Đường Chuyên

Chương 388: Không Thể Thu Thập (1)

Là tể phụ Phòng Huyền Linh dâng tấu nhận tội, ở nhà chờ hoàng đế tuyên phạt, ngũ thành binh mã ti không biết phải xử lý tình hình này thế nào, đành vây kín lấy đám sĩ tử, đem bọn họ và thị dân kéo tới ngày một đông ngăn cách ra.

Hình phạt không dùng với đại phu, điều này tựa hồ không hợp với tình hình hiện tại nữa.

Đại môn của hoàng thành mở rộng, Mã Chu đã tới cổng thành, mặt không hề sợ hãi đao thương trước mắt, đem vạn ngôn thư mà mình đã lan truyền ra giao cho thủ vệ, xin bọn họ trình lên cho hoàng đế, sau đó quay về giữa đám sĩ tử, cao giọng đọc:" Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa."

Vân Diệp nghe được tin tức này khi đang chơi đùa với con, nghe thấy hành động của đám Mã Chu thì lảo đảo suýt ngã, hôm nay là ngày chủ nhật, là ngày hoạt động tự do của học sinh, mấy chục người kết bạn tới Trường An rất bình thường, ai mà ngờ bọn họ đi khiếu kiện vượt cấp.

Từ lịch sử mà Vân Diệp biết, chuyện này chưa bao giờ có kế quả tốt, ngay triều Tống văn phong đỉnh thịnh, lãnh tụ học sinh Trần Đông cũng không có được kết quả mình muốn, đừng nói chuyện về sau chặn xe công dâng thư.

Kẻ thống trị sẽ không bao giờ chấp nhận ý kiến mang tính uy hiếp thế này, khi y chuẩn bị lên đường tới Trường An thì lại truyền tới tin dữ, học sinh bình dân của thư viện nghe tin này từ bốn phương tám hướng đổ tới trước cổng Chu Tước, quỳ nơi đó tới hai trăm người.

Thúc ngựa, thúc ngựa, lại thúc ngựa, nhất định phải đem đám học sinh về trước khi Lý Nhị, nếu không đây là họa diệt vong của thư viện.

Ở cổng thành gặp được Hứa Kính Tông cũng đang vô cùng khốn đốn, chưa kịp đợi Vân Diệp hỏi, Hứa Kính Tôn đã nói lới:




- Đám Lý sư đã tới rồi.

Nghe câu này Vân Diệp yên tâm quá nửa, chỉ cần Lý Cương tới nơi, chuyện sẽ có đường xoay chuyển.

Ai ngờ câu tiếp theo của Hứa Kính Tông triệt để đẩy y vào mười tám tầng địa ngục:

- Lý sư và các tiên sinh Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch, Triệu Duyên Linh, Kim Trúc đều ngồi vào hàng ngũ đó.

Vân Diệp chỉ thấy đất trời xoay chuyển, đám lão phu tử chính trực này cho rằng cứ có lý là đánh được khắp thiên hạ thật sao?

Lão Trang nhảy xuống ngựa, vội vàng đỡ lấy Vân Diệp, Hứa Kính Tông cũng chạy đến, hai người đỡ Vân Diệp tới chân tường thành, bấm nhân trung cho y.

Một lúc sau Vân Diệp mới tỉnh lại, lập tức lên ngựa, mặc kệ quan trông thành quát tháo, phóng về phía hoàng thành như một làn gió.


Ở hoàng thanh đã thành cả một biển người, cái thói xấu thích xem náo nhiệt của người Trường An chưa bao giờ thay đổi, lấp kín đường đi, bọn họ không biết những học sinh kiêu ngạo kia muốn làm gì, không biết những học sinh đó đang tranh thủ quyền lợi cho mình, chỉ biết có náo nhiệt để xem, người khôn ngoan còn đội thúng lên đầu rao bán đủ các loại quả khô, đó là món ăn cần có khi xem náo nhiệt.

Trong lòng phẫn nộ vô cùng, Mã Chu sớm có dự mưu, hắn tính hết phản ứng của các phía, bao gồm những ân sư của mình, nếu như chuyện không bị làm lớn lên, các tiên sinh có lẽ còn trách mắng chúng vài câu, nhưng nếu như chuyện bị làm lớn, các tiên sinh dứt khoát sẽ ra mặt giúp chúng họ vượt khó khăn.

Phiền não của con người từ khi biết chữ, câu này quá đúng, càng có tri thức càng phản động, tựa hồ cũng có lý, bọn họ học được cách lập mưu tính kế từ thư viện, biết làm sao lợi dụng sức mạnh của mình, sau khi an bài chu đáo, liền hình thành cục diện không thể thu thập

Bọn họ hoàn toàn không sợ hãi cái chết, chỉ cần lưu danh sử sách sợ gì đao kề lên cổ.

Bọn họ có nhận thức rõ ràng về bản thân, biết triều đình bạc đãi giai cấp của mình, cho nên muốn tranh thủ cho bản thân quyền lực nên có. Chỉ là bọn họ không hiểu, tất cả quyền lợi đều là của hoàng đế, chỉ có ông ta cho ngươi, ngươi không có quyền đi đòi.

Lý Cương tóc trắng bạc phơ, ngồi ở trên cùng, hai tay đặt lên đầu gối, mặt vô cảm, hai vị lão tiên sinh khác ngồi bên cạnh mím môi không nói, Triệu Duyên Lăng thậm chí lấy ra ấm trà yêu thích, ngồi đó mô phỏng tư thế pha trà, làm sao để dùng tư thế đẹp nhất rót trà ra.

Ly Thạch đang vẽ, ngay cả Tôn Tư Mạc xưa nay không màng thế sự cũng đang viết gì đó trên giấy trắng, Lão Công Thâu cúi đầu chơi mô hình kiến trúc của mình, các vị tiên sinh khác lấy sách trong lòng ra đọc. Đằng sau vẫn không ngừng có học sinh gia nhập bất kể là học sinh bình dân hay phú quý đều tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn về phía hoàng thành.


Hứa Kính Tông buông một tiếng thở dài, kiếm một góc vắng vẻ ngồi xuống, tình huống này đã vượt ngoài sự khống chế rồi, mình là học giám không thoát được, chỉ có gia nhập mới là lựa chọn sáng suốt, mặt của hắn tựa hộ hiện liên vẻ kiên định hiếm có.

Hai năm qua ở thư viện là quãng đời vui sướng nhất của hắn, thứ trong mơ đều đã có, được tôn kính, yêu quý, tài phú, quan chức, không thiếu thứ gì. Sự tôn kính của học sinh xuất phát từ nội tâm, hắn thích chắp tay sau lưng đi quanh thư viện, mỗi một học sinh gặp hắn đều cung kính gọi một tiếng tiên sinh, sau đó mới đi làm việc của mình.

Nhà của hắn chính là thư viện, hắn chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, cũng không tới phòng ăn nhỏ của các tiên sinh, chẳng phải vì tiếc chút tiền, từ khi đem tiền cho Vân Diệp thao tác, tiền kiếm về đủ cho hắn tiêu cả đời, hắn thích nhìn học sinh xếp hàng mua cơm. Chỉ cần mình xuất hiện, học sinh hàng trên cùng sẽ tự động nhường vị trí cho hắn, hắn luôn mỉm cười từ chối, tự giác xếp hàng đằng sau.

Một mặt hỏi ý kiến của học sinh với nhà ăn, một mặt quát tháo những đầu bếp có hành động không hợp vệ sinh, lần nào cũng được các học sinh reo hò ủng hộ. Lúc đấy mới cực kỳ nho nhã bê thức ăn của mình về bán của các tiên sinh.

Thư viện là sân khấu của hắn, nếu có thể, hắn muốn cả đời biểu diện ở sân khấu đó.

Vân Diệp tuyệt vọng rồi, lựa chọn của Hứa Kính Tông là có lý, lúc này muốn đưa toàn bộ học sinh về là không thể, là một thành viên trong đó, chỉ còn cách gia nhập đợi phán quyết của Lý Nhị, y đã có thể tưởng tượng được trong Thái Cực cung, Lý Nhị đang nổi trận lôi đình thế nào.

Bất kể Lý Nhị nổi giận ra sao thì tính mạng của mình không có nguy hiểm gì, điều này có thể đảm bảo, nếu như không phát sinh ở trước đại chiến thì Vân Diệp sẽ không tuyệt vọng như thế, chỉ cần đẩy trách nhiệm lên viện trưởng Lý Nhị là được, có khả năng bị ăn đòn, nhưng tốt hơn cưỡi hổ khó xuống như giờ gấp ngàn lần.

Vượt qua tất cả mọi người, Vân Diệp ngồi ở trên cùng, Lý Cương tiên sinh tuổi đã cao, không chịu nổi sóng gió nữa nữa, Hứa Kính Tông chưa đủ tư cách làm dê thế tội, nếu như Lão Hứa đến thư viện sớm hơn, Vân Diệp nhất định sẽ đẩy hắn ra chắn tên, bất kể hắn muốn hay không.




Lý Cương tiên sinh áy náy nói với Vân Diệp:

- Ngươi tội gì tham gia vào vũng nước đục này, ta không thông báo cho ngươi là vì không muốn kéo ngươi vào, học sinh đều do lão phu dạy, tốt xấu đều do lão phu gánh.

Vân Diệp cười thảm:

- Tên ở trên dây không thể không bắn, một câu " kho đầy chuột bọ mừng", đã đắc tội sạch với bách quan rồi, tội danh này bọn họ còn chưa gánh nổi, Hứa Kính Tông lại không đủ tư cách, tiên sinh quá thất tuần, nên ngậm kẹo chơi với con cháu, tận hưởng hạnh phúc gia đình, là do tiểu tử cưỡng ép tiên sinh ở thư viện. Chuyện này để tiểu tử gánh, tiểu tử cũng muốn xem xem rốt cuộc thư viện có phân lượng mức nào ở triều đình.

Ly Thạch ngẩng đầu lên căn dặn:

- Tiểu tử nhớ kỹ, khi chuyện không thể xoay chuyển được nữa thì đẩy hết tội danh lên người mấy người bọn ta, ngươi không sao thì thư viện mới còn, nhớ đó, không được cậy tài.

Ngọc Sơn, Nguyên Chương cũng gật đầu:

- Đám học sinh không nói sai, làm sai gì cả, Đại Đường này là của Lý gia, cũng là của thiên hạ bách tính, bọn chúng hiểu được như thế, lão phu mừng vô cùng, chuyện sau này mặc kệ nó.

back top