Quan viên lễ bộ khi làm văn biểu tế thiên chuyên môn mời đại nho Nhan Chi Thôi chấp bút, ông cụ nhiều năm không đụng tới bút rồi, nghe nói tới chuyện này thì mừng rỡ, nhất định phải đích thân viết văn biểu, còn nói tới khi đó phải đi bái tạ Tôn Tư Mạc, hỏi mình có cần sốt hai ngày không?
Quy cách cao kinh người, kiệu, cờ, không thiếu cái nào, Lý Thái xuất hành mới giương hai lá cờ, lần này Lão Tôn có sáu cái, tướng quân mở đường, tể tướng đỡ kiệu, thiên quan xướng lễ, đế hậu cung nghênh ở đường Chu Tước, nói một câu vất vả.
Cao hứng nhất không phải là Lão Tôn, Lão Tôn trốn trong dãy Tần Lĩnh ngày ngày dùng cồn rửa dư độc trên người, cao hứng nhất là một đám đạo sĩ Huyền Đô quan, mừng phát điên, Viên Thiên Cương suốt ngày kể cho đám đệ tử phàm trần rằng mình đã giữ được hương hỏa đạo môn ra sao.
Thành Huyền Anh thở phào, xách tùng văn cổ kiếm, đi giày cỏ tới Đông Hải, có Tôn Tư Mạc phía trước, mình bất kể thế nào cũng không thể mất mặt.
- Lão Đạo, nghe nói trong thành Trường An rất náo nhiệt, ai cũng thò cổ chuẩn bị xem thần tiền, ông cứ trốn trong núi không được, ngày nào cũng dùng cồn rửa người, ai đi dùng thứ này chứ.
Vân Diệp mò trong bát ra một yếm rùa, đặt vào đĩa, múc hai thìa canh rùa, húp một ngụm, lải nhải với Tôn Tư Mạc.
- Tiểu tử, đây vốn là công lao của ngươi, lão đạo nhận lấy thật hổ thẹn.
- Bỏ đi, lễ nghi này chỉ đạo trưởng nhận nổi thôi, nếu tiểu tử nhận lễ nghi này, ngày sau bị đám người kia xé xác mất, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, đạo trưởng nhận thì hơn, đạo môn còn cả một đống phiền toái, cần công lao này dẹp yên. Hơn nữa đạo trưởng nhận hay tiểu tử nhận đều như nhau, lợi ích sẽ không thiếu phần tiểu tử, cần gì phải chuốc phiền phức vào mình, tương lai phổ biến thuốc chữa bệnh còn cần danh tiếng của đạo trưởng.
Tôn Tư Mạc cười, ông đúng là không cần khách khí với Vân Diệp, thanh danh với ông mà nói đã là gánh nặng, nếu chẳng phải nhu cầu của Đạo môn, bất kể thế nào ông cũng không cần công lao này, với ông mà nói sớm phổ biến thuốc chữa đậu mùa ngày nào tốt ngày đó.
Mặt trời lên cao tít Vân Diệp mới tỉnh ngủ, chẳng hiểu vì sao trong ngày tốt lành này mình lại ngủ say như thế, tiếng huyên náo do đám Viên Khải chuẩn bị xuất hành đánh thức y, Tôn Tư Mạc ở giường đối diện đã không thấy đâu nữa, trên bàn có hai phong thư, xem phong thư gửi cho mình xong Vân Diệp liền muốn khóc, Lão đạo chết tiệt mang tất cả dược nhân vào núi hái thuốc rồi, nói là nửa năm sau mới ra, lo dư độc chưa trừ hết hại người đời.
Ôm đầu ngồi xuống đất, bỏ mẹ rồi, Lý Nhị dẫn bách quan đợi ở đường Chu Tước, mình đánh mất người, phải làm sao đây?
Lão Tôn trốn vào núi là do ông ta không chịu nổi những lễ tiết phiền hà kia, thấy nó lãng phí thời gian của mình, thêm nữa sâu trong lòng cơ sự sợ hãi với lỗ sang, luôn cảm thấy bản thân con chưa sạch sẽ, có con sâu nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy bò trên người.
Từ chuyện thời gian qua một ngày ông ta tắm tám lần là biết, nước nóng kinh người, Vân Diệp thò tay vào còn thành chân giò luộc, nhưng Lão Tôn và mấy đại hán kia cắn răng chịu đựng, mỗi lần nhìn thấy cảnh này là Vân Diệp thương tâm, lão đạo trước kia không uống rượu, nhưng thời gian qua tu rượu như điên, đám đại hán kia cũng thế, biết Lão Tôn không phải đang uống rượu mà là dùng rượu giết vi trùng gây bệnh trong bụng, nói với ông ta làm thế vô ích, nhưng ông ta vẫn làm.
Nếu như chẳng phải vác xim đậu mùa còn cần mình thì Lão Tôn không muốn sống nữa, từ ánh mắt ông ta nhìn đống lửa Vân Diệp phát hiện ông ta rất muốn nhảy vào, toi rồi, lần thí nghiệm sống này để lại ám ảnh tâm lý cho Lão Tôn.
Đám đại hán kia còn chưa biết xảy ra chuyện gì, mơ mơ hồ hồ, cho nên cũng ít sợ, Lão Tôn thì biết tận gốc rễ, biết lỗ sang tồn tại thế nào, hậu quả đáng sợ ra sao, tất nhiên tâm ma lớn hơn năm đại hán kia.
Sau này dần dần khuyên giải Lão Tôn là được, nhưng phiền toái hiện giờ mới là thật, Lý Nhị, Trường Tôn thị, vương gia, đại thần, bách tính cùng cả nãi nãi và Tân Nguyệt đều đang đợi ở cửa hoàng cung, mình lại đánh mất nhân vật chính, có thể tưởng tượng ra Lý Nhị phẫn nộ ra sao, đây là cơ hội tốt mua lòng người mà lại.
Viên Khải sau cái lần nói chuyện với Vân Diệp thì rất ít khi xuất hiện trước mặt y, trước kia còn cho rằng mình là kẻ tàn nhẫn, hiện giờ mới phát hiện Vân Diệp rất nguy hiểm, ở bên cạnh y dễ dàng bị mất đầu không rõ vì sao, thậm chí là tru di cửu tộc, cho nên thấy Vân Diệp mặt mày ủ dột là vô cùng vui vẻ.
Xua đội ngũ mau chóng tới Trường An, tới sớm khắc nào thì vứt được cái việc xui xẻo của mình sớm lúc đó, y quyết định nếu không có việc vì tuyệt đối không tùy tiện vào Trường An, ở đó mình không bằng con kiến.
Nghe tiếng tung hô long trời lở đất bên ngoài, Vân Diệp đập đầu vào thùng xe rầm rầm, nếu ngất được đi thì tốt quá, không phải nhìn cái mặt đen xì của Lý Nhị là điều Vân Diệp mong mỏi nhất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Xe ngựa đi chậm tới đâu cũng đến nơi, Vân Diệp nhảy xuống xe từ trước, đặt thư của Tôn Tư Mạc trên xe, bản thân trốn sau xe ngựa, không để Lý Nhị nhìn thấy.
Xe ngựa tới, thiên quan hô lớn tấu nhạc, lập tức có đại hán thổi tù và, Hà Gian quận vương Lý Hiếu Cung toàn thân khải giáp vàng bỏ mũ trụ ra, cưỡi ngựa cầm mã sóc mở đường, hai kim giáp lực sĩ cầm roi cực dài đi sau, cung nữ cầm lư hương, binh sĩ cầm cờ nhanh chóng vây quanh xe ngựa.
Phòng Huyền Linh cười khà khà xuất hiện sau lưng Vân Diệp, vỗ vai y một cái, thiếu chút nữa làm Vân Diệp sợ són ra quần, mặt đưa đám nói:
- Phòng tướng, lần này ngài phải cứu ta.
- Ngày đại hỉ sao lại nói lời không may như thế, ngươi lập đại công, bệ hạ chỉ thưởng, không trách ngươi đâu.
- Ta đánh mất Tôn đạo trưởng rồi, ông ấy mang dược nhân vào dãy Tần Lĩnh, ta tìm không thấy, lát nữa bệ hạ nổi giận, ngài nói đỡ cho ta nhé.
Phòng Huyên Linh mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng thành vẻ kính phục, nói với Vân Dệp:
- Đây mới là cách làm của người đạo đức cao vời, xong việc phất tay đi, không màng công danh, không có tấm lòng đó, sao lập được sự nghiệp từ bi như vậy, đám chúng ta cả đời khó đạt cảnh giới này.
Nói xong đã tới cửa cung, Lý Hiếu Cung lấy hơi hô lớn:
- Diệu Ứng chân nhân Tôn đạo trưởng tới!
Âm thanh truyền đi thật xa, đại môn từ từ mở rộng, tiếng nhạc truyền ra, nghe kỹ thì là khúc từ nghênh đón thần tiên ( Trường xuân bất lão khúc), tất cả các loại nhạc cụ thấy được trong đại lễ long trọng đều có, âm thanh dần trở nên du dương.
Lý Nhị mặc triều phục, đội thông thiên quan, cười ha hả rời cửa nghênh đón, Trường Tôn thị bê một cái khay son, trên là chén vàng đầy rượu màu hổ phách, nhìn đã biết ngon.
- Chân nhân vì lê dân vào sinh ra tử, thiện tích lớn lao, xin nhận của Lý Thế Dân một lạy.
Thấy hai vợ chồng Lý Nhị khom người với xe ngựa, Vân Diệp nỗ lực ngất đi, nhưng không ngất nổi, khi vợ chồng bọn họ phát hiện Lão Tôn không có mặt là lúc họa của mình tới.
Phòng Huyền Linh đợi vợ chồng Lý Nhị bái xong mới bẩm báo:
- Bệ hạ, Diệu Ứng chân nhân thấy giải nạn cho thiên hạ là phận sự của mình, không dám nhận đại lễ của bệ hạ, cho nên để lại một phong thư, vào rặng Tần Lĩnh hái thuốc, đúng là phong phạm cao nhân.
Vân Diệp cảm thấy bị bốn con ong chích một cái, không cần phải nói hai vợ chồng kia đang phẫn nộ nhìn mình, run lẩy bẩy lấy thư trong xe ra đưa cho Lý Nhị.
Quy cách cao kinh người, kiệu, cờ, không thiếu cái nào, Lý Thái xuất hành mới giương hai lá cờ, lần này Lão Tôn có sáu cái, tướng quân mở đường, tể tướng đỡ kiệu, thiên quan xướng lễ, đế hậu cung nghênh ở đường Chu Tước, nói một câu vất vả.
Cao hứng nhất không phải là Lão Tôn, Lão Tôn trốn trong dãy Tần Lĩnh ngày ngày dùng cồn rửa dư độc trên người, cao hứng nhất là một đám đạo sĩ Huyền Đô quan, mừng phát điên, Viên Thiên Cương suốt ngày kể cho đám đệ tử phàm trần rằng mình đã giữ được hương hỏa đạo môn ra sao.
Thành Huyền Anh thở phào, xách tùng văn cổ kiếm, đi giày cỏ tới Đông Hải, có Tôn Tư Mạc phía trước, mình bất kể thế nào cũng không thể mất mặt.
- Lão Đạo, nghe nói trong thành Trường An rất náo nhiệt, ai cũng thò cổ chuẩn bị xem thần tiền, ông cứ trốn trong núi không được, ngày nào cũng dùng cồn rửa người, ai đi dùng thứ này chứ.
Vân Diệp mò trong bát ra một yếm rùa, đặt vào đĩa, múc hai thìa canh rùa, húp một ngụm, lải nhải với Tôn Tư Mạc.
- Tiểu tử, đây vốn là công lao của ngươi, lão đạo nhận lấy thật hổ thẹn.
- Bỏ đi, lễ nghi này chỉ đạo trưởng nhận nổi thôi, nếu tiểu tử nhận lễ nghi này, ngày sau bị đám người kia xé xác mất, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, đạo trưởng nhận thì hơn, đạo môn còn cả một đống phiền toái, cần công lao này dẹp yên. Hơn nữa đạo trưởng nhận hay tiểu tử nhận đều như nhau, lợi ích sẽ không thiếu phần tiểu tử, cần gì phải chuốc phiền phức vào mình, tương lai phổ biến thuốc chữa bệnh còn cần danh tiếng của đạo trưởng.
Tôn Tư Mạc cười, ông đúng là không cần khách khí với Vân Diệp, thanh danh với ông mà nói đã là gánh nặng, nếu chẳng phải nhu cầu của Đạo môn, bất kể thế nào ông cũng không cần công lao này, với ông mà nói sớm phổ biến thuốc chữa đậu mùa ngày nào tốt ngày đó.
Mặt trời lên cao tít Vân Diệp mới tỉnh ngủ, chẳng hiểu vì sao trong ngày tốt lành này mình lại ngủ say như thế, tiếng huyên náo do đám Viên Khải chuẩn bị xuất hành đánh thức y, Tôn Tư Mạc ở giường đối diện đã không thấy đâu nữa, trên bàn có hai phong thư, xem phong thư gửi cho mình xong Vân Diệp liền muốn khóc, Lão đạo chết tiệt mang tất cả dược nhân vào núi hái thuốc rồi, nói là nửa năm sau mới ra, lo dư độc chưa trừ hết hại người đời.
Ôm đầu ngồi xuống đất, bỏ mẹ rồi, Lý Nhị dẫn bách quan đợi ở đường Chu Tước, mình đánh mất người, phải làm sao đây?
Lão Tôn trốn vào núi là do ông ta không chịu nổi những lễ tiết phiền hà kia, thấy nó lãng phí thời gian của mình, thêm nữa sâu trong lòng cơ sự sợ hãi với lỗ sang, luôn cảm thấy bản thân con chưa sạch sẽ, có con sâu nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy bò trên người.
Từ chuyện thời gian qua một ngày ông ta tắm tám lần là biết, nước nóng kinh người, Vân Diệp thò tay vào còn thành chân giò luộc, nhưng Lão Tôn và mấy đại hán kia cắn răng chịu đựng, mỗi lần nhìn thấy cảnh này là Vân Diệp thương tâm, lão đạo trước kia không uống rượu, nhưng thời gian qua tu rượu như điên, đám đại hán kia cũng thế, biết Lão Tôn không phải đang uống rượu mà là dùng rượu giết vi trùng gây bệnh trong bụng, nói với ông ta làm thế vô ích, nhưng ông ta vẫn làm.
Nếu như chẳng phải vác xim đậu mùa còn cần mình thì Lão Tôn không muốn sống nữa, từ ánh mắt ông ta nhìn đống lửa Vân Diệp phát hiện ông ta rất muốn nhảy vào, toi rồi, lần thí nghiệm sống này để lại ám ảnh tâm lý cho Lão Tôn.
Đám đại hán kia còn chưa biết xảy ra chuyện gì, mơ mơ hồ hồ, cho nên cũng ít sợ, Lão Tôn thì biết tận gốc rễ, biết lỗ sang tồn tại thế nào, hậu quả đáng sợ ra sao, tất nhiên tâm ma lớn hơn năm đại hán kia.
Sau này dần dần khuyên giải Lão Tôn là được, nhưng phiền toái hiện giờ mới là thật, Lý Nhị, Trường Tôn thị, vương gia, đại thần, bách tính cùng cả nãi nãi và Tân Nguyệt đều đang đợi ở cửa hoàng cung, mình lại đánh mất nhân vật chính, có thể tưởng tượng ra Lý Nhị phẫn nộ ra sao, đây là cơ hội tốt mua lòng người mà lại.
Viên Khải sau cái lần nói chuyện với Vân Diệp thì rất ít khi xuất hiện trước mặt y, trước kia còn cho rằng mình là kẻ tàn nhẫn, hiện giờ mới phát hiện Vân Diệp rất nguy hiểm, ở bên cạnh y dễ dàng bị mất đầu không rõ vì sao, thậm chí là tru di cửu tộc, cho nên thấy Vân Diệp mặt mày ủ dột là vô cùng vui vẻ.
Xua đội ngũ mau chóng tới Trường An, tới sớm khắc nào thì vứt được cái việc xui xẻo của mình sớm lúc đó, y quyết định nếu không có việc vì tuyệt đối không tùy tiện vào Trường An, ở đó mình không bằng con kiến.
Nghe tiếng tung hô long trời lở đất bên ngoài, Vân Diệp đập đầu vào thùng xe rầm rầm, nếu ngất được đi thì tốt quá, không phải nhìn cái mặt đen xì của Lý Nhị là điều Vân Diệp mong mỏi nhất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Xe ngựa đi chậm tới đâu cũng đến nơi, Vân Diệp nhảy xuống xe từ trước, đặt thư của Tôn Tư Mạc trên xe, bản thân trốn sau xe ngựa, không để Lý Nhị nhìn thấy.
Xe ngựa tới, thiên quan hô lớn tấu nhạc, lập tức có đại hán thổi tù và, Hà Gian quận vương Lý Hiếu Cung toàn thân khải giáp vàng bỏ mũ trụ ra, cưỡi ngựa cầm mã sóc mở đường, hai kim giáp lực sĩ cầm roi cực dài đi sau, cung nữ cầm lư hương, binh sĩ cầm cờ nhanh chóng vây quanh xe ngựa.
Phòng Huyền Linh cười khà khà xuất hiện sau lưng Vân Diệp, vỗ vai y một cái, thiếu chút nữa làm Vân Diệp sợ són ra quần, mặt đưa đám nói:
- Phòng tướng, lần này ngài phải cứu ta.
- Ngày đại hỉ sao lại nói lời không may như thế, ngươi lập đại công, bệ hạ chỉ thưởng, không trách ngươi đâu.
- Ta đánh mất Tôn đạo trưởng rồi, ông ấy mang dược nhân vào dãy Tần Lĩnh, ta tìm không thấy, lát nữa bệ hạ nổi giận, ngài nói đỡ cho ta nhé.
Phòng Huyên Linh mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng thành vẻ kính phục, nói với Vân Dệp:
- Đây mới là cách làm của người đạo đức cao vời, xong việc phất tay đi, không màng công danh, không có tấm lòng đó, sao lập được sự nghiệp từ bi như vậy, đám chúng ta cả đời khó đạt cảnh giới này.
Nói xong đã tới cửa cung, Lý Hiếu Cung lấy hơi hô lớn:
- Diệu Ứng chân nhân Tôn đạo trưởng tới!
Âm thanh truyền đi thật xa, đại môn từ từ mở rộng, tiếng nhạc truyền ra, nghe kỹ thì là khúc từ nghênh đón thần tiên ( Trường xuân bất lão khúc), tất cả các loại nhạc cụ thấy được trong đại lễ long trọng đều có, âm thanh dần trở nên du dương.
Lý Nhị mặc triều phục, đội thông thiên quan, cười ha hả rời cửa nghênh đón, Trường Tôn thị bê một cái khay son, trên là chén vàng đầy rượu màu hổ phách, nhìn đã biết ngon.
- Chân nhân vì lê dân vào sinh ra tử, thiện tích lớn lao, xin nhận của Lý Thế Dân một lạy.
Thấy hai vợ chồng Lý Nhị khom người với xe ngựa, Vân Diệp nỗ lực ngất đi, nhưng không ngất nổi, khi vợ chồng bọn họ phát hiện Lão Tôn không có mặt là lúc họa của mình tới.
Phòng Huyền Linh đợi vợ chồng Lý Nhị bái xong mới bẩm báo:
- Bệ hạ, Diệu Ứng chân nhân thấy giải nạn cho thiên hạ là phận sự của mình, không dám nhận đại lễ của bệ hạ, cho nên để lại một phong thư, vào rặng Tần Lĩnh hái thuốc, đúng là phong phạm cao nhân.
Vân Diệp cảm thấy bị bốn con ong chích một cái, không cần phải nói hai vợ chồng kia đang phẫn nộ nhìn mình, run lẩy bẩy lấy thư trong xe ra đưa cho Lý Nhị.