Đường Chuyên

Chương 408: Khách phương xa

Phải đi rồi, gói ghém xong Vân Diệp quyến luyến nhìn sơn động cung cấp chỗ nghỉ ngơi ngắn ngủi cho mình, hành lễ với người tới đây trước kia, dắt Vượng Tài tìm đường ra.

Cành trúc cắm trên mộ Đậu Yến Sơn vẫn xanh, lay động trong mưa phùn mù mịt, tựa hồ đang tạm biệt Vân Diệp. Vẫy tay với nấm mộ, Vân Diệp ghi lại địa hình, nếu có thể, hi vọng người Đậu gia tới được đây thu lấy di hài của hắn.

- Cái sợi tơ hồng xanh biêng biếc, bầu trời trong veo xanh ngăn ngắt, sinh ra một bông hoa lan yêu chết người...

Thích nhất câu từ tín thiên du ( dân ca), nhất là dưới bầu trời mù mịt thế này, tín thiên du cao vút tựa hồ phá tan bầu trời, khán giả nhiệt tình hai bên vách núi ném quả dại xuống ầm ầm.

Vân Diệp chắp tay, đáp tạ những fan hâm mộ nhiệt tình thái quá, vì báo đáp ân tình bọn chúng ném mình hai cục đá, Vân Diệp lại bắt đầu rống lên khúc rock and roll:

- Một, hai, ba, bốn, đã nghe chưa, chưa từng ca...

Dọc đường ca vang, cả đường bị ném, đầu sưng vù, Vân Diệp vui sướng đi liền hai mươi dặm mới dừng chân, vừa mới dừng lại đã thấy kỳ cảnh nhân gian.

Nước từ thượng du cuồn cuộn chảy tới đây lập tức bị một cái miệng lớn nuốt chửng, không còn lại chút nào, cái miệng lớn vẫn có xu thế mở rộng, tiếp tục đi về phía trước có khả năng sụt xuống.

Từ lòng sông leo lên bờ, nước ầm vang dưới cái động đen nhìn không thấy đáy, Quan Trung có truyền thuyết rồng già uống sạch ba con sông, chẳng lẽ ở đây cũng có một con rồng già thích uống nước.

Tính trẻ con nổi lên, cởi đai lưng, thống khoái đái một bãi vào sông, đang định nói với con sông giúp ngươi một bãi nước đái thì dưới chân lập tức không yên bình, từ xa xa một khe nứt lan tới, đúng ngay dưới hai chân. Vân Diệp sợ vãi cả linh hồn, dẫn Vượng Tài chạy thục mạng, không dám nhìn về đằng sau, chỉ nghe thấy những tiếng trời rung đất chuyển, rồi đủ các loại âm thanh kỳ quái sau đầu, chân trượt một cái, oạch, ngã xuống đất.

Nhắm mắt lại chờ chết, không có động tĩnh gì, he hé mở mắt ra, không thấy lão long vương đâu cả, ở đằng sau cách mình chưa tới mười mét đã biến thành một cái hố đen ngòm ngòm.

Tim đập như trống đánh, không biết lời Tào Tháo nói ở đường Hoa Dưng có chuẩn như thế không, chứ mình vừa hơi bất kính một chút là lập tức rước lấy tai họa.

Hậm hực đá một cái vào cục đá ngáng chân mình, không đá nổi, Vân Diệp ngồi xuống, cẩn thận phủi bùn đất bên trên đi, phát hiện ra nó là thứ hữu dụng nhất, cũng là thứ vô dụng nhất trên đời, vàng, vàng thiên nhiên, đây là một cục ngưu đầu kim thực sự.




*** vàng tự nhiên còn được gọi là ngưu đầu kim, cẩu đầu kim, mã đầu kim.

Ngưu đầu kim là truyền thuyết vĩnh hằng trong giới đào vàng, nhìn thấy thứ này là nói lên phía trước nhất định có kho vàng trữ lượng phong phú, người đào vàng kinh nghiệm thậm chí có thể từ màu sắc của ngưu đầu kim đoán ra trữ lượng của khoáng mạch, rất là thần kỳ. Do hình thành vàng thiên nhiên cần rất nhiều điều kiện, cho nên khối vàng lớn mang vô số lời nguyện cầu tốt đẹp, ngưu đầu kim thành thần, đó là thần thoại mà người đào vàng tây bắc đời đời tương truyền.

Ở chốn hoang dã mang thứ vô dụng trên người càng ít càng tốt, đó là phép tắc sinh tồn, Vân Diệp không định vứt bỏ cục vàng, thứ ông trời cho chẳng có lý do gì vứt bỏ, là của mình thì ngay cái tăm xỉa răng cũng đếch vứt.

Nghe kể chuyện có người vì vác tiền mà bị chết đuối rồi, tất cả mọi người đều cho rằng cần tiền không cần mạng là lựa chọn ngu xuẩn nhất, bản thân câu này đã có vấn đề, cái thói đời này có đồng tiền nào kiếm được mà chẳng đổ máu nước mắt? Chỉ cần một tia hi vọng, ai muốn vứt bỏ? Đôi khi sinh mệnh trước tiền tài còn chẳng là cái mẹ gì.

Lão Tiền vì mười quan tiền mà bán thân làm nô, nói cách khác, Vân Diệp bỏ tiền là mua cả tính mạng của Lão Tiền, nếu như không phải là Vân Diệp cho ông ta làm quản gia mà đem giết chơi thì mạng Lão Tiền đáng mười quan tiền, vì chữa bệnh cho lão bà, giữa tiền và tính mạng của mình, Lão Tiền lựa chọn tiền.

Chỉ có mấy đám nhà giàu mới đứng bên sông nhìn người lựa chọn vác tiền bị túi tiền nặng nề kéo chết chìm mới phát ra lời cảm khái kia, cho rằng vì tiền mất mạng không đáng, từ đó khoe mẽ trí tuệ của mình.

Vượng Tài đã vác nhiều lắm rồi, cổ cũng treo mấy chuỗi măng, Vân Diệp đành cởi một tấm thảm ra, bọc vàng vào, buộc lên người mình. Đường còn xa, không tiền không xong, còn về phần quan phủ, Vân Diệp không muốn kinh động, y đang né tránh cái hiện thực tàn khốc này, hiện giờ chính là cơ hội, bất kể liệu có gặp nguy hiểm hay không, y quyết định mặc kệ, y muốn cho mình một kỳ nghỉ dài, bất kể là trong nhà hay là quốc gia, lúc này đều cách bản thân rất xa.

Đơn thuần sống vì mình, đơn thuần chỉ bôn ba vì sinh mệnh, thích thì ngủ trong rừng, muốn thì ăn rau dại, đó là cuộc sống của ta, do ta tự mình định đoạt.

Cái chết của Đậu Yến Sơn đã đả kích lớn tới Vân Diệp, cái chết của Tham Qua làm Vân Diệp không sao vui lên nổi, lần này so với việc nói y bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, không bằng nói là một chuyến tự lưu đầy bản thân gian khổ, càng tiếp cận bản chất sự vật càng thống khổ, hâm mộ Đậu Yến Sơn có lý tưởng, hâm mộ Tham Qua làm chủ cái chết của mình, hâm mộ Khúc Trác có thể thi triển tài hoa, hâm mộ nhiều người khác trên thế giới này. Mình tiếp nhận sinh mệnh này là biết kết quả ngay từ đầu, đối với Vân Diệp mà nói đây là một sự thống khổ, đứng ở vị trí thượng đế sửa lại sai lầm của người khác không vui vẻ chút nào.

Vàng rất nặng, cái mũi nhọn cứ chọc vào lưng y, đau tới tận tim, không điều chỉnh vị trí khối vàng, đau đớn này giúp Vân Diệp tiếp tục giữ tỉnh táo, không tới mức chìm vào trong đủ mọi loại suy tưởng.

Thống khổ tới từ cuộc sống, tới từ cái đầu, tới từ việc bản thân suy nghĩ quá nhiều, hiện giờ làm một n gười đơn thuần thôi, Đậu Yến Sơn kiên trì lâu như thế, chẳng phải vẫn chết chung với con cá sấu sao, mình vui vẻ mới là quan trọng nhất, ông trời đã cho sinh mệnh này, vậy tận tình hưởng thụ đi.

Đi qua màn mưa, đao không ngừng chém rụng dây leo chặn đường, chẳng thèm nhìn rắn quấn trên cây, chẳng thèm để ý thỏ đang ăn bông hoa lớn. Đây là cuộc hành trình tìm cái chết, Vân Diệp không biết sợ gì cả...

Trước mắt thoáng đạt hẳn lên, dưới chân là một mảnh rừng chuối, rất nhiều động vật đang ăn chuối, nhất là một đám voi, cái tai phe phẩy, ngà dài, vọi không ngừng nhổ cả cây chuối lên, ném ra đằng sau, lập tức có con voi nhỏ kêu tu tu lấy vòi hái chuối cho cả nải vào miệng, chẳng biết là xanh hay chín cũng ăn nốt.


Khỉ đang ăn, sơn dương đang ăn, gấu mèo đang ăn, lợn rừng cũng đang ăn, vì thế Vân Diệp quyết định đi ăn, đây là một xã hội hài hòa, tất cả động vật đi sau đàn voi ăn chuối.

Vượng Tài cắn một quả chuối xanh, Vân Diệp cướp ngay lại, ăn thứ này vào miệng chát xít còn ăn được gì nữa? Đút vào miệng nó một quả chuối chín đã bóc vỏ, một người một ngựa đang ăn khoan khoái thì trước mặt tối sầm, một con voi đực cực lớn thiếu nửa bên ngà đứng trước mặt Vân Diệp, trong mắt hàn quang lấp lóe, cái vòi dài không ngừng lắc lư, nhìn trái nhìn phải. Vân Diệp lúc này mới nhận ra mình ở cạnh voi con quá gần.

Vội vàng đem cả nải chuối chín vàng trong tay dâng lên, chỉ hi vọng nó có thể tha cho minh, con voi đực có lẽ cho rằng Vân Diệp cũng không nguy hiểm giống đám sơn dương đằng kia, cái vòi linh hoạt cuốn lấy nải chuối trong tay y, thừa nhận sự tồn tại của y.



Vượng Tài chạy tới cọ mấy cái vào chân con voi đực, lấy lòng nó, lúc này động vật có lẽ có cùng ngôn ngữ hơn, một đống phân voi bẹt bẹt bẹt rơi xuống đất, vẫn nóng, Vượng Tài không chút do dự dẫm chân lên.

Con voi đực lúc này mới phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn rời đi, chẳng lẽ đây là một phương thức thừa nhận? Vì sao Vượng Tài biết, ngựa ở hoang nguyên tây bắc không thể thấy voi được.

Đúng là một loại nghi thức, dẫm phân voi không chỉ có một mình Vượng tài, đám khỉ còn bôi lên người một ít, con heo rừng cổ họng khụt khịt chạy tới lăn mấy vòng mới đứng lên.

Đếch chơi, có oánh chết cũng đếch chơi, Vân Diệp dứt khoát từ chối cách làm thiếu vệ sinh này, lão tử là người, là linh trưởng của vạn vật, đánh chết cũng không làm chuyện mất mặt. May là mùi của Vượng Tài rất nồng, có tác dụng yểm hộ.

Vân Diệp muốn tìm dấu tích con người ở nơi này, đáng tiếc, nơi này là rừng chuối hoang, nằm mơ cũng không ngờ trong chuối lại còn có hột, đen xì xì, cứng như đá, ăn vào nhát định không tiêu hóa nổi, lần đầu tiên trong đời ăn chuối tiêu có hột, đây là cái cuộc đời chết tiệt gì thế?

Voi là máy mở đường thiên nhiên, thân hình khổng lồ khiến nó ngó lơ mọi nguy hiểm, bộ da dày cả tấc không ngán ngại bất kỳ loài rắn động nào, thấy đường, mở đường, thấy cây, nhổ cây, mạnh mẽ vô cùng.

Nhìn thấy tê giác, Vân Diệp thấy đầu bị chạm mạch, xác nhận mấy lượt, đúng là con tê giác rồi, thứ này sống lâu, phương thức tiến hóa là phát triển da, không phải não, đần, nên chẳng sợ gì, chặn ở giữa đường, bốn móng đạp đất, lao về phía con voi đực đi đầu.

Con voi rất linh hoạt, vòi cuốn lấy cổ con tê giác, cái ngà độc nhất cực dài đâm xuyên bụng tê giác, treo con tê giác lên ngà, con tê giác chỉ còn biết thở.


Chán phèo, chẳng có loại chuyện đặc sắc như đại chiến ba trăm hiệp, chớp mắt là đã thấy sinh tử, con tê giác tội nghiệp bị đâm thủng tim, bốn chân đạp đạp, rống lên thảm thiết hối hận. Nó phản ứng chậm có một nhịp, làm người ta không biết nói gì.

Nhân lúc thi thể tê giác còn mềm, Vân Diệp tốn rất nhiều sức lực mới moi được cái sừng tê giác ra, một lớn một nhỏ, lấy hết, ở Trường An sừng tê giác bán theo nhúm bột, giá trên trời.

Ăn no rồi thì uống nước, cuộc sống của voi là thế, nếu như trời tối mà còn chưa tới bên sông thì đêm nay đành phải ngủ trong rừng, trên lưng Vượng Tài vác một chồng lá chuối mong rằng có thể ngăn được muỗi tập kích.

Dọc theo đường voi đi xuống núi, bằng phẳng lại an toàn, voi đi đến đâu, hổ báo tránh xa, rắn rết bỏ trốn, trong ngọn núi này, voi mới là chúa tể thực sự.

Đáng tiếc là không có con tê giác đần độn nào nữa, không có thêm thu nhập phụ, Vân Diệp thiếu đi rất nhiều chờ mong vào con sông nhất định tồn tại phía trước.

Hiện giờ đường đi với Vân Diệp mà nói giống như khách tham quan hơn giống một kẻ đang tìm đường sống.

Sông như dải ngọc, quanh co uốn lượn, đàn voi xuống sông tắm rửa khoan khoái, voi mẹ dùng vòi hút nước phun lên người voi con, cái vòi mềm mềm của voi con hút nước, phun linh tinh khắp nơi, không may phun vào con voi đực một ngà, con voi đực kêu lớn, voi nhỏ lập tức chui xuống dưới bụng voi mẹ, không dám ra nữa.

Cáo biệt bầy voi, Vân Diệp dẫn Vượng Tài đi theo dòng sông xuống hạ du, đa phần các dòng sông chảy về phía đông, đương nhiên cũng có con sông biến thái chảy về phía bắc.



Nước sông rất nông, chỉ tới đầu gối, làm Vân Diệp nhớ tới sông Đông Dương, nơi mỹ lệ như thế này mà không có người à? Nước Ba đâu, nước Dạ Lang đâu? Theo ghi chép lịch sử thì bọn họ phải ở đây mới đúng chứ.

Vòng qua rừng trúc, xuyên qua núi nhỏ, ở sâu trong rừng nơi hoa cải rực rõ nhất nhìn thấy một thôn nhỏ, trong thôn yên tĩnh, chỉ có mấy con gà mổ sâu bọ trong bãi cỏ, chó vàng hay thấy nhất với người sống trong núi cũng chẳng thấy đâu cả.

Cửa phên mở toang hoác, trong sân có mấy bộ y phục chưa thu, y phục màu lam, có hoa văn màu nhạt, giống như hoa cúc nở rộ.

Ngoài thôn có tiếng trống rầm rầm, khi mặt trời vừa lặn xuống núi, một ngọn lửa cực lớn bốc lên, chiếu sáng thay mặt trời, ai lại đốt lửa ở nơi cao như thế?

Mang theo Vượng Tài cẩn thận tới gần mới phát hiện người đều sân phơi, y phục màu lam hoa lệ mang hình hoa, đầu quấn một tầng vải bố dầy, lão nhân ngồi ở chính giữa quấn dầy nhất, nhìn đường kính phải tới nửa mét, không biết sao cái đầu của ông ta chịu nổi.

- Vị khách tôn kính từ xa tới đây, mong ngài mang lời chúc phúc từ phương xa tặng cho mỗi người ở nơi này.




Lão giả nhìn thấy Vân Diệp xuất hiện liền đi từ trong đám đông ra, giang rộng tay, cười chào đóng Vân Diệp, không ngờ nói tiếng Hán lưu loát, lại còn mang theo chút khẩu âm Trường An.

Ba dặm khác tục lệ, mười dặm khác ngôn ngữ, trong dã nhân sơn gặp được một người biết tiếng Hán là phúc của Vân Diệp, hai tay chắp lại, Vân Diệp thuận theo ngữ khí của lão giả nói:

- Ta chỉ là một con dê lạc đường, vô tình nhìn thấy đống lửa ngài đốt lên, hơi ấm và ánh sáng đưa ta tới nơi này, vị trưởng giả tôn kính, mong ngài nể mặt trời cao cho ta ở lại một đêm.

- Đại sơn là đại sơn của tất cả mọi người, chúng tôi chẳng qua chỉ tới trước, rót cho khách một bát nước nóng, chuẩn bị chút thức ăn là vinh hạnh của chúng tôi.

Lão giả càng nói càng hăng, có lẽ là chưa bao giờ có cơ hội thể hiện sự bác học của mình trước mặt tộc nhân, hiện giờ gặp được một người Hán, lập tức dùng giọng nói như ngâm thơ trò chuyện với Vân Diệp.

Chỉ cần nhìn những tộc nhất ngơ ngơ ngác ngác là biết bọn họ không hiểu, căn bản không biết Vân Diệp và lão giả nói gì.

Người thông minh nhất mới có thể thành thủ lĩnh, người dũng cảm nhất mới có thể thành thần bảo hộ của tộc nhất, còn người vừa thông minh vừa dũng cảm thường đều suy nghĩ xem có thể thống nhất vùng đất dưới chân không.

Luôn cho rằng ngôn ngữ là phương thức giao lưu tốt nhất, hiện giờ mới phát hiện ra nụ cười mới là cách giao lưu tốt nhất, ngươi không cần biết bọn họ đang nói cái gì, cũng không cần quan tâm tới thằng bé đang tò mò nhìn tóc của ngươi, chỉ cần nở nụ cười tươi là có cơm thơm phức, có bánh, có cô nương mắt thật to nở nụ cười ngọt ngào với ngươi sau đó bỏ chạy, lập tức có chàng thiếu niên trừng mắt lên với ngươi, có tráng hán ngà ngà say to như con trâu vỗ vai ngươi nói một tràng.

Không thành vấn đề, tỷ tỷ trong trại là của ngươi, muội muội cũng là của ngươi, nếu như ngươi thích, quả phụ chuẩn bị đưa ta về nhà nàng cũng là của ngươi, ta chỉ muốn uống thêm vài chén.

Vân Diệp tự phiên dịch lời của tráng hán như thế, tinh thần y y phát huy vô tận.

Chẳng biết trong bình là thứ rượu gì, chua chua, ngọt ngọt xong hơi rượu bốc lên không nhẹ, chỉ là cả một đống người quây quanh một cái bình dùng ống sậy mà hút thật mất vệ sinh.

Kệ bà nó, hôm nay có rượu hôm nay say, ai thèm quan tâm chuyện ngày mai, làm kẻ lừa gạt mấy năm rồi, không cho ta phóng túng một hồi hay sao?

Ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt, mặt trăng cực lớn cũng đã xuất hiện, lão giả cười rất hiền hò, thi thoảng vỗ vai Vân Diệp, khen ngợi Vượng Tài đang tranh rượu uống:" Ngựa tốt!".

Các cô nương quây thành vòng, dẫm lên trống khiêu vũ, rất đơn giản, dẫm chân, cất bước, lắc đầu, các chàng trai phụ họa xung quanh, cái quần rộng căng gió, trông như hai cái củ cải lớn. Vân Diệp liền gọi nó là múa củ cải, nam tử người Hán lắc mông vẫy ống tay múa đem ra so thì không thể lọt vào mắt được, đó không phải là điệu múa của nam nhân.

Sau khi kêu mấy tiếng, các cô nương cởi tóc trên đầu, điên cuồng gật lên gật xuống, mái tóc dài như làn sóng biển, các chàng trai xoay quanh càng hứng khởi, nhảy thật cao, làm đủ các động tác trên không, thành thạo mà đẹp mắt.

back top