Vân Diệp trở lại phòng làm việc của mình, tìm ra một chiếc áo dài mặc vào, lúc này trông y mới khá hơn một ít, rót hai chén trà lạnh cho Lý Thừa Càn, Lý Thái. Khi nhìn thấy ánh mặt trời sắp xuống núi, Vân Diệp căn dặn nô bộc mang cơm tới cho ba người......
Lý Thừa Kiền cầm hai bán cầu từ dưới của Vân Diệp lên, chăm chú nghiên cứu, một hồi cài lại, một hồi mở ra, Vân Diệp muốn giải thích, bị y lắc đầu cự tuyệt, tự mình muốn tìm ra ảo diệu bên trong.
"Diệp tử, xú nữ nhân kia xem như phát tài. Nếu như nàng đặt giá cả cao, chẳng phải một đêm phất nhanh sao?"
"Sao ngươi vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, nàng chán sống thì mới có thể làm như vậy. Nếu như nàng thật sự muốn làm như vậy, nàng thậm chí không thể ở Trường An thêm một ngày. Làm người phải có điểm mấu chốt. Nói cho ngươi biết, mặc kệ người ta quyên tặng cái gì, đến lúc đó ngươi ra giá hết thảy đều trước sau như một chỉ là một quan tiền. Nếu như ngươi muốn quyên nhiều hơn một chút, hãy ra giá cao hơn một chút. Nếu như người không muốn quyên nhiều, giá cả chỉ là một quan tiền, thế nhưng làm như vậy, ngày mai nữ nhân kia sẽ xấu hổ mà tự sát. Tóm lại lần này tiền tài mà Hi Mạt Đế Á thu được, tuyệt đối sẽ không ít hơn một ngàn quan, một con số rất lớn."
Lý Thái bực bội lật lại đồng hồ cát của Vân Diệp đang không ngừng chuyển dịch, đặt lên bàn, đột nhiên vỗ đùi một cái, hưng phấn nói với Vân Diệp ra vẻ rất đúng: "Vào buổi tối ta sẽ phái thị vệ trộm những vật đó từ trong tay nàng, đợi nàng phát hiện ra không còn gì cả, ngày mai nhất định sẽ khóc lóc van cầu chúng ta tìm giúp nàng. Đến lúc đó còn không phải nàng sẽ để tùy ý chúng ta bóp nghiến chà xát, méo tròn hay sao?"
"Nha, Thanh Tước, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Nữ nhân kia ấm đầu mới có thể để những vật này ở chỗ ở của mình. Trong thư viện có rất nhiều nơi cực kỳ an toàn. Ví dụ như mê cung trong rừng cây, buổi tối vừa vặn là thời điểm đi ra ngoài kiếm ăn của những con vật ở trong đó. Hiện tại ta cũng không biết bên trong rốt cuộc có những cái gì. Mấy ngày hôm trước ta đi vào trong đó tra xét chỗ cất giấu ngọc bài, chỉ trong chốc lát ta đã gặp hai con rắn, bảy tám con nhện to, còn có cả con rết rất dài, tổ kiến cao bằng một người, có rất nhiều kiến. Trên cây cao có nhiều tổ ong vò vẽ treo ở trên nhánh cây đầy như là trái cây, thanh âm ong ong ông khiến ta nghe thấy mà da đầu run lên. Thứ trọng yếu nhất trong thư viện đều để ở bên trong, mỗi một ngăn tủ đều là ngăn tủ sắt, nghe nói là phát minh mới của Công Thâu gia. Lão nhân này, hai năm qua làm đồ vật này, xem ra đã có thành quả, nhìn trên mặt ngăn tủ tất cả đều là con số rậm rạp chằng chịt, phỏng chừng đều có mật mã, ai có thể lấy ra được?"
Lý Thái nằm ở trên mặt ghế không nói, hắn là người hiểu rõ ràng nhất tình hình bên trong. Nơi có nhiều loại ngăn tủ sắt này không phải thư viện, mà là trong hoàng cung, hơn nữa nơi có nhiều nhất là ở Võ Đức điện nằm dưới quyền cai quản của hắn. Không biết mật mã, cho dù lần mò một ngày cũng không thể mở ra được. Tiến vào thư viện mê lâm, phải đi thiết bình đồng dạng của quần áo, đội thiết thủ bộ, điểm chết người nhất của phải ở trên chân của mình bôi thượng con kiến vương hậu của phân bố vật. Nếu như không có, coi như là tiến vào bên trong, cũng chỉ có một con đường chết. Chính bản thân hắn đi vào thì không có vấn đề, nhưng nếu như hắn làm như vậy, tự bản thân Lý Thái có cảm giác mình rất đáng ghét.
Lý Thừa Càn rốt cục thành công tập hợp hai bán cầu hợp lại với nhau, tay nắm ống bễ, dùng hết sức lực rút ra, mở ống thông gió ra, quả cầu sắt lập tức rơi thành hai nửa trên mặt đất, sau đó hắn lại hợp lại, thái độ vô cùng cao hứng.
Cơm đã được đưa tới, đích thân Hồng Thành đưa tới. Sau khi nghe nói Thái Tử, Ngụy vương muốn ăn cơm ở thư viện, hắn thậm chí không cả chớp mắt,nhìn chằm chằm vào đầu bếp, đốc thúc làm việc, chính mình đích thân đưa thức ăn tới. Đương nhiên, trước khi mang tới ba phần cơm, hắn đều phải nếm thử qua cả ba phần rồi mới dám đưa tới.
Thức ăn rất đơn giản, giống như thức ăn của các học sinh trong thư việc, một người một khay cơm, thức ăn của Vân Diệp chính là thịt kho ớt xanh, Lý Thái chính là thịt kho tàu khoai tây, Lý Thừa Kiền chính là thịt kho tàu nước xương, một người một chén canh, nửa quả dưa hồng. Toàn bộ thức ăn chỉ có thế. Đối với kiểu cơm canh như này, hai huynh đệ Lý gia đã rất quen thuộc, cả hai rửa sạch tay, ngồi trước bàn, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, bắt đầu cùng ăn.
Hồng Thành đứng ở bên cạnh hầu hạ mấy người ăn cơm không ngừng báo cáo hành tung của Hi Mạt Đế Á: "Vương gia, Hi Mạt Đế Á tiên sinh mặc giáp y đi vào trong rừng, ở đó khoảng thời gian ăn một bữa cơm. Lúc này, Hi Mạt Đế Á tiên sinh đang mời cơm những chúng phụ nhân ở trong thư viện, thức ăn cũng giống như thức ăn của chúng ta, không ai có đãi ngộ riêng, cũng không có ngoại lệ. Lý Cương tiên sinh cũng được mời đi ăn cơm, lão tiên sinh muốn tự mình thanh toán tiền ăn thì mới ăn cùng."
"Đó là đương nhiên, lão tiên sinh sẽ không cho phép nữ nhân kia lấy việc công làm việc tư, dùng tiền lương của thư viện để thu lợi ích cho mình"
"Không phải, Vương gia, lão tiên sinh nói Hi Mạt Đế Á tiên sinh là vì nghiên cứu học vấn, mời mọi người tới làm khách nhân của thư viện, cho nên lão nhân gia ông ta thỉnh tất cả người từ bên ngoài tới ăn cơm, lão tiên sinh còn mời cả những nô bộc ăn cơm, thức ăn hoàn toàn giống như. Có một vài phụ nhân lo lắng là làm thế thì chẳng phân biệt được tôn ti trật tự, lão tiên sinh nói khi trước bệ hạ tới thư viện ăn cơm, cũng ăn những thức ăn này, thư viện không coi trọng thân phận, chỉ cần là người Đại Đường, vào thư viện thì đều được đối xử như nhau."
Vân Diệp, Lý Thừa Kiền âm thầm bật cười. Hiện nay mỗi lần tới thư viện, Lý Thái đều cảm thấy không thoải mái trong lòng. Trước kia hắn thích nhất không khí của thư viện, cầm một quyển sách, tùy tiện tìm một bãi cỏ nằm xuống, đọc vào trang sách, đánh một giấc, gió mát thổi nhẹ, thời gian nửa ngày trôi qua. Nếu có hào hứng, lại tới sân bóng đá đá một chầu, trong đầu hoàn toàn không còn chuyện gì đáng ghét, vô cùng sảng khoái. Hắn coi thư viện là nơi để cho tinh thần của mình nghỉ ngơi. Từ khi nữ nhân âm hồn bất tán kia tới, ngày tốt lành của hắn coi như chấm dứt.
"Diệp tử, ta sẽ tranh thủ thời gian chuẩn bị việc thí nghiệm, đến lúc đó ta sẽ mời tất cả giới quý tộc ở trong thành Trường An đến, để cho bọn hắn mở mang tầm mắt, thuận tiện hiểu rằng Lý Thái ta cũng không phải chỉ có hư danh."
Vân Diệp, Lý Thừa Kiền thầm buồn bực ăn cơm, nhưng cả hai vẫn đều giơ một kẻ ngón tay cái tỏ vẻ ủng hộ. Lý Thái thấy hai người kia mang dáng vẻ không thèm để ý, cũng chỉ còn biết cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Rượu nếp than (loại rượu ngon của vùng Giang Nam Trung Quốc) lạnh vừa mới chảy vào trong bụng, toàn thân lập tức khó chịu vì mồ hôi dinh dính. Mùa hè nóng bức, Hoàng Thử định đi tắm để rũ bỏ sự khó chịu, không ngờ hắn nhìn thấy ba đại quý nhân đi tới, Hoàng Thử còn chưa kịp cao hứng, đã nhìn thấy ba vị quý nhân bưng chậu gỗ của mình, mặc quần ngắn đi xuống sông. Cơ hội tốt được hầu hạ như này dù có cầu cũng không được.
"Hoàng Thử ( chuột hoang ), mới có ý ngày mà ngươi đã béo mập như lợn vậy. Ngươi xem ngươi hiện tại có còn chút bóng dáng của chuột hoang hay không? Bụng phệ, cái mông của ngươi không khác gì cái thớt, còn có thể đào hang động sao?"
"Vương gia, ngài cũng không thể trách tiểu nhân, hiện tại quốc thái dân an, tiểu nhân lại không dám đi làm nghề cũ, việc trong thư viện cũng thoải mái, không có bao nhiêu công việc cần tiểu nhân phải làm. Nếu như tiểu nhân không mập thì đó lại chính là lỗi của tiểu nhân. Ngài thử xem, đây là xà bông thơm do khuê nữ của tiểu nhân làm, lau trên thân thể trơn mượt, một lần tắm toàn thân đều thoải mái."
Vân Diệp nhận lấy nhìn thoáng qua. Cái gì vậy, đây chính là xà phòng dùng hương liệu nước hoa thấp kém của Lý gia, thế nhưng hình như bên trong còn bỏ thêm thức gì khác, bôi trên thân thể quả thật rất nhẹ nhàng khoan khoái, cẩn thận xem xét, mới phát hiện đó là bạc hà.
"Chuột hoang, ngươi làm ra thứ này từ chỗ nào, ta nhớ Quan Trung không có thứ này."
"Hầu gia, ngài là quý nhân, sao có thể quen biết thứ này. Nguyên quán tiểu nhân ở Lũng Hữu, đây là thảo bạc hà trong núi. Năm trước tiểu nhân đi tế tổ, thấy xung quanh ngôi mộ mọc loại vật này, tiểu nhân mang về một ít trồng ở trong chậu, không ngờ, năm nay, loại cây này mọc thành một mảng lớn, nông dân cũng gọi thảo bạc hà. Khuê nữ tiểu nhân yêu mến này hương vị lành lạnh của nó, nghiền nát ra thêm vào bên trong xà phòng, hiệu quả cũng không tệ lắm. Nhiều quý nhân trong thư viện đều yêu mến, nhất là Hi Mạt Đế Á tiên sinh mua rất nhiều. Lát nữa ngài tắm rửa xong, tiểu nhân tặng ba vị quý nhân chút ít. Vật của kẻ hèn này, sau khi dùng thứ này tắm rửa, trên người không rôm xảy, tiểu hài nhi sử dụng là tốt nhất."
Lý Thái hung hăng dùng khăn mặt lau quanh người, bọt nổi lên, hắn lại dùng khăn mặt lau toàn thân, kinh ngạc nói với Lý Thừa Càn: "Đại ca, thứ này thật đúng là không sai, tiểu Tượng nhi sử dụng nhất định rất tốt, Tượng như mập mạp, toàn thân đều là thịt, dùng thứ này tắm rửa đích xác không tệ.".....
Lý Thừa Kiền cầm hai bán cầu từ dưới của Vân Diệp lên, chăm chú nghiên cứu, một hồi cài lại, một hồi mở ra, Vân Diệp muốn giải thích, bị y lắc đầu cự tuyệt, tự mình muốn tìm ra ảo diệu bên trong.
"Diệp tử, xú nữ nhân kia xem như phát tài. Nếu như nàng đặt giá cả cao, chẳng phải một đêm phất nhanh sao?"
"Sao ngươi vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, nàng chán sống thì mới có thể làm như vậy. Nếu như nàng thật sự muốn làm như vậy, nàng thậm chí không thể ở Trường An thêm một ngày. Làm người phải có điểm mấu chốt. Nói cho ngươi biết, mặc kệ người ta quyên tặng cái gì, đến lúc đó ngươi ra giá hết thảy đều trước sau như một chỉ là một quan tiền. Nếu như ngươi muốn quyên nhiều hơn một chút, hãy ra giá cao hơn một chút. Nếu như người không muốn quyên nhiều, giá cả chỉ là một quan tiền, thế nhưng làm như vậy, ngày mai nữ nhân kia sẽ xấu hổ mà tự sát. Tóm lại lần này tiền tài mà Hi Mạt Đế Á thu được, tuyệt đối sẽ không ít hơn một ngàn quan, một con số rất lớn."
Lý Thái bực bội lật lại đồng hồ cát của Vân Diệp đang không ngừng chuyển dịch, đặt lên bàn, đột nhiên vỗ đùi một cái, hưng phấn nói với Vân Diệp ra vẻ rất đúng: "Vào buổi tối ta sẽ phái thị vệ trộm những vật đó từ trong tay nàng, đợi nàng phát hiện ra không còn gì cả, ngày mai nhất định sẽ khóc lóc van cầu chúng ta tìm giúp nàng. Đến lúc đó còn không phải nàng sẽ để tùy ý chúng ta bóp nghiến chà xát, méo tròn hay sao?"
"Nha, Thanh Tước, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Nữ nhân kia ấm đầu mới có thể để những vật này ở chỗ ở của mình. Trong thư viện có rất nhiều nơi cực kỳ an toàn. Ví dụ như mê cung trong rừng cây, buổi tối vừa vặn là thời điểm đi ra ngoài kiếm ăn của những con vật ở trong đó. Hiện tại ta cũng không biết bên trong rốt cuộc có những cái gì. Mấy ngày hôm trước ta đi vào trong đó tra xét chỗ cất giấu ngọc bài, chỉ trong chốc lát ta đã gặp hai con rắn, bảy tám con nhện to, còn có cả con rết rất dài, tổ kiến cao bằng một người, có rất nhiều kiến. Trên cây cao có nhiều tổ ong vò vẽ treo ở trên nhánh cây đầy như là trái cây, thanh âm ong ong ông khiến ta nghe thấy mà da đầu run lên. Thứ trọng yếu nhất trong thư viện đều để ở bên trong, mỗi một ngăn tủ đều là ngăn tủ sắt, nghe nói là phát minh mới của Công Thâu gia. Lão nhân này, hai năm qua làm đồ vật này, xem ra đã có thành quả, nhìn trên mặt ngăn tủ tất cả đều là con số rậm rạp chằng chịt, phỏng chừng đều có mật mã, ai có thể lấy ra được?"
Lý Thái nằm ở trên mặt ghế không nói, hắn là người hiểu rõ ràng nhất tình hình bên trong. Nơi có nhiều loại ngăn tủ sắt này không phải thư viện, mà là trong hoàng cung, hơn nữa nơi có nhiều nhất là ở Võ Đức điện nằm dưới quyền cai quản của hắn. Không biết mật mã, cho dù lần mò một ngày cũng không thể mở ra được. Tiến vào thư viện mê lâm, phải đi thiết bình đồng dạng của quần áo, đội thiết thủ bộ, điểm chết người nhất của phải ở trên chân của mình bôi thượng con kiến vương hậu của phân bố vật. Nếu như không có, coi như là tiến vào bên trong, cũng chỉ có một con đường chết. Chính bản thân hắn đi vào thì không có vấn đề, nhưng nếu như hắn làm như vậy, tự bản thân Lý Thái có cảm giác mình rất đáng ghét.
Lý Thừa Càn rốt cục thành công tập hợp hai bán cầu hợp lại với nhau, tay nắm ống bễ, dùng hết sức lực rút ra, mở ống thông gió ra, quả cầu sắt lập tức rơi thành hai nửa trên mặt đất, sau đó hắn lại hợp lại, thái độ vô cùng cao hứng.
Cơm đã được đưa tới, đích thân Hồng Thành đưa tới. Sau khi nghe nói Thái Tử, Ngụy vương muốn ăn cơm ở thư viện, hắn thậm chí không cả chớp mắt,nhìn chằm chằm vào đầu bếp, đốc thúc làm việc, chính mình đích thân đưa thức ăn tới. Đương nhiên, trước khi mang tới ba phần cơm, hắn đều phải nếm thử qua cả ba phần rồi mới dám đưa tới.
Thức ăn rất đơn giản, giống như thức ăn của các học sinh trong thư việc, một người một khay cơm, thức ăn của Vân Diệp chính là thịt kho ớt xanh, Lý Thái chính là thịt kho tàu khoai tây, Lý Thừa Kiền chính là thịt kho tàu nước xương, một người một chén canh, nửa quả dưa hồng. Toàn bộ thức ăn chỉ có thế. Đối với kiểu cơm canh như này, hai huynh đệ Lý gia đã rất quen thuộc, cả hai rửa sạch tay, ngồi trước bàn, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, bắt đầu cùng ăn.
Hồng Thành đứng ở bên cạnh hầu hạ mấy người ăn cơm không ngừng báo cáo hành tung của Hi Mạt Đế Á: "Vương gia, Hi Mạt Đế Á tiên sinh mặc giáp y đi vào trong rừng, ở đó khoảng thời gian ăn một bữa cơm. Lúc này, Hi Mạt Đế Á tiên sinh đang mời cơm những chúng phụ nhân ở trong thư viện, thức ăn cũng giống như thức ăn của chúng ta, không ai có đãi ngộ riêng, cũng không có ngoại lệ. Lý Cương tiên sinh cũng được mời đi ăn cơm, lão tiên sinh muốn tự mình thanh toán tiền ăn thì mới ăn cùng."
"Đó là đương nhiên, lão tiên sinh sẽ không cho phép nữ nhân kia lấy việc công làm việc tư, dùng tiền lương của thư viện để thu lợi ích cho mình"
"Không phải, Vương gia, lão tiên sinh nói Hi Mạt Đế Á tiên sinh là vì nghiên cứu học vấn, mời mọi người tới làm khách nhân của thư viện, cho nên lão nhân gia ông ta thỉnh tất cả người từ bên ngoài tới ăn cơm, lão tiên sinh còn mời cả những nô bộc ăn cơm, thức ăn hoàn toàn giống như. Có một vài phụ nhân lo lắng là làm thế thì chẳng phân biệt được tôn ti trật tự, lão tiên sinh nói khi trước bệ hạ tới thư viện ăn cơm, cũng ăn những thức ăn này, thư viện không coi trọng thân phận, chỉ cần là người Đại Đường, vào thư viện thì đều được đối xử như nhau."
Vân Diệp, Lý Thừa Kiền âm thầm bật cười. Hiện nay mỗi lần tới thư viện, Lý Thái đều cảm thấy không thoải mái trong lòng. Trước kia hắn thích nhất không khí của thư viện, cầm một quyển sách, tùy tiện tìm một bãi cỏ nằm xuống, đọc vào trang sách, đánh một giấc, gió mát thổi nhẹ, thời gian nửa ngày trôi qua. Nếu có hào hứng, lại tới sân bóng đá đá một chầu, trong đầu hoàn toàn không còn chuyện gì đáng ghét, vô cùng sảng khoái. Hắn coi thư viện là nơi để cho tinh thần của mình nghỉ ngơi. Từ khi nữ nhân âm hồn bất tán kia tới, ngày tốt lành của hắn coi như chấm dứt.
"Diệp tử, ta sẽ tranh thủ thời gian chuẩn bị việc thí nghiệm, đến lúc đó ta sẽ mời tất cả giới quý tộc ở trong thành Trường An đến, để cho bọn hắn mở mang tầm mắt, thuận tiện hiểu rằng Lý Thái ta cũng không phải chỉ có hư danh."
Vân Diệp, Lý Thừa Kiền thầm buồn bực ăn cơm, nhưng cả hai vẫn đều giơ một kẻ ngón tay cái tỏ vẻ ủng hộ. Lý Thái thấy hai người kia mang dáng vẻ không thèm để ý, cũng chỉ còn biết cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Rượu nếp than (loại rượu ngon của vùng Giang Nam Trung Quốc) lạnh vừa mới chảy vào trong bụng, toàn thân lập tức khó chịu vì mồ hôi dinh dính. Mùa hè nóng bức, Hoàng Thử định đi tắm để rũ bỏ sự khó chịu, không ngờ hắn nhìn thấy ba đại quý nhân đi tới, Hoàng Thử còn chưa kịp cao hứng, đã nhìn thấy ba vị quý nhân bưng chậu gỗ của mình, mặc quần ngắn đi xuống sông. Cơ hội tốt được hầu hạ như này dù có cầu cũng không được.
"Hoàng Thử ( chuột hoang ), mới có ý ngày mà ngươi đã béo mập như lợn vậy. Ngươi xem ngươi hiện tại có còn chút bóng dáng của chuột hoang hay không? Bụng phệ, cái mông của ngươi không khác gì cái thớt, còn có thể đào hang động sao?"
"Vương gia, ngài cũng không thể trách tiểu nhân, hiện tại quốc thái dân an, tiểu nhân lại không dám đi làm nghề cũ, việc trong thư viện cũng thoải mái, không có bao nhiêu công việc cần tiểu nhân phải làm. Nếu như tiểu nhân không mập thì đó lại chính là lỗi của tiểu nhân. Ngài thử xem, đây là xà bông thơm do khuê nữ của tiểu nhân làm, lau trên thân thể trơn mượt, một lần tắm toàn thân đều thoải mái."
Vân Diệp nhận lấy nhìn thoáng qua. Cái gì vậy, đây chính là xà phòng dùng hương liệu nước hoa thấp kém của Lý gia, thế nhưng hình như bên trong còn bỏ thêm thức gì khác, bôi trên thân thể quả thật rất nhẹ nhàng khoan khoái, cẩn thận xem xét, mới phát hiện đó là bạc hà.
"Chuột hoang, ngươi làm ra thứ này từ chỗ nào, ta nhớ Quan Trung không có thứ này."
"Hầu gia, ngài là quý nhân, sao có thể quen biết thứ này. Nguyên quán tiểu nhân ở Lũng Hữu, đây là thảo bạc hà trong núi. Năm trước tiểu nhân đi tế tổ, thấy xung quanh ngôi mộ mọc loại vật này, tiểu nhân mang về một ít trồng ở trong chậu, không ngờ, năm nay, loại cây này mọc thành một mảng lớn, nông dân cũng gọi thảo bạc hà. Khuê nữ tiểu nhân yêu mến này hương vị lành lạnh của nó, nghiền nát ra thêm vào bên trong xà phòng, hiệu quả cũng không tệ lắm. Nhiều quý nhân trong thư viện đều yêu mến, nhất là Hi Mạt Đế Á tiên sinh mua rất nhiều. Lát nữa ngài tắm rửa xong, tiểu nhân tặng ba vị quý nhân chút ít. Vật của kẻ hèn này, sau khi dùng thứ này tắm rửa, trên người không rôm xảy, tiểu hài nhi sử dụng là tốt nhất."
Lý Thái hung hăng dùng khăn mặt lau quanh người, bọt nổi lên, hắn lại dùng khăn mặt lau toàn thân, kinh ngạc nói với Lý Thừa Càn: "Đại ca, thứ này thật đúng là không sai, tiểu Tượng nhi sử dụng nhất định rất tốt, Tượng như mập mạp, toàn thân đều là thịt, dùng thứ này tắm rửa đích xác không tệ.".....