Na Mộ Nhật cười rạng rỡ nhất, nàng đã học được mấy câu tiếng Hán, không biết thằng chó thất đức nào dạy nàng, gặp ai cũng gọi ca ca, ai được nàng gọi cũng cười híp mắt, Hà Thiệu được gọi xong lấy trong lòng ra một cái trâm tặng cho Na Mộ Nhật, thấy nàng sắp gọi Tôn Tư Mạc ca ca, Vân Diệp vội kéo nàng đi, nàng thuận thế ngã vào người Vân Diệp, ngửa mặt lên, gọi rất êm ái:" Ca ca".
Ngọc bội của Vân Diệp bị nàng dùng một sợi da rất khó coi đeo lên cổ, dưới ánh lửa nhiễm một lớp đỏ hồng, cổ áo thiếu nữ vừa rồi bị Vân Diệp kéo hở ra, thấp thoáng nhìn thấy hai bầu vú trắng mơn mởn đầy cám dỗ, có lẽ tuổi còn nhỏ, không được đầy đặn cho lắm, song có sự dụ hoặc đặc biệt. Vân Diệp quay đầu đi, kéo cổ áo lại cho nàng, khiến thiếu nữ cười lớn, nữ tử thảo nguyên xưa nay rất nhiệt tình, giống như ngọn lửa vậy...
Sao trời rất thấp, sao dày hơn ở đời sau nhiều, Vân Diệp kiểm tra trạm canh xong, đứng trên lầu gác thử nhìn về Trường An, chỉ tiếc bị núi xa ngăn cách, không nhìn thấy nãi nãi, không nhìn thấy cô cô, cũng không biết đám tiểu nha đầu có vui vẻ không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Mùa đông Quan Trung vạn vật tiêu điều, chợ Trường An vẫn nườm nượp người qua kẻ lại, mặt trời sắp xuống núi, tiếng trống dọn đường sắp gõ, người Hồ đang ra sức chào mời hàng hóa, Hồ cơ diêm dúa đem các loại rượu ngon chứa trong hồ lô, ôm trước ngực mặc khách lựa chọn, bầu ngực lớn lòa lồ quá nửa bị gió lạnh làm hơi tím lại, có người khách tốt bụng dùng tay xoa ấm cho nàng, Hồ cơ cười rúc rích né tránh, thế nhưng luôn có một hai bàn tay được thỏa nguyện.
Một chiếc xe du bích chậm rãi đi qua, Hồ cơ mặc kệ bàn tay sàm sỡ của khách, ghé tới trước xe nói lớn mình có rượu ngon nhất, giá thấp nhất, mong quý khách trong xe dừng bước, hộ vệ bên xe kéo Hồ cơ đi, rồi đá ngã nhào tên vô lại thừa cơ ăn trộm, tên vô lại định chửi, nhưng vô tình nhìn thấy hoa văn mây cuộn trên xe ngựa, lập tức ngậm miệng, rút vào trong đám đông.
Vân cô cô trong xe buồn chán dùng khăn tay quạt gió, lò than trong xe quá nóng, nha hoàn bận rộn hầu hạ Tiểu Nha ăn, cái miệng nhỏ mở ra đóng vào, vô số quả quả hạch vỡ nát, lợi hại hơn cả sóc.
- Tiểu Nha, cháu thành đại cô nương rồi, không được ăn hạch đào như thế, cháu vừa thay răng xong, cẩn thận bị gãy hết đó, sún răng thì gả đi sao được?
Vân cô cô chịu không nổi âm thanh do Tiểu Nha phát ra, lên tiếng khuyên:
- Không sao, gãy răng thì ca ca sẽ lắp lại.
Nói xong lại cắn vỡ một quả hạch đào, lóng ngóng bóc nhân bên trong.
Trong mắt nó ca ca không gì không làm được, sún răng là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Vân cô cô chỉ còn biết cười khổ, đây chính là tiểu ma đầu trong nhà, bị ca ca chiều hư, bất kỳ chuyện gì cũng chỉ làm theo ý thích, có điều bản tính lương thiện, trừ không bắt nạt người, ngay cả ổ chim trên sà nhà cũng không thoát khỏi ma chưởng của nó.
Hiện giờ Vượng Tài nhìn thấy Tiểu Nha cũng phải tránh, nó lấy tiền treo trên cổ Vượng Tài chia cho trẻ con trong trang mua kẹo ăn, hại Vượng Tài hai ngày rồi không được uống rượu, không ngừng kêu gào, còn may mã phu thiếu răng trong nhà mời Vượng Tài uống một chậu rượu mới vỗ về được tâm linh tổn thương của Vượng Tài.
Nãi nãi bực mình lắm, không chịu được nó phá phách trong viện tử, mới sáng sớm bảo Vân cô cô về Trường An đưa nó theo, trong nhà mới yên tĩnh được một chút.
Hôm nay làm được rất nhiều việc, đằng sau chiếc xe bích du có một đoàn xe ngựa dài, đó đều là đồ dùng ngày Tết trong nhà, mỗi năm thêm tuổi mới, cuộc sống trong nhà lại có thay đổi long trời lở đất, năm kia còn lo lắng ngày mai có cơm ăn không, giờ thì lụa là khắp người, tiền hô hậu ủng.
Vân cô cô nhìn đám người đi lại ngoài cửa sổ xe, lòng sinh ra một cảm giác ưu việt, nhà có nam nhân chống đỡ đúng là khác, mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, không, qua năm mới là mười bảy tuổi rồi, kéo một cái nhà sặp sụp đổ dậy, còn làm cuộc sống trở nên uy phong, mong Phật tổ phù hộ nó bình an trên thảo nguyên.
Nhớ tới bữa tiệc trưa nay, bộ dạng những quý phụ kia thật buồn cười, tìm đủ mọi cách lấy lòng mình, chẳng qua là vì một bình nước hoa nhỏ, đó là quý phụ có phẩm cấp ở Đại Đường à? Một đám sâu đáng thương mà thôi, vì lấy lòng phu quân mà không việc gì không làm, suốt ngày chỉ biết bôi son đánh phấn, làm dáng làm vẻ, quên mất nhiệm vụ quan trọng nhất của phụ nhân là giúp chồng dạy con, rời khỏi nam nhân, chắc bọn họ chết đói cả.
Vân cô cô ghét nhất là nghe tiếng trống dọn đường, gõ tới tám trăm cái không dứt, hiện giờ đã gõ rồi, mỗi tiếng trống như thúc giục người ta đi cho nhanh, Vân cô cô che lỗ tai, dùng chân đạp cửa, bảo xa phu nhanh chóng rời thành. Vân gia có trạch tử ở trong thành, nhưng không một ai thích ở trong thành, dù phải đi đêm cũng về đất phong, Vân cô cô thấy giường ở đó ngủ mới thoải mái nhất.
Tiểu Nha đã ngủ rồi, nha hoàn bế Tiểu Nha trong lòng, sợ nó bị chòng chành, tiểu cô nương khi ngủ mới có chút khí chất điềm tĩnh.
Đi đường đêm không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều tiên sinh và học sinh của thư viện, xe ngựa của Vân gia rất lớn, nhìn thấy trẻ nhỏ nữ quyến của nhà tiên sinh thư viện là dừng lại, thuận tiện đưa đi cùng. Phải biết rằng xe trâu đi hết con đường năm mươi dặm này phải tới trời sáng, còn tiên sinh thì tùy tiện nhảy lên một xe hàng, thi thoảng cùng xa phu trò chuyện vài câu, nhàn nhã thoải mái, xe trâu do phó nhân đưa về, có học sinh lười biếng thừa cơ chui vào, cắm đầu ngủ, tới khi đến thư viện mới bị đánh thức.
Lão nãi nãi vẫn chưa ngủ, đang chỉnh lý sổ sách, Hà gia tranh thủ trước Tết đưa tới hai nghìn quan, còn có thư của tôn nhi, xem thư mới biết tôn nhi và Hà gia làm vụ làm ăn nhỏ, Hà gia ra mặt, giờ bọn họ mang lợi nhuận tới, sổ sách không sai, xem ra Hà gia còn có thể tiếp tục qua lại.
Lò xi măng bị quan gia thu rồi, bọn họ đốt mãi không được xi măng, đám công tượng làm việc lỗ mãng, phối hợp tỉ lệ vật liệu không phù hợp, đốt hỏng hết lò này tới lò khác mà không nhớ, đám ngu xuẩn đó còn làm quan nữa chứ, thật mất mặt, đã vậy lại mặt dày tới trang tử tìm công tượng, Vân gia trang làm gì có công tượng, toàn là nông hộ thành thực, khi nông nhàn giúp gia chủ đốt vài lò dùng xây nhà, không phải công tượng, có gan thì đem nông hộ của trang biên chế vào tượng hộ đi, Vân gia không phải là hạng ai cũng thể ức hiếp đâu.
Cho dù bệ hạ muốn thu lò xi măng của Vân gia cũng phải trả tiền, các ngươi không làm được xí măng là chuyện của các ngươi, công thức nộp lên triều đình rồi, khi bàn giao Tiểu Thái đích thân dựa theo công thức đốt được một lò xi măng tốt, dám nói Vân gia đưa công thức bậy bạ à? Không cần Vân gia ra tay, Tiểu Thái sẽ xé nát miệng các ngươi.
Tiểu Khác cuối cùng cũng đã xây xong toàn bộ nhà cửa trước đợt tuyết đầu tiên, còn lại chỉ là trang trí trong phòng, nghe nói lại có một nhà tới thư viện, là hậu nhân của Lỗ Ban gia gia, nghe nói lợi hại lắm, không biết tôn nhi tìm đâu ra những người lợi hại như thế.
Nghĩ tới tôn nhi, lão nãi nãi quỳ xuống trước tượng Phật, cầu khẩn Phật tổ phù hộ tôn nhi bình an trở về.
Ngọc bội của Vân Diệp bị nàng dùng một sợi da rất khó coi đeo lên cổ, dưới ánh lửa nhiễm một lớp đỏ hồng, cổ áo thiếu nữ vừa rồi bị Vân Diệp kéo hở ra, thấp thoáng nhìn thấy hai bầu vú trắng mơn mởn đầy cám dỗ, có lẽ tuổi còn nhỏ, không được đầy đặn cho lắm, song có sự dụ hoặc đặc biệt. Vân Diệp quay đầu đi, kéo cổ áo lại cho nàng, khiến thiếu nữ cười lớn, nữ tử thảo nguyên xưa nay rất nhiệt tình, giống như ngọn lửa vậy...
Sao trời rất thấp, sao dày hơn ở đời sau nhiều, Vân Diệp kiểm tra trạm canh xong, đứng trên lầu gác thử nhìn về Trường An, chỉ tiếc bị núi xa ngăn cách, không nhìn thấy nãi nãi, không nhìn thấy cô cô, cũng không biết đám tiểu nha đầu có vui vẻ không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Mùa đông Quan Trung vạn vật tiêu điều, chợ Trường An vẫn nườm nượp người qua kẻ lại, mặt trời sắp xuống núi, tiếng trống dọn đường sắp gõ, người Hồ đang ra sức chào mời hàng hóa, Hồ cơ diêm dúa đem các loại rượu ngon chứa trong hồ lô, ôm trước ngực mặc khách lựa chọn, bầu ngực lớn lòa lồ quá nửa bị gió lạnh làm hơi tím lại, có người khách tốt bụng dùng tay xoa ấm cho nàng, Hồ cơ cười rúc rích né tránh, thế nhưng luôn có một hai bàn tay được thỏa nguyện.
Một chiếc xe du bích chậm rãi đi qua, Hồ cơ mặc kệ bàn tay sàm sỡ của khách, ghé tới trước xe nói lớn mình có rượu ngon nhất, giá thấp nhất, mong quý khách trong xe dừng bước, hộ vệ bên xe kéo Hồ cơ đi, rồi đá ngã nhào tên vô lại thừa cơ ăn trộm, tên vô lại định chửi, nhưng vô tình nhìn thấy hoa văn mây cuộn trên xe ngựa, lập tức ngậm miệng, rút vào trong đám đông.
Vân cô cô trong xe buồn chán dùng khăn tay quạt gió, lò than trong xe quá nóng, nha hoàn bận rộn hầu hạ Tiểu Nha ăn, cái miệng nhỏ mở ra đóng vào, vô số quả quả hạch vỡ nát, lợi hại hơn cả sóc.
- Tiểu Nha, cháu thành đại cô nương rồi, không được ăn hạch đào như thế, cháu vừa thay răng xong, cẩn thận bị gãy hết đó, sún răng thì gả đi sao được?
Vân cô cô chịu không nổi âm thanh do Tiểu Nha phát ra, lên tiếng khuyên:
- Không sao, gãy răng thì ca ca sẽ lắp lại.
Nói xong lại cắn vỡ một quả hạch đào, lóng ngóng bóc nhân bên trong.
Trong mắt nó ca ca không gì không làm được, sún răng là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Vân cô cô chỉ còn biết cười khổ, đây chính là tiểu ma đầu trong nhà, bị ca ca chiều hư, bất kỳ chuyện gì cũng chỉ làm theo ý thích, có điều bản tính lương thiện, trừ không bắt nạt người, ngay cả ổ chim trên sà nhà cũng không thoát khỏi ma chưởng của nó.
Hiện giờ Vượng Tài nhìn thấy Tiểu Nha cũng phải tránh, nó lấy tiền treo trên cổ Vượng Tài chia cho trẻ con trong trang mua kẹo ăn, hại Vượng Tài hai ngày rồi không được uống rượu, không ngừng kêu gào, còn may mã phu thiếu răng trong nhà mời Vượng Tài uống một chậu rượu mới vỗ về được tâm linh tổn thương của Vượng Tài.
Nãi nãi bực mình lắm, không chịu được nó phá phách trong viện tử, mới sáng sớm bảo Vân cô cô về Trường An đưa nó theo, trong nhà mới yên tĩnh được một chút.
Hôm nay làm được rất nhiều việc, đằng sau chiếc xe bích du có một đoàn xe ngựa dài, đó đều là đồ dùng ngày Tết trong nhà, mỗi năm thêm tuổi mới, cuộc sống trong nhà lại có thay đổi long trời lở đất, năm kia còn lo lắng ngày mai có cơm ăn không, giờ thì lụa là khắp người, tiền hô hậu ủng.
Vân cô cô nhìn đám người đi lại ngoài cửa sổ xe, lòng sinh ra một cảm giác ưu việt, nhà có nam nhân chống đỡ đúng là khác, mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, không, qua năm mới là mười bảy tuổi rồi, kéo một cái nhà sặp sụp đổ dậy, còn làm cuộc sống trở nên uy phong, mong Phật tổ phù hộ nó bình an trên thảo nguyên.
Nhớ tới bữa tiệc trưa nay, bộ dạng những quý phụ kia thật buồn cười, tìm đủ mọi cách lấy lòng mình, chẳng qua là vì một bình nước hoa nhỏ, đó là quý phụ có phẩm cấp ở Đại Đường à? Một đám sâu đáng thương mà thôi, vì lấy lòng phu quân mà không việc gì không làm, suốt ngày chỉ biết bôi son đánh phấn, làm dáng làm vẻ, quên mất nhiệm vụ quan trọng nhất của phụ nhân là giúp chồng dạy con, rời khỏi nam nhân, chắc bọn họ chết đói cả.
Vân cô cô ghét nhất là nghe tiếng trống dọn đường, gõ tới tám trăm cái không dứt, hiện giờ đã gõ rồi, mỗi tiếng trống như thúc giục người ta đi cho nhanh, Vân cô cô che lỗ tai, dùng chân đạp cửa, bảo xa phu nhanh chóng rời thành. Vân gia có trạch tử ở trong thành, nhưng không một ai thích ở trong thành, dù phải đi đêm cũng về đất phong, Vân cô cô thấy giường ở đó ngủ mới thoải mái nhất.
Tiểu Nha đã ngủ rồi, nha hoàn bế Tiểu Nha trong lòng, sợ nó bị chòng chành, tiểu cô nương khi ngủ mới có chút khí chất điềm tĩnh.
Đi đường đêm không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều tiên sinh và học sinh của thư viện, xe ngựa của Vân gia rất lớn, nhìn thấy trẻ nhỏ nữ quyến của nhà tiên sinh thư viện là dừng lại, thuận tiện đưa đi cùng. Phải biết rằng xe trâu đi hết con đường năm mươi dặm này phải tới trời sáng, còn tiên sinh thì tùy tiện nhảy lên một xe hàng, thi thoảng cùng xa phu trò chuyện vài câu, nhàn nhã thoải mái, xe trâu do phó nhân đưa về, có học sinh lười biếng thừa cơ chui vào, cắm đầu ngủ, tới khi đến thư viện mới bị đánh thức.
Lão nãi nãi vẫn chưa ngủ, đang chỉnh lý sổ sách, Hà gia tranh thủ trước Tết đưa tới hai nghìn quan, còn có thư của tôn nhi, xem thư mới biết tôn nhi và Hà gia làm vụ làm ăn nhỏ, Hà gia ra mặt, giờ bọn họ mang lợi nhuận tới, sổ sách không sai, xem ra Hà gia còn có thể tiếp tục qua lại.
Lò xi măng bị quan gia thu rồi, bọn họ đốt mãi không được xi măng, đám công tượng làm việc lỗ mãng, phối hợp tỉ lệ vật liệu không phù hợp, đốt hỏng hết lò này tới lò khác mà không nhớ, đám ngu xuẩn đó còn làm quan nữa chứ, thật mất mặt, đã vậy lại mặt dày tới trang tử tìm công tượng, Vân gia trang làm gì có công tượng, toàn là nông hộ thành thực, khi nông nhàn giúp gia chủ đốt vài lò dùng xây nhà, không phải công tượng, có gan thì đem nông hộ của trang biên chế vào tượng hộ đi, Vân gia không phải là hạng ai cũng thể ức hiếp đâu.
Cho dù bệ hạ muốn thu lò xi măng của Vân gia cũng phải trả tiền, các ngươi không làm được xí măng là chuyện của các ngươi, công thức nộp lên triều đình rồi, khi bàn giao Tiểu Thái đích thân dựa theo công thức đốt được một lò xi măng tốt, dám nói Vân gia đưa công thức bậy bạ à? Không cần Vân gia ra tay, Tiểu Thái sẽ xé nát miệng các ngươi.
Tiểu Khác cuối cùng cũng đã xây xong toàn bộ nhà cửa trước đợt tuyết đầu tiên, còn lại chỉ là trang trí trong phòng, nghe nói lại có một nhà tới thư viện, là hậu nhân của Lỗ Ban gia gia, nghe nói lợi hại lắm, không biết tôn nhi tìm đâu ra những người lợi hại như thế.
Nghĩ tới tôn nhi, lão nãi nãi quỳ xuống trước tượng Phật, cầu khẩn Phật tổ phù hộ tôn nhi bình an trở về.