Đường Chuyên

Chương 202: Đầu người lộ bí mật


Hôm nay trong lầu không đốt đèn, mà là hai ngọn nến to, rõ ràng là nến trắng, nhưng bị người bên ngoài bôi thêm một lớp son đỏ, hoàn cảnh không bình thường, không khí không bìn thường, đến người cũng không bình thường, khi Vân Diệp đang huy động trí óc suy nghĩ vì sao lại như thế thì Na Mộ Nhật ngồi xuống, đắt chậu nước trên mặt đất, đẩy Vân Diệp ngồi lên giường, cởi cáo bào, cởi giày, rồi cởi tất.

Hai tay Na Mộ Nhật hơi thô ráp, cầm lấy chân Vân Diệp cho vào chậu nước, nước trong chậu rất nóng, Vân Diệp rất muốn rút chân lại, nhưng nhìn khuôn mặt trang trọng của nàng, cố chịu nóng, xem xem nàng định làm cái gì.

Bàn tay thô ráp làm lòng bàn chân ngứa ngáy, Na Mộ Nhật không biết hầu hạ người khác, nắm lấy ngón chân y ra sức chà, đây không phải là hưởng thụ, mà là tra tấn. May mà nàng rửa nhanh, khi Vân Diệp rút chân đỏ dừ ra khỏi chậu nước, y than vãn, sắp chín rồi.

Mỗi khi rửa chân xong, nếu như là Hoạn Nương thì sẽ bê chậu nước đi, thuận tiện đóng chặt cửa lều, không để gió thổi vào.

Hôm nay rửa chân cho Vân Diệp là Na Mộ Nhật, cho nên nàng không ra ngoài, không ngờ còn bắt đầu rút tuột chiếc đai lưng, kéo hai vạt áo ra hai bên, liên tưởng tới cảnh tượng quái dị hôm nay, Vân Diệp choàng tỉnh, đêm nay y kết hôn, không cần nói chủ mưu là Hoạn Nương, chấp hành là Na Mộ Nhật không ngờ bọn họ còn kiếm được hai cây nến đỏ.

Thoáng cái Na Mộ Nhật đã cởi sạch sẽ, trước mắt y là hai gò núi tuyết trắng ngần, không to lắm song no tròn hoàn mỹ, rất vừa tay, hai nụ hồng rung rinh chẳng biết vì lạnh hay vì nguyên nhân khác, đang lúc Vân Diệp đang ngây người thì nàng chui vào chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt to long lanh, không ngừng chớp chớp với Vân Diệp, chẳng lẽ đây là mị nhãn trong truyền thuyết.

Máu trong người sôi sùng sục, dục vọng nam nhân kìm bao lâu bị cơ thể đầy sức sống của thiếu nữ đánh thức, Vân Diệp muốn đuổi ngay Na Một Nhật ra ngoài, nếu không y không biết mình khó kiềm lòng được, có điều y biết quy củ trên thảo nguyên, nếu hiện giờ đuổi Na Mộ Nhật đi, đảm bảo ngày mai nàng sẽ là một cỗ thi thể, trong doanh của Vân Diệp, tộc nhân của nàng không dám hại nàng, chỉ có nàng hại nàng, đêm tân hôn bị đuổi ra ngoài là ô nhục của nữ nhân, là thạch nữ, theo truyền thuyết thiên thê tử của thiên thần Đằng Cách Nhĩ chính là Ô Di xinh đẹp vô song, Ô Di bị ma quỷ nguyền rủa, khiến nàng không thể sinh con đẻ cái cho Đằng Cách Nhĩ, Ô Di chạy tới vương quốc người chết, cắt hết thịt trên người mình, chỉ còn lại bộ xương, sau đó dùng bộ phận đẹp nhất của chín chín xử nữ đã chết tổ hợp thành cơ thể mình, từ đó càng thêm xinh đẹp, cùng Đằng Cách Nhĩ sinh ra người thảo nguyên vĩ đại. Cho nên thạch nữ phải tới vương quốc người chết, nếu bản thân không đi, sẽ có tộc nhân nhiệt tình giúp nàng.

Không biết Na Mộ Nhật có bản lĩnh phục sinh không, Vân Diệp cho rằng khả năng đó rất nhỏ, không thể đuổi nàng ra ngoài, đành lên giường nói:

- Nằm lui vào trong một chút, nhường chỗ cho ta.

Không thấy động tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Na Mộ Nhật.

Không ngờ nàng ngủ mất rồi, vừa rồi còn chớp mắt quyến rũ mình, giờ đã ngủ say rồi, thế là sao? Vân Diệp gãi đầu nhìn Na Mộ Nhật ngủ say sưa, không hiểu gì cả, có nữ nhân nào trong đêm tân hôn của mình câu dẫn tân lang một phút rồi lăn ra ngủ, nàng không biết sau đó còn rất nhiều việc chưa làm à?

Chui vào trong chăn, Vân Diệp thở dài, quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn hồng hào, không thể nói là xinh đẹp, da còn hơi đen, nhưng đôi mắt trong như ao nước mùa xuân, ở đó có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, có thể nhìn thấy bò dê, chỉ không nhìn thấy chuyện đời phức tạp.

Vân Diệp dùng tay vén tóc ở trán nàng, có mấy sợi tóc ngang bướng chui vào lỗ mũi nàng, nàng dùng nắm tay thô lỗ quệt mũi, còn kéo chăn chặt chăn, giờ Vân Diệp mới nhớ ra, nàng chỉ mới mười bốn tuổi.

Mấy ngày trước Vân Diệp đém số cát lạp hãn trong lòng tính ra tuổi của nàng, mười bốn đốt xương dê, bị nàng chơi đùa tới đen bóng, ngoài tựa hồ phủ lớp ngọc màu nâu. Trong truyền thuyết ngọc thạch tốt nhất phải qua bàn tay thiếu nữ mài, chỉ như thế mới có thể nâng cấp phẩm chất của ngọc, hiện trên cổ Na Mộ Nhật đeo ngọc bội của Vân Diệp, không biết mấy chục năm sau có tăng giá không?

Khẽ tát mặt mình một cái, suy nghĩ cái gì thế hả? Tuy hiện giờ bản thân dục vọng như thủy triều, cần phân tán tinh lực, cũng không thể có tâm tư kỳ quái như vậy. Thiếu nữ mười bốn tuổi ở đời sau làm cái gì nhỉ? Không biết, dù sao cũng không đi chăn dê mỗi ngày, không phải đối diện với tử vong bất kỳ lúc nào.

Không làm nổi cầm thú, thực sự không xuống tay nổi, thật ra thì tay xuống rồi, mẹ nó chứ, vừa rồi mới vuốt tóc nàng thế mà chẳng biết từ lúc nào mà nó không nghê lệnh chủ nhân nắm trọn bầu vú mơn mởn kia, da nàng không mịn lắm, nhưng đầy cảm giác tươi tắn khỏe mạnh vẫn khiến y choáng váng, nữ tử thảo nguyên cho dù phát dục sớm, cơ thể có quy mô nhất định, từ mông tới ngực, ở trong bóng tối tuyệt đối chẳng ai nghĩ đây là cô bé vị thành niên, nhưng mỗi lần định thực sự biến nàng thành nữ nhân thì Vân Diệp có cảm giác tội ác nghiêm trọng, xã hội hiện đại đã giáo dục y cực kỳ thành công.




Na Một Nhật ngủ rất ngon lành, Vân Diệp thì ngủ không ngon chút nào, nhất là nửa đêm, Na Mộ Nhật thò một chân gác lên bụng y, khác gì lấy mạng của y, cố nhịn nhét chân nàng vào chăn, không dám nhìn cơ thể nàng, đầu ra sức nhớ tới Tân Nguyệt mới vượt qua được.

Trên thảo nguyên không có tiếng gà gáy, Na Mộ Nhật vẫn dậy đúng giờ, sao bên ngoài vẫn treo cao trên trời, Vân Diệp mắt thâm quầng không hiểu nổi bộ mặt chan chứa hạnh phúc của nàng ở đâu ra. Loạt xà loạt xoạt mặc quần áo vào, Na Mộ Nhật khẽ hôn lên mặt Vân Diệp rồi cười tít mắt vén rèm cửa đi ra ngoài, như đại tướng quân chiến thắng.

Nếu đỏ trong lều chưa cháy hết, ánh sáng lập lòe, Hoạn Nương chẳng biết vào từ lúc nào, cười hì hì hỏi:

- A Lang, đêm qua ngủ có ngon không?

Vân Diệp tức tối nói:

- Ngủ cái rắm, ta cả đêm không ngủ, ngươi làm trò quỷ gì thế?

Hoạn Nương kinh hãi che miệng lại:

- A Lang phải nghĩ cho thân thể của mình chứ, thiếu niên tham hoan, không biết tiết chế là không nên.

Nói xong liếc nhìn lên giường.

Vân Diệp đứng bật dậy, vén chăn lên:

- Chừng đó tuổi rồi mà nghĩ gì thế, tối qua không xảy ra chuyện gì cả.

Nhìn giường vẫn sạch sẽ, Hoạn Nương rất hoài nghi:

- Na Một Nhật nói với nô gia, hôm qua nàng ấy ngủ với ngài mà.

- Đúng thế, ta ngủ cùng nàng ấy, cũng chỉ ngủ mà thôi, vừa mới lên giường là nàng ấy ngủ say tít, nửa đêm còn cướp chăn của ta, ta bị lạnh nửa đêm, lần sau loại chủ ý này nghĩ ra ít thôi, ta đỡ bị lạnh.

Mới sáng sớm Vân Diệp đã rất bực mình:


Hoạn Nương mở mắt thật to nhìn Vân Diệp.

- Đừng nghĩ bậy, thân thể ta rất tốt, không có bệnh kín, chỉ là ta không muốn thôi, cho dù ta muốn nàng ấy cũng làm quang minh chính đại, làm thế này sao được. Mai chúng ta về rồi, không nên hại cô nương ngốc đó.

Hoạn Nương cúi đầu, do dự rất lâu nói:

- A Lang, nô gia không muốn về Trường An, muốn ở lại cùng Na Mộ Nhật.

Vân Diệp dừng tay đang mặc quần áo, lấy làm lạ:

- Không phải ngươi luôn muốn về Trường An à? Ngươi yên tâm, trong nhà ta toàn nữ nhân, ngươi và bọn họ sẽ rất hợp nhau, sống yên lành hết đời không tốt sao?

- A Lang, nô gia không còn bất kỳ người thân nào nữa rồi, tin rằng về Trường an ngài sẽ chiếu cố cho nô gia thật tốt, chỉ là nô gia sống ở thảo nguyên ba mươi năm, quen với cuộc sống ở nơi này, vả lại nô gia rất thích Na Mộ Nhật, ở cùng nàng ấy càm thấy rất vui.

Hoạn Nương mỉm cười nói:

- Ngươi và Na Mộ Nhật chỉ ở cùng nhau một tháng đã thích nàng ấy nhanh như vậy sao?

- Có người chỉ ở cùng nhau vài ngày giống như đã quen nhau rất nhiều năm, có người dù sống với nhau cả đời cũng như người qua đường. Nô gia hiểu trái tim của Na Mộ Nhật, cho nên mới an bài cơ hội này, ai ngờ nha đầu ngốc đó cơ hội cuối cùng cũng không nắm lấy, A Lang đừng vứt bỏ cô nương ngốc này, không có ngài, Na Mộ Nhật không sống được trên thảo nguyên đâu.

Hoạn Nương nắm góc áo Vân Diệp cầu khẩn.

- Hoạn Nương, hãy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là ở lại thảo nguyên hay theo ta về Trường An, ngươi đừng lo cho Na Mộ Nhật, ta sẽ an bài thật tốt cho nàng ấy, ngươi chỉ cần nghĩ cho bản thân thôi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hoạn Nương đứng sau lưng Vân Diệp, búi tóc cho y, rồi đội mũ lên, thuận tiện vuốt cho thẩng phẳng cái mũ:

- Nô gia thích thảo nguyên lâu rồi, cuộc sống nơi này không bị gò bó, A Lang đừng lo cho nô gia, công chúa ở lại một mình quá cô đơn, nô gia ở lại cùng công chúa.

- Vậy ta để lại hết dụng cụ sinh hoạt cho ngươi, ngươi chiếu cố tốt bản thân, nếu không thích ở thảo nguyên nữa đến mùa thu có thương đội tới đây, ngươi theo họ về là được.


Vân Diệp luôn tôn trọng lựa chọn của người khác, bất kể là ai, chỉ cần đưa ra lựa chọn rõ ràng, Vân Diệp đều để toại nguyện, y thấy tuổi thọ bình quân của người dân Đại Đường chỉ có ba mươi, nếu không để họ sống tự do, vậy cả đời khác gì cây cỏ.

Na Mộ Nhật đi chăn dê rồi, từ xa nghe thấy tiếng hát của nàng, trong tiếng hát tràn trề hạnh phúc và mong đợi.

Trình Xử Mặc đã trở về, thời gian qua hắn đi khắp nơi chinh phạt bổ tộc nhỏ không phục tùng, theo cách nói của hắn, đại quân chỉ cần đi qua đâu là quét sạch phản nghịch ở đó, hắn về từ tối hôm qua, muốn tìm Vân Diệp nói chuyện, bị Hoạn Nương ngăn lại, nói tối nay hầu gia không tiếp khách.

Cái tên thường ngày cần Vân Diệp đập vỡ đầu mới nhét được thứ gì đó vào trong, ai ngờ ở phương diện này hắn có thể xưng không thầy mà biết, chỉ cần nhìn thần sắc của Hoạn Nương là hiểu ý đi tìm Hà Thiệu uống rượu.

Mới sáng sớm đã thức dậy đã lượn quanh Vân Diệp, thi thoảng hít hít trên người y, nhặt một sợi tóc dài trên giường ngoạc miệng cười ngu ngốc với Vân Diệp, trong con mắt híp lại kia không ngờ có ánh sáng lóe lên, đó là điều chưa từng có.

- Con mắt ngươi híp lại làm gì, mấy ngày không gặp, học đâu ra trò đoán tâm tư người ta?

Đối với Trình Xử Mặc không cần uyển chuyển, không hiểu cứ hỏi thẳng là được.

- Diệp Tử, ngươi bắt đầu bố cục sớm thế sao? Cha nói với ta, thỏ khôn có ba cái hang, con người thế nào cũng phải có năm sáu cái hang mới được, không may cái hang này hỏng rồi còn có cái hang khác, đó gọi là không biết lo xa sẽ có buồn gần.

- Nói bậy bạ, cái gì mà thỏ khôn có ba hang, hiện giờ thiên tử thánh minh tại vị, cần phải chuẩn bị không? Chỉ có loạn thế mới cần, ta chỉ thương cho Na Mộ Nhật, một mình nuôi chừng đó đứa bé, sống không dễ dàng, cho họ chỗ an thân thôi, sau này đừng nói lung tung.

Vân Diệp nghiêm trang giáo huấn Trình Xử Mặc:

- Ca ca hiểu mà, ngươi đuổi Hồng Thành đi, trong quân không còn Bách kỵ ti nữa, làm chút thủ đoạn không bị ai phát hiện, sau này bất kể ai hỏi tới, ca ca nói đó là do Diệp Tử ngủ với khuê nữ người ta nên bồi thường.

- Xéo.

Miệng mắng Trình Xử Mặc, trong lòng lo lắng, có phải mình làm quá rõ ràng không, chuyện mà cả ngốc cũng nhìn ra, sao có thể giấu Đường Kiệm, Hứa Kính Tông? Càng khỏi nói tới Lý Tịnh.

Thảo nguyên là chỗ có ma, vừa mới nghĩ tới Lý Tịnh liền có hộ vệ tới báo, Đại tổng quan có chuyện muốn thương lượng với Vân hầu, mới tới đại trướng một chuyến.

Vội vàng tới đại trướng, chỉ thấy trên bàn đặt một hộp gấm, có một đại hán toàn thân thương tích đứng trước mặt Lý Tịnh bị hộ vệ vây kín, có thể chém người bất kỳ lúc nào. Đại hán đó rất quen thuộc, là Hi Đồng ca hát trong mưa, chỉ thấy hắn quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trên lưng trên vai máu không ngừng chảy ra, xem ra đã trả qua cuộc chiến đấu khốc liệt.

- Hi Đồng, sao lại là ngươi, ngươi không biết tự ý xông vào quân doanh là bị mất đầu à?

Vân Diệp thi lễ với Lý Tịnh xong hỏi Hi Đồng.

- Mỗ thiếu Vân hầu một mạng, nghe nói tên Dạ Đà đắc tội với ngài, mỗ ngàn dặm truy sát, cuối cùng giết được hắn, đem thủ cấp tới cho Vân hầu xem.




Nhiều ngày không gặp, tên này vân tinh thần như cũ, bị người ta chém mấy đao mà trung khí vẫn sung túc, hào khí không kém năm xưa.

Lý Tịnh nói với Vân Diệp:

- Kẻ này mang một cái thủ cấp tới đại doanh, nói là giết tên ác tặc chặn đường Vân hầu, lão phu chưa gặp Dạ Đà, nên mời ngươi tới nhận.

Vân Diệp mở hộp gấm ra, bên trong quả nhiên là đầu Dạ Đà, Dạ Đà chết thống khổ vô cùng, mặt nhúm lại, đầu bị khoái đao chém xuống, cực ngọt, lòng Vân Diệp thắt lại.

Bất chợt quay đầu hỏi Hi Đồng:

- Môn phái của các ngươi là gì? Bọn chúng còn muốn biết gì nữa.

Vân Diệp vừa nói ra, hộ vệ xung quanh lập tức đặt đao vào chỗ yếu hại của Hi Đồng, tên này như kẻ liều mạng, đối diện với năm sáu thanh trường đao sáng loáng mà mắt không chớp một cái, há miệng cười, như cười nhạo Vân Diệp không biết người tốt.

- Hi Đồng, trước mặt ta đừng đóng kịch, ta cho ngươi biết hai chuyện, chuyện thứ ba đợi ngươi khai rồi ta mới nói, thứ nhất, ngươi không phải là đối thủ của Dạ Đà, thứ hai, không cần ngươi giết hắn cũng chết.

- Lão tử đánh lén mới giết được hắn.

Hi Đồng rống lên:

- Hi Đồng, ngươi cũng là một hán tử, sao lại nói lời dối trá trước mặt ta? Nếu trước kia ta chỉ hoài nghi, thì giờ ta đã có thể khẳng định ngươi và đám người kia có liên hệ, tất cả bí mật ở cái đầu này, hắn nói cho ta biết nhiều thứ, ngươi còn muốn nói dối nữa không?

Đối với việc bị Hi Đồng lừa, Vân Diệp rất thương tâm, y từng ôm hi vọng mỹ hảo, cho rằng mình được thấy hiệp khách chân chính, ai ngờ tất cả chỉ là một vở kịch.

Thương tâm xong là phẫn nộ, muốn xem kịch không cần ngươi diễn, đời sau không nhiều diễn viên giỏi hơn ngươi, diễn không thật bằng ngươi, ở Đại Đường, chỉ có ta lừa người khác, bị người khác lừa là xỉ nhục.

Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng sự kiêu ngạo của kẻ xuyên việt đã ăn vào xương tủy của y, nhìn y ôn hòa, thực chất là ngạo mạn, cảm giác ưu việt này được Lý Nhị cho rằng là kiêu ngạo của đệ tử cao nhân, vô tình trùng hợp với thân phận của Vân Diệp.

Hi Đồng bị trói lại, giây thừng to bằng ngón tay, nhìn thấy vẻ không coi ra gì của hắn, Vân Diệp lấy thừng da trâu trong túi ra, bảo hộ vệ cởi giây thừng ra, lấy đoạn thừng ra trâu này trói hai ngón cái của hắn lại, Hi Đồng ngầm dùng lực, phát hiện không thể làm được gì, bất kể thể nào không thoát được, bấy giờ trên mặt hắn mới thoáng qua chút khẩn trương.

- Vân hầu, ta có ý tốt, vượt ngàn dặn xa xôi đưa cho ngài đầu kẻ thù, vì sao lại đối xử với ta như thế?

- Hi Đồng, ta mong rằng cái tên của ngươi là thật, không phải dùng để lừa ta, như thế lòng ta có lẽ dễ chịu hơn một chút, nói cho ta biết, các ngươi định làm gì, nếu ta biết nhất định sẽ nói cho bọn chúng, nhưng ngươi chớ mong bước ra hỏi quân doanh nửa bước.

Lý Tịnh cười khà khà, ngồi ở ghế soái nhìn Vân Diệp giao phong với Hi Đồng? Tiểu tử này không ngờ lại tức giận? Lý Tịnh hứng thú quan sát.

back top