Đường Chuyên

Chương 217: Tai bay vạ gió


Buồn ngủ chết thôi, vừa rời giường đã buồn ngủ, miệng há ra như hà mã, còn chảy nước mắt, nãi nãi nói đó là vì ở biên quân mệt nhọc quá độ gây nên, cần phải nghỉ ngơi tốt, nãi nãi nói nhất định có đạo lý, mặc dù Vân Diệp thấy rằng thời gian mình nằm ở thảo nguyên nhiều hơn hẳn thời gian đứng, không vất vả như nãi nãi tưởng tượng.

Ăn vài miếng dưa, húp một bát cháo lớn, phải ra ngoài đi một vòng, Vượng Tài đã đợi tới sốt ruột rồi, không ngừng lượn lờ trước cửa, xoa người béo nần nẫn của Vượng Tài, thở dài, sao lại thành thế này chứ? Một con ngựa tốt như thế mà sắp thành lợn rồi, hiện giờ phải làm cho nó giảm béo, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.

Lấy xe ngựa lắp lên người Vượng Tài, mặc dù không quen, nhưng Vượng Tài vẫn thế hiện tính phục tùng rất tốt, xe ngựa là loại nhẹ, chỉ có thể ngồi hai người, không rắc rối như xe ngựa trong nhà, có thể rèn luyện đơn giản, chẳng khác gì một con ngựa kéo ghế sô pha hai người.

Bánh xe nhỏ mà cao khẽ nghiền qua con đường đá, phát ra tiếng cọt kẹt nhỏ, giống như ngồi tàu hỏa, Vượng Tài không cần ai khống chế, tựa hồ biết Vân Diệp muốn làm gì, dọc theo con đường nhỏ lên núi.

Tiểu Nha vô cùng hưng phấn, nó lần đầu tiên ngồi loại xe ngựa kỳ quái này, nắm lấy cửa xe, không ngừng nhìn ra ngoài.

Sơn cốc trước kia hoang vu đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, từng tòa tiểu lâu thấp thoáng trong tùng bách, tường gạch đỏ, mái ngói đỏ, cả căn nhà như một đống lửa, cửa sổ màu trắng, trên che giấy mờ, có nhà xa xỉ dùng da thú mỏng nhất làm che cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt mặt trời xuyên qua được, cửa sổ thường còn xa mới sánh bằng.

Hiện trong trong nhà đã chật cứng người, thi thoảng có nữ quyến đứng trên nóc nhà ngó nghiêng, so với bị nhốt trong tường cao đại viện tốt hơn quá nhiều, nữ tử triều Đường rất bạo, nhìn thấy Tiểu Nha và Vân Diệp ngồi xe ngựa tới đều nhìn qua bên này, có nàng to gan còn vẫy tay, Tiểu Nha lập tức hưng phấn đứng dậy vẫy tay với nữ tử đó, còn lớn tiếng hô:

- Tân Nguyệt tỷ tỷ mau xuống đây, chúng ta cùng chơi, xe ngựa này hay lắm.

Vừa hô vừa kéo cương bảo Vượng Tài dừng lại.

Té ra là Tân Nguyệt chẳng trách to gan như thế, chuyện hay ho hôm qua không thành, Vân Diệp hối hận rất lâu, không biết hôm nay còn cơ hội không, nhìn Tiểu Nha hưng phấn, Vân Diệp biết hôm nay hết hi vọng, có cái bóng đèn này, có cơ hội mới lạ.

Tân Nguyệt mau chóng mặc váy dài đi xuống, chiếc váy bay lất phất theo ngọn gió núi, đai lưng buộc vòng eo nhỏ nhắn, lúc này mới phát hiện nàng có vẻ gầy hơn, chắc do hơn nửa năm nhung nhớ chờ đợi, Vân Diệp vừa thương vừa kiêu ngạo, mái tóc dài vẫn óng mượt phiêu hốt, đôi mắt vẫn như vầng trăng sang trên trời cao, thấy Vân Diệp há mổm nhìn mình, lườm y một cái đầy phong tình.

Vân Diệp đúng là có hơi thất thần vì vẻ đẹp của Tân Nguyệt thật, có điều có điều cái đầu y chủ yếu ngây ra vì chuyện khác, thoáng cái thôi nàng có thể trang điểm xinh đẹp như vậy, ấy vậy mà nếu cho họ thời gian họ sẽ đắn đo giữa màu trắng và màu ngà tới nửa ngày, thế tức là sao?

Cùng nha hoàn tới trước xe, Tân Nguyệt tò mò nhìn trò chơi mới, xe ngựa không có chỗ nào góc cạnh, đều là tạo hình cong đơn giản, không nặng nề như xe ngựa kiểu cũ, trông rất thoải mái, thích hợp xuân hạ du lịch, tiếc là chỗ quá nhỏ, chỉ ngồi được hai người, Tân Nguyệt ngồi chen chúc với Tiểu Nha, nha hoàn Tiểu Thu bĩu môi về nhà.

Bánh xe lại chuyển động, Vân Diệp nhìn bầu ngực tròn trịa của Tân Nguyệt cười gian, tức thì có hai quả nho lớn ấn vào miệng, cánh tay thì đau nhói, cố nhịn không kêu. Tiểu Nha giật giây cương thúc Vượng Tài chạy nhanh một chút, Vượng Tài tinh thần rất tốt, kéo xe ngựa chạy ầm ầm.

Vượng Tài càng chạy càng hăng, thi thoảng còn hí dài, Tiểu Nha kích động đỏ mặc, bàn tay nhỏ nắm cương không ngừng thúc giục, Vượng Tài không muốn chạy quá nhanh, như thế mệt lắm, cho nên đi bước nhỏ trên triền núi. Đầu xuân tháng ba khắp núi là màu xanh tươi non, Vân Diệp nửa năm qua đã nhìn chán màu vàng vọt ở thảo nguyên rồi, hiện ở trong thế giới màu xanh, làm mỗi tế bào của y đều reo hò.




Xe đi qua thư viện nhưng không dừng lại, y còn chưa thưởng thức đủ cảnh xuân ở Ngọc Sơn, mấy ông già làm sao đẹp bằng hoa cỏ chim chóc mùa xuân, nhìn chán rồi tới cũng không muộn, qua ba ngày này, muốn thời gian nhàn nhã cũng không kiếm ra được, hôm nay đã ra ngoài thì phải chơi cho thống khoái, bù đắp nhớ nhung cả mùa đông của Tân Nguyệt. Cả mùa đông nàng gần như sống ở Vân gia, lão nãi nãi đem chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà nói hết với nàng rồi, hiện giờ Vân gia từ trên xuống dưới đều gọi Tân Nguyệt là thiếu phu nhân, có lẽ nàng nói một câu còn có tác dụng hơn cả Vân Diệp.

Không biết từ khi nào hai người đã nép vào nhau, nơi này không có người ngoài, Tiểu Nha bận cầm cương thúc ngựa, mặc dù Vượng Tài không nghe nó, nhưng nó vẫn cứ hăng hái, Vân Diệp và Tân Nguyệt nhìn nhau, mắt toàn nụ cười, tiếc mỗi điều nàng đặt hờ tay ở eo Vân Diệp, mỗi khi y manh nha có ý đi quá giới hạn là bị cảnh cáo tức thì.

Vượng Tài mệt rồi, thân thể béo tốt đẫm mồ hôi, dừng ở bên sông thở phì phì, lo nó bị cảm, tháo xe ngựa ra, Vân Diệp lấy một cái khăn trên xe lau mồ hôi cho nó. Tân Nguyệt cũng lấy một cái khăn lau hộ.

- Huynh tốt với Vượng Tài quá, tốt hơn với muội.

Tân Nguyệt giảu mỏ, hơi ghen tỵ với Vượng Tài:

- Vượng Tài là người bạn đầu tiên của ta trên thế giới này, vì ta, nó còn bị thương, ta nợ nó, ở hoang nguyên ta đã nói với Vượng Tài, tương lai nhất định cho nó ăn ngon, uống say, không thực hiện sao được.

Vén tóc rũ xuống, cách Vượng Tài cười với Vân Nguyệt:

- Huynh là người trọng tình cảm, muội biết lâu rồi, ai có ơn với huynh, huynh báo đáp gấp trăm lần, ai tốt với huynh, huynh tốt với người đó. Gia gia nói với muội, trong thư viện có một người trẻ tuổi tài ba tuyệt thế cầu thân với muội, muội liền đoán là ai chứ? Đoán thế nào cũng không đoán ra huynh, mặc dù huynh cũng là người trẻ tuổi, nhưng muội chưa bao giờ liệt huynh vào người trẻ truổi của thư viện.

- Chẳng lẽ muội cho rằng ta là ông già?

Vân Diệp nhìn bàn tay trẻ trung của mình, không thấy già chỗ nào.

Tân Nguyệt không đáp, cứ tự nói một mình:

- Sáng hôm đó gia gia nói muốn ăn rau dại, muốn muội ra bải có đào về, lý do này rất vô lý, gia gia trước giờ không thích ăn rau dại, người ăn mấy năm tới sợ rồi, đột nhiên muốn muội đi đào rau dại, muội biết ngay có chuyện xảy ra, kết quả gặp được huynh.

Vân Diệp rất ít khi tâm sự với con gái, nhưng kinh nghiệm đời trước cho y biết, hiện giờ ngậm miệng lại nghe nàng nói là tốt nhất.

- Hôm đó huynh không mặc áo gấm, chỉ mặc trường bào của thư viện. Huynh đứng đó nhìn muội, làm tim muội đập loạn, nếu không phải có Tiểu Nha ở đó thì muội đã bỏ chạy.


Tân Nguyện chun mũi, rất tức giận nói với Vân Diệp:

- Ta không phải là yêu quái, lại nói chuyện với muội rất lịch sự, muội chạy gì chứ?

Lời này làm Vân Diệp rất tổn thương, khi đó dùng tới phong độ cao nhất rồi, ai ngờ nàng lại muốn bỏ chạy? Đó là đả kích nặng nề với y.

- Ai bảo huynh nhìn người ta cười quai quái, thiếu chút nữa tưởng huynh là đồ phóng đãng.

- Đừng chà đạp đồ phóng đãng chứ, người ta là nam nhân xấu xí yêu bà nương, cùng lão bà xấu xí sinh bốn năm đứa con, liên quan gì tới Tống Ngọc mà hắn viết văn mắng người ta, hai hơn nghìn năm rồi chưa rửa hết ô danh. Ta thấy các muội đều thấy Tống Ngọc đẹp trai cho nên giúp thằng cha đó nói xấu người ta.

Một bài ( phóng đãng háo sắc phú) đã triệt để biến một nam nhân tốt yêu gia đình thành kẻ háo sắc, đó là do Tống Ngọc tạo nghiệt.

Tân Nguyệt nhìn thì lanh lợi, nhưng thực tế miệng rất vụng về, chỉ cần nói không lại là động thủ, Tiểu Nha đã chạy ra sông xem bắt cá, Tân Nguyệt không cố kỵ gì nữa, nghiến răng nghiến lợi nhào vào người Vân Diệp cù.

Kết quả ngực nàng bị tập kích, còn bị khều nhẹ lên nụ hoa, Tân Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức tối, không nhịn được nhéo cho tên phóng đãng này một cái, Vân Diệp nhìn dấu đỏ trên lòng bàn tay cười dâm, nữ nhân đánh nhau với nam nhân sao có lợi thế được, đưa tay còn lại ra:

- Cho nàng nhéo nốt bên này.

Mặt đỏ bừng bừng, Tân Nguyệt thực sự chịu không nổi tuyệt thế võ công tới từ đời sau của Vân Diệp, đem lửa giận trút lên người Vượng Tài, véo tai Vượng Tài không chịu buông, thấy cái lỗ tai dài của nó sắp biến thành ba cái rồi, Vượng Tài còn không phản kháng, không thể được, bắt nạt huynh đệ của ta à? Vân Diệp xông tới, bế Tân Nguyệt vác lên vai, đét vào mông một cái, Tân Nguyệt kinh hãi thét lên, vội vàng bịt miệng lại, trong nháy mắt đã trở nên nóng bừng.

- Có bản lĩnh thì muội hét to lên, hôm nay đại vương ta xuống núi chính là để cướp mỹ nhân về, không cướp được tám mười nàng không về trại.

Vân Diệp rất hoài niệm cảm giác vừa rồi, muốn kiếm cơ hội làm phát nữa.

Nữ tử triều Đường thật tuyệt, vỗ mông một cái đã khiến Tân Nguyệt toàn thân mềm nhũn, không động đậy, không nói chuyện, gục trên vai Vân Diệp thở.


Bầu ngực tròn trịa của nàng cạ vào vai Vân Diệp, Vân Diệp nóng người, ngó nghiêng xem có cái bụi kín đáo nào vào đó tâm sự nhân sinh cùng nàng.

- A, Bất Khí huynh, hôm nay ngày xuân ấp áp, tiểu đệ ra ngoài giải khuây, không ngờ ở đây gặp Bất Khí huynh cùng mỹ nhân chơi đùa, thật hâm mộ chết thôi.

Một cái giọng vịt đực bên cạnh truyền tới:

Còn chưa đợi Vân Diệp có phản ứng, Tân Nguyệt nhảy ngay từ trên vai y xuống, che cái mặt đỏ như gấc chín chạy mất, mấy ngày tới không dám nhìn ai nữa rồi. Vân Diệp nổi điên, thằng nào đui mùi thế, dám phá ngang lúc lão tử đang chơi đùa vui vẻ với lão bà?

Bủi lão tam? Tên khốn này cũng mặc trường bào thiên thanh của thư viện, chính đang làm bộ làm tịch thi lễ, nhìn thấy hắn, lửa giận của Vân Diệp càng vượng, năm ngoài khi về kinh, chính hắn cùng mình định lên Mạch Tích Sơn trộm hai cái tượng Phật về chơi, kết quả bị Đàn Ấn lão tăng bắt được, tên khốn này phủi sạch liên quan, là hạng tráo trở tiêu chuẩn, không ngờ gặp phải ở đây, thù mới hận cũ sao có chuyện bỏ qua.

- Bùi lão tam, tới thư viện lúc nào thế, ta là viện phán Ngọc Sơn thư viện, vì sao không biết?

Vân Diệp giở giọng quan cách:

- Hảo huynh đệ của ta, ở Lũng Hữu về ở nhà chưa đầy một ngày đã bị gia gia đuổi tới thư viện học, nên mới thấy Vân huynh đưa mỹ nữ đi chơi, tiểu đệ tới mở rộng kiến thức một chút, ca ca quả nhiên tài ba, tiểu đệ bội phục.

Nói thì không vấn đề gì, còn nháy mắt làm người ta ghét.

- Ôm đầu ngồi xuống.

Vân Diệp lệnh:

Uy nghiêm lão sư không phải đùa, Bùi lão tam mặc dù không hiểu vì sao phải làm thế, vẫn ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống. Vân Diệp nhảy tới đánh túi bụi, quyền, cước, khuỷu, đầu gối, dùng hết, đánh nửa ngày chân tay tê dại, vịn Vượng Tài thở hồng hộc.

Bùi lão tam ngơ ngác đứng dấy, thằng khốn này trừ tóc tai rỗi loạn không ngờ chẳng có vết thương nào, Vân Diệp nhìn tay mình toàn máu, khuỷu đau buốt, chắc là tím lại rồi, nhìn tên khốn đó, nhào tới cởi áo ngoài ra, quả nhiên thằng khốn mặc giáp trong, trên còn chi chít đinh đồng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Van Diệp nằm lăn quay ra đất, đánh người ta không xong, còn bị thương, mất mặt hơn bị đánh, hôm nay ra ngoài không xem lịch? Sao lại gặp thằng biến thái du sơn ngoạn thủy còn mặc giáp, Vân Diệp không muốn nằm, nhưng chân đau lắm.

- Vân huynh thế này là vì sao? Tiểu đệ chọc giận huynh lúc nào mà mới tới đã ăn đòn? Chẳng lẽ đây là đòn phủ đầu của thư viện?

- Trước tiên nói cho ta biết, vì sao tới thư viện còn mặc giáp?

- Tiểu để hôm qua về kinh tới Miên Xuân lầu tụ hội, thấy ca cơ bên tiểu đệ xinh đẹp, có kẻ mù mắt tới gây sự, tính khí tiểu đệ thì ca ca biết rồi đó, không chịu nổi chuyện này, nên cùng đồng bạn đánh gãy chân tên đó, ai ngờ lai lịch tên đó không nhỏ, là tiểu công tử Đậu gia, cha mẹ hắn tìm tới nhà, gia gia nổi giận bắt tiểu đệ tới thư viện học, có chuyện cũng không được về nhà.




Nói tới chuyện này Bùi lão tam đắc ý vô cùng:

- Không thể nào, chỉ đánh gãy chân sao khiến một vị quốc công đi kiếm chuyện với một vị quốc công khác?

Trong này có vấn đề phải hỏi cho rõ ràng:

- Nghe nói ca ca vừa mới tới Trường An đã phế ngũ chi của một tên mù mắt, tiểu đệ lòng hâm mộ lắm, tất nhiên học theo, có điều tiểu đệ nhát gan không dám hạ sát thủ, chỉ dùng chùy xích đập vào chỗ yếu hại tên kia hai cái.

Vân Diệp rùng mình, tên nào đi uống rượu lại mang theo chùy xích? Tiểu đệ đệ của ai trung phải hai chùy còn yên lành được? Trên đầu chùy có lang nha đinh, Đậu gia là ai? Hoàng hậu của Lý Uyên họ Đậu, vọng tộc Bối Châu Thanh Hà Quân, ở Hà Nam, Sơn Đông đều có uy vọng cực cao, đường hiệu có hai cái, một là thế hòa đường, một là thừa ân đường, là đại gia thế phiệt chân chính, không phải Lô gia Thanh Hà có thể so được.

Đường hiệu: tên gọi của phòng lớn, thời xưa là tên gọi của một dòng họ, một gia đình.

- Ngươi điên rồi, sao nặng tay thế? Bùi gia ngươi chọc vào con hổ đó được à? Gia gia ngươi cho dù có giao tình với thái thượng hoàng cũng không đỡ nổi cho ngươi.

Nói cho cùng là huynh đệ từng ăn chung một nồi, nay thấy hắn gần như đi vào đường cùng, lập tức nguôi giận chỉ còn lại lo lắng:

- Cũng chẳng có gì to tát, nghiêm trọng lắm thì huynh đệ đền mạng cho hắn là được, còn làm gì nào? Ca ca nếu thấy chuyện này không gánh được thì tiểu đệ về kinh, để cho Đậu gia xử lý là xong.

Bùi lão tam tựa hồ còn chưa hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc, đây không phải vấn đề mạng người có thể giải quyết được.

- Gia gia ngươi nói sao?

Vân Diệp phải biết ý kiến của Bùi Tịch, nếu như ngay cả Bùi Tịch cũng hết cách thì Vân Diệp đành từ bỏ, giao phong tầm cao này Vân gia không tham dự nỏi, đoán chừng cả Lý Nhị cũng không cởi nổi nút thắt này, Đậu gia tiểu công tử tương lai cưới Lan Lăng công chúa, Vân Diệp không hiểu, thằng nhãi con mười ba mười bốn tuổi đi thanh lâu cái gì, lần này dù giữ được mạng thì cả đời vô duyên với thanh lâu rồi.

- Gia gia nói vạn sự có người, chỉ cần đệ ngoan ngoan ở lại thư viện học, dù xảy ra chuyện gì cũng không được về nhà, nếu không bị người ta chém chết cũng là chết uổng.

Bùi lão tam cuối cùng hiểu được sự việc nghiêm trọng, đem hết lời gia gia nói cho Vân Diệp nghe.

Chuyện của Bùi lão tam phải thương lượng với người khác trong thư viện, vì sao hắn chưa vào thư viện đã mặc đồng phục của thư viện, chắc chắn có người đồng ý cho hắn tới thư viện học. Có quyền này chỉ ba người, Vân Diệp, Lý Cương cùng với Lưu Hiến. Vân Diệp chỉ muốn hỏi kỹ rốt cuộc là ai chuôc lấy rắc rối cực lớn này cho thư viện, Lý Cương hay Lưu Hiến? Ngàn vạn lần đừng là Lý Cương, ông già này mềm lòng, nghe nói quan hệ với Bùi Tịch không tệ, chẳng may không chịu nổi cầu khẩn của Bùi Tịch nhận lấy cụ khoai nóng này thì Vân Diệp bỏng tay.

Thư viện từ trên xuống dưới là một, khi thành lập thư viện mọi người đạt thành công thức chung, cùng bày mưu tính kế vì sự phát triển của thư viện, cùng tận tâm tận lực vì tương lai của thư viện, phiền toái của một người là phiền toái của cả thư viện. Đây là quy củ khi mới sáng lập, giờ đã ăn sâu vào lòng người, bất kể là ai nhận lấy củ khoai này, thì nó cũng thành chuyện của thư viện.

back top