Đường Chuyên

Chương 379: Viên Thiên Cương biểu diễn

Vân Diệp và Tân Nguyệt tới phòng chuyên môn thờ cùng linh vị sư phụ, Tân Nguyệt kéo bàn ngồi ngay trước cửa, nói với hộ vệ, không một ai được quấy nhiễu, người vi phạm nghiêm trừng không tha. Mỗi người đều có điểm yếu, chỗ yếu nhất của Vân Diệp là quá khứ không chặt đứt được.

Ngẩng đầu nhìn linh vị giả, còn cả bức tranh giả, thắp mọt nén hương, không phải tế tổ tiên, mà tế quá khứ đã vĩnh viễn mất đi của mình.

Ngồi xuống bồ đoàn, nỗ lực nhớ lại từng khuôn mặt mơ hồ mà lại rõ ràng, rất tự nhiên bọn họ hòa hợp vào những khuôn mặt quen biết hiện giờ. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều là hư ảo, một vị khách qua đường vội vã như mình, với người đời sau mà nói, mình là người không có tương lai, với người Đại Đường mà nói, mình là người không có quá khứ, chỉ có hiện tại thuộc về mình.

Giống như một người đứng ở ngã tư đường, bất kể là đi về phía nào, đều là cuộc hành trình hoàn toàn mới.

Hương cháy hết, hoài niệm cũng phải kết thúc rồi, cứ chìm đắm trong quá khứ không rứt ra là vô trách nhiệm với hiện tại, người có lý trí không bao giờ lựa chọn chìm đắm, cho dù trông nó giống một sự phản bội.

Đẩy cửa, Tân Nguyệt vẫn ngồi ở cửa, an tường vuốt ve bụng mình, thánh khiết như một bức tượng thần nữ, Vân Diệp ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai:

- Cám ơn nàng.

Lý Thừa Càn đã tới, ngồi đợi ở phòng khách rất lâu, quản gia nói với hắn rằng hầu gia đang tế sư phụ, cho nên không gặp ai cả, đáng lẽ hắn nên lịch sự cáo từ, nhưng nghĩ tới phụ thân của mình, cùng gia gia hai mắt thâm quầng, liền kệ lễ pháp thế tục, ngồi ở phòng khách yên tĩnh chờ đợi, hắn tới Vân gia lần đầu tiên yên tĩnh thế này.

- Thừa Càn, sao ngươi lại vội vã tới đây? Giờ chắc cổng thành đóng rồi.

Lý Thừa Càn vái Vân Diệp một cái thật sâu:

- Hôm nay ngươi tế điện ân sư, là ngày trọng đại, đáng lẽ ra ta không nên đến làm phiền, nhưng hoàng tổ và phụ hoàng mỗi ngày một tiều tụy, bị quỷ mị mê hoặc, ngày không ăn ngon, đêm không ngủ yên. Mẫu hậu cũng chịu tội theo, ta hết cách rồi, Diệp Tử, hãy giúp ta, nghĩ ra cách cho họ ngủ một giấc bình yên, dù chỉ một đêm cũng được.

Tâm bệnh đôi khi cũng truyền nhiễm, Lý Nhị bị bệnh của phụ thân lây cho rồi, vốn không sao, nhưng nhìn phụ thân kinh hoảng hoảng loạn, bất giác bản thân cũng lo lắng, có lo lắng ban đêm khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, tâm thần bấn loạn, không gặp ác mộng mới lạ.

- Chuyện này ngươi không đi tìm Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, tìm ta có vẻ không đúng người lắm.

Không muốn quản vào chuyện này, bí mật của hoàng gia biết càng ít càng tốt, xen vào không có lợi, chỉ có hại, không bằng đẩy cho hai tên thần côn trứ danh.




- Vô ích, pháp sự đã làm rồi, ngay cả hòa thượng xưa nay không dùng cũng mời tới, cũng vô ích, buổi tối vẫn có ác quỷ tới. Viên Thiên Cương nói đó là do suy nghĩ quá độ gây ra, làm thần trí hư nhược khiến ngoại ma xâm nhập, pháp lực ông ta thấp, không khu trừ được, bảo mẫu hậu ta mời cao nhân khác ví như ngươi.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lý Thừa Càn, Vân Diệp khó mà nói lời từ chối được, bản thân có biện pháp, rất đơn giản, chỉ cần cho cha con họ dùng phi ma tán, đảm bảo ngủ ngay, mơ cũng chả có. Nhưng nguồn cơn bọn họ không thể ngủ được là do bản thân bọn họ tự gây nghiệt, nếu không trừ đi tâm ma, sớm muộn cũng tái phạm, xem ra không mời hai đại môn thần là không được

- Được rồi, chẳng phải vấn đề gì, đám ngoại ma đó khi sống đều bị thái thượng hoàng và bệ hạ giết, chết rồi còn đáng kể gì nữa, tối nay diệt hết bọn chúng là được, chỉ cần ngươi đi mời hai dũng tướng giết người như ngóe, toàn thân giáp trụ, canh điện cho bệ hạ, còn lại giao cho ta.

Nếu rụt đầu lại ăn gậy, thò đầu ra ăn đao vì sao không thống khoái nhận lời, lịch sử chẳng phải ghi lại, Lý Nhị dựa vào hai đại môn thần thủ vệ mới ngủ được đó sao?

Lý Thừa Càn kích động xoa tay liên hồi:

- Ta biết là ngươi có cách mà, ngươi chưa bao giờ khiến ta thất vọng. Ngươi xem kiếm hai vị lão soái nào gác cửa cho phụ hoàng ta.

- Còn phải nói à hai vị Úy Trì và Tần quốc công là tốt nhất, bảo bọn họ toàn thân giáp trụ vũ khí không được thiếu, tóm lại ra trận mặc thế nào thì tối nay mặc như thế. Hôm trước bệ hạ còn tới nhà ăn cơm, sao không nói với ta chuyện này?

Miệng thì nói thoải mái, nhưng lúc này Vân Diệp quyết định không hại đôi sư đồ đẩy mình vào hố lửa thì khó tan mối hận trong lòng.

Khi Vân Diệp đi vào cửa Chu Tước thì trời đã sẩm tối, mùa đông ban ngày rất ngắn, gió bắc thổi từ Sóc tới, qua cành cậy mang theo tiếng rít gào, vấn vít trên bầu trời hoàng cung.

Cung nữ thái giám trong cung đều khép chân chạy, trong mắt không giấu được sự kinh hoàng.

Vân Diệp nhìn xung quanh rồi gật gù, đúng là chỗ thích hợp để quay phim ma, khung cảnh đủ ghê rợn, thêm vào đám thái giám cung nữ biểu diễn, áp suất không khí giảm xuống rất nhiều, sống ở chỗ thế này không điên mới là lạ, ai điên thì vẫn là người, còn cứu nổi.

Đại môn hoàng thành sau lưng đóng rầm một tiếng, cổng thành tức thì biến thành đen xì xì, trông giống như cái miệng lớn lăm le đớp người ta. Vô Thiệt không biết từ đầu lướt ra, đứng ở sau lưng Vân Diệp, nếu không phải quen với chuyện xuất quỷ nhập thần của ông ta nói không chừng sợ tới sinh bệnh rồi.

- Lần sau xuất hiện có thể làm ra chút động tĩnh được không? Đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng người ta, không có bệnh cũng bị ngươi dọa cho sinh bệnh.


Vột Thiệt cười khùng khục:

- Vân hầu là đệ tử thần tiên mà cũng sợ quỷ mị à?

- So ra thì ta sợ người hơn sợ quỷ, quỷ là thứ tin thì có không tin thì không, ta chỉ nhìn thấy người hại người, chưa bao giờ nhìn thấy quỷ hại người, cho nên gia sư nói:" Kính quỷ thần nhi viễn chi." Đương nhiên phu tử cũng đã nói, có thể thấy thứ này chẳng có gì đáng sợ.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong thành, trong thành vẫn rất rộng, đi một tuần hương mà mới tới bên hồ, không biết kẻ thiếu đầu óc nào lại trồng đầy hoa sen trong hộ, khô quắt queo dính trên cành, gió thổi qua một cái phát ra tiếng khủng bố, như tiếng người đang đi lại.

Đứng ở bên hồ vươn tay cầm lấy một cái đài xen, lắc, lắc, hạt sen bên trong kêu lọc xọc không ngừng.

Vân Diệp không ngừng bước về phía tây, Vô Thiệt hoang mang, hoàng đế ở phía bắc, đang được sư đồ Viên Thiên Cương bảo hộ, đang làm phép buổi tối quan trọng nhất trong ngày, không biết Vân Dệp tới phía tây làm gì, chắc phải có ý nghĩa đặc thù, nên vội đuổi theo.

Tối chưa ăn cơm, cưỡi ngựa cả đoạn đường, chút thức ăn không biết bị rung lắc biến đâu cả rồi, Vân Diệp đi về phía tây chẳng có ý gì khác, chỉ vì ngự thiện phòng ở đó.

Đúng thế, trù nương của Vân gia hiện là đại trù ( kiểu bếp trưởng), nhìn thấy Vân Diệp tới thì cười híp cả mắt lại, trông bộ dạng này thì sống trong hoàng cung không tệ, người càng ngày càng đồ sộ, đi hai bước mà thịt toàn thân cứ rung rinh.

- Hoa Nương, cho ta một con gà, quay nhé, có sẵn là tốt nhất, sắp chết đói rồi, mau lên.

Hoa Nương biết hầu gia không chịu được đói, muốn ăn là phải có ngay, nếu không sẽ nổi giận, vội vàng lấy trong lò ra một con gà béo quay vàng ruộm, lấy lá sen bọc vào cầm cho Vân Diệp.

Nhận lấy con gà quay Hoa Nương đưa cho, đưa đài sen cho ả, nói:

- Đi hái thêm một ít đài sen nữa, lấy hạt sen ra, nấu cháo, cho ít ngân nhĩ, đường vào là được.

Nói xong liền xé gà ăn, Vô Thiệt thực sự không có kiên nhẫn đợi y ăn xong, tóm lấy y kéo về phía Thái Cực cung. Người khác dám làm thế này thì không có đủ đầu mà chặt rồi, nhưng ở hoàng cung, Vân Diệp là sự tồn tại đặc thù, ngay thái tử cũng không được tùy tiện như y, Vô Thiệt tất nhiên biết điều đó.


Trong cung hương khói mịt mù, đàn hương cứ như đồ không mất tiền ở đâu cũng có, một cái kính bát quái treo ở cửa, Vân Diệp lấy xuống soi gương, bộ dạng khó coi, miệng còn gặm cái chân gà. Ướm thử trọng lượng, khỏi phải nói, có vàng, treo ở cửa phí quá, cho vào lòng, về sau làm của hồi môn cho Nhuận Nương, lần trước Viên Thiên Cương tặng quà cho Nhất Nương chỉ có một tờ phê bát tự, quả rẻ rúng.

Cha con Lý Nhị, Lý Uyên ngồi ở giữa đại điện, Viên Thiên Cương trang phục đạo sĩ đang mùa mộc kiếm đi quanh bọn họ, nhìn kỹ không ngờ chân bước theo bát quái, từng bước không hề sai. Nhìn mồ hôi trên đầu ông ta thì biết đã đi được một thời gian rồi, không biết làm sao ông ta có thể kiên trì thời gian dài như thế, đi vòng tròn như vậy, Vân Diệp đi hai vòng là chóng mặt.

Lý Thái, Lý Khác ôm lò hương mặt lo lắng đứng ở bên cửa nhìn phụ thân và gia gia.

Cưỡi ngựa là việc khổ cực, nhất là Lý Thừa Càn chê xe ngựa quá chậm muốn tranh thủ thời gian, hông bị xóc nảy tưởng như trật mất rồi.

Đại điện trống không, trừ long ỷ ở trên cao thì ngay cả ghế cũng không có, đệm cho các quan ngồi khi lên triều cũng chẳng thấy đâu cả, hết cách, Vân Diệp khoanh chân ngồi trên mặt đất tiếp tục ăn gà quay của y, thuận tiện xem Viên Thiên Cương biểu diễn xiếc khỉ.

Từ khi thông qua lỗ giun tới đây, Vân Diệp hoàn toàn không tin vào thứ thần ma quỷ quái gì, hoặc có thể nói thông qua khinh bỉ thần tiên, để bọn họ đưa ra chứng cứ về sự tồn tại của mình.

Đại danh của Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong có thể nói là truyền kỳ thiên cổ, ( Thôi bối đồ) ( Xưng cốt toán mệnh) độc nhất vô nhị, nhưng sau khi Vân Diệp tìm Viên Thiên Cương xem số, được Viên Thiên Cương dứt khoát nói y chỉ có mười sáu tuổi thì không còn chút xíu kính trọng nào với lão già này nữa, rõ ràng lão tử đã sống tới ba mươi mấy năm, ngươi nói mười sáu tuổi.

Còn tính ra được khi nhỏ vận mệnh gập ghềnh, định sẵn phải lang bạc kỳ hồ, lại càng là bố láo bố toét, lão tử sinh ra cha mẹ vẫn còn, là con trai đầu trong nhà, được đám chị yêu thương vô kể, sống vui vẻ, trưởng thành lập gia đình, tuy không nói là giàu có, nhưng cũng chẳng gặp họa gì lớn, tới miệng lão ta thành lang bạt kỳ hồ?

Đó là chuyện Vân Diệp bịa ra, uổng lão ta còn làm ra cái vẻ cao thâm khó lường.

Lý Thái mũi hít hít, hắn chắc chắn là mình ngửi thấy mùi gà quay mà, mũi hắn thính lắm, ngay cả nơi mùi đàn hương cực nồng này cũng có thể ngửi ra mùi lạ, đó là ưu điểm mà hắn luôn lấy làm tự hảo.

Ngẩng đầu nhìn gia gia, phụ thân đang nhắm mắt niệm kinh, mẫu thân quỳ dưới tranh Lão Tử cưỡi trâu cầu nguyện, không ai chú ý đến mình, len lén quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn một cái là hắn sững sờ.

Chỉ thấy Vân Diệp đang ngồi cách hắn không xa, hai tay ôm một con gà quay gặm, bộ dạng tởm lợm không có chút phong độ nào. Nhìn thấy người khác ăn, bụng Lý Thái cũng reo lên ùng ục, hắn mới nhớ ra bữa trước của mình là bữa sáng.

Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Vân Diệp gặm gà quay là lo lắng trong lòng tức thì tan biến sạch, tên này nhất định có cách trừ hết quỷ mị trong cung.

Mũi bàn chân khẽ đá Lý Khác một cái, Lý Khác bất mãn nhìn hắn một cái, ý bảo đây là trường hợp long trọng, không được đùa nghịch, nhưng lại phát hiện ra Lý Thái đang đánh miệng ra phía sau, rất thần bí.

Mặc dù không muốn phá hỏng đại sự của gia gia và phụ thân, nhưng không chống nổi cám dỗ của tò mò, quay đầu lại nhìn, cũng phát hiện ra Vân Diệp đang đối phó với gà quay, còn lén xé phao câu gà không ăn giấu sau cột đại điện.




Thằng cha này gan to hơn trời rồi, Lý Khác cố nhịn cười ném một cái nhảy mắt cho Lý Thái, hai huynh đệ ăn ý đồng loạt lùi lại một bước.

Viên Thiên Cương múa càng lúc càng nhanh, trường sam phiêu phiêu, ống tay phất phất, bước chân từ bát quái chuyển sang thất tinh bắt đầu, đứng ở vị trí Thiên Quyền quát lớn một tiếng, ống tay áo tung ra vô số giấy vàng, ông ta chỉ đâm kiếm gỗ một lần là có một tờ giấy xuôn vào kiếm, thu tay lại lướt qua đèn thất tinh, tờ giấy tức thì biến thành quả cầu lửa. Ống tay áo phất thế nào mà không có một tờ giấy nào rơi xuống đất, hỏa cầu trong tay bay bốn phương, tức thì làm giấy đang bay phất phơ đều bốc cháy, kiếm của ông ta vẫn đang múa, thi thoảng gạt quả cầu lửa, không ngờ cầu lửa dần dần tụ lại thành một quả cầu lửa lớn, dưới ánh sáng của nến trông giống như một vầng mặt trời, chỉ là mặt trời này hơi xanh, nếu nói trên đó không bôi phốt pho với lưu huỳnh thì đánh chết Vân Diệp cũng không tin.

Vân Diệp giật mình tới cả con gà trong tay cũng quên nhau, không phục Viên Thiên Cương không được, vì lừa gạt người ta mà bỏ công khổ luyện tới mức này, chỉ bằng chiêu này thôi ra chợ mãi võ cũng kiếm đầy chậu đầy bát, nay thành thuốc an ủi cho thế giới tinh thần của cha con Lý gia, thật là đáng tiếc, nhưng thù lao nhận được nhất định rất khả quan, đi mãi võ không so được.

Quả cầu lửa dần dần bị tắt, Viên Thiên Cương cũng thu công, tay trái bắt kiếm quyết, tay phải làm một chiêu Tô Tần ôm kiếm, thanh kiếm gỗ liền rơi trúng vào cái vỏ kiếm cổ sau lưng.

- Bệ hạ, thái thượng hoàng, bần đạo pháp lực thấp kém chỉ làm được tới đây thôi, còn lại phải trông vào cao nhân khác trên đời.

Viên Thiên Cương mồ hôi đầm đìa, áo báo giày bị mồ hôi làm ướt đẫm, đứng ở trong đại điện âm lãnh toàn thân bốc hơi, giống như trông nồi hấp ra được, nếu ai dám nói Viên Thiên Cương không dốc toàn lực là lời trái lương tâm.

Tận lực thì tận lực, hiệu quả lại là chuyện khác, trên đời này không phải chuyện gì ngươi cứ tận lực là có hiệu quả, đó là đạo lý đường đường chính chính, chỉ cần là người có chút năng lực tư duy đều thừa nhận đạo lý này. Viên Thiên Cương đã tận lực, chuyện còn lại ngoài năng lực của ông ta, không liên quan tới ông ta, lão già khôn lỏi này có thể rút lui an toàn rồi.

Lý Nhị và Lý Uyên tối ngay có ngủ ngon hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng y dám khẳng định chắc chắn Viên Thiên Cương sẽ ngủ ngon vô cùng.

Trường Tôn thị gian nan đứng dậy, xoa đầu gối nhức mỏi, hành lễ với Viên Thiên Cương xong mới nói:

- Vất vả cho chân nhân rồi, chúng ta cũng làm hết khả năng rồi nghe số trời, nếu như có hiệu quả thì tốt nhất, nếu vô hiệu cũng là do tà ma xâm nhập, chân nhân hãy sang điện bên nghỉ ngơi, mai hẵng suất cung.

- Bần đạo không nhận nổi lễ của nương nương, chỉ là hôm nay tổn hao quá lớn, phải ngay trong đêm trở về hồi phục nguyên khí, xin nương nương phái một hoàng môn đưa bần đạo ra khỏi cung là được.

Viên Thiên Cương vuốt chòm râu ướt sũng, dáng vẻ mỏi mệt cực độ. Vân Diệp dám cá chỉ cần Viên Thiên Cương trở về Thanh Ngưu quan của ông ta là sẽ lập tức mắc bệnh, còn bệnh nghiêm trọng, không thể gặp ai, không thể thấy ánh sáng, không thể gặp gió, nhất là không thể vào cung.

Bệnh này khi nào khỏi phải xem khi nào Lý Nhị ngủ được.

Viên Thiên Cương mệt mỏi theo hoàng môn rời Thái Cực cung, ngửa đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh, thở ra một hơi thật dài, đang định rời đi thì Vân Diệp miệng ngậm cánh gà chặn đường.

- Vân hầu, thật không ngờ ngài cũng vào cung, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng.

Viên Thiên Cương cười tươi roi rói, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa, có kẻ chịu tội thay tới rồi, thành công rồi, tuyệt đối sẽ có công của mình, còn nếu thất bại sẽ do một mình Vân Diệp gánh, không dính dáng gì tới mình.

back top