- Ồ, nếu đã thế trẫm gặp hiền nhân cũng tốt, tránh khi trừng phạt ngươi lại nói trẫm không dạy bảo đã phạt, hôm nay trẫm và quần thần mở tiệc, Tri Tiết nói thức ăn ở hoàng cung không bằng cái quán ông ta mở, cho nên trẫm di giá tửu lâu, không ngờ qua kỹ quán thấy xa giá của thái tử, vì thế trẫm rất tò mò, muốn xem vì sao thái tử không ở Ngọc Sơn mà ở kỹ quán, lần đầu phát hiện thái tử lừa trẫm, Vân Diệp, nếu hiền nhân không hiền, năm đứa các ngươi đừng hòng thoát một nghìn gậy.
Vân Diệp quay đầu lại liền thấy Hi Mạt Đế Á đứng ở cửa cầu thang tò mò nhìn mình, Yểu Nương đã sợ tới không đứng vững nữa rồi, váy ướt cả mảng.
Đi lên lầu nói nhỏ với Hi Mạt Đế Á:
- Cái mạng nhỏ của mấy huynh đệ bọn ta trong tay nàng đó, dưới lầu là hoàng đế bệ hạ, trong số mấy vị vừa rồi có hoàng thái tử, bệ hạ rất tức giận chuyện thái tử chơi thanh lâu, bọn ta liền nói tới tìm cao nhân, nhớ kỹ, nàng là cao nhân.
Hi Mạt Đế Á mặt vô tội nói:
- Các vị vốn tới chơi kỹ nữ, trùng hợp phát hiện ra ta mà thôi, vì sao ta phải giúp? Có điều giúp các vị cũng không phải là không được, thù lao phải tăng thêm ba thành, ta còn muốn một gian phòng riêng, nếu không khỏi nói.
- Ta phát hiện người học số học, bao gồm cả ta không phải là người tốt, quá giỏi tính kế, thôi được, ta đồng ý, không vấn đề gì, mà phải rồi, nàng dám đối diện với hoàng đế chứ?
- Ta gặp mấy vị hoàng đế rồi, vừa già vừa ngu xuẩn, lại háo sắc, hoàng đế các vị không phải như thế chứ?
- Đem hoàng đế lợi hại nhất nàng gặp nhân lên gấp mười, vị hoàng đế nàng sắp gặp đó chơi đùa ta trong tay như khỉ vậy.
Nói xong là dắt Hi Mạt Đế Á xuống lầu.
Quả nhiên không thẹn là học giả từng trải, nghênh mặt xuống lầu, mau chóng nhận ra Lý Nhị mặc thanh sam, yểu chuyển thi lễ:
- Học giả Hi Mạt Đế Á đời thứ tám của học phái Hi Mạt Đế Á Ai Cập ra mắt bệ hạ.
Lý Nhị không đáp, chỉ Hi Mạt Đế Á hỏi:
- Đây là hiền nhân ngươi nói? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vân Diệp gật đầu:
- Không sai ạ, bệ hạ, vị học giả này tới từ quốc gia có năm nghìn năm lịch sử, địa vị tương đương với thánh nữ Hồi Hột giáo, thánh khiết mà bác học, không phải thần nói ngoa, nếu như vi thần không tham chiến, chư vị ngồi ở đạo toán học không ai hơn được nàng ấy.
Lý Hoài Nhân vội bổ xung:
- Bệ hạ xem đi, nàng ấy vấn là xử nữ, chứng minh bọn thần không tới chơi gái.
Vân Diệp hận không thể lấy kim khâu miệng thằng ngu này lại, Lý Hiếu Cung đỏ mặt tía tai dẫm chân nhi tử, Lý Hoài Nhân không dám kêu, đành cắn răng chịu đựng.
Thấy hắn bị trừng phạt, Hi Mạt Đế Á đang đùng đùng nổi giận mới dịu xuống, lại nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ tôn kính, vì sao lại coi thường tiểu nữ? Chỉ vì tiểu nữ là một nữ tử? Tiểu nữ đi vạn dặm là vì học tập học vấn các nước, để thấy phong thổ nhân tình các nơi, sau đó chỉnh lý thành sách, truyền cho hậu thế, không để văn minh chúng ta cùng sáng tạo bị mất đi. Đó chính là việc tiểu nữ làm, mong bệ hạ quang minh, trí tuệ, nhân từ, vĩ đại cho phép tiểu nữ tử có thể toàn tâm nghiên cứu văn hóa Đại Đường dưới sự bảo hộ của ngài, thuận tiện đem văn minh Ai Cập truyền cho học sinh Đại Đường.
Vân Diệp thực sự hài lòng với Hi Mạt Đế Á tới mức không thể nói gì được nữa, mới tiếp xúc đã nhìn thấy cái tính thích đại công khoái bợ đít của Lý Nhị, đúng là quá giỏi.
Cái mặt nghiêm nghị của Lý Nhị giãn ra, từ mấy câu nói này ông ta nhìn ra Hi Mạt Đế Á tuyệt đối không phải là ca kỹ, con mắt nhìn nữ nhân độc đáo của ông ta sớm nhìn thấu nữ tử người Hồ này đúng là xử nữ, đây là điều cực kỳ hiếm thấy, nhất là đẹp như thiên tiên, người như cành liễu, Vân Diệp nói nữ nhân này là đại gia toán học, vậy nhất định không kém được, đề toán mình ra còn không thể làm khó được Lý Ảm, Lý Hữu, liền quyết định lấy chính trị, quân sự, xã hội mà mình sở trường ra, Lý Tịnh thi thoảng còn xen vào một hai câu, hỏi kết cấu quân đội phương tây, Phòng Huyền Linh cũng góp vui, tìm hiểu hệ thống pháp luật phương tây.
Ai hỏi gì Hi Mạt Đế Á đáp nấy, Vân Diệp lúc này mới phát hiện nàng đúng là có học vấn uyên bác, không chỉ với toán học, mà có nhận thức rõ ràng về nhân văn, địa lý, quân sự, pháp luật, tôn gióa, vương quyền của Ai Cập.
Sự hùng vĩ của kim tự tháp làm mọi người kinh ngạc, sự phì nhiêu của sông Ni La khiến mọi người khao khát, sự vận dụng trận hình của Mã Kỳ Đốn (Macedonia) làm đám tướng quân Lý Tịnh, Lý Tích phải cúi đầu trầm tư xem nếu mình gặp phải kẻ địch như thế phải tác chiến ra sao, tôn chỉ pháp luật thiếu tiền trả tiền, nợ mạng đền mạng khiến đám Phòng Huyền Linh lắc đầu.
Khi Hi Mạt Đế Á kể tao ngộ của Hi Mạt Đế Á đời thứ nhất, Lý Nhị thậm chí vỗ bàn, một nữ tử thánh kiết vẹn toàn cả trí tuệ lẫn mỹ mạo lại nhận nhục hình đáng sợ nhất trên đời, chết không có chỗ đất chôn, chửi mắng đó lả kết quả ngu muội chiến thắng văn minh.
Lý Thừa Càn lo lắng tới gần Vân Diệp lén hỏi:
- Liệu qua nổi không, nữ tử này đúng là không đơn giản..
Vân Diệp ngắt một quả nhỏ nhét vào mồm, đủng đỉnh nói:
- Đám vương bát đản chó má các ngươi đẩy ta vào hố lửa, may ta có chuẩn bị, nếu không trận đòn này không chạy thoát, giờ mới phát hiện ra, con mẹ nó huynh đệ đúng là dùng để bán đứng.
- Trong số mấy người chúng ta thì ngươi thông minh nhất, nếu bọn ta nhận, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều, không phải ngươi nghĩ ra cách rồi đấy sao? Ngươi không biết bốn người bọn ta xuống lầu, nhìn thấy phụ hoàng ngồi đó cùng bao nhiêu trọng thần, ta sợ thiếu chút nữa đái ra quần, đúng lúc ngươi không có ở đó, đành đổ tội cho ngươi.
Vân Diệp hừ một tiếng không thèm để ý, tiếp tục nghe bên kia nói chuyện.
- Học giả mỹ lệ, nàng có nhận thức rất sâu sắc về phương tây xa xôi, không biết có cái nhìn thế nào về Đại Đường của trẫm, có gì nói nấy, trước mặt trẫm không cần che giấu, đó gọi là đá nơi khác có thể mài ngọc, trẫm muốn nghe kiến giải của nhân sĩ ngoại bang.
Hi Mạt Đế Á hơi trầm ngâm rồi đáp:
- Khi tiểu nữ từ hoang nguyên vào tòa thành tên là Sa Châu, vì tăng cường năng lực ngôn ngữ, tiểu nữ ở đó ba tháng, có nhận thức đại khái với thành phố này, người Đại Đường cho ta ấn tượng sâu nhất là kiêu ngạo. Thứ cho tiểu nữ lấy ăn mày ra làm ví dụ, Đại Đường có ăn mày, tất cả thành thị trên thế giới đều có những người này, bọn họ ăn xin với tới cả mọi người, nhưng ăn mày Đại Đường chỉ xin của người Đường, tiểu nữ nhìn thấy một người gầy gò ăn xin bên đường, người Đường cho hắn nửa cái bánh, hắn vô cùng cảm kích, thấy hắn quần áo rách rưới, tiểu nữ cho hắn mấy đồng, hắn không thèm nhìn, còn nhổ nước bọt, khi đó tiểu nữ vô cùng tủi thân, không hiểu vì sao lại thế, cho tới hôm nay nói chuyện với ngài hầu tước mới tìm được nguyên nhân.
- Tiểu nữ hỏi ngài hầu tước, người Đại Đường kiêu ngạo như thế không sợ người khác căm hận sao? Ngài hầu tước trả lời làm tiểu nữ giật mình, ngài ấy nói, Đại Đường chưa bao giờ dùng để người khác thích, dùng để người ta sợ. Tiểu nữ xuất thân tiểu quốc chưa bao giờ có sự tự hào này, có lẽ đó là tâm thái của đại quốc, các vị không cần lấy lòng người khác, chỉ cần bọn họ sợ là được.
- Thời gian qua có rất nhiều sứ tiết tới Trường An, nhất là dân tộc thảo nguyên hung hãn, nhưng thấy bọn họ run rẩy khi bị tiểu quan viên Trường An quát tháo, tiểu nữ biết mình tới một quốc gia cực kỳ cường đại, chúc mừng bệ hạ vĩ đại, ngài thống trị một quốc gia vô cùng cường đại.
Vân Diệp quay đầu lại liền thấy Hi Mạt Đế Á đứng ở cửa cầu thang tò mò nhìn mình, Yểu Nương đã sợ tới không đứng vững nữa rồi, váy ướt cả mảng.
Đi lên lầu nói nhỏ với Hi Mạt Đế Á:
- Cái mạng nhỏ của mấy huynh đệ bọn ta trong tay nàng đó, dưới lầu là hoàng đế bệ hạ, trong số mấy vị vừa rồi có hoàng thái tử, bệ hạ rất tức giận chuyện thái tử chơi thanh lâu, bọn ta liền nói tới tìm cao nhân, nhớ kỹ, nàng là cao nhân.
Hi Mạt Đế Á mặt vô tội nói:
- Các vị vốn tới chơi kỹ nữ, trùng hợp phát hiện ra ta mà thôi, vì sao ta phải giúp? Có điều giúp các vị cũng không phải là không được, thù lao phải tăng thêm ba thành, ta còn muốn một gian phòng riêng, nếu không khỏi nói.
- Ta phát hiện người học số học, bao gồm cả ta không phải là người tốt, quá giỏi tính kế, thôi được, ta đồng ý, không vấn đề gì, mà phải rồi, nàng dám đối diện với hoàng đế chứ?
- Ta gặp mấy vị hoàng đế rồi, vừa già vừa ngu xuẩn, lại háo sắc, hoàng đế các vị không phải như thế chứ?
- Đem hoàng đế lợi hại nhất nàng gặp nhân lên gấp mười, vị hoàng đế nàng sắp gặp đó chơi đùa ta trong tay như khỉ vậy.
Nói xong là dắt Hi Mạt Đế Á xuống lầu.
Quả nhiên không thẹn là học giả từng trải, nghênh mặt xuống lầu, mau chóng nhận ra Lý Nhị mặc thanh sam, yểu chuyển thi lễ:
- Học giả Hi Mạt Đế Á đời thứ tám của học phái Hi Mạt Đế Á Ai Cập ra mắt bệ hạ.
Lý Nhị không đáp, chỉ Hi Mạt Đế Á hỏi:
- Đây là hiền nhân ngươi nói? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vân Diệp gật đầu:
- Không sai ạ, bệ hạ, vị học giả này tới từ quốc gia có năm nghìn năm lịch sử, địa vị tương đương với thánh nữ Hồi Hột giáo, thánh khiết mà bác học, không phải thần nói ngoa, nếu như vi thần không tham chiến, chư vị ngồi ở đạo toán học không ai hơn được nàng ấy.
Lý Hoài Nhân vội bổ xung:
- Bệ hạ xem đi, nàng ấy vấn là xử nữ, chứng minh bọn thần không tới chơi gái.
Vân Diệp hận không thể lấy kim khâu miệng thằng ngu này lại, Lý Hiếu Cung đỏ mặt tía tai dẫm chân nhi tử, Lý Hoài Nhân không dám kêu, đành cắn răng chịu đựng.
Thấy hắn bị trừng phạt, Hi Mạt Đế Á đang đùng đùng nổi giận mới dịu xuống, lại nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ tôn kính, vì sao lại coi thường tiểu nữ? Chỉ vì tiểu nữ là một nữ tử? Tiểu nữ đi vạn dặm là vì học tập học vấn các nước, để thấy phong thổ nhân tình các nơi, sau đó chỉnh lý thành sách, truyền cho hậu thế, không để văn minh chúng ta cùng sáng tạo bị mất đi. Đó chính là việc tiểu nữ làm, mong bệ hạ quang minh, trí tuệ, nhân từ, vĩ đại cho phép tiểu nữ tử có thể toàn tâm nghiên cứu văn hóa Đại Đường dưới sự bảo hộ của ngài, thuận tiện đem văn minh Ai Cập truyền cho học sinh Đại Đường.
Vân Diệp thực sự hài lòng với Hi Mạt Đế Á tới mức không thể nói gì được nữa, mới tiếp xúc đã nhìn thấy cái tính thích đại công khoái bợ đít của Lý Nhị, đúng là quá giỏi.
Cái mặt nghiêm nghị của Lý Nhị giãn ra, từ mấy câu nói này ông ta nhìn ra Hi Mạt Đế Á tuyệt đối không phải là ca kỹ, con mắt nhìn nữ nhân độc đáo của ông ta sớm nhìn thấu nữ tử người Hồ này đúng là xử nữ, đây là điều cực kỳ hiếm thấy, nhất là đẹp như thiên tiên, người như cành liễu, Vân Diệp nói nữ nhân này là đại gia toán học, vậy nhất định không kém được, đề toán mình ra còn không thể làm khó được Lý Ảm, Lý Hữu, liền quyết định lấy chính trị, quân sự, xã hội mà mình sở trường ra, Lý Tịnh thi thoảng còn xen vào một hai câu, hỏi kết cấu quân đội phương tây, Phòng Huyền Linh cũng góp vui, tìm hiểu hệ thống pháp luật phương tây.
Ai hỏi gì Hi Mạt Đế Á đáp nấy, Vân Diệp lúc này mới phát hiện nàng đúng là có học vấn uyên bác, không chỉ với toán học, mà có nhận thức rõ ràng về nhân văn, địa lý, quân sự, pháp luật, tôn gióa, vương quyền của Ai Cập.
Sự hùng vĩ của kim tự tháp làm mọi người kinh ngạc, sự phì nhiêu của sông Ni La khiến mọi người khao khát, sự vận dụng trận hình của Mã Kỳ Đốn (Macedonia) làm đám tướng quân Lý Tịnh, Lý Tích phải cúi đầu trầm tư xem nếu mình gặp phải kẻ địch như thế phải tác chiến ra sao, tôn chỉ pháp luật thiếu tiền trả tiền, nợ mạng đền mạng khiến đám Phòng Huyền Linh lắc đầu.
Khi Hi Mạt Đế Á kể tao ngộ của Hi Mạt Đế Á đời thứ nhất, Lý Nhị thậm chí vỗ bàn, một nữ tử thánh kiết vẹn toàn cả trí tuệ lẫn mỹ mạo lại nhận nhục hình đáng sợ nhất trên đời, chết không có chỗ đất chôn, chửi mắng đó lả kết quả ngu muội chiến thắng văn minh.
Lý Thừa Càn lo lắng tới gần Vân Diệp lén hỏi:
- Liệu qua nổi không, nữ tử này đúng là không đơn giản..
Vân Diệp ngắt một quả nhỏ nhét vào mồm, đủng đỉnh nói:
- Đám vương bát đản chó má các ngươi đẩy ta vào hố lửa, may ta có chuẩn bị, nếu không trận đòn này không chạy thoát, giờ mới phát hiện ra, con mẹ nó huynh đệ đúng là dùng để bán đứng.
- Trong số mấy người chúng ta thì ngươi thông minh nhất, nếu bọn ta nhận, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều, không phải ngươi nghĩ ra cách rồi đấy sao? Ngươi không biết bốn người bọn ta xuống lầu, nhìn thấy phụ hoàng ngồi đó cùng bao nhiêu trọng thần, ta sợ thiếu chút nữa đái ra quần, đúng lúc ngươi không có ở đó, đành đổ tội cho ngươi.
Vân Diệp hừ một tiếng không thèm để ý, tiếp tục nghe bên kia nói chuyện.
- Học giả mỹ lệ, nàng có nhận thức rất sâu sắc về phương tây xa xôi, không biết có cái nhìn thế nào về Đại Đường của trẫm, có gì nói nấy, trước mặt trẫm không cần che giấu, đó gọi là đá nơi khác có thể mài ngọc, trẫm muốn nghe kiến giải của nhân sĩ ngoại bang.
Hi Mạt Đế Á hơi trầm ngâm rồi đáp:
- Khi tiểu nữ từ hoang nguyên vào tòa thành tên là Sa Châu, vì tăng cường năng lực ngôn ngữ, tiểu nữ ở đó ba tháng, có nhận thức đại khái với thành phố này, người Đại Đường cho ta ấn tượng sâu nhất là kiêu ngạo. Thứ cho tiểu nữ lấy ăn mày ra làm ví dụ, Đại Đường có ăn mày, tất cả thành thị trên thế giới đều có những người này, bọn họ ăn xin với tới cả mọi người, nhưng ăn mày Đại Đường chỉ xin của người Đường, tiểu nữ nhìn thấy một người gầy gò ăn xin bên đường, người Đường cho hắn nửa cái bánh, hắn vô cùng cảm kích, thấy hắn quần áo rách rưới, tiểu nữ cho hắn mấy đồng, hắn không thèm nhìn, còn nhổ nước bọt, khi đó tiểu nữ vô cùng tủi thân, không hiểu vì sao lại thế, cho tới hôm nay nói chuyện với ngài hầu tước mới tìm được nguyên nhân.
- Tiểu nữ hỏi ngài hầu tước, người Đại Đường kiêu ngạo như thế không sợ người khác căm hận sao? Ngài hầu tước trả lời làm tiểu nữ giật mình, ngài ấy nói, Đại Đường chưa bao giờ dùng để người khác thích, dùng để người ta sợ. Tiểu nữ xuất thân tiểu quốc chưa bao giờ có sự tự hào này, có lẽ đó là tâm thái của đại quốc, các vị không cần lấy lòng người khác, chỉ cần bọn họ sợ là được.
- Thời gian qua có rất nhiều sứ tiết tới Trường An, nhất là dân tộc thảo nguyên hung hãn, nhưng thấy bọn họ run rẩy khi bị tiểu quan viên Trường An quát tháo, tiểu nữ biết mình tới một quốc gia cực kỳ cường đại, chúc mừng bệ hạ vĩ đại, ngài thống trị một quốc gia vô cùng cường đại.