- Bẩm hầu gia, tiểu công tử hoạt bát đáng yêu, không bệnh không tật, ăn rất khỏe, một mình công chúa không đủ sữa, mời thêm một nãi mụ mới vừa đủ cho tiểu công tử ăn no, nếu như lớn thêm chút nữa, chắc một nãi mụ cũng không đủ.
Lưu Tiến Bảo biết tính khí của hầu gia, chỉ cần nghĩ thông là không sao, cho nên lấy chuyện công tử bú sữa ra làm Vân Diệp vui.
Quả nhiên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười nhẹ, đặt dao trong tay xuống, múc nước từ trong chum ra đưa cho Lưu Tiến Bảo, để hắn rửa tay cho mình.
- Hầu gia, người tới Lĩnh Nam sao không đem hộ vệ? Đám Lão Trang chết hết rồi à?
- Nói bậy nói bạ, ngươi tưởng hầu gia ta muốn tới Lĩnh Nam à, bị người ta bắt cóc tới Nam Chiếu, tự lần mò tới Lĩnh Nam, con mẹ nó nếm vô số đau khổ, vừa rồi còn giận không chỗ phát tiết, nếu ngươi không lấy con ta ra làm ta vui, hôm nay thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Cơ thịt toàn thân Lưu Tiến Bảo căng lên, con mắt long sòng sọc đảo bốn phía, muốn tìm hung thủ bắt cóc hầu gia.
Vân Diệp đá hắn một phát:
- Đổ nước cho tử tế, hầu gia ta nếu đợi các ngươi tới cứu thì đã chết không toàn thây rồi, hiện giờ còn lên mặt thế chó nào nữa, đám bắt cóc ta chết hết rồi, không còn kẻ nào sống hết.
- Hầu gia uy vũ...
Sự kính phục hầu gia của Lưu Tiến Bào tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước, toàn bộ biến thành rắm ngựa kéo tới ùn ùn.
Lâu lắm rồi không có người bợ đít, được nghe cảm thấy vừa quen thuộc vừa thân thiết, bực bội do bị bắt cóc gây ra tức thì tan biến hết, vẫn là người trong nhà tốt nhất.
Trưởng lão đứng ngoài viện tử, cảnh tượng xảy ra bên trong đều lọt hết vào mắt ông ta, Bảo đại gia uy phong lẫm liệt, có thể tung hoành Ung Châu trước mặt vị khách của mình không khác gì một con chó nhỏ.
Từ điểm này nhìn ra vị khách của mình nhất định không đơn giản, nếu như quan hệ giữa mình và khách tiến thêm một bước, nói không chừng trại từ nay sẽ kê cao gối mà ngủ, hạnh phúc nhìn lại đằng sau, bên núi, lương thực do công chúa thưởng cho hẳn là đã lên đường rồi.
- Trưởng lão, không biết chuyến này ông đi hiến bảo vật kết quả ra sao?
Vân Diệp cười tủm tỉm nói chuyện với lão giả cách hàng rào trúc, văn chả ra văn, nhã chả ra nhã, rất thú vị.
- Khách nhân tôn quý, nhờ ơn ngài, công chúa rất thích khối vàng đó, còn thưởng cho lão phu rất nhiều lương thực, vậy là chúng tôi có đủ lương thực để ăn rồi, lão phu còn được thêm vài vò rượu, tối nay xin mời khách uống cho thoải mái.
- Hay lắm, vậy ta không khách khí nữa, nhớ gọi thêm Mông Lỗ, bọn ta trò chuyện rất vui vẻ.
- Ngài và Mông Lỗ? Mông Lỗ biết nói tiếng Trung Nguyên từ bao giờ?
- Trưởng lão, ông là trí giả, chẳng lẽ không biết nói chuyện không nhất định phải nói, còn có phương thức khác hay sao?
Vân Diệp rất kiêu ngạo ra cách nhìn tranh nói chuyện do mình sáng tạo, sau này nói chuyện với thổ dân cứ nói như thế.
Trưởng lão gãi đầu đi tìm tộc nhân hỏi xem lấy đâu ra nhiều chuối như thế, đây là thứ lương thực tốt, phơi khô, khi nấu cháo thêm vào một ít, chưa nói ngon ngọt, quan trọng nhất là ăn no, kiếm từ đâu ra thế không biết?
Vân Diệp vào lầu trúc, Lưu Tiến Bảo đi theo, đi cùng với hắn toàn là hộ vệ Vân gia, gặp gia chủ kích động không thôi, nhưng không quên chức trách, tự giác tản ra, cảnh giới xung quanh.
- Lần này ngươi đi có nói cho người khác không?
Vân Diệp nhíu mày hỏi Lưu Tiến Bảo, trong lòng lo Lý An Lan biết mình tới Lĩnh Nam, như thế không có lợi cho mình thấy hiện trạng chân thực.
- Hầu gia không cho tiểu nhân nói với người khác, chỉ bảo tiểu nhân tới Mông trại, tất nhiên tiểu nhân không nói với ai, dù là huynh đệ nhà mình ở dưới cũng tới đây mới biết.
- Không tệ, rốt cuộc Lão Trang cũng dạy bảo được ngươi, có khả năng tự gánh vác trọng trách rồi, ta tới Lĩnh Nam không ai biết, triều đình không ai biết, có lẽ bệ hạ biết ta bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ ta vượt qua thập vạn đại sơn tới Lĩnh Nam.
- Đậu Yến Sơn?
Lần nữa thần kinh Lưu Tiến Bảo căng lên, đây là kẻ hung tàn tuyệt thế, đốt cháy Trường An, áp sát hoàng đế, đầu độc hoàng đế, có thể nói ác danh vang dội, người ta không thể không căng thẳng.
- Không phải nói với ngươi rồi à, tên đó đã chết rồi, nếu không hầu gia của ngươi lấy đâu ra tâm tình nghỉ phép tại cái trại nhỏ này.
- Hầu gia giết á?
Câu này vừa ra khỏi miệng Lưu Tiến Bảo biết ngay không xong, vừa rồi mình còn liến thoắng cơ ngợi hầu gia dũng mãnh vô địch, giết vài tên trộm vặt như giết mấy con kiến, buột miệng hỏi thế này, chứng tỏ lúc nãy mình phun phân hết.
Ăn một đá, Lưu Tiến Bảo yên tâm, hầu gia đá người là không việc gì.
- Hầu gia, ngưu đầu kim là bảo vật hiếm có, sao người không để lại cho tiểu thiếu gia thêm chút phúc khí, hiến cho công chúa làm gì, thứ tốt là của nhà công chúa cả rồi, cho dù công chúa là mẫu thân của thiếu gia cũng không giống.
- Không giống thế nào?
Vân Diệp biết vẫn hỏi:
- Thiếu gia là người nhà ta, công chúa không phải, hầu gia cho thiếu gia cái gì cũng nên, nhưng công chúa thì khác, chỉ một lòng với lãnh địa, trừ nuôi thiếu gia thì chẳng bao giờ quan tâm tới Vân gia, thương hiệu của nhà ta ở Lĩnh Nam cũng phải nộp thuế, còn nhiều hơn nhà khác. Lưu chưởng quầy đã tìm tiểu nhân nói mấy lần rồi, bảo tiểu nhân khuyên công chúa, dù không ưu đãi Vân gia cũng nên đối xử công bằng. Hầu gia nói công chúa làm thế có phải ăn trong rào ngoài không?
- Con mẹ ngươi đúng là mụ lắm mồm, vàng không phải cho công chúa xem, mà là để cho những kẻ kia xem, không có mồi nhử sao bọn chúng chịu vào núi sâu? Chúng không vào thì làm sao ta giết được? Không giết hết bọn chúng sao đánh tan tâm tư độc chiếm Lĩnh Nam của Phùng Áng? Còn về công chúa thu nhiều thuế của Vân gia là đúng, thương hiệu ở Lĩnh Nam vốn là để cấp tiền cho nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, chút xíu tiền cũng tranh, đúng là không có tiền đồ.
Nghe kế hoạch của hầu gia, Lưu Tiến Bảo kích động tới nốt rỗ trên mặt cũng đỏ lên:
- Hầu gia, người muốn tiểu nhân làm gì cứ sai bảo, nhất định làm thịt bọn chút tới chút bã cũng không để lại.
Lưu Tiến Bảo kích động sắp khóc rồi, hầu gia nhà mình cuối cùng cũng học được chuyện giết người, trong mắt hắn, một hầu gia chưa giết người không phải là hầu gia hợp cách, mình là thanh bảo đao chưa thấy máu không có nơi dụng võ, lãng phí một thân bản lĩnh, Giang thúc nói mình là kẻ giết người bẩm sinh, có ngày sẽ chết dưới đao kiếm, không sao hết, chỉ cần trước khi chết được giết thống khoái là được.
Vân Diệp bị sát khí của tên này lộ ra làm giật mình, thứ chó má này đầu óc toàn chuyện giết người, nhìn trạng thái của hắn tựa hồ muốn đi tìm người giết ngay lập tức, sao cái vùng Quan Trung thanh tú toàn sinh ra bọn điên như vậy.
- Thành thực nói cho ta biết, ngươi tới Lĩnh Nam giết bao nhiêu người rồi?
Không hỏi giết mấy người, tên này toàn thân mùi sát khí rửa không sạch, chỉ e số người chết trong tay hắn dùng hai tay không đếm nổi.
- Hầu gia, tiểu nhân cũng chỉ theo đại quân ra biển một chuyến, có người của tiểu quốc gia không cho thương đội của chúng ta đồ đổi lấy bảo thạch, hương liệu, cho nên Lưu chưởng quầy nổi giận, nhà ta cùng nhà công chúa hành động hết, ba trăm người diệt luôn tiểu quốc đó. Hầu gia, hiện tình thế bất thường, thuyền không về được, nếu không người sẽ thấy cả thuyền trân châu, bảo thạch như nắm đấm, còn có miêu nhãn thạch. Lão Lưu chuyên môn giấu đi một số bảo thạch cực phẩm, chuẩn bị về nhà hiến cho lão nãi nãi, nói đồ của nhà ta cho công chúa thì đáng tiếc.
Lưu Tiến Bảo biết tính khí của hầu gia, chỉ cần nghĩ thông là không sao, cho nên lấy chuyện công tử bú sữa ra làm Vân Diệp vui.
Quả nhiên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười nhẹ, đặt dao trong tay xuống, múc nước từ trong chum ra đưa cho Lưu Tiến Bảo, để hắn rửa tay cho mình.
- Hầu gia, người tới Lĩnh Nam sao không đem hộ vệ? Đám Lão Trang chết hết rồi à?
- Nói bậy nói bạ, ngươi tưởng hầu gia ta muốn tới Lĩnh Nam à, bị người ta bắt cóc tới Nam Chiếu, tự lần mò tới Lĩnh Nam, con mẹ nó nếm vô số đau khổ, vừa rồi còn giận không chỗ phát tiết, nếu ngươi không lấy con ta ra làm ta vui, hôm nay thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Cơ thịt toàn thân Lưu Tiến Bảo căng lên, con mắt long sòng sọc đảo bốn phía, muốn tìm hung thủ bắt cóc hầu gia.
Vân Diệp đá hắn một phát:
- Đổ nước cho tử tế, hầu gia ta nếu đợi các ngươi tới cứu thì đã chết không toàn thây rồi, hiện giờ còn lên mặt thế chó nào nữa, đám bắt cóc ta chết hết rồi, không còn kẻ nào sống hết.
- Hầu gia uy vũ...
Sự kính phục hầu gia của Lưu Tiến Bào tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước, toàn bộ biến thành rắm ngựa kéo tới ùn ùn.
Lâu lắm rồi không có người bợ đít, được nghe cảm thấy vừa quen thuộc vừa thân thiết, bực bội do bị bắt cóc gây ra tức thì tan biến hết, vẫn là người trong nhà tốt nhất.
Trưởng lão đứng ngoài viện tử, cảnh tượng xảy ra bên trong đều lọt hết vào mắt ông ta, Bảo đại gia uy phong lẫm liệt, có thể tung hoành Ung Châu trước mặt vị khách của mình không khác gì một con chó nhỏ.
Từ điểm này nhìn ra vị khách của mình nhất định không đơn giản, nếu như quan hệ giữa mình và khách tiến thêm một bước, nói không chừng trại từ nay sẽ kê cao gối mà ngủ, hạnh phúc nhìn lại đằng sau, bên núi, lương thực do công chúa thưởng cho hẳn là đã lên đường rồi.
- Trưởng lão, không biết chuyến này ông đi hiến bảo vật kết quả ra sao?
Vân Diệp cười tủm tỉm nói chuyện với lão giả cách hàng rào trúc, văn chả ra văn, nhã chả ra nhã, rất thú vị.
- Khách nhân tôn quý, nhờ ơn ngài, công chúa rất thích khối vàng đó, còn thưởng cho lão phu rất nhiều lương thực, vậy là chúng tôi có đủ lương thực để ăn rồi, lão phu còn được thêm vài vò rượu, tối nay xin mời khách uống cho thoải mái.
- Hay lắm, vậy ta không khách khí nữa, nhớ gọi thêm Mông Lỗ, bọn ta trò chuyện rất vui vẻ.
- Ngài và Mông Lỗ? Mông Lỗ biết nói tiếng Trung Nguyên từ bao giờ?
- Trưởng lão, ông là trí giả, chẳng lẽ không biết nói chuyện không nhất định phải nói, còn có phương thức khác hay sao?
Vân Diệp rất kiêu ngạo ra cách nhìn tranh nói chuyện do mình sáng tạo, sau này nói chuyện với thổ dân cứ nói như thế.
Trưởng lão gãi đầu đi tìm tộc nhân hỏi xem lấy đâu ra nhiều chuối như thế, đây là thứ lương thực tốt, phơi khô, khi nấu cháo thêm vào một ít, chưa nói ngon ngọt, quan trọng nhất là ăn no, kiếm từ đâu ra thế không biết?
Vân Diệp vào lầu trúc, Lưu Tiến Bảo đi theo, đi cùng với hắn toàn là hộ vệ Vân gia, gặp gia chủ kích động không thôi, nhưng không quên chức trách, tự giác tản ra, cảnh giới xung quanh.
- Lần này ngươi đi có nói cho người khác không?
Vân Diệp nhíu mày hỏi Lưu Tiến Bảo, trong lòng lo Lý An Lan biết mình tới Lĩnh Nam, như thế không có lợi cho mình thấy hiện trạng chân thực.
- Hầu gia không cho tiểu nhân nói với người khác, chỉ bảo tiểu nhân tới Mông trại, tất nhiên tiểu nhân không nói với ai, dù là huynh đệ nhà mình ở dưới cũng tới đây mới biết.
- Không tệ, rốt cuộc Lão Trang cũng dạy bảo được ngươi, có khả năng tự gánh vác trọng trách rồi, ta tới Lĩnh Nam không ai biết, triều đình không ai biết, có lẽ bệ hạ biết ta bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ ta vượt qua thập vạn đại sơn tới Lĩnh Nam.
- Đậu Yến Sơn?
Lần nữa thần kinh Lưu Tiến Bảo căng lên, đây là kẻ hung tàn tuyệt thế, đốt cháy Trường An, áp sát hoàng đế, đầu độc hoàng đế, có thể nói ác danh vang dội, người ta không thể không căng thẳng.
- Không phải nói với ngươi rồi à, tên đó đã chết rồi, nếu không hầu gia của ngươi lấy đâu ra tâm tình nghỉ phép tại cái trại nhỏ này.
- Hầu gia giết á?
Câu này vừa ra khỏi miệng Lưu Tiến Bảo biết ngay không xong, vừa rồi mình còn liến thoắng cơ ngợi hầu gia dũng mãnh vô địch, giết vài tên trộm vặt như giết mấy con kiến, buột miệng hỏi thế này, chứng tỏ lúc nãy mình phun phân hết.
Ăn một đá, Lưu Tiến Bảo yên tâm, hầu gia đá người là không việc gì.
- Hầu gia, ngưu đầu kim là bảo vật hiếm có, sao người không để lại cho tiểu thiếu gia thêm chút phúc khí, hiến cho công chúa làm gì, thứ tốt là của nhà công chúa cả rồi, cho dù công chúa là mẫu thân của thiếu gia cũng không giống.
- Không giống thế nào?
Vân Diệp biết vẫn hỏi:
- Thiếu gia là người nhà ta, công chúa không phải, hầu gia cho thiếu gia cái gì cũng nên, nhưng công chúa thì khác, chỉ một lòng với lãnh địa, trừ nuôi thiếu gia thì chẳng bao giờ quan tâm tới Vân gia, thương hiệu của nhà ta ở Lĩnh Nam cũng phải nộp thuế, còn nhiều hơn nhà khác. Lưu chưởng quầy đã tìm tiểu nhân nói mấy lần rồi, bảo tiểu nhân khuyên công chúa, dù không ưu đãi Vân gia cũng nên đối xử công bằng. Hầu gia nói công chúa làm thế có phải ăn trong rào ngoài không?
- Con mẹ ngươi đúng là mụ lắm mồm, vàng không phải cho công chúa xem, mà là để cho những kẻ kia xem, không có mồi nhử sao bọn chúng chịu vào núi sâu? Chúng không vào thì làm sao ta giết được? Không giết hết bọn chúng sao đánh tan tâm tư độc chiếm Lĩnh Nam của Phùng Áng? Còn về công chúa thu nhiều thuế của Vân gia là đúng, thương hiệu ở Lĩnh Nam vốn là để cấp tiền cho nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, chút xíu tiền cũng tranh, đúng là không có tiền đồ.
Nghe kế hoạch của hầu gia, Lưu Tiến Bảo kích động tới nốt rỗ trên mặt cũng đỏ lên:
- Hầu gia, người muốn tiểu nhân làm gì cứ sai bảo, nhất định làm thịt bọn chút tới chút bã cũng không để lại.
Lưu Tiến Bảo kích động sắp khóc rồi, hầu gia nhà mình cuối cùng cũng học được chuyện giết người, trong mắt hắn, một hầu gia chưa giết người không phải là hầu gia hợp cách, mình là thanh bảo đao chưa thấy máu không có nơi dụng võ, lãng phí một thân bản lĩnh, Giang thúc nói mình là kẻ giết người bẩm sinh, có ngày sẽ chết dưới đao kiếm, không sao hết, chỉ cần trước khi chết được giết thống khoái là được.
Vân Diệp bị sát khí của tên này lộ ra làm giật mình, thứ chó má này đầu óc toàn chuyện giết người, nhìn trạng thái của hắn tựa hồ muốn đi tìm người giết ngay lập tức, sao cái vùng Quan Trung thanh tú toàn sinh ra bọn điên như vậy.
- Thành thực nói cho ta biết, ngươi tới Lĩnh Nam giết bao nhiêu người rồi?
Không hỏi giết mấy người, tên này toàn thân mùi sát khí rửa không sạch, chỉ e số người chết trong tay hắn dùng hai tay không đếm nổi.
- Hầu gia, tiểu nhân cũng chỉ theo đại quân ra biển một chuyến, có người của tiểu quốc gia không cho thương đội của chúng ta đồ đổi lấy bảo thạch, hương liệu, cho nên Lưu chưởng quầy nổi giận, nhà ta cùng nhà công chúa hành động hết, ba trăm người diệt luôn tiểu quốc đó. Hầu gia, hiện tình thế bất thường, thuyền không về được, nếu không người sẽ thấy cả thuyền trân châu, bảo thạch như nắm đấm, còn có miêu nhãn thạch. Lão Lưu chuyên môn giấu đi một số bảo thạch cực phẩm, chuẩn bị về nhà hiến cho lão nãi nãi, nói đồ của nhà ta cho công chúa thì đáng tiếc.