Đường Chuyên

Chương 291: Công Tâm Kế


Vân Diệp lại suy nghĩ về địa danh Nhị Hiền trang, bất giác thấp giọng ngâm một đoạn Tần khang:" Đệ quan nhĩ văn tự hảo bát quái linh nghiệm, mệnh tiểu tử bàn nhĩ đáo Nhị Hiền trang tiền, nhĩ ngôn thuyết Nhị Hiền trang mạc khả cửu trạm, tu nhất tọa hiền hạ phủ huynh bả thân an giá thất nguyệt nhị thập thất tần mẫu thọ yến, ngã đệ huynh đồng bái thọ cổ gia lâu tiền."

Tân Nguyệt mù mờ nghe Vân Diệp hát bài kỳ lạ, mình chưa bao giờ nghe thấy phu quân hát, sao lúc này lại hứng trí hát chứ, âm thanh cổ quái, khúc điệu khó nghe, nhưng có ý vị hùng hồn trong đó.

Hiểu rồi, không ngờ có địa danh Nhị Hiền trang chết tiệt thật, tên Đơn Ưng này là nhi tử của Đơn Hùng Tín, cha hắn bị Úy Trì Cung đánh bại vào năm Vũ Đức thứ tư, cuối cùng bị giết, bộ khúc cũng bị Ngưu Tiến Đạt chôn cả vạn người, phóng ngựa hai ngày đạp thành đất bằng, Lão Trình nhắc tới chuyện này cảm khái không thôi, ông ta và Đơn Hùng Tin tương giao thân thiết, cuối cùng trơ mắt nhìn hắn bị chặt đầu mà không cứu được, đó là chuyện đau lòng nhất trong đời, Ngưu Tiến Đạt cũng vì chuyện này cả đêm không ngủ, chỉ nói để lại một cái mầm cho Đơn Hùng Tín, không ngờ cái mầm đó hiện mọc thành cây leo mang độc.

Tên tiểu tử từ trên trời rơi xuống này chẵng lẽ muốn diễn vở kịch báo thù? Chuyện này còn phải che giấu, tên khốn này hôm nay không giết ta, chứng tỏ hắn không có địch ý với Vân gia, còn giết Lý Nhị, Vân Diệp luôn cho rằng là đáng đời, trong tay ông ta có món nợ máu mấy chục vạn người, nhảy ra một vài kẻ muốn lấy mạng ông ta cũng là bình thường.

Chuyện này phải cẩn thận, Lý Nhị năm xưa không giết cả nhà Đơn Hùng Tín, chỉ cần hiện không biết tên này muốn giết mình, nói không chừng sẽ bỏ qua cho Đơn Ưng.

Chuyện này phải chuẩn bị hai đằng, một khi Đơn Ưng vẫn chuẩn bị hoàn thành sự nghiệp báo thù của mình, đêm nay là đêm cuối cùng của hắn. Nếu hắn còn cứu được, nên mau chóng ném hắn cho hai nhà Trình Ngưu, mình không dính vào.

Biết người biết ta trăm trận không thua, Vân Diệp quyết định đi thăm dò địch, y không định gả Đại Nha cho Đơn Ưng, cũng không muốn làm kẻ nuốt lời, như vậy chỉ còn cách phải chiến thắng, điều này Vân Diệp vẫn rất tự tin.

Đẩy cánh cửa gỗ tỏa mùi thơm của gỗ tùng, Vân Diệp phát hiện ra trong tiểu viện vô cùng sạch sẽ, không có vị máu tanh của nhà đồ tể, nền đất được nện rất bằng phẳng, dưới giá gỗ có một lớp đất mới, đó là do tên tiểu tử kia bỏ đất dính máu lên sau đó lót thêm vào, thùng gỗ dùng để luộc lợn đặt úp ở góc tường, một cái giây thừng treo ngang với vị trí yết hầu, dây thừng rất nhỏ, ánh lên màu kim loại.

Vân Diệp đưa tay chạm giây thừng một cái, dây thừng liền phát ra tiếng ù ù, con mẹ nó đây là cơ quan cắt đầu người, dây thừng này chưa thấy bao giờ, không phải là sợ thép, nếu phải thì Vân Diệp đã hỏi số di động của hắn.

- Loại thừng này ngươi có nhiều lắm hả? Hay là tặng ta một ít?

Vân Diệp hỏi cái sân trống không, y không tin Đơn Ưng cách mình quá xa, không cuốn lấy tên này, lão binh làm sao tìm Tôn Tư Mạc xin phấn hoa khiến người ta toàn thân ngứa ngáy, lần trước thấy Lão Tôn bảo học sinh gom một bao lớn.

Quả nhiên trên đầu có người trả lời:

- Đó là da của thiết tuyến xà, rắn dài hai xích, trên người chỉ có nửa xích da dùng được, ta thu thập rất lâu mới có chút, nhưng nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi.

Vân Diệp chẳng khách khí, lập tức cởi đầu thừng, nút thắt rất lạ, không phải kiểu người Quan Trung hay dùng, giống kiểu của thủy thủ, rất phức tạp. Vân Diệp trước kia học kiểu thắt nút này rồi, tìm cuối nút thắt giật một đầu giây là thừng tuột ra, y thong thả cuốn giây thừng lại, sợi thừng đàn hồi dài hai ba trượng này cuộn vào tay lại rất ít, nhưng chẳng hề nhẹ.




Đơn Ưng từ trên nóc nhà nhảy xuống nhìn Vân Diệp, thấy y cho sợi dây thừng vào lòng mới nói:

- Ngươi là người kỳ lạ nhất mà ta biết. Ngươi có biết không, ta quan sát ngươi lâu rồi, nhất là lời ngươi nói với tên tướng quân Bách kỵ ti mấy ngày trước, ta lấy làm lạ, sao ngươi biết chuyện nơi đó, ngươi đi rất nhiều nơi rồi à?

Dù cường đại tới đâu thì bản tính trẻ con vẫn lộ ra rõ ràng, tò mò chính là khuyết điểm trí mạng nhất của độ tuổi này, giống tính Lý Thái. Vân Diệp ngồi lên cái xà gỗ ở sân, dựa lưng vào cái giá đằng sau, trở tay móc một túi đậu phộng sau giá gỗ, mở ra xem thấy chưa mốc, ném vào miệng ăn ngon lành.

- Sao ngươi biết ta sẽ để đậu phộng sau giá?

Đơn Ưng càng kinh ngạc, hắn xác định sau khi Vân Diệp vào cửa không hề nhìn phía sau giá gỗ, người tập trung cao độ, như con báo sắp hành động:

- Chỗ dễ chịu nhất trong cái sân này chính là xà gỗ, vừa vặn có thể nằm ngắm sao, ta không tìm ở đây thì tìm ở đâu? Chỉ nằm ngây ra ngắm sao không phải tác phong của người trẻ tuổi, ít nhất có chút thức ăn vặt, nếu không phải có một bầu rượu. Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán của ta, quan trọng nhất là khi ngươi rang đậu phộng không nên cho nhiều hương liệu như thế, để ta ngửi thấy.

Đơn Ưng vỗ mạnh lên đầu, lúc này người mới thả lỏng, thở phào một tiếng.

Tỏ ra thoải mái vậy thôi, thực ra Vân Diệp rất lo, hắn nghe thấy lời mình nói chuyện với Hồng Thành chứng minh tối hôm đó hắn cách mình không xa, liên quan tới cái mạng nhỏ của mình, Vân Diệp xưa nay chưa từng lơ là, tối hôm đó các hộ vệ đã kiểm tra rất cẩn thận, không ngờ hắn vẫn tiếp cận được mình, nhớ lại cách mình dạy lính đặc chủng trước kia, mồ hôi lạnh đẫm lưng.

- Ngươi còn muốn giết hoàng đế không?

Vân Diệp xòe bài luôn, thiếu niên là tuổi lỗ mãng nhất, đa nghi nhất, bọn họ coi thường tất cả, hoài nghi tất cả, cứ trực tiếp thì hơn:

- Không giết nữa, ta đã thề chỉ ra tay một lần, tối hôm đó tên thái giám ngủ gật trên lầu rất khủng bố, ta không nắm chắc chạy thoát được dưới tay lão tay, thêm vào tối hôm đó chuyện ngươi nói rất hay, làm ta quên ra tay.

Đơn Ưng rất chân thành, có thể nhìn ra hắn đang nỗ lực lấy thiện cảm của Vân Diệp.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi bắt đầu chú ý tới muội muội của ta từ lúc nào, một tên giết lợn nghèo rớt lại nhắm vào tiểu thư quan gia, ngươi không xấu hổ à, ngươi có nuôi nổi không? Tới khi đó ngươi giết lợn, muội muội ta nhồi lòng lợn kiếm sống à?


Vân Diệp vừa nhai đậu phộng vừa hỏi, cố gắng đặt thân phận ngang với hắn.

Đơn Ưng mặt đỏ bừng, bị người ta hỏi tới chỗ bí mật nhất trong lòng, ai có thể tự nhiên nổi. Ấp úng nửa ngày tới liền chạy vào trong phòng, lấy một cái túi lớn mở ra trước mặt Vân Diệp, tỏ sáng lấp lánh dưới ánh tịch dương, trên khuôn mặt thiếu niên hiện lên vẻ đắc ý.

Vân Diệp liếc một cái rồi thở dài, nhảy từ xà gỗ xuống, cầm một cái cốc pha lê màu xanh lên, nhìn dưới ánh mặt trời, bên trong toàn bọt, bên trong cũng là mấy thứ lưu ly méo mó, ở Đại Đường có lẽ là món tài phú không nhỏ, nhưng trong mắt Vân Diệp là đống rác, nếu ai ở đời sau bỏ mười đồng ra mua một đống rác thế này, sẽ bị người ta cười cho thối mũi.

Ném cốc pha lê vào đống rác, choang một tiếng vỡ làm đôi, mắt Đơn Ưng sắp đỏ lên rồi, đây là thứ tốt nhất mình tìm được khi cướp một thương đội Tây Vực, ai ngờ hiện giờ vỡ mất.

- Tức cái gì, một đống rác còn có mặt mũi lấy ra khoe, mất cả mặt, bằng đống rác này đòi lấy muội muội của ta, ngươi không xấu hổ nhưng ta thấy xấu hổ, cất đi, trông thấy tởm.

Vẻ mặt khinh bỉ của Vân Diệp vô cùng ác liệt, đánh tan lòng tự tôn của Đơn Ưng, Vân Diệp gần như nghe thấy tiếng tim hắn tan vỡ. Đơn Ứng rống lên:

- Ngươi có giỏi lấy ra thứ đồ lưu ly tốt hơn, ta sẽ... Phục ngươi.

Rốt cuộc là tên tiểu tử thông minh, lời tùy ngươi xử trí ra tới miệng liền đổi thành phục ngươi. Vân Diệp rất thất vọng, nhìn Đơn Ưng trông đợi:

- Mỗi bội phục thì có ích chó gì, không bằng thề trọng điểm một chút.

- Ngươi tưởng ta là tên ngốc à, nhà ngươi nổi tiếng phú quý ở Trường An, nói không chừng có thứ tốt hơn thật, ta không mắc lừa, có giỏi thì lấy ra, ta sẽ phục ngươi.

Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một cái kính chu vi một tấc, thuận tay ném cho Đơn Ưng, đó là pha lê không màu tốt nhất mà hiện giờ Vân gia nghiên cứu được, Vân Diệp dùng thủy ngân ăn mòn tấm bạc, cuối cùng chỉ còn ba mặt kính chừng một tấc là nguyên vẹn, một cái cho nãi nãi, một cái cho Tân Nguyệt, một cái mình giữ, Tiểu Nha xin tám lần, Vân Diệp không cho, giờ Tiểu Nha vẫn đang giận y.

Đơn Ưng nhận lấy cái kính, chỉ nhìn một cái là mặt xám ngoét, trong kính hắn mày kiếm, mũi thẳng, lông tơ mịn trên môi, đến mí mắt cũng nhìn rõ ràng, đúng là một mỹ thiếu niên, mỗi điều sắc mặt hơi kém.


- Còn nói thứ của ngươi không phải rác nữa thôi? Nếu ta đem đồ của ngươi cho Đại Nha xem, nó không cười chết cũng khóc chết.

Vân Diệp bắt đầu dùng cái lưỡi rắn độc của y, chuẩn bị hủy toàn bộ lòng tự tin của Đơn Ưng.

Đơn Ưng dùng hai tay cẩn thận trả cái kính cho Vân Diệp, ai ngờ Vân Diệp bĩu môi dè bỉu:

- Cầm lấy đi, vừa rồi ta lấy giây thừng của ngươi, lại ném vỡ đồ của ngươi, coi như bồi thường. Mai ta bảo phó dịch trong nhà làm ta một cái to bằng lòng bàn tay, cái kính này bé xíu, làm ta không dám lấy ra cho người khác xem.

Đơn Ưng đặt cái kính xuống đất, giơ chân đá gãy cột gỗ to bằng bắp đùi người chôn dưới đất, hỏi Vân Diệp:

- Võ công của ta hẳn là xứng với Đại Nha chứ?

Đó là hi vọng cuối cùng của hắn.

Vân Diệp nhìn cái cột gỗ, lại sắn ống quần Đơn Ưng lên, chi vào chỗ sưng đỏ:

- Còn chưa tới đâu cả, muội muội ta là nữ hài tử, tất nhiên không học trò thô bỉ của ngươi, hơi chút là đi đá cột gỗ. Học võ và học vấn đều thứ thuần thục cùng ngộ tính, có gì ghê gớm đâu, Đại Nha từ nhỏ đọc thuộc kinh thư, với toán học đã nhập môn. Phải rồi, chỗ ta còn có hai bài tập hôm nay nó làm, nếu như ngươi giải được thì ta thề sẽ đồng ý hôn sự của các ngươi. Thiếu niên anh kiệt cũng không dễ tìm, ngươi xem, ta phóng khoáng thề độc nhiều như thế, chẳng giống ngươi hời hợt nói ta phục, toàn lừa người.

Đan Ứng cướp lấy ngay đề bài, hắn rất có lòng tin vào mình, theo người quỷ dị học võ công mười năm, với đạo học vấn cũng không xa lạ gì, hắn không cho rằng Đại Nha có được mấy học vấn, hắn sở dĩ nhìn trúng Đại Nha vì một nguyên nhân duy nhất, tính tình, cách nói chuyện của Đại Nha đều giống hệt mẫu thân trong ký ức của hắn, cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra, là hậu duệ của kẻ cướp, gặp nữ tử như thế không cướp về nhà thì đợi tới bao giờ?

Nhìn đề bài, lòng hắn trầm xuống, không ngờ bên trên đó viết gì hắn cũng không biết, chỉ thấy tròn tròn, gạch gạch còn có hồ lô, đây là cái gì?

- Đừng nghĩ ta lừa ngươi, những thứ này là học vấn mới từ Tây Vực truyền tới, Đại Nha nắm được thứ học vấn này từ lâu, trong toán học gọi là bất đẳng thức, ngươi đã nghe tới chưa? Có cần ta giảng kỹ cho một chút không? Ngươi suốt ngày ở bên thư viện, lại không thiếu cái ăn cái mặc, tới thư viện học chút kiến thức thì chết à, hôm nay giết người này, mai chém người kia.

- Phụ thân người danh tiếng chắc chắn chiếu rọi thiên cổ, mẫu thân ngươi vì trượng phu mà tuẫn tiết, cũng là một liệt phụ, cả đời bọn họ sống vinh quang, không cần ngươi khóc lóc báo thù. Mẫu thân ngươi trước lúc lâm chung có nói ngươi nhất định phải báo thù không?

Vân Diệp đang đặt cược, cược một người mẹ yêu con là thiên tính, bà ta nhất định không cho con mình chuốc lấy một kẻ địch hùng mạnh như Lý Nhị, dù thành công hay không cũng không phải là phúc.

- Ngươi biết phụ thân của ta là ai sao? Biết mẫu thân của ta là ai sao? Ngươi biết cả chuyện của họ?

- Nhị Hiền trang trừ Đơn Hừng Tín còn có ai? Công chúa trừ nữ nhi của Vương Thế Sưng thì còn có ai? Nếu như ngươi không phải là nhi tử của Đơn Hùng Tín, ngươi cho rằng ta mạo hiểm tới nhà ngươi đánh rắm à? Sớm cho đại quân bao vây rồi.




- Mẹ ta trước khi tự sát nói ta sống cho tốt cưới vợ sinh con.

Đơn Ưng mặt lạnh tanh nói. Đột nhiên đứng thẳng dậy, quát vào mặt Vân Diệp:

- Ta không cam tâm, sư phụ nói ta là thiên tài luyện võ, thiên hạ bao la, không chỗ nào ta không tới được. Ta nhất định vượt qua cơ quan của ngươi, nhất định gặp được Đại Nha, nếu ta thua, ta sẽ nghe ngươi, nếu ta thắng, ta cũng không cần ngươi gả Đại Nha cho ta, chỉ càn ngươi nói trước mặt mọi người, ta là hảo hán hàng đầu thiên hạ.

Vân Diệp cuối cùng cũng yên tâm, nhìn hắn đầy thương hại:

- Như mong muốn của ngươi.

Tiểu viện tức thì yên tĩnh, quản gia Lão Tiền khẽ gõ cánh cửa mở rộng, được Đơn Ưng đồng ý mới đi vào, nói với Vân Diệp:

- Hầu gia, thư viện phái người tới nói tất cả đã chuẩn bị xong.

Nỏi rồi khom người đứng sau lưng Vân Diệp không nhúc nhích.

Nói trước khi tới đây rồi, nếu như thư viện chuẩn bị xong, Lão Tiền sẽ tới thông báo còn chưa chuẩn bị xong, nếu chưa chuẩn bị xong sẽ nói là chuẩn bị xong, nếu thế bất kể Vân Diệp có tính toán gì cũng dư thời gian xoay chuyển. Nghe Lão Tiền nói thế Vân Diệp biết thư viện có sự cố, nói không chừng cái lão già Công Thâu Mộc có cơ quan ác độc hơn, chuẩn bị lấy Đơn Ưng ra thủ.

- Xưa nay ta làm việc đều không để lại hậu họa, ngươi yên tâm đi, không ai biết rằng ta làm việc không nên làm, người thấy mặt ta đều đã chết rồi.

Trừ tuổi hơi ít một chút, Đơn Ưng hiểu lòng người khá chắc, thấy Vân Diệp do dự là biêt y lo mình bại lộ, gây ra rắc rối khác, liền lên tiếng giải thích.

- Ta chỉ không hiểu ngươi có liên hệ với kẻ kia ra sao, hai ngươi vốn là người ở hai thế giới khác nhau.

Vân Diệp nghĩ thế nào cũng không ra:

- Có một hôm ta xuống nông thôn mua lợn, một nữ nhân cong một đứa bé bỏ chạy, đằng sau có hai đại hán đuổi theo, đuổi kịp xé áo nữ nhân kia, vốn chuyện không liên quan tới ta, gian dâm cướp bóc là việc của cường đạo, cường đạo không làm chuyện xấu thì làm chuyện tốt à? Bọn chúng cứ cưỡng hiếp, ta cứ chăn lợn, chẳng ai đụng chạm tới ai.

- Ai ngờ bọn chúng thấy ta đi tới thì cầm một con dao nát định giết ta, thế là bọn chúng sai rồi, ta đành đem hai bọn chúng bán cho cái lò than do triều đình mở, nơi đó loại người nào cũng nhận, chỉ cần sức khỏe cường tráng, quan gia lúc nào cũng thấy không đủ người đào than, chết quá nhanh, tù nhân cung cấp không đủ. Ta bỏ hai tên đó là cường đạo, quan gia chẳng hỏi một câu, thưởng cho ta hai quan tiền, lãi hơn bán thịt lợn, còn bảo ta sau này có cường đạo cứ đưa tới chỗ bọn họ, giá cả niêm yết rõ ràng, làm ăn sòng phẳng.

back top