Lý Nhị đứng dậy tới ban công, vỗ lan can nói:
- Một số chuyện với chúng ta mà nói là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trong mắt bọn họ thế nào cũng có sóng gió, nhiều khi bọn họ tự làm khổ bản thân, nếu trẫm có tâm tư như bọn họ thì đã áy náy chết rồi, làm gì có cục diện vạn quốc triều bái như bây giờ.
- Cho nên bệ hạ không giải quyết được lỗ sang, bọn họ cũng không thể làm hoàng đế, như thế cũng tốt, không liên quan gì tới nhau, bệ hạ cứ làm hoàng đế cho tốt, bọn họ nghiên cứu làm sao đối phó với lỗ sang, các đại tướng tác chiến, các văn thần quản lý châu huyện, bách tính chăm lo canh tác là được, vậy chẳng phải thiên hạ thái bình sao, đôi khi chúng ta cần tàn nhẫn. Buổi tối bệ hạ làm sập điện Cam Lộ, thiếp thân đã giết người, một phụ nhân tay dính máu tươi, chỉ cần bệ hạ không ghét là được.
- Hừm, hai chúng ta chính là chúa tể thiên hạ này, trẫm ở phía trước phúc vũ phiên vân, nàng ở sau canh chừng cho trẫm, long hành thiên hạ luôn gây sóng gió, những chuyện này Tôn Tư Mạc không hiểu, Vân diệp hiểu một chút, làm đại sự không hi sinh sao được. Đừng phái thái y tới, phái tới cũng bị Vân Diệp đuổi đi, có y ở đó, Tôn Tư Mạc sẽ vượt qua thôi, trẫm rất tin vào tên tiểu tử đó. Trẫm viết một phong thư, nàng cũng viết một phong thư, cho họ thêm niềm tin, nói tội lỗi không liên quan tới họ, do chúng ta gánh là được, tuy là nói lại, nhưng tận lực là được.
Trường Tôn thị gật đầu, cùng Lý Nhị cầm bút, suy nghĩ một lúc viết:" Bổn cung thường nghe cổ nhân vì tâm mình mà không coi trong đại cục, tiểu thiện tu thân, đại thiện tu tâm, đạo trưởng tư bi như biển, há không biết cuồng phong bạo vũ là ân trạch của trời...
Thư viết cho Tôn Tư Mạc chẳng mấy chốc đã xong, thư viết cho Vân Diệp thì Trường Tôn thị không cần nghĩ, cầm bút viết luôn: " Cút ra đây, mau mau nghiên cứu ra thuốc trị lỗ sang đi, Thọ Châu rất có khả năng bùng phát dịch lần nữa, làm cho mau, chết vài kẻ tính lên người bổn cung, gặp diêm vương do bổn cung trình bày, không cần ngươi phải lo."
Hai người viết thư xong đổi nhau xem, tâm linh tương thông mỉm cười, lệnh Đoàn Hồng gắn xi, chuyển khoái mã trong cung đưa tới Ngọc Sơn.
Mạng Tôn Tư Mạc rất cứng, đại khái là Thần Nông cho ông ta vận may, tới chập tối, sốt cao lui dần, nói rõ nhiễm trùng đã bị khống chế, khi Hỏa Trú đốt nến lên, ông ta mở mắt ra thấy Lý Cương lo lắng nhìn mình, Tôn Tư Mạc cười khổ: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Lão ca ca, ta còn là một người tu đạo sao?
Lý Cương thấy ông ta tỉnh lại, thần trí tỉnh táo, vuột râu nói:
- Đương nhiên là có ngươi cả đời vất vả vì bách tính, hít thở chướng khí vào núi sâu tìm thuốc, không ngại gian khổ bôn ba giữa tam Tần, cứu người vô số, không biết tích lũy công đức tới mức nào, cả đời lão phu cũng không theo kịp, ngươi vượt qua ải này, có tính là chư thần phù hộ không?
Vân Diệp lau nước mắt, nghèn nghẹn nói:
- Nếu đạo trưởng không qua được, tiểu tử cũng không làm nữa, có đạo trưởng phía trước, hay dở gì tiểu tử còn sống thư thái, nếu không có đạo trưởng, tiểu tử tuyệt đối không dám đụng vào chuyện cấm kỵ trên đời này, bọn họ đều nói lỗ sang là tai họa trời giáng xuống, không nên chữa, chữa là chống lại trời, chỉ có chiêu bài của đạo trưởng mới làm họ câm miệng.
- Nói bậy, chúng ta đã tìm ra căn nguyên của lỗ sang, giờ chỉ cần tìm cách ứng phó, tuy ta không hiểu đạo lý mà ngươi nói, nhưng lão đạo thử hết thuốc men và châm cứu đều không thành, chỉ đành thử cách của ngươi, nếu hữu dụng, tuy tàn khốc nhưng là cách tốt. Dù lão đạo chết rồi, ngươi cũng phải làm tiếp, nếu không linh hồn của ta dưới đất cũng không yên.
Vân Diệp khóc lớn, người ngồi đó ai cũng rơi nước mắt, hán tử như Hồng Thành khóc tu tu, Hứa Kính Tông lần đầu không che giấu nước mắt, trước mặt nhân cách cao thượng, bất kỳ tâm tư u ám nào cũng bị ánh sáng của nó làm tan biến.
Thư của hoàng đế, hoàng hậu tới, Tôn Tư Mạc lắc đầu, bảo Hỏa Trú khóa thư trong rương, bản thân nhắm mắt dưỡng thần, đế hậu muốn nói gì ông ta đoán được tám phần. Vân Diệp càng chẳng để ý, thánh chỉ phu thê Lý Nhị cấp cho y chẳng bao giờ có lời lẽ tử tế, trừ khi làm hầu gia, chiếu thư có câu chữ thỏa đáng, ngôn tử hoa mỹ ra thì còn lại toàn bạch thoại, sau mấy lần Vân Diệp phản đối, Lý Nhị cười nhạo nói viết thâm thúy ngươi không hiểu, nên nói bạch thoại tốt nhất, cho nên nhiều lúc thánh chỉ viết cho Vân gia mở đầu đều là mấy kiểu xưng hô như tiểu tử, Vân Diệp coi đó là xỉ nhục, nhưng rất nhiều người, bao gồm lão nãi nãi coi đó là ân sủng, giữ lại làm kỷ niệm, nãi nãi thích sưu tầm thành chỉ, mang về đặt ở từ đường, có thể đem những thứ đó kẻ với tổ tông cả đêm không mệt.
Mấy ngày qua Vân Diệp không rời lều thuốc, không có nhiệt kế, dựa vào cảm giác ở tay, nghiêm khắc mà nói hiện giờ có sáu dược nhân, Tôn Tư Mạc cực lực yêu đầu đặt cả mình vào trong số tử tù, không ngừng giảng giải cho tử tù nghe lý do làm thế, cùng với hi vọng thành công, đi đầu uống thuốc Vân Diệp đưa tới.
Những tù phạm thấy Tôn thần tiên cũng làm dược nhân, sợ hãi lui đi, đôi khi còn nói cười vài câu, triệu chứng sốt cao khó tránh khỏi đã tới, nhưng trong số tù phạm có hai tên thân thể cường tráng, không có mấy phản ứng với sự viêm nhiễm, vẫn ăn ngon uống khỏe, hay hỏi Vân Diệp có rượu cho một ít, đem rượu bôi vết thương thì phí quá.
Ba ngày sau, các triệu chứng đều dần biến mất, tất cả mọi người đều vượt qua được, Tôn Tư Mạc sờ hai vết xẹo ở tay cười khổ nói, mong là hữu dụng.
Một tháng sau sẽ tiến hành khảo nghiệm thực sự, sâu trong Tần Lĩnh có một cái bình thủy tinh lớn, đựng một cái áo gai, nó được lấy từ người bệnh ở Thọ châu, bên trên dính đầy mầm bệnh, thứ này không ai dám để trong thư viện, Vân Diệp đào sơn động sâu trong rặng Tần Lĩnh, ba trăm binh sĩ canh gác ở đây, chỉ cần người từ nơi này đi ra, chưa qua hai tháng quan sát thì giết không tha, bất kể là ai.
Quan quân đứng đầu lòng trắng nhiều hơn lòng đen, là nhân thủ đắc lực do Lý Nhị chọn ra, trước khi mầm bệnh đưa tới bản thân đã vào núi, Vân Diệp luôn cảm thấy tên quan quân này rất muốn giết mình, vì hắn cứ hay nhìn minh, mắt dừng lại chỗ dễ hạ đao.
- Đợi sáu người Tôn đạo trưởng vào, phá long thạch đóng cửa động lại, chưa tới một tháng thì không được mở ra, bất kể thế nào cũng không được mở, cửa sổ mái là nơi cho nước và thức ăn, dùng dây thừng đưa vào, mỗi ngày dùng rượu mạnh ngâm thừng, người thao tác phải che chín toàn thân, miệng đeo khẩu trang, dùng xong là đốt hết, người tiếp xúc càng ít càng tốt. Nếu như dưới điều kiện phòng vệ như vậy mà trong số các ngươi vẫn có người mắc bệnh thì ngươi biết phải làm thế nào, sau đó ta sẽ phóng hỏa đốt cả khu rừng này.
Vân Diệp nói những lời vô tình nhất trên đời với quan quân sau lưng, thống khổ trong lòng như thủy triều đánh vào lý trí của y, điều kiện quá đơn sơ, nhân tố không xác định được quá nhiều, đời sau ở điều kiện phòng hộ nghiêm ngặt tới không thể nghiêm ngặt hơn hơn mà chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, hiện giờ làm việc gấp gáp, quá nguy hiểm, trừ lấy mạng ra liều thì không có biện pháp nào khác.
- Vân hầu, các huynh đệ đều biết quân vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, song không biết nguy hiểm từ đâu ra, nhưng nhìn thấy Tôn đạo trưởng vào sơn động, mạt tướng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản, bệ hạ ra lệnh mạt tướng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của hầu gia, trong động làm gì, mạt tướng không dám hỏi, mạt tướng chỉ hỏi, chẳng may đám chúng tôi chết rồi thì chết có đáng không?
- Một số chuyện với chúng ta mà nói là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trong mắt bọn họ thế nào cũng có sóng gió, nhiều khi bọn họ tự làm khổ bản thân, nếu trẫm có tâm tư như bọn họ thì đã áy náy chết rồi, làm gì có cục diện vạn quốc triều bái như bây giờ.
- Cho nên bệ hạ không giải quyết được lỗ sang, bọn họ cũng không thể làm hoàng đế, như thế cũng tốt, không liên quan gì tới nhau, bệ hạ cứ làm hoàng đế cho tốt, bọn họ nghiên cứu làm sao đối phó với lỗ sang, các đại tướng tác chiến, các văn thần quản lý châu huyện, bách tính chăm lo canh tác là được, vậy chẳng phải thiên hạ thái bình sao, đôi khi chúng ta cần tàn nhẫn. Buổi tối bệ hạ làm sập điện Cam Lộ, thiếp thân đã giết người, một phụ nhân tay dính máu tươi, chỉ cần bệ hạ không ghét là được.
- Hừm, hai chúng ta chính là chúa tể thiên hạ này, trẫm ở phía trước phúc vũ phiên vân, nàng ở sau canh chừng cho trẫm, long hành thiên hạ luôn gây sóng gió, những chuyện này Tôn Tư Mạc không hiểu, Vân diệp hiểu một chút, làm đại sự không hi sinh sao được. Đừng phái thái y tới, phái tới cũng bị Vân Diệp đuổi đi, có y ở đó, Tôn Tư Mạc sẽ vượt qua thôi, trẫm rất tin vào tên tiểu tử đó. Trẫm viết một phong thư, nàng cũng viết một phong thư, cho họ thêm niềm tin, nói tội lỗi không liên quan tới họ, do chúng ta gánh là được, tuy là nói lại, nhưng tận lực là được.
Trường Tôn thị gật đầu, cùng Lý Nhị cầm bút, suy nghĩ một lúc viết:" Bổn cung thường nghe cổ nhân vì tâm mình mà không coi trong đại cục, tiểu thiện tu thân, đại thiện tu tâm, đạo trưởng tư bi như biển, há không biết cuồng phong bạo vũ là ân trạch của trời...
Thư viết cho Tôn Tư Mạc chẳng mấy chốc đã xong, thư viết cho Vân Diệp thì Trường Tôn thị không cần nghĩ, cầm bút viết luôn: " Cút ra đây, mau mau nghiên cứu ra thuốc trị lỗ sang đi, Thọ Châu rất có khả năng bùng phát dịch lần nữa, làm cho mau, chết vài kẻ tính lên người bổn cung, gặp diêm vương do bổn cung trình bày, không cần ngươi phải lo."
Hai người viết thư xong đổi nhau xem, tâm linh tương thông mỉm cười, lệnh Đoàn Hồng gắn xi, chuyển khoái mã trong cung đưa tới Ngọc Sơn.
Mạng Tôn Tư Mạc rất cứng, đại khái là Thần Nông cho ông ta vận may, tới chập tối, sốt cao lui dần, nói rõ nhiễm trùng đã bị khống chế, khi Hỏa Trú đốt nến lên, ông ta mở mắt ra thấy Lý Cương lo lắng nhìn mình, Tôn Tư Mạc cười khổ: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Lão ca ca, ta còn là một người tu đạo sao?
Lý Cương thấy ông ta tỉnh lại, thần trí tỉnh táo, vuột râu nói:
- Đương nhiên là có ngươi cả đời vất vả vì bách tính, hít thở chướng khí vào núi sâu tìm thuốc, không ngại gian khổ bôn ba giữa tam Tần, cứu người vô số, không biết tích lũy công đức tới mức nào, cả đời lão phu cũng không theo kịp, ngươi vượt qua ải này, có tính là chư thần phù hộ không?
Vân Diệp lau nước mắt, nghèn nghẹn nói:
- Nếu đạo trưởng không qua được, tiểu tử cũng không làm nữa, có đạo trưởng phía trước, hay dở gì tiểu tử còn sống thư thái, nếu không có đạo trưởng, tiểu tử tuyệt đối không dám đụng vào chuyện cấm kỵ trên đời này, bọn họ đều nói lỗ sang là tai họa trời giáng xuống, không nên chữa, chữa là chống lại trời, chỉ có chiêu bài của đạo trưởng mới làm họ câm miệng.
- Nói bậy, chúng ta đã tìm ra căn nguyên của lỗ sang, giờ chỉ cần tìm cách ứng phó, tuy ta không hiểu đạo lý mà ngươi nói, nhưng lão đạo thử hết thuốc men và châm cứu đều không thành, chỉ đành thử cách của ngươi, nếu hữu dụng, tuy tàn khốc nhưng là cách tốt. Dù lão đạo chết rồi, ngươi cũng phải làm tiếp, nếu không linh hồn của ta dưới đất cũng không yên.
Vân Diệp khóc lớn, người ngồi đó ai cũng rơi nước mắt, hán tử như Hồng Thành khóc tu tu, Hứa Kính Tông lần đầu không che giấu nước mắt, trước mặt nhân cách cao thượng, bất kỳ tâm tư u ám nào cũng bị ánh sáng của nó làm tan biến.
Thư của hoàng đế, hoàng hậu tới, Tôn Tư Mạc lắc đầu, bảo Hỏa Trú khóa thư trong rương, bản thân nhắm mắt dưỡng thần, đế hậu muốn nói gì ông ta đoán được tám phần. Vân Diệp càng chẳng để ý, thánh chỉ phu thê Lý Nhị cấp cho y chẳng bao giờ có lời lẽ tử tế, trừ khi làm hầu gia, chiếu thư có câu chữ thỏa đáng, ngôn tử hoa mỹ ra thì còn lại toàn bạch thoại, sau mấy lần Vân Diệp phản đối, Lý Nhị cười nhạo nói viết thâm thúy ngươi không hiểu, nên nói bạch thoại tốt nhất, cho nên nhiều lúc thánh chỉ viết cho Vân gia mở đầu đều là mấy kiểu xưng hô như tiểu tử, Vân Diệp coi đó là xỉ nhục, nhưng rất nhiều người, bao gồm lão nãi nãi coi đó là ân sủng, giữ lại làm kỷ niệm, nãi nãi thích sưu tầm thành chỉ, mang về đặt ở từ đường, có thể đem những thứ đó kẻ với tổ tông cả đêm không mệt.
Mấy ngày qua Vân Diệp không rời lều thuốc, không có nhiệt kế, dựa vào cảm giác ở tay, nghiêm khắc mà nói hiện giờ có sáu dược nhân, Tôn Tư Mạc cực lực yêu đầu đặt cả mình vào trong số tử tù, không ngừng giảng giải cho tử tù nghe lý do làm thế, cùng với hi vọng thành công, đi đầu uống thuốc Vân Diệp đưa tới.
Những tù phạm thấy Tôn thần tiên cũng làm dược nhân, sợ hãi lui đi, đôi khi còn nói cười vài câu, triệu chứng sốt cao khó tránh khỏi đã tới, nhưng trong số tù phạm có hai tên thân thể cường tráng, không có mấy phản ứng với sự viêm nhiễm, vẫn ăn ngon uống khỏe, hay hỏi Vân Diệp có rượu cho một ít, đem rượu bôi vết thương thì phí quá.
Ba ngày sau, các triệu chứng đều dần biến mất, tất cả mọi người đều vượt qua được, Tôn Tư Mạc sờ hai vết xẹo ở tay cười khổ nói, mong là hữu dụng.
Một tháng sau sẽ tiến hành khảo nghiệm thực sự, sâu trong Tần Lĩnh có một cái bình thủy tinh lớn, đựng một cái áo gai, nó được lấy từ người bệnh ở Thọ châu, bên trên dính đầy mầm bệnh, thứ này không ai dám để trong thư viện, Vân Diệp đào sơn động sâu trong rặng Tần Lĩnh, ba trăm binh sĩ canh gác ở đây, chỉ cần người từ nơi này đi ra, chưa qua hai tháng quan sát thì giết không tha, bất kể là ai.
Quan quân đứng đầu lòng trắng nhiều hơn lòng đen, là nhân thủ đắc lực do Lý Nhị chọn ra, trước khi mầm bệnh đưa tới bản thân đã vào núi, Vân Diệp luôn cảm thấy tên quan quân này rất muốn giết mình, vì hắn cứ hay nhìn minh, mắt dừng lại chỗ dễ hạ đao.
- Đợi sáu người Tôn đạo trưởng vào, phá long thạch đóng cửa động lại, chưa tới một tháng thì không được mở ra, bất kể thế nào cũng không được mở, cửa sổ mái là nơi cho nước và thức ăn, dùng dây thừng đưa vào, mỗi ngày dùng rượu mạnh ngâm thừng, người thao tác phải che chín toàn thân, miệng đeo khẩu trang, dùng xong là đốt hết, người tiếp xúc càng ít càng tốt. Nếu như dưới điều kiện phòng vệ như vậy mà trong số các ngươi vẫn có người mắc bệnh thì ngươi biết phải làm thế nào, sau đó ta sẽ phóng hỏa đốt cả khu rừng này.
Vân Diệp nói những lời vô tình nhất trên đời với quan quân sau lưng, thống khổ trong lòng như thủy triều đánh vào lý trí của y, điều kiện quá đơn sơ, nhân tố không xác định được quá nhiều, đời sau ở điều kiện phòng hộ nghiêm ngặt tới không thể nghiêm ngặt hơn hơn mà chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, hiện giờ làm việc gấp gáp, quá nguy hiểm, trừ lấy mạng ra liều thì không có biện pháp nào khác.
- Vân hầu, các huynh đệ đều biết quân vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, song không biết nguy hiểm từ đâu ra, nhưng nhìn thấy Tôn đạo trưởng vào sơn động, mạt tướng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản, bệ hạ ra lệnh mạt tướng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của hầu gia, trong động làm gì, mạt tướng không dám hỏi, mạt tướng chỉ hỏi, chẳng may đám chúng tôi chết rồi thì chết có đáng không?