Đường Chuyên

Chương 763: Lại bị cấm túc


Hai trăm gia tướng võ trang của Vân gia bị quan trông cổng thành ngăn bên ngoài, bất kể Vân Diệp nổi trận lôi đình thế nào, viên quan cổ hủ kia vẫn không có đi, còn nằm ngang cổng thành, bảo Vân Diệp dẫm chết mình rồi hẵng qua cổng.

- Hay, toàn thân giáp trụ, kẻ nào mù mắt chọc giận ngươi thế? Lão phu xem nào, thiết giáp, mã sóc, nỏ cứng, phi trảo, trùy xích, í, tiểu tử không muốn sống nữa à? Nỏ tám trâu cũng dám tùy tiện kéo ra khỏi quân doanh, ngươi định làm gì? Muốn đánh chiếm hoàng thành thì hai trăm người hơi ít đấy.

Lưu Hoằng Cơ già mặt dày hôm nay trực, dẫn mười mấy tên nanh vuốt từ cuối đường đủng đỉnh đi tới, lấy tay gõ giáp trên người gia tướng, cuối cùng đập lên mũ trụ của Vân Diệp quát:

- Xéo ngay, nếu dám nói nửa chữ không, lão phu lệnh Kim Ngô vệ cho đám binh tôm tướng cá của ngươi vào nồi hết, chỉ có bệ hạ một lần dẫn binh xông qua cổng Chu Tước, về sau không ai dám nữa, ngươi chán sống rồi à?

Vân Diệp mặt âm trầm cởi giáp ra, ném bừa trên mặt đất, các gia tướng khác cũng làm theo, chẳng bao lâu thành bách tính mặc áo cộc.

- Thế này đã vào Trường An được chưa?

- Đương nhiên là không thành vấn đề, phải rồi, có thể mang đao theo, ngươi là hầu tước, phải có uy nghi. Tiểu tử nói cho lão phu biết ngươi vào thành định kiếm chuyện với ai, nếu là Phòng Huyền Linh thì cho ngươi mang cả mã sóc theo.

Vân Diệp suýt trượt chân ngã, khó lắm mới giữ được mặt ngầu:




- Tiểu tử đi bái thần tiên, một vị thần tiên lừa của Vân gia ba nghìn lượng hoàng kim.

Nói xong để lại quản sự trông binh khí, còn mình dẫn người tới thẳng chùa Áo giáo ở phường Sùng Ninh.

Huyện lệnh Trường An sợ vỡ mật, điểm toàn bộ bộ khoái theo sau Vân Diệp, không ngừng van lơn, đánh người một trận là được, đừng để xảy ra án mạn, không ai được lợi hết.

Về sau thấy Vân Diệp đi vào chùa Áo giáo mới lau mồ hôi trán thở phào, kiếm sạp bán bánh bột lọc ngồi xuống chuẩn bị xem kịch hay, chỉ cần Vân Diệp không kiếm bách tính Đại Đường là được, ông ta chẳng quản chuyện của Hồ tử, xen vào làm gì.

Cách làm của Vân gia quả nhiên bách tính Trường An thích xem nào nhiệt phải thất vọng, chỉ cần là người trong chùa Áo giáo, thấy kẻ nào đánh kẻ đó, kẻ nào còn chạy được là còn đánh tiếp.

Lão Trương nửa sống nửa chết nằm trong đại điện, nghe thấy bên ngoài gào khóc, tức thì phấn chấn, ngồi dậy cười ha hả, chỉ đám người chạy vào đại điện tìm ẩn nấp, chửi bới luôn mồm, bộ dạng ngông nghênh làm người ta ghét.

Nghe tin Vân Diệp dẫn người ngang nhiên tới đánh đập giáo chúng, chẳng những Đại trưởng lão, ngay cả trưởng lão khác cũng thở phào, Vân Diệp dám làm càn như thế, chứng tỏ đĩa Quang Minh mất tích không liên quan tới Vân gia, thực ra phải đối đầu với một vị hầu tước có thực quyền, bọn họ cũng băn khoăn lắm chứ.

- Chúng ta ra gặp vị hầu tước nổi tiếng hoàn khố này xem, ta tin, phương pháp giải quyết cuối cùng chẳng qua là tiền mà thôi.


Các vị trưởng lão theo Đại trưởng lão rời mật thất, đứng trước đèn Quang Minh hừng hực cháy, đợi Vân Diệp tới, Lão Trương định mỉa mai mấy câu, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Đại trưởng lão, tự giác ngậm miệng, ngoan ngoãn canh vàng.

Vân Diệp được hộ vệ xúm quanh vào đại điện, nhìn đèn Quang Minh, bảo mọi người vứt gậy gỗ, cho đao vào vỏ, gác bên ngoài đại điện, một mình đi vào.

Sự tôn kính tối thiểu Vân Diệp giành cho thần Quang Minh được thiện cảm của Đại trưởng lão, cũng từ đám đông đi ra, ôm hai tay thi lễ.

Vân Diệp học theo, tuy không tiêu chuẩn, Đại trưởng lão vẫn hài lòng mỉm cười:

- Vân hầu vì sao nổi giận như thế?

- Ta tới lấy vàng của ta, thuận tiện đem tên phế vật vô dụng về xử lý, nhưng trưởng lão ngài không cho ta lý do đánh hộ vệ của ta sao?

- Hầu gia tôn kính, Sa Da đã chết, tùy tùng của ông ấy cũng chết, đĩa Quang Minh trân quý bị hung thủ vạn ác chém làm hai, dưới tình huống đó, có hai người tới miếu của ta chấp hành ước định với người chết. Vân hầu trí tuệ, giả sử là ngài, ngài sẽ làm gì?


- Hai kẻ đó nhất định bị băm vằm nuôi chó, ta là hầu tước, tất nhiên có thể làm thế, ông là người ngoại quốc, dựa vào cái gì mà dám động vào người của ta, ông nói xem tên Sa Da đó, là kẻ mang người nửa đêm đột nhập vào nhà ta, tuy ta giết một tên, nhưng vẫn nhân từ tha cho số còn lại, vì tôn kính với thần linh, ta đồng ý với sự thỉnh cầu của ông ta. Nhưng đại trưởng lão nghĩ chuyện này dễ dàng cho qua được à?

Đại trưởng lão quay đầu ra lệnh, cự há xách một cái rương nặng nề ra, đặt dưới chân Vân Diệp rồi lui lại.

- Hầu gia, chính tên này đánh tiểu nhân bị thương.

Lão Trương mặt nịnh bợ hết cỡ làm người ta nhìn chỉ muốn đánh thêm.

Tiền bao giờ cũng là thuốc tốt trị thương, Vân Diệp mở rương ném cho Lão Trương hai đĩnh vàng, hắn lập tức thấy bách bệnh tiêu tan, không nhắc tới chuyện bị đánh nữa.

- Vân gia cần thể diện.

Vân Diệp chỉ bên ngoài, Đại trưởng lão gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

- Biết ai làm không? Ta rất muốn biết, người của Vân gia đã đi khắp nơi điều tra, Vân gia không sợ gánh tội thay người khác, nhưng ghét bị người ta lợi dụng, nếu ông biết ai làm, mong nói cho ta một tiếng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đại trưởng lão cười càng thêm vui vẻ, lại gật đầu, tiếp đó Vân Diệp không nói thêm gì nữa, phất tay, ba hộ vệ đi vào, mỗi người xách một cái rương theo y rời đại điện.




Người của Vân gia tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ mất một tuần hương, huyện lệnh Trường An thấy Vân gia không làm lớn chuyện, chỉ đánh mấy chục người rồi mang ba cái rương đi, liền biết Áo giáo đền bù rất lớn cho Vân gia, tuy thèm ba cái rương, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.

- Đại trưởng lão, bốn nghìn năm trăm lượng hoàng kim với chúng ta mà nói cũng không phải là ít, vì sao dễ dàng giao cho y?

Một tế ti trẻ hỏi:

- Người trẻ tuổi, đừng quá coi trọng tiền tài, ngươi không ngờ tới được tác dụng số tiền tài này đâu, ít nhất Vân gia đã đứng cùng một phía với chúng ta, kẻ giết người hủy đĩa Quang Minh sớm muộn cũng lộ tẩy, chúng ta chỉ cần kiên nhân chờ đợi, tới khi đó mượn sức Vân gia hoàn thành mục đích của chúng ta là tốt nhất. Đây là Đường quốc, không phải quê hương chúng ta, tuy Mặc Hãn Mặc Đức đã chết, nhưng lại xuất hiện một tên Cáp Lý Phát tàn ác, hi vọng quay về quê hương của chúng ta rất mong manh, Đường quốc là nơi trú thân cuối cùng của chúng ta, không cần nghênh ngang, đừng có nghênh ngang.

Lưu Hoằng Cơ vẫn canh trước cổng Chu Tước, thấy Vân Diệp về, là lão tặc độc nhãn năm xưa làm đại đạo lục lâm khét tiếng, chỉ nhìn mấy cái rương, bước chân nặng nề của hộ vệ là biết Vân gia lại phát tài lớn rồi, còn về gia tương bị thương với Lưu Hoằng Cơ chẳng là cái gì.

- Tiểu tử, phát tài rồi hả, một tuần hương ngươi đã cướp của người ta chừng ấy? Hơn bốn ngàn lượng hoàng kim à, chặc cái miếu nát đó lắm tiền quá nhỉ? Lão phu cũng tính xem có làm một chuyến không, dù sao bị quyển cấm hơn hai tháng, dẫn mấy mỹ nữ vào, khi ra nói không chừng thêm mấy nhi tử, lãi to.

Coi như lão ta đánh rắm, lời khác không nghe thấy, nhưng quển cấm hai tháng thì Vân Diệp nghe rõ ràng:

- Lưu thúc, đừng trêu tiểu chất nữa, tiểu chất chỉ vào đòi chút nợ, trước sau hơn nửa canh giờ, có trêu chọc ai đâu, thúc thúc khoan hồng độ lượng bỏ qua tiểu chất đi.

- Lão phu bỏ qua ngươi không thành vấn đề, nhưng hoàng hậu nương nương biết ngươi dẫn người xông qua cổng Chu Tước, đánh quan coi thành không chỉ một hai lần nữa, lần trước lão phu coi như không thấy, nhưng lần này thì khác, Vương lão đầu đi sau ngươi, người ta tới thẳng hoàng cung, cáo trạng ngươi ngang ngược, nương nương nổi giận, ý chỉ đây này, cấm túc hai tháng đọc sách, không đọc thuộc Lễ ký không cho ra.

back top