Quan viên lễ bộ mang theo ý chí của Lý Nhị, lệnh Vân Diệp lập tức lên đường về Trường An, tro cốt tướng sĩ có quan viên địa phương và lễ bộ xử lý.
Ngày hai mốt tháng tư, hợp xuất hành, tế tự, Vân Diệp lên thuyền, cáo biệt tướng sĩ thủy sư ở lại, mang theo hơn vạn người về Trường An, khi đi mang theo rất nhiều bình, không ngờ về vẫn chở bình đầy thuyền.
Thủy sư hồi kinh, vui mừng nhất là những tiêm phu mỗi năm phải đi lao dịch, bọn họ thích gặp đội thuyền của thủy sư Lĩnh Nam, cùng là làm một việc, chỉ có làm việc cho thủy sư Lĩnh Nam là có tiền công và thức ăn, cho nên khi Vân Diệp thưởng thức phong cảnh hai bên được nghe ca hát do các tiêm phu tặng miễn phí.
Vân Diệp tới đâu, quỷ thần né tránh tới đó, lần trước đập thuyền vương gia thành gỗ vụn, người thường đi thuyền qua con sông này không ai không biết, hiện giờ chỉ cần nhìn trên thuyền treo cờ có chữ Vân là vội vàng né tránh, không ai dám tới gần trong vòng năm trượng.
Thuyền tới Lạc Dương, Đơn Ưng đưa Cẩu Tử lên bờ, không nói với ai cả, Đơn Ưng xem nhà của mình đã làm xong chưa, Cẩu Tử thì tránh nữ nhi của Hồng Thành, có thể tưởng tượng hắn thống khổ cỡ nào, một thanh niên anh tuấn, có tiền đồ khó tránh khỏi bị nữ tử lớn gan theo đuổi, Vân Diệp luôn cho rằng chuyện này có bóng dáng của Hồng Thành đằng sau.
- Lão phu đã thấy đứa bé nhà Hồng Thành rồi, không tệ, mặt tròn, mông lớn, nhìn một cái là biết giỏi sinh nở, sao thằng bé Cẩu Tử đó lại không nhìn trúng? Lão phu ở hoàng cung gặp vô số mỹ nhân, có gì hay, ngoài xinh đẹp như hoa, trong thì hung tàn độc ác, sao bằng Hồng nha đầu hiền lành, lão phu thích nhất đứa bé như vậy, Hồng Thành dù gì cũng là bá tước, Hồng nha đầu lại do đại phòng sinh ra, là khuê nữ tốt nhà đàng hoàng, bằng vào cái gì nó không nhìn trúng người ta? Thằng bé đó cả đời chẳng có nổi tước vị, giờ khuê nữ nhà bá tước nhìn trúng, đợi gì nữa? Lão phu chẳng còn sống được mấy năm, không để lão phu nhìn thấy tôn tử của mình rồi mới chết à? Lý nào lại thế!
Vô Thiệt nổi trận lôi đình, mấy lần muốn lên bờ bắt Cẩu Tử, hận không thể lập tức thành thân, ngay hôm sau sinh con luôn, ông ta thiếu công năng đó, nên đem toàn bộ hi vọng đặt lên Cẩu Tử. Vân Diệp nhìn Vô Thiệt, sao mà giống lão tổ tông nhà mình, trước kia nãi nãi cũng như thế.
- Lão huynh, nghỉ một chút đi, mắng gần một canh giờ rồi, thằng tiểu tử đó không vội, huynh vội cái gì? Chẳng lẽ huynh động phòng thay nó được à?
- Lão bất tử ngươi khơi lên nỗi đau của lão phu hả, hôm nay lão phu ngứa tay, giỏi lên sàn thuyền đấu vài chiêu, xem xem cái mồm thất đức của ngươi lợi hại bằng chưởng lực âm nhu của lão phu không.
Có mà tám Lưu Phương cũng chẳng bằng đối thủ của Vô Thiệt, cầm ấm trà rời phòng, người nổi giận không có lý trí, tránh là hơn.
Với Vô Thiệt mà nói, loại phiền toái thế tục này là hưởng thụ lớn nhất của ông ta, cả đời chẳng trải qua những chuyện vụn vặt này, nên giờ chìm đắm vào đó, nói ông ta chửi mắng Cẩu Tử, chẳng bằng nói ông ta đang hưởng thụ cảm giác làm trưởng bối, thuận tiện khoe với Lưu Phương khẩu vị cao của đồ đệ mình, Lưu Phương nghe ra hàm ý đó nên mới phản kích, châm biếm, đó là lạc thú của hai lão già.
Một bầy bồ cây bay qua đỉnh đầu, hướng về phía thành Trường An, Vân Diệp vốn định kiếm cái ná bắn toàn bộ số bồ câu để tối nấu canh, nghĩ lại liền thôi, cứ để đám người ở Trường An chờ đợi trong khủng hoảng đi, không biết sứ tiết Oa quốc và Cao Ly đã đi kháng nghị chưa, đám người ở Trường An còn chưa biết chuyến hành động quân sự này tạo thành nguy cơ và rắc rối lớn cỡ nào, nếu hiện chưa muốn trở mặt với Cao Ly, Bách Tể, Oa quốc thi bọn họ phải chịu đựng nước bọt của những sứ giả kia.
Vân Diệp ngang ngược với Cao Sơn Dương Tử mục đích giống việc y để lại tấm bia ở thành Đại Vương, gây rắc rối cho đám người ở Trường An.
Chiến báo y viết rất mơ hồ, chỉ nói mình mang toàn bộ thi hài về rồi, còn công phá thành trì ra sao, cướp bóc thế nào thì không nói tới một chữ, càng không nói mình cướp của công chúa Oa Quốc, đợi chuyện bùng phát toàn bộ, bọn họ biết muốn lợi dụng mình có hậu quả khủng bố thế nào.
Lý Nhị đang day huyệt thái dương than vắn thở dài, ngoài chiến báo, bên cạnh còn có mật báo của Bách kỵ ti, liếc mật báo một cái, thấy chứng đau nửa đầu của mình vàng dữ dội.
- Tên tiểu vương bát đản, ngươi làm gì ở Cao Ly vậy? Trừ gian dâm ra thì quân quy có điều gì phạm được là ngươi làm hết một lượt, giỏi lắm, còn bán đầu người, thứ này cũng bán được à? Một cái bốn mươi quan, con bà nó, trẫm cũng muốn bán, lần sau còn đánh trận, trẫm giao ngươi đi bán đầu người, không bán được bốn mươi quan sẽ định tội tham ô cho ngươi...
Đau đầu không chỉ có một mình Lý Nhị.
- Thành Ti Sa năm vạn người hóa thành tro, Tam Sơn Phổ chỉ thấy thuyền không thấy người? Thành Mộc Để chỉ còn lại tường thành? Hủy thôn diệt trại vô số? Thành Đại Vương thành địa ngục nhân gian thực sự? Cái gì? Còn cướp của công chúa Oa quốc, nay công chúa Oa quốc đi Cao Ly?
Lý Tịnh ngồi trong đình hóng mát lúc này không thấy mát nữa, ông ta chỉ thấy lòng trầm xuống, mắt đầy sao, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra như suối.
- Kế độc không gì hơn tuyệt lương, kế ác không gì bằng phóng hỏa, tên tiểu tử ngươi ảnh hưởng của Ngưu Tiến Đạt, nên mới phóng hỏa, tiểu tử, lão phu không đỡ nổi rồi, Trường Tôn Xung chỉ đồ thành ba ngày, chủ soái là lão phu bị người ta nói là đồ tể, nay ít nhất mười vạn người mất mạng, lão phu không gánh nổi, ngươi tự cầu phúc đi, lão phu từ hôm nay bệnh cũ tái phát, đóng cửa tạ khách, lão phu không chọc nổi, chẳng lẽ không tránh nổi?
- Có điều tiểu tử ngươi giỏi lắm, chỉ cần người ngươi tới, binh thư trong nhà cho ngươi hết, sách mới viết cũng cho, Lý Tịnh ta không quá nổi trội nữa rồi, một thiếu niên anh hùng công thành cướp trại như gió mạnh quét lá đã xuất hiện, thêm một hai chục năm nữa, cờ trong quân do ngươi vác, lão phu không làm nữa, hiện đám người trẻ kẻ sau ác hơn kẻ trước, độc hơn kẻ trước, con ta là hạng lương thiện hiếm có, may thay, may thay.
Lý Tịnh một mình ở trong đình lúc rầu rĩ, lúc vui mừng, lúc cầm ấm trà lên tu, lúc làm vài ngụm rượu, khi trà rượu hết cả rồi ném vào thư phòng ở xa, bắt đầu mài mực viết tấu.
- Nương nương, Vân hầu sai người đưa tới một nghìn tám trăm phụ nhân Cao Ly, nói chỗ nương nương cần lượng lớn lao công, nên thứ sử Đăng Châu sai người đưa tới thay Vân hầu.
Một hoạn quan tới bên Trường Tôn thị đang tra sổ sách bẩm nhỏ:
- Ồ có chuyện này à?
Trường Tôn thị ngẩng đầu lên, không nghĩ ra Vân Diệp kiếm đâu ra những phụ nhân đó, chỉ chớp mắt hoang mang biến thành lửa giận ngút trời:
- To gan! Đây rõ ràng là cướp đoạt nữ tử dân gia, Vân Diệp, ngươi to gan lắm! Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ Đại Đường cũng không cần thể diện? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Nương nương, những phụ nhân này không phải do Vân hầu cướp từ Cao Ly, mà là cứu từ tay đám buôn nô lệ, vốn chưa tới một nghìn người, về sau thủy sư công phá sào huyệt đám buôn nô lệ mới tăng thêm một nghìn nữa, Vân hầu trước đó có thư tới, nhưng khi ấy nương nương tới cung Cửu Thành tránh lạnh.
Nghe nữ quan thiếp thân nói thế, lửa giận của Trường Tôn thị lắng xuống, bảo nữ quan lấy thư của Vân Diệp, xem từ đầu tới cuối mới thở phào.
An bài một nghìn tám trăm phụ nhân là đại sự, không thể chậm trễ, Trường Tôn thị cân nhắc mãi, sai người an bài những phụ nhân đó vào trang tử của mình, lông cừu sắp đưa tới, không biết Phương Điền thị mà Vân Diệp nhắc đến có đáng tin không.
Ngày hai mốt tháng tư, hợp xuất hành, tế tự, Vân Diệp lên thuyền, cáo biệt tướng sĩ thủy sư ở lại, mang theo hơn vạn người về Trường An, khi đi mang theo rất nhiều bình, không ngờ về vẫn chở bình đầy thuyền.
Thủy sư hồi kinh, vui mừng nhất là những tiêm phu mỗi năm phải đi lao dịch, bọn họ thích gặp đội thuyền của thủy sư Lĩnh Nam, cùng là làm một việc, chỉ có làm việc cho thủy sư Lĩnh Nam là có tiền công và thức ăn, cho nên khi Vân Diệp thưởng thức phong cảnh hai bên được nghe ca hát do các tiêm phu tặng miễn phí.
Vân Diệp tới đâu, quỷ thần né tránh tới đó, lần trước đập thuyền vương gia thành gỗ vụn, người thường đi thuyền qua con sông này không ai không biết, hiện giờ chỉ cần nhìn trên thuyền treo cờ có chữ Vân là vội vàng né tránh, không ai dám tới gần trong vòng năm trượng.
Thuyền tới Lạc Dương, Đơn Ưng đưa Cẩu Tử lên bờ, không nói với ai cả, Đơn Ưng xem nhà của mình đã làm xong chưa, Cẩu Tử thì tránh nữ nhi của Hồng Thành, có thể tưởng tượng hắn thống khổ cỡ nào, một thanh niên anh tuấn, có tiền đồ khó tránh khỏi bị nữ tử lớn gan theo đuổi, Vân Diệp luôn cho rằng chuyện này có bóng dáng của Hồng Thành đằng sau.
- Lão phu đã thấy đứa bé nhà Hồng Thành rồi, không tệ, mặt tròn, mông lớn, nhìn một cái là biết giỏi sinh nở, sao thằng bé Cẩu Tử đó lại không nhìn trúng? Lão phu ở hoàng cung gặp vô số mỹ nhân, có gì hay, ngoài xinh đẹp như hoa, trong thì hung tàn độc ác, sao bằng Hồng nha đầu hiền lành, lão phu thích nhất đứa bé như vậy, Hồng Thành dù gì cũng là bá tước, Hồng nha đầu lại do đại phòng sinh ra, là khuê nữ tốt nhà đàng hoàng, bằng vào cái gì nó không nhìn trúng người ta? Thằng bé đó cả đời chẳng có nổi tước vị, giờ khuê nữ nhà bá tước nhìn trúng, đợi gì nữa? Lão phu chẳng còn sống được mấy năm, không để lão phu nhìn thấy tôn tử của mình rồi mới chết à? Lý nào lại thế!
Vô Thiệt nổi trận lôi đình, mấy lần muốn lên bờ bắt Cẩu Tử, hận không thể lập tức thành thân, ngay hôm sau sinh con luôn, ông ta thiếu công năng đó, nên đem toàn bộ hi vọng đặt lên Cẩu Tử. Vân Diệp nhìn Vô Thiệt, sao mà giống lão tổ tông nhà mình, trước kia nãi nãi cũng như thế.
- Lão huynh, nghỉ một chút đi, mắng gần một canh giờ rồi, thằng tiểu tử đó không vội, huynh vội cái gì? Chẳng lẽ huynh động phòng thay nó được à?
- Lão bất tử ngươi khơi lên nỗi đau của lão phu hả, hôm nay lão phu ngứa tay, giỏi lên sàn thuyền đấu vài chiêu, xem xem cái mồm thất đức của ngươi lợi hại bằng chưởng lực âm nhu của lão phu không.
Có mà tám Lưu Phương cũng chẳng bằng đối thủ của Vô Thiệt, cầm ấm trà rời phòng, người nổi giận không có lý trí, tránh là hơn.
Với Vô Thiệt mà nói, loại phiền toái thế tục này là hưởng thụ lớn nhất của ông ta, cả đời chẳng trải qua những chuyện vụn vặt này, nên giờ chìm đắm vào đó, nói ông ta chửi mắng Cẩu Tử, chẳng bằng nói ông ta đang hưởng thụ cảm giác làm trưởng bối, thuận tiện khoe với Lưu Phương khẩu vị cao của đồ đệ mình, Lưu Phương nghe ra hàm ý đó nên mới phản kích, châm biếm, đó là lạc thú của hai lão già.
Một bầy bồ cây bay qua đỉnh đầu, hướng về phía thành Trường An, Vân Diệp vốn định kiếm cái ná bắn toàn bộ số bồ câu để tối nấu canh, nghĩ lại liền thôi, cứ để đám người ở Trường An chờ đợi trong khủng hoảng đi, không biết sứ tiết Oa quốc và Cao Ly đã đi kháng nghị chưa, đám người ở Trường An còn chưa biết chuyến hành động quân sự này tạo thành nguy cơ và rắc rối lớn cỡ nào, nếu hiện chưa muốn trở mặt với Cao Ly, Bách Tể, Oa quốc thi bọn họ phải chịu đựng nước bọt của những sứ giả kia.
Vân Diệp ngang ngược với Cao Sơn Dương Tử mục đích giống việc y để lại tấm bia ở thành Đại Vương, gây rắc rối cho đám người ở Trường An.
Chiến báo y viết rất mơ hồ, chỉ nói mình mang toàn bộ thi hài về rồi, còn công phá thành trì ra sao, cướp bóc thế nào thì không nói tới một chữ, càng không nói mình cướp của công chúa Oa Quốc, đợi chuyện bùng phát toàn bộ, bọn họ biết muốn lợi dụng mình có hậu quả khủng bố thế nào.
Lý Nhị đang day huyệt thái dương than vắn thở dài, ngoài chiến báo, bên cạnh còn có mật báo của Bách kỵ ti, liếc mật báo một cái, thấy chứng đau nửa đầu của mình vàng dữ dội.
- Tên tiểu vương bát đản, ngươi làm gì ở Cao Ly vậy? Trừ gian dâm ra thì quân quy có điều gì phạm được là ngươi làm hết một lượt, giỏi lắm, còn bán đầu người, thứ này cũng bán được à? Một cái bốn mươi quan, con bà nó, trẫm cũng muốn bán, lần sau còn đánh trận, trẫm giao ngươi đi bán đầu người, không bán được bốn mươi quan sẽ định tội tham ô cho ngươi...
Đau đầu không chỉ có một mình Lý Nhị.
- Thành Ti Sa năm vạn người hóa thành tro, Tam Sơn Phổ chỉ thấy thuyền không thấy người? Thành Mộc Để chỉ còn lại tường thành? Hủy thôn diệt trại vô số? Thành Đại Vương thành địa ngục nhân gian thực sự? Cái gì? Còn cướp của công chúa Oa quốc, nay công chúa Oa quốc đi Cao Ly?
Lý Tịnh ngồi trong đình hóng mát lúc này không thấy mát nữa, ông ta chỉ thấy lòng trầm xuống, mắt đầy sao, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra như suối.
- Kế độc không gì hơn tuyệt lương, kế ác không gì bằng phóng hỏa, tên tiểu tử ngươi ảnh hưởng của Ngưu Tiến Đạt, nên mới phóng hỏa, tiểu tử, lão phu không đỡ nổi rồi, Trường Tôn Xung chỉ đồ thành ba ngày, chủ soái là lão phu bị người ta nói là đồ tể, nay ít nhất mười vạn người mất mạng, lão phu không gánh nổi, ngươi tự cầu phúc đi, lão phu từ hôm nay bệnh cũ tái phát, đóng cửa tạ khách, lão phu không chọc nổi, chẳng lẽ không tránh nổi?
- Có điều tiểu tử ngươi giỏi lắm, chỉ cần người ngươi tới, binh thư trong nhà cho ngươi hết, sách mới viết cũng cho, Lý Tịnh ta không quá nổi trội nữa rồi, một thiếu niên anh hùng công thành cướp trại như gió mạnh quét lá đã xuất hiện, thêm một hai chục năm nữa, cờ trong quân do ngươi vác, lão phu không làm nữa, hiện đám người trẻ kẻ sau ác hơn kẻ trước, độc hơn kẻ trước, con ta là hạng lương thiện hiếm có, may thay, may thay.
Lý Tịnh một mình ở trong đình lúc rầu rĩ, lúc vui mừng, lúc cầm ấm trà lên tu, lúc làm vài ngụm rượu, khi trà rượu hết cả rồi ném vào thư phòng ở xa, bắt đầu mài mực viết tấu.
- Nương nương, Vân hầu sai người đưa tới một nghìn tám trăm phụ nhân Cao Ly, nói chỗ nương nương cần lượng lớn lao công, nên thứ sử Đăng Châu sai người đưa tới thay Vân hầu.
Một hoạn quan tới bên Trường Tôn thị đang tra sổ sách bẩm nhỏ:
- Ồ có chuyện này à?
Trường Tôn thị ngẩng đầu lên, không nghĩ ra Vân Diệp kiếm đâu ra những phụ nhân đó, chỉ chớp mắt hoang mang biến thành lửa giận ngút trời:
- To gan! Đây rõ ràng là cướp đoạt nữ tử dân gia, Vân Diệp, ngươi to gan lắm! Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ Đại Đường cũng không cần thể diện? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Nương nương, những phụ nhân này không phải do Vân hầu cướp từ Cao Ly, mà là cứu từ tay đám buôn nô lệ, vốn chưa tới một nghìn người, về sau thủy sư công phá sào huyệt đám buôn nô lệ mới tăng thêm một nghìn nữa, Vân hầu trước đó có thư tới, nhưng khi ấy nương nương tới cung Cửu Thành tránh lạnh.
Nghe nữ quan thiếp thân nói thế, lửa giận của Trường Tôn thị lắng xuống, bảo nữ quan lấy thư của Vân Diệp, xem từ đầu tới cuối mới thở phào.
An bài một nghìn tám trăm phụ nhân là đại sự, không thể chậm trễ, Trường Tôn thị cân nhắc mãi, sai người an bài những phụ nhân đó vào trang tử của mình, lông cừu sắp đưa tới, không biết Phương Điền thị mà Vân Diệp nhắc đến có đáng tin không.