành đao, ngồi khoanh chân trên thảm, đèn dầu trong đông phát ra ánh sáng mờ mờ, khải giáp đen xì lấp lóe sắc lạnh khiếp người.

Cả đêm khẩn trương không có thu hoạch gì, không có ai tới quấy nhiễu, thậm chí sói hoang cũng không có một con. Dưới ánh mặt trời tờ mờ, đội xe lại sắp bắt đầu xuất phát, nếu như đã đóng kịch hội họp với Lý Tịnh thì phải làm cho giống, ngay cả bản thân cũng thấy giả thì làm sao lừa được người khác? Vân Diệp quyết định đi tìm Lý Tịnh, tới khi đó lấy văn thư giả ra dọa ông ta xem có kiếm chác được gì không, chỗ Hà Thiệu còn có cả đống tiền, hắn không định chuyển nó về Trường An, làm thế không kinh tế.




Trình Xử Mặc cả đêm không ngủ mà vẫn tinh khí dư dật, hắn không ngồi xe mà cưỡi ngựa, tay đeo một đôi găng tay da, xách mã sóc, không rời Vân Diệp, Hứa Kính Tông ngồi trong lều đọc sách, giọng hơi to, biết hắn khẩn trương, còn may chưa tới mức mất kiểm soát. Thiên cổ đại âm nhân rốt cuộc không phải hạng tầm thường, loại đại gian đại ác cũng là đại trí đại dũng, câu nói xưa này không lừa ta đâu.

Mặt trời còn chưa lên, đường chân trời vẫn mịt mù sương, phía trước đột nhiên xuất hiện một đội lạc đà, đội xe của Vân Diệp lập tức dừng lại, tất cả phụ binh lắp tên vào nỏ, lần này xuất hành Vân Diệp mang theo rất nhiều nỏ, cơ bản mỗi người hai cái, trong xung đột quy mô nhỏ không ai có thể đột phá mưa tên dày đặc đó.

Đội ngũ đối diện có người đi ra, ôm ngực thi lễ rồi nói lớn:

- Chúng tôi là con dân An Lạp, là thương nhân làm ăn trên đại thảo nguyên, tướng quân tôn quý, xin cho phép tại hạ hiến lễ vật của chúng tôi cho ngài, hi vọng tướng quân tôn quý đồng ý cho chúng tôi tiếp tục làm ăn trên mảnh đất mỹ lệ này.

Nói xong phía sau có người bê ra một cái mâm, bên trên chất đầy thứ đồ bạc tinh xảo.

Vân Diệp dừng chiến mã ngoài hai mươi mét, Trình Xử Mặc ở sát ngay bên cạnh y, toàn thân thiết giáp như ma thần giáng thế. Đội xe cũng nhanh chóng quây thành vòng tròn, nhìn bộ hạ của mình chuẩn bị xong, lại nhìn mặt trời ló nửa vầng hồng, Vân Diệp hỏi: mới nhất ở truyen/y/y/com

- Các ngươi là con dân An Lạp?

- Đúng thế tướng quân của ta, chúng tôi từ vùng đất xa xôi tới vùng đất An Lạp ( Allah) ban phúc, chính là vì muốn đem ý chỉ của An Lạp truyền khắp bốn phương, làm ăn chỉ là thuận tiện mà thôi, tướng quân tôn quý, đội lạc đà của ta có mỹ tửu ngon nhất, có xử nữ Ba Tư xinh đẹp nhất, đó là tấm lòng của chúng tôi với tướng quân tôn quý.

back top