Đường Chuyên

Chương 359: Cá Giá Của Vật Tổ


Máu tươi dính vào pha lê hiện ra một màu đỏ cực đẹp, ông gia suy sụp buông pha lê vỡ vụn ra, tuyệt vọng nói với Vân Diệp:

- Vì sao ngươi lại làm thế, tất cả bảo vật của ngươi đều ra giá một trăm quan, bọn ta ra giá gấp ba trăm lần, vì sao ngươi còn không hài lòng, trâu bò trên thảo nguyên tuy nhiều, nhưng cũng không phải có khắp nơi, một con nghé con trở thành trâu lớn phải nuôi hai năm, trong thời gian đó phải trải qua hai mùa đông khủng khiếp, mục nhân dù phải xông pha đại tuyết cũng xua đàn trâu lên thảo nguyên kiếm ăn, mỗi một mùa đông, ít nhất có một phần ba trâu bò không qua được.

- Một con trâu chết đi, là cứa một nhát dao vào lòng mục dân đói khổ giá rét, ai cũng bảo người Hán là chủng tộc ôn hòa, vì sao ngươi không có chút thương xót nào? Sáu nghìn con trâu là toàn bộ tài sản của bộ tộc lớn một vạn người, cho ngươi rồi sẽ có cả vạn người không qua được mùa đông năm nay, chẳng lẽ đó là lòng từ bi của một lãnh chúa Đại Đường à?

Nhưng lời này nói đụng vào vết thương của tất cả dân tộc du mục, gần như toàn bộ người Hồ đều cúi đầu xuống, thậm chí có người yếu đuối bật khóc. Ngay cả những thương cổ cũng thở dài cảm khái, tài phú giá trị một vạn quan đã bị hủy trong chớp mắt, lòng nhỏ máu không thua gì người Hồ.

Con ngươi Lý Tịnh quay tròn, Ngụy Trưng cuồng nộ gần như muốn nhảy từ trên lầu xuống, ngay cả Lý Thừa Càn đàng chàng chàng thiếp thiếp cũng kinh hãi đứng bật dậy. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối mặt như đưa đám, Đường Kiệm mặt vàng ệch toàn rân run như cầy sấy.

Không ít đám ngôn quan kích động, thời gian trước hợp sức công kích Vân Diệp hai mươi sáu tội cuối cùng thất bại thảm hại, ngôn quan mất hết thể, giờ chỉ đợi Vân Diệp đối đáp không đúng, lập tức chụp cho y tội nhục quốc thể, không ai có thể nói giúp y.

Trường Tôn thị gân xanh trên cổ nổi hết lên, đôi mắt tóe lửa, nếu như không phải trong kịch viện, bà ta nhất định lôi Vân Diệp ra đánh ba mươi roi, không, năm mươi roi, đập một cái đã mất một nghìn con trâu, đây không phải bại gia, mà là tạo nghiệt.

Lý Nhị mặt chẳng chút thay đổi nhìn phản ứng của mọi người phía dưới, đột nhiên cười mỉm, nói với Trường Tôn thị:




- Trẫm hơi mệt, chú ý một lát Vân Diệp bán sói xong thì gọi trẫm.

Nói xong cuộn người vào ghế mềm, nhắm mắt lại.

Vân Diệp bất lực, đám người kia sao không hiểu đạo lý vật hiếm thì mới quý, đời sau bán đồ cổ Nguyên Thanh, nếu có hai cái bình giống nhau, đều đập vỡ một cái, đẩy giá cái bình còn lại lên ba bốn lần, thậm chí mười lần. Sao tới đây kẻ nào cũng biến thành đồ ngốc, lão tử khó khăn lắm mới có cơ hội lấy đao chém người, bỏ qua mới là thằng ngốc lớn nhất.

- Ta hiểu lắm chứ, từ xưa tới nay dân tộc du mục thảo nguyên sống dưới hoàn cảnh ác liệt hôm nay không biết ngày mai, tranh đấu với trời, với dất, với người, còn gặp đủ các loại tai họa, ôn dịch, càng xảy ra hàng năm.

Vân Diệp giọng thê lương kể:

- Ta sống ở trên thảo nguyên quá nửa năm, hiểu rõ nỗi khổ đó, hè thì ruồi nhặng, đông thì giá rét, làm ta chịu đủ mọi khổ cực. Ta nhìn thấy thi hài cứng như đá dưới tuyết trắng, cũng nhìn thấy đầu người chết bị đá đi đá lại như quả bóng, lúc đói rét, những mục dân ôm nhau giữ ấm, đặt người già yếu ở ngoài, trẻ con và trai tráng ở chính giữa. Những người già yếu bị lạnh suốt đêm thảm thiết, nghĩ tới đó, tim ta vỡ nát …

Bất kỳ ai nghe thấy thảm cảnh đó cũng sinh lòng thương sót, người Đại Đường nghe lời tự thuật của Vân Diệp cảm thấy toàn thân ớn lạnh, những người Hồ càng đồng cảm, tức thì người Hồ trong hội trường khóc ròng, bất kể kiên cường hay không, đều ôm lấy nhau mới có chút an ủi.


Đại trưởng lão ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nói với Vân Diệp:

- Con sói còn lại bọn ta ra giá bốn nghìn con trâu được không?

Vân Diệp cũng khóc, nghĩ tới cảnh ngộ của bản thân trên thảo nguyên, bi thương sinh ra từ trong lòng. Ai nhìn cảnh cảm động này cũng nghĩ có khi Vân Diệp tặng không cho người ta cũng có thể hiểu được, nhưng ai dè, y dù lau nước mắt, dù giọng nghẹn ngào nhưng lại nói một câu làm người ta ngã ngửa:

- Không được, ít hơn bảy nghìn con trâu không bán.

Úy Trì Cung ngồi phịch xuống ghế, nhìn Vân Diệp như nhìn thấy quỷ, tóm lấy Trình Giảo Kim cũng đang há hốc mồm:

- Ông tới địa ngục rồi à? Sao lại đưa thứ ma quỷ này tới nhân gian?

Lão Trình thật thà lắc đầu, lại huých Lão Ngưu:


- Ông dạy nó đấy à? Trong mấy lão huynh đệ chúng ta chỉ có ông tàn nhẫn được như thế.

Ngưu Tiến Đạt bực tức đẩy Trình Giảo Kim ra:

- Bảo lão tử giết người thì không thành vấn đề, nhưng bảo lão tử vừa khóc vì đối phương, vừa đẩy vào chỗ chết thì lão tử không có bản lĩnh đó.

Lý Tịnh nhìn Vân Diệp khóc lóc, lại nhìn vị đại trưởng lão ở trạng thái hóa đá, đột nhiên nhận thấy vừa rồi mình lo lắng đều uổng công, vừa rồi còn nghĩ phải đối phó với người Hồ ra sao, giờ phát hiện những người Hồ này quay về thảo nguyên mà còn một cái quần để mặc đã là đại thần của bọn họ dốc sức phù hộ rồi.

Trên ban công, thái tử và vị hôn thê lòng vừa có chút tìm cảm ám muội, giờ tan biến sạch, Tô thị lo lắng hỏi thái tử:

- Đây là bằng hữu tốt nhất của chàng đấy à?

Lý Thừa Càn gật đầu, đột nhiên cười rất vui vẻ, xoay tròn hai vòng tại chỗ, ôm lấy Tô thị hôn lấy hôn để, không đợi Tô t hị kịp phản ứng, một cái tay đã luôn vào trong yếm ngực của nàng, xoa bóp...

Trường Tôn thị chân nhũn ra ngồi phịch lên đùi Lý Nhị, che mặt đi không nói một lời, bà thề, Vân Diệp là kẻ vô sỉ nhất, mặt dày nhất, vô lương tâm nhất trên đời này, trước kia bản thân chỉ cần làm chuyện gì hơi có lỗi với y là áy náy, giờ xem ra mình quá mềm lòng, quá ngu xuẩn.

Lý Nhị mở một con mắt ra liếc nhìn hoàng hậu, mặc kệ thê tử ngồi trên đùi mình vô cùng bất nhã, dụi dụi đầu kiếm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, ông ta muốn xem kịch hay hôm nay từ đầu đến cuối.




Người Tiết Duyên Đà nổi điên, có mấy người định xông lên liều mạng với Vân Diệp, bị lão binh Vân gia ngăn cản ở bên ngoại, Đơn Ưng hiện giờ cả dũng khí đối mặt với Vân Diệp cũng không có.

Thấy đối phương không có động tĩnh, Vân Diệp giơ búa lên để ở cổ con cự lang, chỉ cần vị Đại trưởng lão và người Tiết Duyên Đà nói nửa chữ không, y sẽ không chút do dự đập nát bức tượng này. Vân Diệp biết, Tây Đột quyết không thèm gì trâu bò của bọn họ, gia tộc A Sử Na khống chế lãnh thổ rộng lớn đông từ Kim Sơn, tây tới hải quốc. Mấy nghìn con trâu còn chưa đủ làm vốn để lay chuyển Tây Đột Quyết, hiện giờ quý tộc Tây Đột Quyết đông nghịt, ai cũng nói mình là truyền nhân chính thống của Thiên lang thần, đàn áp các phái khác. Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà nếu muốn tránh tiên phong của Đại Đường, phải kết giao với quý tộc Tây Đột Quyết, bọn họ không thể thiếu con sói này.

Đại trưởng lão quay đầu nhìn sứ giả Tiết Duyên đà mặt xám như tro tàn, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, im lặng gật đầu, tấm thân lom khom của Đại trưởng lão càng thêm già nua, mở miệng đầy máu tươi gian nan nói:

- Được.

Vừa xong còn khóc nấc lên, Vân Diệp lập tức cười toe toét, ôm lấy Đại trưởng lão:

- Thế là tốt rồi, mua bán thành công, ta nghĩ không ai ra giá cao hơn nữa đâu, trưởng lão, vụ mua bán này của ngài rất đúng, một ít trâu bò thôi mà, đổi được bảo bối thế này, ngài xem con sói này, khí độ thật cao nhã, ngài xem răng của nó, sắc chưa kìa.

- Hà Thiệu! Hà Thiệu! Mau ra chuồng trâu ngoài thành chọn bảy nghìn con trâu tốt, lấy yêu bài của ta rời thành, sáng mai xua trâu tới chuồng của chúng ta, chọn nhiều trâu cái vào, lần trước huynh bị lừa, mang từ thảo nguyên về đa phần trâu đực, lần này phải cẩn thận, có nhận ra được trâu đực hay trâu cái không?

Cái mặt sưng húp của Hà Thiệu chỉ nhìn thấy được miệng và răng, mày mò trên người Vân Diệp tháo yêu bài, cố mở mắt cùng người Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn giao thiệp điều khoản.

back top