Đường Chuyên

Chương 270: Đêm ngọt ngào

Đây là lần đầu tiên của Tân Nguyệt, tất nhiên không thể thô bạo, là người từng trải, biết hứng thú của nữ tử cần bồi dưỡng, bọn họ yêu thông qua cảm quan, không giống nam tử chỉ cần kích thích là đủ.

Lần đầu tiên phát hiện làn da của Tân Nguyệt gần như không có chút tỳ vết nào, dùng môi khe khẽ chạm vào tai nàng, cơ thể trắng trẻo liền nhuộm một màu hoa hồng, hơi chút run run, ngắm mỹ nhân dưới đèn là hoàn cảnh tốt nhất.

Tân Nguyệt mắt khép hờ, cuộn mình trong lòng Vân Diệp, cứ như muốn hòa tan thân thể vào y, nàng cũng khao khát song không biết phải thổ lộ thế nào, chỉ biết ôm Vân Diệp thật chặt.

Vân Diệp kiềm chế dục vọng hừng hực trong lòng, nhẹ nhàng đặt Tân Nguyệt nằm xuống dười, tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng, Tân Nguyệt biết thời khắc định mệnh sắp tới, xấu hổ nhắm mắt, tay y vuốt nhẹ tóc mai nàng, trượt qua gò má, tới cổ, áp lên đồi ngực đầy đặn cao vút, men theo tấm thân yêu kiều lần xuống cởi tiết khố của nàng. Người Diệp Thanh run nhẹ, biết nàng căng thẳng Vân Diệp cúi xuống hôn lên môi, tới khi Tân Nguyệt phát ra tiếng kêu nho nhỏ của mèo cái gọi bạn tình mới hạ người xuống, hai tay Tân Nguyệt siết chặt lấy tấm đệm phía dưới..

Chẳng biết qua bao lâu, Tân Nguyệt như con cá chết thở hắt ra một hơi, mới từ từ hồi phục, mồ hôi trên vú chảy xuống, mắt mở ra, thấy Vân Diệp cũng đang nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh trí tuệ ấy nhìn nàng đầy nhu tình, Tân Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, ngẩng đầu lên hôn y, Vân Diệp tất nhiên đáp lại nhiệt tình, cứ thế hai người ôm chặt lấy nhau.

Lão nãi nãi ở ngoài cửa hôm nay không chống gậy, đứng ở ngoài nghe một lúc, rồi ôm giấc mộng đẹp bế trọng tôn về phòng ngủ, còn bảo nha hoàn ngoài cửa hầu hạ cho tốt, bà không tin hôm nay Tân lão đầu còn tới phá hỏng chuyện tốt.

Nến đỏ nổ hoa đăng, có nước mắt chảy xuống, Tân Nguyệt sau khi hoàn toàn tỉnh lại cầm lụa trắng rầu rĩ, trên giường dấu đỏ lốm đốm, nhưng lụa vẫn trắng như ban đầu, làm sao bây giờ, mai lão nãi nãi muốn xem, nàng lo lắm:

- Mai nàng đưa khăn trải giường cho nãi nãi xem không phải là xong à?

Vân Diệp chẳng bận tâm, y thích Tân Nguyệt chứ đâu phải lớp bảo vệ mà ngay cả lợn nái cũng có kia.

Tân Nguyệt dựa đầu vào lòng y, không ngừng dùng đầu húc ngực y, miệng nói:




- Sẽ bị cười chết thôi, cô cô thẩm thẩm sẽ cười chết thiếp, bọn họ cười thiếp dâm đãng thì sao?

- Cái này ta đảm bảo, nàng đúng là dâm đãng, có điều ta rất thích, nếu như dâm đãng hơn nữa càng tốt.

Tân Nguyệt không chịu, tay đánh bôm bốp lên mông Vân Diệp.

Vân Diệp đột nhiên nhảy xuống giường, lấy kéo, sau đó cắt khăn trải giường dính vết máu thành đủ loại hình, sau đó lấy kim khâu lên lụa trắng, tỉa tót một chút, nếu như vẽ thêm cành sẽ thành bức ngạo tuyết hồng mai.

Đem tính toán của mình nói cho Tân Nguyệt, kết quả ý tưởng vĩ đại của y bị ngó lơ một cách vô tình, chỉ được hai chữ đánh giá "thô bỉ". Nói xong cẩn thận đặt lụa trắng dưới gối.

Chuyện phu thê ân ái rất hao phí thể lực, huống hồ bọn họ không chỉ làm một lần, đầu tiên là bụng Tân Nguyệt reo lên, sau đó là bụng Vân Diệp vân diệp sôi ùng ùng. Đôi uyên ương đáng thương lại ngọt ngào lúc này mới nhớ ngay cả rượu giao bôi cũng chưa uống, suốt cả một ngày Vân Diệp chỉ uống một một vò rượu nếp gia đinh tốt bụng mang tới, cùng cả bụng rượu. Tân Nguyệt càng thảm, ăn hai miếng mỳ dở sống dở chín, giờ cả hai đói meo.

Hạ thể dinh dính chẳng thể mặc tiết khố, Tân Nguyệt cũng không muốn tắm rửa thay y phục, ôm chăn ngồi trên giường nhìn đủ các loại thức ăn trên bàn chảy nước miếng, Vân Diệp nhảy vọt tới, lúc này phải do nam nhân ra tay, phơi cả mông chạy, bê khay lợn sữa quay lên giường, xé một cái đùi đưa cho Tân Nguyệt.

Xưa nay toàn làm nữ hài tử ngoan chưa bao giờ có trải nghiệm này, Tân Nguyệt sung sướng nhận lấy, cái miệng nhỏ cắn xé rất hăng. Mõm heo nhai sướng nhất, hai huynh đệ ta hôn nhau cái trước đã. Cả con lợn sữa chẳng bao lâu đã chui hết vào bụng, Vân Diệp lại lắc mông chạy đi mang ấm trà tới, cho vào mồm tu thống khoái, Tân Nguyệt cũng chẳng dùng chén trà, học Vân Diệp tu ừng ực, trà ấm vào bụng, hai người giơ bàn tay đầy mỡ dùng khăn lau đi, ai ngờ thứ đó rất dính, lau không đi, Tân Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Vừa rồi lấy lợn chàng đã rửa tay chưa?


Vân Diệp lắc đầu, vừa xong đói chết luôn, ai còn để ý tới thứ đó, thấy Tân Nguyệt sững sờ thì cười thầm, còn chê bẩn à, sau này nếu làm mấy tư thế kinh điển như 69 chẳng biết ai hăng hái hơn ai...

Đầu óc đang suy nghĩ bậy bạ thì đột nhiên Tân Nguyệt hét lên một tiếng, như nổi điên, tay mỡ màng bôi lên người Vân Diệp, nghĩ nàng đùa, Vân Diệp cũng dùng tay bôi lên mông nàng, chẳng hiểu bôi qua bôi lại thế nào mà hai cơ thể lại dính vào nhau...

Gà gáy lần đầu, còn sớm, Vân Diệp mở mắt ra đắp chăn lại cho Tân Nguyệt, vừa rồi có thể gọi là xuân quang xạ tiết, Vân Diệp nằm xuống. Gà gáy lần hai, Vân Diệp vùi đầu vào ngực Tân Nguyệt ngủ tiếp. Gà gáy lần ba, Vân Diệp chỉ muốn bẻ gãy hết cổ gà trong trang, gà không gáy lần thứ tư, xem ra có người giúp y bẻ hết cổ gà, hạ nhân Vân gia đúng là tri kỳ, ôm lấy cơ thể trần truồng của Tân Nguyệt ngủ tiếp... Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Mặt trời leo lên đỉnh núi, có ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào, chiếu lên mặt làm Tân Nguyệt bực bội, theo thói quen định ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay Vân Diệp còn nắm một bầu vú của nàng, cơn đau từ hạ thể cho nàng biết mình đã thành vợ người.

Một tiếng thét kinh hãi từ tân phòng của Vân Diệp truyền ra, Tân Nguyệt chui đầu vào trong chăn, cái mông tròn xoe chổng lên, đúng là điển hình chỉ để ý tới đầu không bận tâm tới mông, ngày đầu đêm tân hông đã tham ngủ, bản nàng làm sao ra ngoài đây.

Tiểu Thu đẩy cửa phòng đi vào, mặt mày tò mò, thấy Vân Diệp trần truồng đang bế tiểu thư cũng trần truồng ra sức an ủi, liền xoay người đi nói:

- Lão nãi nãi bảo, hôm qua thiếu gia, thiếu phu nhân vất vả suốt cả ngày rồi, nên có thể tới vấn an lão nãi nãi muộn một chút.

Nói xong đặt chậu nước xuống, định hầu hạ Vân Diệp và tiểu thư nhà mình rửa mặt.


- Được rồi Tiểu Thu, ngươi đi đi, ta và phu nhân muốn tắm, ngươi bảo bọn họ đưa nước nóng vào là được, chỗ này không cần ngươi hầu hạ.

Vân Diệp nếu đã không cần nó, thì chuyện cực kỳ riêng tư này không để Tiểu Thu xen vào, tránh tương lai khó gả đi.

Tiểu Thu cố chấp hầu hạ tiểu thư nhà mình, chỉ là ngày xưa tiểu thư thơm phưng phúc, hiện giờ lại có mùi lợn sữa rất đậm xộc vào mũi, chẳng lẽ phụ nhân thành thân là có mùi này.

Tắm rửa xong, Tiểu Thu đỡ Tân Nguyệt hành động bất tiện theo sau Vân Diệp đi vấn an lão nãi nãi, tuy mặt trời đã lên cao tới tám trượng, Vân Diệp vẫn nhởn nhơ bình thản, chỉ có Tân Nguyệt là muốn xoay người bỏ chạy.

Sân vườn quyen thuộc, người cũng quen thuộc, nhưng nàng cứ có cảm giác tất cả đang cười nàng, nụ cười nhẹ của phó dịch lọt vào mắt nàng thành nụ cười nhạo trắng trợn, Tân Nguyệt sắp khóc rồi, nếu chẳng phải lúc tắm rửa Vân Diệp lại quấy phá, nói không chừng còn ra sớm một chút.

Cả nhà đang đợi hai bọn họ, lão nãi nãi cười như phật Di Lặc, cô cô thẩm thẩm rỉ tai thì thầm, Nhất Nương mặt tò mò, Nhuận Nương bĩu môi, Đại Nha luôn điềm đạm ngồi đó không nói, mấy muội tử nhỏ hơn thì chống cằm lên bàn chỉ đợi ăn cơm.

Vân Diệp mặt dày, không thèm để ý tới các tỷ tỷ cười quái dị với mình, thoải mái thỉnh an nãi nãi, Tân Nguyệt thường ngày cởi mở tự nhiên lúc này giọng như muỗi kêu, xong rồi đưa lụa trắng cho đại cô cô, đại cô cô xưa nay là người vô tâm, nhìn một cái rồi cười nói:

- Ồ, cái này lạ nhỉ, thêm cành cây vào nữa là thành bức tranh.

Kết quả bị nãi nãi vỗ tay đoạt lấy, còn đánh vào lưng Đại cô cô mấy cái, sau đó mới trải tấm lụa trắng ra, tựa hồ rất hài lòng, bảo thẩm thẩm cất vào trong hộp, tương lai nhập vào tộc phổ, thêm hương hỏa còn dùng. Hiện nãi nãi quản lý tộc phổ của Vân gia, có được vào tộc phổ hay không cần bà gật đầu, bà làm việc này thận trọng hết mức, chi phụ của Vân gia cho tới giờ không một nhà nào được nãi nãi thừa nhận, theo lời của lão nhân gia là:

- Người của Vân gia thà ít cũng không cần thứ nhận cho đủ số, tương lai con cháu mỗi đứa đều phải là hán tử có trách nhiệm, đám người theo gió trở cờ nhập vào chỉ mang lại phiền toái.

Lão nãi nãi kéo Tân Nguyệt vào lòng, an ủi rất lâu mới làm nàng ngừng khóc, lấy từ trong lòng ra một tấm mộc bài, bên trên khắc Vân thị Tân Nguyệt, đeo lên cổ nàng, nói:




- Đứa nhỏ ngốc ạ, khóc cái gì, cháu và Diệp Nhi tình cảm sâu đậm, nãi nãi chỉ mừng, nhìn hai đứa mỹ mãn như thế, đó là phúc phận của Vân gia, làm gì có chuyện trách tội, đừng để ý tới cô cô cháu, nó là đứa không có đầu óc. Đeo tấm mộc bài này lên, cháu là đương gia tôn tức phụ của Vân gia rồi, trong nhà này ai dám cười cháu, ta đánh gãy chân.

Lúc này Vân Diệp và mấy đứa muội tử đã bắt đầu ăn cơm, huynh đút muội một thìa, muội đút huynh một thìa, ăn rất náo nhiệt. Nhuận Nương là nhiều chuyện nhất, hít hít trên người Vân Diệp, lại ghé vào người Tân Nguyệt hít hít, hỏi:

- Ca và tẩu tử ăn vụng lợn sữa quay à?

Câu này hỏi ra, Tân Nguyệt lại không sống nổi nữa rồi, cúi đầu cho từng hạt cơm vào miệng, Vân Diệp tấn công lại:

- Hôm qua là ai nịnh bợ bên cạnh Tần bá bá nhỉ, ta thương muội lâu như thế, chẳng thấy muội gỡ xương cá cho ta, chậc chậc, nãi nãi à, nhị muội đã gỡ xương cá cho nãi nãi chưa? Nhị thiếu gia nhà Tần gia không phải thứ tốt đẹp, làm muội tử của cháu điên đảo thần hồn, không chấp nhận được, sau khi về thư viện, cháu phải trừng trị hắn.

Nhuận Nương thẹn tới mức hóa giận, nhưng không dám đắc tội với ca ca, chẳng may y nói thật thì hại tới Tần Sương, mình kẹp ở giữa không không nổi, nãi nãi gõ đầu Vân Diệp:

- Có ai làm ca ca như cháu không, ức hiếp muội tử nhà mình, có điều Sương ca nhi không tệ, nếu mà thành thì nãi nãi không phản đối, người Tần gia hiền hòa, lão đại cưới công chúa, gả cho lão nhị cũng không tiện.

Nhuận Nương xưa nay là cô gái cực kỳ có chủ kiến, lão nhị Tần gia là Tần Sương và ca ca của hắn thường tới Vân phủ, lão đại tính tình mộc mạc, đính hôn với công chúa từ sớm, tất nhiên không động lòng với nữ tử khác, chỉ có lão nhị là thứ gây họa, bị lão quốc công đưa tới thư viện để giáo dục lại, cũng không biết vì sao Nhuận Nương lại nhìn trúng Tần Nhị, Tần Nhị cũng có tình nghĩa với nàng, ai đứa nhóc con mười bốn tuổi, tính cách còn chưa ổn định, hiện giờ tùy tiện đinh hôn sự, tương lai có thay đổi, Nhuận Nương muốn khóc cũng không có nước mắt.

- Nãi Nãi, Tần Nhị mặc dù tính tùy tiện, nhưng bản chất thiện lương, cháu cũng không phản đối, nếu như hai năm sau không có thay đổi gì lớn chúng ta nghĩ tới hôn sự cũng không muộn, dù sao Tần gia không lên tiếng, nữ nhi Vân gia không cần bắc thang tiếp cận, tránh mất thân phận.

Nghe Vân Diệp nói, nãi nãi gật đầu đồng ý, Đại cô cô cũng nói hay, nữ nhi mình tất nhiên Đại cô cô hiểu, chỉ có Nhuận Nương đỏ mặt cúi đầu không nói.

back top