Đường Chuyên

Chương 575: Tích xưa diễn lại

Mang Vân bảo bảo đi khắp thành Trường An một vòng, ngay cả thái tử phi cũng đã quen trưởng tử đích tôn của Vân gia, Vân bảo bảo kiêu ngạo thân toàn châu ngọc ngồi trong xe nghịch đống thu hoạch của mình.

Lão Ngưu chuẩn bị bái tế tổ tông xong sẽ tới Ngọc Sơn ở, Vân Diệp tự hào về thủ đoạn tiếp thuyết khách của mình, một ông già không nghĩ cách kéo Lý Nhị khỏi vũng bùn Cao Ly, suốt ngày hồi tưởng lại chuyện cũ sao được, dù sao Lý Nhị sẽ thất bại ba lần, chẳng thua Dương Quảng chút nào, cứu được lần nào hay lần đó, giảm bớt vài sĩ tốt thương vong là tốt rồi.

Loạn thật rồi, tại sao cứ ai có thanh đao là muốn giết người phóng hỏa, chưa tới Vân gia trang tử đã nghe tiếng đánh nhau cheng cheng, không chấp nhận được, đây là địa phận của Vân gia, muốn giết người thì tới chỗ của Lý Nhị, chẳng ai quản hết, đừng có giết người ở nhà ta.

Lưu Tiến Bảo quát lớn một cái rồi tham gia vào cuộc chiến, hắn toàn thân giáp trụ, lợi hại hơn hẳn người khác, đợi hắn đánh vào liền nghe thấy giọng nói vang vọng:

- Lưu huynh đệ, Vân hầu bảo ngươi tới tiếp ứng ta à?

Lưu Tiến Bảo ngớ người, nhìn kỹ mới phát hiện ra hán tử trước mắt là Hi Đồng, dưới sự uy hiếp của nó cứng trong tay hộ vệ Vân gia, những người kia đều rất không cam lòng.

Bảo nãi mụ chiếu cố nhi tử, Vân Diệp lúc này mới xuống xe, nhìn Hi Đồng toàn thân máu me be bét, không biết nói gì luôn, hán tử nhiệt huyết này nhất định ở Hà Bắc nghe nói ngọc bội của Vân Diệp bị cướp mất, cho nên một lòng muốn đòi lại hộ Vân Diệp, linh cảm xấu của y đã thành sự thực.

Hi Đồng cười chất phác, lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội đầy máu, đưa cho Vân Diệp, đám đại hán vây xung quanh đồng loạt thở dài, ngọc bội về lại Vân gia, người khác muốn lấy khó hơn lên trời, Vân gia không phải là quý tộc bình thường, mà là đại tướng nắm binh quyền trong tay, đắc tội với Vân gia hậu quả rất đáng sợ. Ngay cả hai hoạn quan đứng bên đường cũng lộ vẻ chán nản.

Vân Diệp giang hai tay ra ôm lấy Hi Đồng, nhận ngọc bội, cảm động lớn tiếng nói:


- Vì cái thứ này suýt nữa hại huynh đệ ta mất mạng, còn cần làm gì nữa!?

Cảnh Lưu Bị ném con năm nào được tái hiện một cách sinh động.

Nói xong liền ném vào khu rừng đằng xa, đám đại hán xung quanh kệ cung nỏ chía vào, lao vào rừng như ong vỡ tổ, bò trên mặt đất tìm kiếm ngọc bội.

Hi Đồng mặt biến sắc định đuổi theo, Vân Diệp vội kéo hắn tới trước xe, bảo nãi mụ bế Vân bảo bảo ra, Vân bảo bảo rất lớn gan, thấy Hi Đồng người đầy máu cũng không sợ, vươn tay về phía Vân Diệp không ngừng gọi ba ba.

Vân Diệp đón lấy con, đặt vào lòng Hi Đồng:

- Đây mới là bảo bối của Vân gia, còn về tấm ngọc bội kia mà cũng đáng khiến huynh vào sinh ra tử à?

Hi Đồng mới đầu còn lo lắng máu trên người làm bẩn Vân bảo bảo, thấy Vân Diệp thoải mái như thế, bất giác cũng lộ ra hào khí ngày nào, lấy ngón tay to tướng ra nghịch khuôn mặt bụ bẫm của Vân bảo bảo.

- Hi Đồng, huynh nhìn đám người kia có giống chó không?

Vân Diệp chỉ đám người bò trên mặt đất tìm ngọc, lòng rất phúc tạp, vừa cảm động lại bi ai.

- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, ai là chó, ai không phải là chó? Vừa rồi ta chẳng phải còn chém giết sao? Còn là con chó dữ nhất.

- Nếu như không phải thứ này của Vân gia, huynh có ngàn dặm liều mạng cùng họ không? Nếu như không có quan hệ tới Vân gia, hẳn huynh chẳng muốn nhìn lấy một cái, trên đời này thứ làm huynh liều mạng, trừ tình nghĩa ra thì còn gì nữa?

- Đi nào, c húng ta về nhà tắm rửa một cái, tiểu đệ xuống bếp nấu cho huynh một nồi thịt bò khoai tây, rồi làm hai vò rượu chúng ta không say không về, cuộc đấu của đám chó săn này để lại cho người khác.

Nói xong lấy hai con ngựa, cùng Hi Đồng bế Vân bảo bảo lên ngựa, được hộ vệ vây quanh phóng về Vân gia trang, chẳng thèm nhìn đám hán tử đằng sau lấy một cái.

Một hoạn quan từ sau cây đi ra, tay mân mê ngọc bội, lẩm bẩm:


- Khinh vật trọng người, đúng là khí độ một hầu gia nên có, nhưng dám nói lão phu là chó, tiểu tử, đợi lão phu hoàn thành việc bệ hạ giao cho, sẽ tìm ngươi tính sổ.

Nghĩ tới mình đuổi từ Trường An tới Hà Bắc, lại từ Hà Bắc đuổi tới Trường An, luôn chậm một bước, lửa giận trong lòng bốc lên, cùng một hoạn quan quan liếc nhau, cười giận dữ lao vào đám đông...

Vân gia rất náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc, quản gia đang chỉ huy treo hai cái đèn lồng cực lớn trên cửa, trẻ con tay cầm bánh chạy đi chạy lại, không ngừng có phó dịch ra ngoài mua bán, mang gà vịt về nhà, chủ bạ đại nhân ngồi ở tiền sảnh chơi cờ với trướng phòng, hắn cứ lo tết nhất đến trâu bò của Vân gia chết quá nhiều.

Tân Nguyệt mỉm cười ra bái kiến Hi Đồng, Na Mộ Nhật cũng bế khuê nữ xuất hiện, làm Hi Đồng bối rối chà tay mãi, hắn không có quà gặp mặt, rất ngại ngùng.

- Thúc thúc vì hàn gia chinh chiến ngàn dặm là đức dầy vô thượng rồi, sao dám nhận thúc thúc ban thưởng, mời t húc thúc đi tẩn trần trước, rồi để chuyết phu làm bạn uống rượu, cố nhân trùng phùng, phải uống thêm vài chén mới đúng.

Hi Đồng cười gật đầu, từ hoàn cảnh chiến đấu gian khổ tức thì tới chỗ xa hoa, con người có hơi lúng túng, tay vẫn siết chặt chuôi đao, phải dùng quyết tâm rất lớn mới buông ra được.

Tắm rửa xong được y sinh của Vân gia băng bó vết thương, thay một bổ cẩm bảo mới tới tiểu đình, thấy Vân Diệp bê một cái nồi lớn đi tới, đằng sau là mấy phó dịch, người bê lò than nhỏ, người bê rượu, có mấy người bê bàn, đều là ít rau quả, phải lang bạc chiến đấu làm tinh lực của hắn cạn kiệt, thấy món ngon sao kiềm được, nhưng phó dịch đứng bên, không tiện thất lễ.

Vân Diệp đặt nồi lên lò than rồi bảo phó dịch rời đi, tự tháo niêm phong của vó rượu, đưa cho Hi Đồng một cái, mình một cái. Hi Đồng nhìn số trên vò rượu của Vân Diệp mới yên tâm ngồi xuống, thấy Vân Diệp chỉ mình cười lớn cũng bật cười, đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Thịt bò rất ngon, hai người cùng cởi giày ngồi lên bàn, cùng mò nồi, chẳng ai để ý tới nói chuyện, rượu ba mươi độ rất thích hợp uống ngụm lớn, vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã đầm đìa mồ hôi.

Trong thịt bò nầu khoai tây, Vân Diệp sáng tạo cho rất nhiều ớt, vị thơm mềm dai ngọt, lại thêm vị cay, hai người đều khoái, cho nên ăn đã đời.


Khi chậu nhìn thấy đáy, Vân Diệp không xong rồi, nằm trên bàn rên như chó chết, Hi Đồng tốc độ không giảm, miệng như cái động không đáy, nào thịt, nào khoai thậm chí cả nước canh ném vào là biến mát.

Khi miếng khoai tây cuối cùng trong nồi vào miệng, Hi Đồng mới ợ một cái, lười nhác xỉa răng, làm một ngụm rượu nuốt hết thịt vụn xỉa ra mới nói:

- Sao ta cảm giác cái ngọc bội đó hình như không giống với cái ta đưa cho ngươi.

- Đương nhiên là không giống, ngọc bội đó do ta tìm mảnh cổ ngọc cùng thời làm nhái, hoa văn cũng sửa, giống nhau mới lả.

Hi Đồng cười phá lên:

- Ngươi đúng là xấu xa, ném ra một khúc xương, cho đám người luôn nhăm nhe lao vào tranh cướp, bản thân nấp sau xem chó đánh nhau, cao, đúng là cao.

- Tiểu đệ luôn cho rằng lao lực không bằng lao tâm, vấn đề dùng đầu óc giải quyết được thì không nên dùng vũ lực, chẳng những máu me trông ghê người mà còn dễ chuốc lấy thù hận, nên mới làm hàm súc như thế.

- Hàm súc cái rắm, càng nhiều người chết hơn, ngươi có biết riêng đám sơn tặc mà ta giết đã ba mấy tên, càng chẳng nói kẻ muốn giết ta. Con người bây giờ sao điên như thế, lấy được ngọc bội cũng ích gì, chỉ đi nộp mạng.

back top